Một đêm cuối thu, hai ba con rảnh rỗi nên chơi trò người vẽ người đoán, không đoán trúng sẽ bị phát búng vào ót.

Tuy rằng Oh Sehun vẽ đồ vật này nọ hơi trừu tượng, nhưng mà muốn đoán ra nó vẽ cái gì cũng không khó —— Trong đầu thằng bé căn bản là ngoại trừ Channal baba của nó, các chú và Đào Đào “nhà nó” ra thì cũng chỉ có bóng chocolate và cậu bé bút chì Shin-chan mà thôi. Ngược lại, Park Chanyeol thì vẽ đủ thứ, nào là cọp, sư tử, báo biển, bóng chuyền, tennis, tháp Eiffel… có nhiều thứ Oh Sehun chưa thấy qua, đương nhiên không đoán ra được rồi.

Vì vậy, mượn danh nghĩa “Mở mang tri thức cho con trai”, Park Chanyeol búng vào ót của Oh Sehun ít nhất mười lăm lần —— Mặc dù cũng không dùng sức, nhưng vẫn làm cho thằng bé cực kỳ uất ức, chỉ chốc lát thì trong hốc mắt trữ đầy nước mắt trong suốt.

“Hu hu… Bạch Cửu không chơi… Đau đau…” Quỳ trên giường tội nghiệp mà nhìn qua Park Chanyeol, Oh Sehun dẩu môi, chớp chớp mấy cái thì nước mắt liền lăn xuống gương mặt.

“Phư~ Cái này là đổ thừa nè~ Ba chỉ đụng nhẹ vào cái ót của con thôi, vậy mà đau sao~~?” Bị chọc cười, Park Chanyeol thò tay muốn sờ đầu của Oh Sehun, lại bị thằng bé né sang một bên.

“Đau đau… Baba người xấu…” Xoa ót của mình, Oh Sehun dường như phải chịu uất ức rất nhiều mà cúi đầu xuống.

Park Chanyeol tươi cười dùng ngón tay quệt quệt lên mặt của mình hai cái: “Xấu xấu nha Tiểu Bạch Cửu, đàn ông con trai, bị búng ót thì liền khóc thành như vậy?”

“Hing… Baba người xấu, cứ vẽ thứ mà Bạch Cửu không biết, con không đoán được mà…”

“Vậy thì con đừng khóc~~ Baba sẽ vẽ thứ con biết cho con đoán~~”

Nghe nói như thế, Oh Sehun hít hít mũi rồi lập tức ngẩng đầu lên, nước mắt nước mũi đầy gương mặt nhưng lại cực kỳ đáng yêu.

“… Không gạt con chứ?”

“Ừ! Gạt con là chó nhỏ!”

“Vậy thì, vậy thì ngoéo tay đi…”

Lúc nhìn thấy thằng bé vươn ngón tay nho nhỏ của mình ra muốn ngoéo tay giao hẹn, Park Chanyeol đột nhiên nhớ tới những khoảnh khắc đáng yêu như thế này nên được lưu lại mới đúng~ Vì vậy, vội vàng chụp lấy chiếc điện thoại để trên mặt bàn ở sau lưng —— Vừa lúc chưa nghiên cứu kỹ chiếc Iphone mà Baekhyun mua cho cậu, nghe nói hiệu ứng phần mềm chụp ảnh của máy này rất hay…

“Rắc rắc”

Oh Sehun không hiểu mà nhìn Park Chanyeol: “Baba, ba đang làm gì thế?”

Vẻ mặt Park Chanyeol cười đến vô cùng xán lạn: “Ghi lại khoảnh khắc Bạch Cửu khóc nhè~~ Bảo bối của baba thật sự là hơn cả đáng yêu~~”

“Con, con cũng muốn xem…” Lấy tay lau nước mũi một cái rồi thằng bé liền bu lại, Park Chanyeol vội vã đưa một bịch khăn giấy qua cho nó: “Tự con cầm khăn giấy lau sạch đi, dùng tay sẽ có vi khuẩn~~ quên rồi sao~?”

“A…” Ngoan ngoãn rút ra một miếng khăn giấy, ánh mắt của thằng bé vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại di động của Park Chanyeol: “Bạch Cửu cũng muốn xem mà…”

“Được rồi, được rồi, cho con xem~ Ơ? Sao phải nhập địa chỉ weibo? Con trai, mật mã weibo của ba là cái gì… A nhớ rồi, ừ hử~~ xong rồi~~ Xem đi! Baba thêm cả hiệu ứng cho con, có phải rất đẹp không?”

Trong hình, vẻ mặt của Oh Sehun rất đáng yêu, ánh mắt lại lấp lánh như đang phát ra ánh sáng, bàn tay nhỏ bé chìa về phía màn hình muốn ngoéo tay… Trời ơi~ sau này con mình lớn lên nhất định sẽ có một xe tải gái đẹp chạy theo sau đuôi nó. Con trai, con phải hold nha!!

Oh Sehun bĩu môi, cũng không giống như là rất hài lòng: “Đẹp đâu mà đẹp…” Nước mắt nước mũi đều dính đầy trên mặt~ =口=

“Đương nhiên là đẹp rồi ~ Tiểu Bạch Cửu của baba làm gì cũng đẹp!” Ôm thằng bé vào trong ngực giúp nó lau mặt, ánh mắt của Park Chanyeol đã viết đầy cưng chiều trong đấy. Hai ba con vừa định bắt đầu chơi người vẽ người đoán, cửa phòng liền truyền đến tiếng gõ dồn dập, không đợi Park Chanyeol lên tiếng, Lu Han đã “véo~” một phát vọt vào.

“Chanyeol, cậu lên cơn thần kinh gì vậy! Post ảnh Sehun lên weibo làm gì?!”

“Hả? Em đâu có~” Park Chanyeol gãi gãi đầu, không biết sao Lu Han lại lo lắng như vậy.

“Vậy đây là cái gì! Cậu vừa post lên, qua một thời gian ngắn thì lượng repost đã hơn hai trăm, xóa cũng không kịp rồi!”

Cầm lấy điện thoại của Lu Han xem, Park Chanyeol cũng rất buồn bực, mình vừa mới dùng di động chụp một tấm hình Oh Sehun rơm rớm nước mắt, tại sao nó lại đột nhiên xuất hiện trên weibo của mình…

“Em thật sự không có post lên weibo mà, cũng chỉ dùng phần mềm này chụp một tấm hình cho Tiểu Bạch Cửu mà thôi, sau đó không biết sao nó lại hỏi tài khoản và mật mã weibo của em… A, em biết rồi!!”

Được rồi, chuyện tài khoản weibo liên kết với phần mềm chụp ảnh sau đó tự động post lên weibo cũng không tính là chuyện mới mẻ, hơi không chú ý sẽ trúng đạn, Park Chanyeol mới đến “thế giới smartphone” nên đương nhiên càng không thể nào tránh khỏi chuyện thế này.

Đã như vậy rồi, Lu Han cũng không tiện nói gì nữa, chỉ là cầm lấy điện thoại của Park Chanyeol nhanh nhảu giúp cậu xóa thiết lập tự động upload lên weibo.

Park Chanyeol cũng có chút lo lắng: “Bây giờ thật sự xóa không kịp nữa sao? Tiểu Bạch Cửu vẫn chỉ là đứa bé, hình bị post lên trên mạng có phải không tốt lắm không…”

Lu Han cầm lấy điện thoại di động của mình, nhìn một cái: “Lượng repost đã hơn năm trăm rồi, xem bầy chị em cô dì sớm đã muốn nhìn thấy gương mặt thật của Bạch Cửu, giờ có thể thấy rồi —— Nếu là anh thì anh cũng save về~ Chuyện xóa hay không xóa, anh cảm thấy quả thật không khác biệt gì mấy…”

Oh Sehun ở một bên mặc dù có lời nghe hiểu có lời nghe không hiểu, nhưng coi như là biết được hình của mình dường như bị rất nhiều người nhìn thấy, cắn môi dưới, vẻ mặt còn uất ức hơn vừa rồi, “U oa” một tiếng liền khóc rống lên.

“Hu hu hu, baba đáng ghét… Tấm hình kia xấu như vậy…”

“Không có đâu con trai, chỗ nào xấu chứ, rất đáng yêu mà~ Đúng không anh Lu Han~~”

Vừa lúc, bên phòng khách dường như có chút tiếng động, hẳn là Byun Baekhyun tăng ca đã trở về. Oh Sehun lăn xuống giường, lau nước mắt một cái, vừa uất ức vừa không phục, dường như cũng muốn bỏ nhà trốn đi: “Bạch Cửu giận rồi! Không chơi với các người nữa! Sau này chỉ chơi với chú Baekie thôi!”

Nói xong cũng chạy đi.

Vẻ mặt của Lu Han còn uất ức hơn cả Oh Sehun: “Đừng, đừng tính cả chú mà… Chú chỉ đóng vai quần chúng thôi…”

Bên kia, Byun Baekhyun vừa thay giày xong, một thằng nhóc con liền nhào mạnh vào trong ngực.

“Chú Baekie ~~ Hing hing ~~ Baba bắt nạt con…”

“Hả? Làm sao vậy? Đây là…” Ôm lấy thằng bé đang khóc rống lên, trên đầu Byun Baekhyun treo đầy dấu chấm hỏi mà đi vào phòng của Park Chanyeol, “Chanyeol, sao cậu lại chọc con của cậu~”

Park Chanyeol kể lại chuyện từ đầu tới cuối một lần nữa, Byun Baekhyun sau khi nghe xong lại bật cười.

“Cậu còn biết dùng di động chụp hình, tớ thật sự là quá cảm động.”

Nói xong, thả Oh Sehun xuống giường, giọng của Byun Baekhyun rất êm dịu: “Được rồi, được rồi, Sehun đừng khóc nữa~~ Nếu sợ tấm hình kia khó coi quá, vậy chúng ta sẽ post một hình khác lên~~~ Cho nên con không thể khóc nữa~~”

Park Chanyeol liền vội mở miệng ngăn lại: “Baekie, cậu nói cái gì đó, còn muốn post hình khác lên mạng? Như vậy sao được, lỡ như có người xấu…”

“Cậu càng che giấu, càng có người rảnh rỗi không việc gì làm mà đi làm thịt nó, cứ thoải mái upload vài hình, không lộ ra thông tin cá nhân, cứ vô tư đi, chưa hẳn là có chuyện mà.”

Lu Han ở một bên khẽ gật đầu: “Ừ, có lý.”

“Được rồi… Nghe lời cậu…”

Chỉ chốc lát, một tiếng chụp hình vang lên lanh lảnh, Byun Baekhyun lại chụp một hình khác, lần này là Oh Sehun đang cười, hai con mắt cong cong như hai mặt trăng nhỏ. Nếu như nói hình trước là “quá mức đáng yêu”, thì hình này có thể hình dung là “hoàn toàn tan chảy”.

“Thế nào, Sehun? Post hình này nha?”

Thằng bé cố sức gật đầu: “Dạ! Con thích hình này!” Thấy Byun Baekhyun đang thêm caption cho hình, thằng bé vội vã phóng mỏ nói: “Chú Baekie, viết là,

A… Viết là tấm hình vừa rồi là do baba chụp! Cho nên mới xấu như vậy!”

“Này… Xấu đâu mà xấu…”

Sau khi post lên weibo, Byun Baekhyun đẩy Oh Sehun đến bên cạnh Park Chanyeol, giọng nói vẫn hết sức ôn hòa: “Được rồi, chuyện đã giải quyết xong~ Hai người cũng bắt tay giảng hòa đi! Tiểu Bạch Cửu, sao có thể giận baba chứ~”

Oh Sehun nghiêng đầu, bộ dáng muốn chui vào trong lòng Byun Baekhyun: “Baba xấu xa…”

“Phư, được rồi~~ đừng cáu kỉnh nữa, mau làm lành với baba đi, nghe lời~”

Thò tay bắt lấy bàn tay nhỏ bé của Oh Sehun lắc qua lắc lại, vẻ mặt Park Chanyeol rất nịnh hót: “Chó con không được giận chó bự mà~~~ Ưm~~?”

“Vậy thì, vậy thì sau này baba chơi người vẽ người đoán với Bạch Cửu phải nhường con! Không được búng ót nữa!”

“Được được được~ Sau này… baba thua thì bị búng cái ót, Tiểu Bạch Cửu thua thì hôn má, như vậy có được không ~~”

Đến cùng vẫn là một thằng bé, không được bao lâu thì tâm trạng của Oh Sehun đã lập tức bình thường trở lại, giống như đứa vừa rồi khóc lóc thảm thiết căn bản không phải là nó, quậy một trận trong phòng xong thì nắm tay Lu Han đi ra ngoài phòng khách xem phim hoạt hình. Park Chanyeol và Byun Baekhyun sóng vai ngồi ở trên giường, hai người đều không nói chuyện, ngược lại là Park Chanyeol đột nhiên PHƯ~ một tiếng bật cười.

“Tớ cảm giác con trai cũng sắp biến thành con của cậu rồi, Baekie. Thằng quỷ nhỏ kia, càng ngày càng chỉ nghe lời cậu nói~”

Byun Baekhyun cũng cười theo: “Sao, cậu có ý kiến à?”

“Tớ đương nhiên không có ý kiến, cũng rất tốt… mà.” Nói xong, liền cảm giác lời này của mình hình như là đang ám chỉ cái gì đấy, Park Chanyeol cảm thấy có chút xấu hổ, nói chuyện cũng hơi lắp bắp.

Đảo mắt đã qua một tuần lễ, quan hệ giữa hai người cũng không trở nên khó xử, thật ra là giống như không chút tiến triển. Park Chanyeol từ đầu tới cuối cũng không nói đến bất cứ câu nào cho thấy quan hệ của hai người, Byun Baekhyun từ đầu tới cuối cũng không hỏi, ở điểm này, hai người ăn ý dã man.

Park Chanyeol từ đầu tới cuối luôn cảm thấy cậu vẫn chưa suy nghĩ cẩn thận —— Mặc dù trong chuyện quan trọng này cậu càng nghĩ càng không biết rốt cuộc là mình phải suy nghĩ cẩn thận cái gì.

“Làm gì vậy, tự nhiên nhăn nhó mặt mày? Tớ cũng không phải thiếu nữ hoài xuân, không đến mức cậu nói câu nào thì tớ cũng có thể nghĩ lung tung, biết không?” Vỗ một cái vào sau lưng Park Chanyeol, Byun Baekhyun nhìn cậu ấy muốn nói lại không biết có nên nói hay không đã cảm thấy buồn cười, bộ dáng lúc khóe mắt rũ xuống lại nín cười trông rất đáng yêu.

“Giờ tớ vô tư lắm. Mặc dù thích cậu, nhưng nếu cậu không tự nói rõ với tớ thì tớ cũng tuyệt đối không suy nghĩ lung tung. Mặc dù… tớ không biết tớ có thể chờ cậu bao lâu. Nhưng mà cậu yên tâm, từ đây cho tới lúc cậu suy nghĩ rõ ràng rồi nói cho tớ biết là tiếp nhận hay là cự tuyệt, nếu như tớ đợi không được, tớ nhất định sẽ vui vẻ mà nói cho cậu biết.”

Người cao to ở bên cạnh đột nhiên quay đầu lại: “Đợi không được?”

Byun Baekhyun cười đến vẻ mặt vô cùng dí dỏm: “Đúng vậy, nếu cậu kéo dài đến mười năm tám năm mới suy nghĩ cẩn thận, chẳng lẽ muốn tớ một mực chờ cậu sao?”

“Ai nói muốn mười năm tám năm hả! Tớ, tớ có thể suy nghĩ rõ ràng rất nhanh! Rất nhanh!” … Này này, vội cái gì đấy~

Dường như cảm giác được gì đó, Byun Baekhyun cũng lười đâm thọt cậu ấy: “Đi đây~ tớ đi rửa táo ăn.”

Vừa đứng dậy, tay đã bị nắm thật chặt.

Vẻ mặt Park Chanyeol do dự, nhưng lời nói ra lại nghiêm túc kiên định: “Baekie, cho tớ chút thêm thời gian nữa, thật đấy.”

Mặc dù mỗi lần vừa nghĩ tới đề tài “tớ có thích cậu hay không” thì luôn nhớ tới mấy đề toán hồi cấp III, vừa nhìn đã cảm thấy trong đầu tất cả đều là bột nhão. Nhưng mà lúc này đây, tớ nhất định sẽ vượt qua bột nhão, khoét não của mình sạch sẽ tới một chút tế bào cũng không chừa lại!

Cho tớ thêm chút thời gian, đừng cứ rời đi như vậy, tớ… có lẽ sẽ hối hận đấy.

Lúc này, đổi lại là Byun Baekhyun thò tay vuốt thẳng tóc của Park Chanyeol.

Chậm rãi đi đến phòng bếp, Byun Baekhyun lại nhẹ giọng bật cười. Cậu chưa bao giờ thử qua thích một người lại thản nhiên như bây giờ, bất kể là kết cục như thế nào đều có thể tâm bình khí hòa tiếp nhận.

—— Mặc dù mình trong lòng rất rõ ràng, cái gì mà đợi không được, đợi không được. Tớ đây, là quyết tâm, muốn đến cái ngày cậu nói yêu tớ. Nếu thật sự là mười năm tám năm, tớ cũng sẽ chờ.

Trời biết, tình yêu của tớ, vĩnh viễn đặt ở chỗ một người thành thật là cậu. Dù là thành thật mà nói “Tớ rõ ràng không nên thích con trai”, nhưng lại còn nói với tớ, Baekie, cậu hãy chờ tớ nhé.

Cuộc sống luôn chuyển biến trong một cái nháy mắt, Park Chanyeol cũng không ngoại lệ.

Chưa kể, vừa rạng sáng ngày thứ hai, cậu đã bị Wu Yifan gọi tới.

“Tổng biên tập, anh tìm em?” Park Chanyeol hôm nay đã trở về làm biên tập hình ảnh, không còn là phụ tá của Wu Yifan nữa.

Vẻ mặt Wu Yifan nhàn nhã mà dựa vào cái ghế ông chủ của mình: “Cậu post manga của cậu lên weibo, sao không nói một tiếng?”

“… Chỉ là vẽ chơi thôi… Ơ? Tổng biên tập, làm sao anh biết em post manga lên đó?”

“Xem ra cậu còn không biết, cậu và con của cậu đã trở thành most-wanted trên mạng rồi.”

“Cái gì?!”

Đem máy tính xoay qua cho Park Chanyeol xem, Park Chanyeol nhìn rõ manga của mình và hình của Oh Sehun nằm chỗ thứ tám trong hot topic của weibo —— “Cậu chủ nhỏ trong manga hai ba con đáng yêu đã hiện thân, bạn trên mạng khóc thét vì quá đáng yêu”.

“Tại sao có thể như vậy… Em chỉ không cẩn thận mà…” Xem bộ dạng của Park Chanyeol hẳn là hoàn toàn bị hù dọa.

“Cũng không tính là chuyện xấu. Chính cậu nắm chắc mức độ là được rồi —— Nhưng mà, nhưng mà anh xem tranh do cậu vẽ rồi, thật không tệ.” Wu Yifan ngồi thẳng lên, tiếp tục nói: “Như vậy đi, fan hâm mộ của cậu hơn hai vạn rồi, anh sẽ cân nhắc chuyện in bộ manga của cậu ra.”

“Cái gì!!!” Đây coi là cái gì, hạnh phúc tới quá đột ngột sao?

“Cảm thấy quá khó khăn sao? Bây giờ cậu cũng có hơn hai vạn fan.”

Bộ dáng Park Chanyeol bây giờ giống như được thiết lập chế độ tự động trả lời, lại gầm nhẹ một tiếng: “Cái gì?!!”

Rõ ràng ngày hôm qua, vẫn chưa tới một vạn fan hâm mộ mà…

Trời ơi~ con trai… Con thật sự là vũ khí lợi hại để hút fan…

“Cám ơn tổng biên tập cho em cơ hội này, em sẽ cố gắng!” Phục hồi tinh thần lại, Park Chanyeol vội vã cúi người trước Wu Yifan để bày tỏ thành ý.

Tổng biên tập Wu gật gật đầu, ngay sau đó lại có chút hăng hái mà nhìn Park Chanyeol: “Cậu và bé Baekhyun của cậu sao rồi?”

“… A, vẫn là như vậy thôi…”

“Vẫn chưa thành? Cậu thật đúng là ốc sên đấy.”

Bị giọng nói giả vờ kinh ngạc của Wu Yifan trêu chọc nên có hơi mất mặt, Park Chanyeol không khách khí chút nào mà bật lại: “Còn nói em! Anh cũng đâu có lôi được anh Xing Xing về!”

“Anh với Xing Xing là gương vỡ lại lành, độ khó có thể giống nhau sao —— Hơn nữa, cậu chẳng qua là chỉ cần mở miệng đồng ý thôi, có thể khó khăn vậy sao? Nếu anh là bé Baekhyun, nhất định nhốt cậu trong nhà, nếu không đồng ý quen anh thì tuyệt đối không cho cậu ra ngoài.”

Park Chanyeol thè lưỡi, vẫn là gương mặt không phục: “Xí~~ Cho nên anh mới không lôi anh Xing Xing về được~”

==+ Cậu nhân viên này, anh thấy cậu là đủ lông đủ cánh rồi đấy… Anh nói cho cậu biết, anh trong ngày một ngày hai không lôi con mèo hoang nhỏ kia trở về được, nhưng sớm muộn gì em ấy vẫn phải về đến chỗ của anh! Zhang YiXing là người của Wu Yifan, cả đời đều như vậy!

QAQ Sao tự nhiên vẻ mặt của tổng biên tập lại dữ dội như vậy… Mình biết ngay là không thể tùy tiện đùa giỡn với anh ấy mà… Anh Xing Xing cứu em a a a…

Thừa dịp Wu Yifan đang chìm trong tư tưởng không có chú ý, lòng bàn chân Park Chanyeol như bôi mỡ mà vội chạy ra khỏi văn phòng của tổng biên tập.

Vừa mới ngồi vào chỗ của mình, cậu liền gọi điện thoại cho Byun Baekhyun.

“Alô?”

“Baek Baek Baek Baek Baek Baek Baek Baek!”

“=口= Park Chan Chim, cậu lại uống lộn thuốc à?” Byun Baekhyun vừa liếc mắt lên trời, vừa thầm oán cái tên không có đầu óc ở bên kia đầu dây.

“Baek Baek, nói cho cậu biết! Tấm hình của Tiểu Bạch Cửu và manga tớ vẽ trên weibo, thành hot topic! Trong một đêm thôi, tớ tăng hơn một vạn fan!”

“Thật sao~~~ Trời ơi~ sức mạnh của mạng mẽo thật quá vĩ đại… Vậy cậu nên mau chóng vẽ thêm vài bộ manga nữa, thừa dịp hiện tại cậu có tiếng thì làm cho nhiều người biết tới tác phẩm của cậu…!” Nghe được tin tức này, Byun Baekhyun cũng cảm thấy hồ hởi.

“Ừ~ tớ biết rồi! Sáng nay, lúc tổng biên tập nói cho tớ biết tin tức này, người đầu tiên tớ nghĩ đến là cậu! Thật không nghĩ tới một tấm hình của Tiểu Bạch Cửu thì có thể chấn động lớn như vậy… Con của chúng ta tương lai nhất định sẽ rất có tiền đồ đấy!!!”

Lúc này, rốt cuộc đến phiên Byun Baekhyun ngượng ngùng. “Con của chúng ta”, phư, lời nói này của cậu thật là làm cho người khác thích nghe.

Cũng may là gọi điện thoại, nên không nhìn thấy gò má đỏ ửng của Byun Baekhyun.

Ở đầu kia điện thoại, Park Chanyeol lại dùng giọng nói oang oang vì cực kỳ hưng phấn mà trò chuyện thêm chút nữa, sau đó thì cúp điện thoại, nói là buổi tối mua mấy món ngon về nhà ăn mừng.

“Baekie, tớ cúp máy đây, cậu đừng làm việc vất vả quá, giữa trưa ăn cơm thật ngon!”

“Ừ, cậu cũng thế.”

Có chút lưu luyến mà không nỡ cúp điện thoại, không biết tại sao, trong lòng của Byun Baekhyun lại dâng lên chút ngọt ngào.

Mình nhất định là điên rồi, tự nhiên cảm thấy… trạng thái giữa mình và cậu ấy bây giờ… cũng rất tốt.

“Là điện thoại của Chanyeol sao?” Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng nói chuyện, Byun Baekhyun hoảng hốt xoay người lại, đã nhìn thấy Zhang Yixing ôm cánh tay cười híp mắt nhìn mình.

“Học trưởng Yixing…”

“Phư, nhìn cậu kìa ~ miệng đều sắp toét đến sau ót rồi. Chẳng phải chỉ là một cuộc điện thoại sao, cảm giác đủ làm cậu cười ngây ngô cả ngày.”

Byun Baekhyun cũng không che giấu: “Có chuyện đáng chúc mừng mà. Cậu ấy nói người đầu tiên nghĩ đến là em… Còn nói Sehun là con của chúng em… Còn nói em giữa trưa ăn cơm thật ngon…”

Bộ dạng hoàn toàn chìm trong yêu đương lại để cho Zhang Yixing nổi gai ốc đầy người: “Được rồi, được rồi, anh chỉ tới đóng vai quần chúng, đừng kích thích anh~~ Chúc các cậu sớm ngày tu thành chính quả nha~~~ Anh đi trước~~”

Ra khỏi cửa phòng của Byun Baekhyun, Zhang Yixing đột nhiên cảm thấy trong nội tâm có chút luống cuống.

Con em anh Đại Ngưu!! Anh xem một chút Park Chanyeol nhà người ta! Anh thì chỉ biết mỗi ngày tặng hoa hay gởi nhắn tin cho tôi, còn nói nhảm cái gì mà Xing Xing a trở về a, anh cần em a! Sao anh không chịu gọi điện thoại tới nói mấy câu gì đó làm tôi vui vẻ, công việc cũng thuận lợi, lại để cho tôi ăn sáng thật ngon, ăn trưa thật ngon, ăn tối cũng thật ngon!

Hừ… Dội nước lạnh thế này… Tôi ít nhất cũng muốn bơ anh một tháng! Anh khỏi phải nghĩ đến chuyện tôi dễ dàng theo anh về nhà!

Tình yêu nha, có người vui mừng thì cũng có người buồn.

Ho khan một cái, xin lỗi tổng biên tập Ngưu, a không phải, tổng biên tập Wu =V=.

Nhưng mà, buổi tối này, Byun Baekhyun cũng không đợi được bữa tiệc chúc mừng đầy các món ngon như trong tưởng tượng, Park Chanyeol thậm chí cũng không trở về ăn cơm chiều.

[Chanyeol, sắp mười giờ rồi, vẫn chưa về nhà sao? Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?] Sau khi dỗ Oh Sehun ngủ, Byun Baekhyun suy nghĩ một chút nhưng vẫn cảm thấy lo lắng, liền gửi một tin nhắn cho Park Chanyeol.

Đã qua một hồi lâu mới nhận được tin trả lời, nội dung bên trong lại làm cho lòng của cậu lộp bộp một chút.

[Chắc cũng một lát nữa. DoDo và Kim Jongin chia tay rồi.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play