im Jongin và Do Kyungsoo chia tay ở quán ăn Nhật hạn chế thành viên kia.

A, thật giống như những nơi cao sang thế này thường là nơi diễn ra các màn chia tay.

Do Kyungsoo tan việc cùng Kim Joonmyeon đi ăn cơm, Kim Jongin tan việc đe dọa Wu Yifan cùng đi ăn cơm, hai người tươi cười tách ra ở cửa công ty, đi về hai hướng ngược nhau, làm thế nào cũng không nghĩ tới, luẩn quẩn một vòng lớn, cuối cùng lại là cùng một đích đến.

Thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng Kim Jongin đi vào gian phòng, Do Kyungsoo không biết tại sao cậu ta lại xuất hiện ở nơi này, cũng cảm thấy nghi hoặc, liền đi qua tìm hiểu đến cùng, vậy nên cũng cực kỳ kích động khi những chuyện nên biết và những chuyện không nên biết, đều biết hết rồi.

“Cậu cũng không thể một mực giấu giếm như vậy được, Jongin. Đường đường là thái tử của xí nghiệp Hắc Bì, mỗi ngày lại vùi đầu ở trong bộ phận thiết kế làm một nhân viên nho nhỏ… Cảm giác cho dù cậu không bị ép sinh ra nhân cách thứ hai, chủ nhiệm của bộ phận thiết kế hẳn cũng muốn điên rồi.” Trong quán ăn Nhật không mở nhạc, giọng nói lạnh lùng rành mạch của Wu Yifan truyền thẳng vào trong lỗ tai của Do Kyungsoo.

Ngay sau đó, giọng nói của Kim Jongin liền vang lên, mang theo chút nghiền ngẫm: “Tớ cũng biết vậy, nhoáng một cái đã hơn nửa tháng, tớ chưa từng yêu đương lâu như vậy.”

“Này này, cái này không giống với cậu nha. Đừng nói cho tớ biết cậu phí công như vậy, Do Do vẫn không có chút khác biệt với đám bạn trai bạn gái đúng mười ngày thì vứt bỏ của cậu. Lại tặng đồ, lại giả bộ nghèo, thật ra là đang tiết kiệm tiền cho bố mẹ cậu à?”

Kim Jongin hình như là cười khẽ một tiếng: “Không phải đã nói với cậu rồi sao, cái này gọi là đầu tư, cũng như đạo lý là khi theo đuổi người khác có thể phải mua nhà mua xe cho người đó. Cậu ta ra tình cảm còn tớ ra tiền.”

Wu Yifan nhàn nhạt phun ra hai chữ: “Nói bậy.”

“Cậu làm như người nào cũng giống cậu, có bố mẹ sáng suốt như vậy, không đưa cậu ra ngước ngoài cũng không cho cậu vào trường học quý tộc gì đấy, người tốt như anh Yixing còn bị cậu vớ được. Cậu cảm thấy với người bảo thủ như bố tớ, coi như là thích thật đi, có thể cùng cậu ta đi được bao xa?”

“Cũng không thể nói như vậy…”

“Cho nên, với câu nói đầu tiên mà cậu nói ra thì tớ chỉ có thể lựa chọn bác bỏ, tớ sẽ không để cho Do Kyungsoo có bất kỳ khác biệt gì với những người tình đúng tám ngày mười ngày trước đây. Từ ngày tớ tặng cậu ấy món quà đầu tiên, bất kể là tớ làm cái gì khác, với tớ mà nói, cậu ta chẳng qua là một nhân vật nhỏ nhoi, ngắm nghía một hồi, cảm thấy không muốn chơi nữa thì tớ sẽ hô ngừng.”

Mấy câu này Kim Jongin nói được thật nhạt nhẽo, giống như là chuyện của người khác vậy. Ở ngoài cửa, Kim Joonmyeon nghe được, một thân đầy mồ hôi lạnh, tay vỗ lên đầu vai của Do Kyungsoo, quả nhiên, người kia đang run rẩy.

Nếu là mình thì cũng sẽ tức đến phát run thôi. Nhớ tới tối hôm qua Do Kyungsoo còn vẻ mặt thành thật mà tự nhủ “Muốn cùng Kim Jongin tiếp tục kéo dài về sau”, thật sự là… thật là làm cho người ta thổn thức.

“Do Do…”

“… Anh Joonmyeon, anh nói, em có nên đẩy cửa đi vào không?”

Lời này của Do Kyungsoo mặc dù là câu hỏi, lại dường như không chờ mong Kim Joonmyeon trả lời, liền đi về phía trước, xoạt một tiếng kéo cửa phòng ra. Kim Jongin và Wu Yifan ngồi ở bên trong, bộ dạng cả hai đều bị hoảng hốt.

“Do Do? Tại sao cậu lại ở đây?”

“Nơi mà tổng giám đốc Kim có thể tới, dân thường như bọn tôi lại không thể tới à?” Do Kyungsoo từ đầu đến cuối đều khóa chặt hai mắt trên người của Kim Jongin. Quả thật là người dựa vào quần áo, ngựa dựa vào cái yên, mặc vào một bộ quần áo đắt đỏ, Jongin chocolate của cậu vậy mà cũng là người tản ra khí thế sang trọng.

Lời này của Do Kyungsoo vừa nói ra, Wu Yifan đã biết rõ chuyện không ổn. Không biết những lời vừa rồi hắn và Kim Jongin trò chuyện với nhau thì tên nhóc này nghe được bao nhiêu… Ai, cho nên hắn quả nhiên là đánh giá thấp tài cán của thành phần trí thức thời nay =v=.

Kim Jongin tuy là bình tĩnh mở miệng nói, nhưng vẫn không giấu được chút kinh ngạc trong chất giọng: “Do Do, cậu…”

“Mời, Kim Jongin, mời giải thích.”

Tuy rằng không cùng Do Kyungsoo chính thức cãi nhau, nhưng cũng đã gặp qua bộ dạng cậu ta lúc tức giận người khác —— thì giống như bây giờ, con mắt trừng to, nói ra những câu lời ít ý nhiều, khí thế hoàn toàn không chịu thua kém. Không phải là người có gương mặt hung dữ, chỉ là quật cường, muốn một cái “Lý”.

Wu Yifan ở một bên yên lặng cảm thấy tình huống hiện tại rất giống với khi chú cảnh sát phát hiện anh em của mình thật ra là xã hội đen phái tới làm nội gián… Len lén liếc nhìn người cũng đứng vây xem như mình là Kim Joonmyeon —— Được, chiến tuyến rõ ràng, người kia sảng khoái thưởng cho mình một cái liếc mắt.

Cầm lấy chiếc điện thoại di động đặt dưới mặt bàn bên cạnh lặng lẽ gửi đi một tin nhắn, Wu Yifan cho rằng hai người kia sẽ làm tới túi bụi, nào biết được, Do Kyungsoo ngắn gọn, Kim Jongin cũng không chút phức tạp.

“Tôi cũng muốn nghe cậu giải thích một chút, vì sao cậu lại cùng người khác xuất hiện ở nơi này?”

Phát giác Kim Jongin ám chỉ quan hệ giữa mình và Kim Joonmyeon, trong lòng của Do Kyungsoo càng không thoải mái.

“Đừng làm dữ với người khác để giành tố cáo trước. Lừa tôi lâu như vậy, chẳng lẽ còn muốn tôi xin lỗi cậu à?”

“Quán ăn này một bữa cơm ít nhất cũng tốn 2000, tôi không biết là cậu sẽ đem nửa tháng tiền lương hoang phí vì một bữa cơm.”

“A~ Chuyện là như thế này…”

“Sao mà tôi không biết tôi có một người bạn giàu có đẹp trai cũng phải được cậu cho phép.”

Kim Joonmyeon vừa định giải thích, đã bị Do Kyungsoo nổi giận đùng đùng mà cắt đứt.

Bên kia, Wu Yifan hãi hùng khiếp vía mà gửi tin nhắn cho Park Chanyeol bảo cậu ấy mau tới “cứu giá”, ngẩng đầu lên, rốt cuộc kịp phản ứng có gì đó không đúng lắm —— Xin hỏi đây là tiết tấu khi cãi nhau dữ dội sao? Không cần biết có thù sâu oán nặng gì không, các cậu định dùng những dấu hỏi mà phang nhau à? Cảm giác mong manh ưu thương này là gì đây?

“Một chuyện quy ra một chuyện. Jongin, cậu lừa dối tôi, lúc bị phát hiện thì lại còn chất vấn tôi một chuyện không chút liên quan sao?”

Kim Jongin nhếch miệng, biểu cảm trên mặt rất phức tạp: “Tôi không có gì hay để giải thích, thì là… như những gì cậu thấy. Xí nghiệp Hắc Bì là sản nghiệp của nhà tôi, giả trang thành nhân viên, những món quà nặc danh trước đó, đều là phương thức tôi dùng để tiếp cận cậu.”

Cũng không phải giọng điệu qua loa, thật sự không phải là câu trả lời mà Do Kyungsoo chờ mong: “… Cậu muốn nói, chỉ có nhiêu thôi sao?”

Người đối diện ngược lại là rất vui vẻ: “Ừ, chính là vậy đó.”

Im lặng một lúc, cửa ra vào đột nhiên truyền đến vài tiếng nổ. BÙM BÙM —— CHÁT CHÁT —— ẦM!

“A~ thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi chạy quá nhanh nên không có phanh lại kịp. Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không phải cố ý!!”

… Ngoại trừ Park Chanyeol còn có thể là ai chứ.

Wu Yifan thở dài, bất đắc dĩ mà đứng dậy đi ra ngoài, nghĩ thầm thằng nhóc này cũng thật đủ tốc độ, rõ ràng nhanh như vậy đã đến —— Bà mẹ nó, đây là cái gì??

Không biết Park Chanyeol là dùng phương thức phi nhân loại như thế nào để xông vào quán ăn Nhật. Dù sao thì cậu ta cũng đã trực tiếp nhào tới cái kệ gỗ dùng để trang trí ở cửa ra vào, ngay sau đó, làm đổ một giỏ hoa, mấy cái bình hoa trên kệ, còn có một bình rượu sake, lúc này chất lỏng trong suốt đang chậm rãi chảy ra bên ngoài, chảy vào trong ao cá chép ở bên phải…

Tuy rằng cực kỳ không muốn thừa nhận, Wu Yifan vẫn phải mở miệng: “Không có gì đâu, người này là bạn của tôi. Tiền bồi thường cứ trực tiếp tính vào sổ của tôi là được rồi.”

Quay đầu trừng mắt nhìn Park Chanyeol: “Trừ vào trong tiền lương của cậu!”

“Cái gì!!! Tổng biên tập, anh không thể làm vậy với em! Em nhận được tin nhắn của anh nên mới ngựa không ngừng vó mà chạy thẳng từ siêu thị Xoa Âu tới đây!!”

Siêu thị Xoa Âu… Wu Yifan giật giật đôi mày anh tuấn, “Là cái siêu thị từ quán ăn này đi ra, quẹo trái đại khái hai trăm bước có thể tới sao?”

〒▽〒 Nói lỡ miệng rồi… “… A… Phải…” Đụng phải ánh mắt dò xét của Wu Yifan, Park Chanyeol luống cuống tay chân mà vội vã giải thích: “Em thật sự đã dùng tốc độ nhanh nhất tới đây! Là vì quá đói cho nên lúc em đi ngang qua hàng bán bạch tuộc nướng thì ăn hết ba cục bạch tuộc viên… Thật đó! Ngoại trừ bạch tuộc viên thì không có thứ khác!”

Không còn sức để chửi bới thằng nhóc này, Wu Yifan cố gắng bình phục tâm tình của mình, kéo Park Chanyeol qua một bên, bắt đầu nói chính sự: “Do Do và Jongin ở bên đó, tuy rằng lúc anh đi ra thì không có cãi vã nhưng mà hiện tại cũng sắp rồi. Là như thế này, Jongin có một bí mật luôn không nói cho Do Do, thật ra cậu ta…”

“Là anh em cùng cha khác mẹ với Do Do sao?”

“Anh…”

Vẻ mặt Park Chanyeol vô cùng nghiêm chỉnh mà nói “Ừm, em cũng hiểu được chuyện này rất khó xử lý” thật sự là làm cho người luôn tự xưng là độc mồm độc miệng như Wu Yifan quá mức uất nghẹn —— Qua một hồi, quả thật có hơi tức giận.

Tại sao phải mình gọi cậu ấy tới đây chứ? Mình cảm thấy gọi Tiểu Bạch Cửu còn có tác dụng hơn cậu ấy!

“Nghe này, Chanyeol… Câm miệng lại, không được cắt ngang anh, bằng không thì tiền vừa rồi làm hư bình hoa và rượu sake của người ta thật sự trừ vào lương của cậu =口=.”

Chân tướng là cái gì? Chân tướng là mình cho cậu ta toàn bộ, cậu ta lại cho mình một cây bút máy.

Kim Jongin đã trải qua đủ mọi khung cảnh lúc chia tay, những người bạn trai bạn gái bị cậu vứt bỏ, lúc khóc lúc cười, hoặc quấn chặt lấy hoặc một nhát chia đôi, hoặc một mực đuổi theo cậu hỏi vì sao, hoặc chỉ vào mũi cậu mắng cậu thừa sống thiếu chết.

Lại không có bất cứ người nào giống Do Kyungsoo mà nhìn cậu như vậy, cho cậu ánh mắt như vậy. Không thể nào phân biệt rõ có phải là bi thương, chỉ là nhìn cậu, dùng cặp mắt to từng làm cậu vừa thấy đã yêu, cặp mắt to chính trực.

Kim Joonmyeon ở một bên đã sớm luống cuống, nhẹ nhàng giật giật tay áo của Do Kyungsoo nói, “Do Do, nếu không chúng ta về nhà đi”, bộ dạng tựa như là hoàn toàn không biết làm sao bây giờ —— Trong lòng Kim Jongin đột nhiên chê cười chính mình một câu: Mình quả nhiên là mê mẩn tâm trí, rõ ràng giờ này còn ăn dấm chua của cậu ta với Kim Joonmyeon.

Cho nên lý do chia tay chính là màn xiếc nhỏ của mình bị vạch trần, đây chẳng qua là một chuyện tình vốn không có ngày mai. Lúc nào mình cũng có thể thu tay lại không chơi nữa, ngày mai cũng được, hôm nay cũng được, hiện tại cũng không sao cả.

Nghĩ đến chính mình trước kia cùng Do Kyungsoo nói những lời ấy, Kim Jongin cảm giác mình thật đúng là rất tuyệt tình.

Nhưng mà Do Do không có khóc, quả là một người có nội tâm mạnh mẽ.

Thật xin lỗi, tôi không đáng.

Vì vậy, lúc Wu Yifan và Park Chanyeol lặng lẽ mở cửa tiến vào, đã nhìn thấy cục diện căng thẳng như vậy, Park Chanyeol vừa định há mồm đã bị tổng biên tập Wu hung hăng trừng mắt, đành phải hậm hực mà đứng ở một bên làm cột điện.

Giống như đã qua thật lâu, rốt cuộc mới có người mở miệng nói chuyện.

“Cho nên, Jongin, ông chú kỳ quái tặng quà cho tôi là cậu, thái độ của chủ nhiệm đối với tôi chuyển biến lớn như vậy là bởi vì cậu, cơ hội được lên chức của tôi cũng là bởi vì cậu, đúng không?”

“Ừ”

“Nói mình là nhân viên bình thường, là thằng nhà nghèo từ quê lên, mẹ bị bệnh nặng, tiền kiếm được phải dùng để trị bệnh hết, đều là giả dối?”

“Ừ”

“Vậy còn chuyện cậu đã từng có một người bạn trai mà cậu cực kỳ thích, về sau lại bị người kia vô tình vứt bỏ cũng là giả?”

“… Ừ ”

Có câu Do Kyungsoo vẫn muốn hỏi, lại trì hoãn nhiều lần vẫn không nói ra miệng. Cậu sợ cậu mới mở miệng, nước mắt dốc sức liều mạng nhịn từ đầu đến giờ sẽ không ngừng được.

“Nói bố mẹ của mình tái hôn ở chung với nhau, ba của cậu mang theo một người chị, còn mẹ của cậu mang theo cậu, hai người kết hợp với nhau… Chị của cậu không tốt với cậu… Cậu cực kỳ khát vọng cảm giác một nhà vui vẻ hòa thuận… Cũng là giả dối…?”

“… Ừ, giả dối.”

Wu Yifan cũng yên lặng giả làm cột điện đột nhiên ngẩng đầu lên.

“Cậu nói ở cùng một chỗ với tôi rất thư thái, cậu nói cậu thích được tôi xem như trẻ con mà chăm sóc, cũng đều là giả dối?”

“Do Kyungsoo, đừng hỏi nữa, cậu biết rất rõ đáp án mà.”

Do Kyungsoo vẫn một mực bình tĩnh đột nhiên rống lên: “Tôi phải hỏi! Tôi đang rất yêu, đột nhiên bị phán quyết tử hình, sao tôi không thể hỏi!”

“Jongin a, Kim Jongin, cho nên, cậu nói yêu tôi, cũng là giả dối sao?”

Nước mắt theo gò má chảy xuống, Kim Jongin cúi đầu không nhìn tới Do Kyungsoo, im lặng lại thay cho một đáp án.

Đừng hỏi nữa, đừng hỏi tôi.

“Được, tôi hiểu rồi.” Do Kyungsoo hít hít mũi, lấy tay lau nước mắt: “Vậy thì chia tay đi. Nhìn thế nào đều cảm thấy tôi là người bị thiệt thòi hơn, hãy để cho tôi đá cậu, vậy thì ít ra những lời cậu nói dối trước đây cũng không phải hoàn toàn là nói dối. Cậu thật sự từng có một người bạn trai, sau đó bị người đó vô tình bỏ rơi.”

Kim Jongin nhún nhún vai, kiềm chế xung động muốn tiến lên ôm Do Kyungsoo vào trong ngực hôn môi cậu ấy: “Tùy cậu.”

“Anh Joonmyeon, chúng ta về nhà đi…” Đi tới cửa, Do Kyungsoo quay đầu lại: “Dù cho như vậy tôi cũng cảm thấy không công bằng, Kim Jongin, cái gì cũng không công bằng.”

“Cậu yêu tôi là giả. Thế nhưng Jongin chocolate hay nhìn tôi cười, lại làm cho tôi thật sự rất thích kia mà.”

Park Chanyeol quen với Do Kyungsoo gần mười năm, là lần đầu tiên cảm thấy, Do Do nhỏ gầy, luôn chế nhạo chiều cao của cậu, lại kiên cường và thẳng thắn như thế.

Kiên cường có lẽ còn dễ nói, về phần thắng thắn, cậu dường như vẫn không làm được.

Có khi nào đợi đến lúc tớ chịu thẳng thắn rồi, thì sẽ như bọn họ ngày hôm nay, lúc nói với nhau rõ ràng, thì sau đó không có sau đó nữa?

“Ngây ngốc làm gì vậy! Cậu cho rằng anh gọi cậu tới để làm cột điện thật sao, mau theo sau đi!!”

“Hả? A! Được!”

“Đùng đùng… Ầm!”

Nhìn đống đĩa bị tay áo của Park Chanyeol quơ xuống rơi bể nát dưới đất, Wu Yifan cảm thấy tên tuổi anh hùng cả đời của hắn thật sự là hoàn toàn bị hủy trong tay của Park Chanyeol.

Xing Xing của anh! Em hãy mau trở lại! Anh thật sự rất cần chữa bệnh a a a a!

Quay về yên lặng, phản ứng của Kim Jongin từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh. Chỉ có điều là bờ môi mím chặt, Wu Yifan biết rõ, thật ra cậu ta vẫn luôn cố sức nhịn mấy thứ gì đó.

Đi về phía trước vỗ vỗ bả vai người kia: “Thả cậu ta đi rồi, cậu cũng đừng hối hận.”

Kim Jongin cười khổ: “Có cái gì mà hối hận. Cũng không phải chưa từng bị đá.”

“Những lời mà cậu nói với Do Do có bao nhiêu lời là nói thật, trong lòng cậu rõ ràng nhất. Chuyện cậu và Simon chia tay, cậu cũng qua nửa năm uống rượu triền miên mới nói với tớ, còn chuyện trong nhà cậu…”

“Đừng nói nữa.”

“Yêu hay không yêu, trong lòng cậu rõ ràng nhất.”

“Không yêu.”

“Cậu không cần nói với tớ, chính cậu…”

“Không yêu.”

“ĐM, tớ có hỏi cậu đâu…”

“Không yêu.”

Bị bộ dạng ngây thơ của Kim Jongin chọc cười, Wu Yifan một chưởng vỗ lên sau lưng thằng nhóc không được tự nhiên kia, nhớ tới những câu nói chuyện với Kim Jongin ngay từ đầu.

Do Kyungsoo không biết gì hết nên chưa từng nghe được những lời ấy, Kim Jongin như thuộc trong lòng bàn tay mà lẩm bẩm Do Do thật tốt, thật là, khung cảnh cực kỳ cực kỳ khó thấy được.

Nếu như… Cái này cũng không tính là yêu.

Bởi vì tiện đường, Kim Joonmyeon trước hết lái xe tới nhà của Park Chanyeol. Xe đậu bên cạnh cổng khu cư xá, Park Chanyeol nhìn vẻ mặt Do Kyungsoo ngấm ngầm chịu đựng không chịu đem cảm xúc trong nội tâm phát tiết ra ngoài, trong lòng lại đau thắt một phen—— Do Do tuy nhìn thì thấy dễ ức hiếp, nhưng cho tới bây giờ đều rất ít thấy cậu ta khóc. Mỗi khi mình có chuyện thì sẽ vô cùng lo lắng mà chiêu cáo thiên hạ hợp lực hiến kế giải quyết vấn đề, còn Do Kyungsoo thì luôn có thể lặng yên giải quyết tất cả vấn đề nan giải của bản thân, có kế hoạch, cũng có nghĩ cách, chưa bao giờ làm cho mình lâm vào bối rối.

Hồi lúc cấp II, có một dạo từng cho rằng trên thế giới này không có vấn đề nào mà Do Do đại nhân giải quyết không được.

Khẽ thở dài một hơi, Park Chanyeol vòng tay qua vai Do Kyungsoo: “Do Do, muốn khóc thì khóc đi, không cần phải chịu đựng.”

Kim Joonmyeon cũng quay đầu: “Đúng vậy, phát tiết ra ngoài, trong lòng cũng sẽ thoải mái một chút”

“Chan Chan, anh Joonmyeon, hai người cảm thấy trong hai mươi ngày có thể yêu một người sao? Em nói em thật sự rất thích cậu ấy, hai người tin sao? Thật sự… rất thích…”

Tình yêu và thời gian có quan hệ sao? Có thể là có, cũng có thể là không.

Quan trọng hơn, là đã yêu rồi.

Park Chanyeol cau mày không biết đang suy nghĩ cái gì.

Kim Joonmyeon đành phải thò tay vỗ vỗ chân của Do Kyungsoo: “Đừng có suy nghĩ nữa, Do Do. Cậu có đủ thời gian để quên cậu đã yêu cậu ta.”

Do Kyungsoo rốt cuộc thấp giọng bắt đầu nức nở: “Em đã cho rằng em làm rất tốt… Em đã cho rằng em đã bỏ ra, em có thể cho cậu ta tất cả…”

“Người sai không phải là cậu, Do Do, không ai trách cậu… Cậu không được tự trách…”

“Nhưng mà tình yêu của em, lại là dùng nói dối chồng chất lên… Em còn như thằng ngốc mà muốn duy trì quan hệ này lâu dài, tất cả đều là giả dối, tất cả đều là giả dối…”

“Thật sự… rất không công bằng…”

An ủi Do Kyungsoo một hồi, Kim Joonmyeon nhìn xem bề ngoài, thấy đã sắp mười hai giờ liền bảo Park Chanyeol trở về, anh ấy cũng chở Do Kyungsoo về nhà.

“Không có việc gì, Do Do không phải là người dễ xúc động, anh cũng có chừng mực, đừng lo lắng.”

Cân nhắc một hồi lại phát hiện mình quả thật không giúp đỡ được cái gì, Park Chanyeol cũng gật gật đầu: “Ừm, được rồi anh Joonmyeon, ngày mai em điện thoại cho anh.”

Ba bước cũng làm hai bước mà lên lầu, vừa dùng chìa khóa mở cửa ra, một bóng người vội vã chạy tới.

“Chanyeol! Do Do và Jongin thế nào rồi? Sao lại trễ như vậy… Cậu ăn cơm chưa?”

Sự quan tâm của Byun Baekhyun lại làm cho trong lòng của cậu ấm áp.

Lắc đầu, Park Chanyeol vừa đổi giày vừa nói: “Vẫn chia tay. Thì ra Jongin là thái tử của xí nghiệp Hắc Bì, hình như cũng không có dự định thật lòng với Do Do… Cho nên… đã chia tay.”

“A…? Kim Jongin vậy mà… Do Do có khỏe không?”

“Không tốt lắm, Do Do thích chuyện gì cũng đều giấu ở trong lòng, tớ cũng không giúp được một tay, chỉ có thể sáng mai lại gọi điện thoại tới hỏi một chút.”

Dáng người nhỏ nhắn mặc đồ ngủ lại bọc áo khoác bên ngoài đồng ý mà gật đầu: “Cũng đúng… Ông trời ơi, tại sao có thể như vậy… A! … Chanyeol?”

Cảm giác mình đột nhiên bị ôm thật chặt, Byun Baekhyun lại càng hoảng sợ, lập tức nghe thấy tiếng tim mình vội vã đập nhanh.

Park Chanyeol cũng cảm giác mình rất nóng vội, chỉ là trông thấy bộ dạng của Byun Baekhyun, nghĩ đến có lẽ cậu ấy đã đợi mình cả đêm, còn có lời cậu ấy vừa mới nói, và những lời cậu ấy từng nói, trong nội tâm liền manh động muốn ôm cậu ấy vào trong ngực yêu thương thật nhiều —— Một giây sau đó, chính mình lại thật sự làm như vậy.

“Chanyeol…”

“Chứng kiến chuyện của Do Do, tớ mới biết được, có một người thật tâm yêu thích mình, là một chuyện rất hạnh phúc… Baekhyun, cảm ơn cậu.”

“Ơ! …” Tại sao, đột nhiên tuyệt hảo như vậy…

“Baekhyun, tớ…”

Toàn bộ phòng khách đều yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng đồng hồ tích tắc trên tường.

Tích tắc, tích tắc, trong lòng Byun Baekhyun âm thầm đếm theo từng nhịp.

Tớ không muốn chờ đến một ngày tớ hoàn toàn hiểu rõ mình đang nghĩ cái gì, lại không có cơ hội thổ lộ thật lòng với cậu. Cuộc sống của con người, vốn cũng không hoàn toàn hiểu rõ lòng mình, không phải sao?

Mặc dù có rất nhiều chuyện trong lòng tớ vẫn chưa xác định, nhưng có một việc tớ rất xác định, mất đi Byun Baekhyun, tớ nhất định sẽ cực kỳ khổ sở, còn khó chịu hơn so với chuyện Tiểu Bạch Cửu mất đi toàn bộ bóng chocolate trên thế giới.

“Baekhyun, tớ không muốn mất đi cậu.”

Byun Baekhyun bị lời nói của Park Chanyeol trêu chọc làm cho trong lòng cảm thấy nhồn nhột: “Ừ, tớ ở đây. Tớ ở chỗ này.”

“Tớ…”

“Kính~ coong~” Chuông trên tường đột nhiên vang lên, mười hai giờ.

Park Chanyeol cực kỳ nghiêm túc mà nhìn Byun Baekhyun, vào lúc Byun Baekhyun mặt đỏ tới mang tai, trong lòng thầm hỏi là cái tên đối diện rốt cuộc muốn nói cái gì…

… Không được.

Hiện tại không được.

Áo ngủ, nửa đêm, người khác sau khi chia tay? Lộn xộn cái gì?

Kiên quyết không được!

Thừa lúc thuyền nhỏ ở trong đầu của mình luẩn quẩn mấy vòng, cái não ngắn của Park Chanyeol lại bắt đầu phát huy tác dụng: “Baek Baek, ngày mai tớ nói cho cậu biết! Ngày mai nhất định nói cho cậu biết!”

Nói xong cũng lải nhải gì đó mà quay người đi khỏi.

“Ai… Này! Nhưng mà ngày mai tớ phải đi công tác… A…!”

Đột nhiên trở về hôn mình một cái là quậy cái gì đây!!!

“Đợi tớ nha ha ha, ngày mai nói cho cậu biết!”

=口= Nói cho tớ biết cái gì? Không nói rõ ràng còn ăn đậu hủ người ta nữa thằng khốn kia!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play