Cố Thịnh Nhân cảm thấy ngủ rất ngon, từ khi tới thế giới này, kiếm tu có thể dùng ngồi thiền để khôi phục tinh lực, nên rất ít khi cô được ngủ một giấc hoàn chỉnh như vậy.

Huyền Kha đang quay lưng về phía nàng đọc sách. Trong lòng Cố Thịnh Nhân khẽ động đậy, lặng lẽ ngồi dậy, định làm hắn giật mình.

Quả thật là mới ngủ dậy đầu óc chưa tỉnh táo, giác quan của kiếm thánh cường giả mẫn cảm như thế nào cơ chứ? Ngay từ lúc Cố Thịnh Nhân tỉnh lại, Huyền Kha đã cảm nhận được sự thay đổi trong hơi thở của nàng. Vì thế Cố Thịnh Nhân mất cả chì lẫn chài, nàng bị nam nhân này dễ chặn ngang hông, ôm vào lòng. 

“Sư huynh…” Đương nhiên Cố Thịnh Nhân hơi mất tự nhiên, nhìn Huyền Kha đầy ngượng ngùng. 

Nào đâu biết rằng dáng vẻ bây giờ của nàng: vừa mới tỉnh ngủ, y phục còn chưa chỉnh tề, ánh mắt mơ mộng, mắt mũi đều ửng hồng, xương quai xanh lúc ẩn lúc hiện.

Huyền Kha tối sầm mặt lại, hắn nén sự tức giận trong lòng nói với Cố Thịnh Nhân: “Chờ sư thúc xuất quan, ta sẽ cầu hôn muội, chờ được sự đồng ý của lão nhân gia, ta sẽ đem sính lễ tới Cố gia, và nhờ sư thúc làm chủ hôn.” 

Mặc dù Cố Thịnh Nhân không được tự nhiên nhưng vẫn gật đầu.

Khi Lăng Tiêu tôn giả biết chuyện này vô cùng vui vẻ, ông ta không còn sống được bao lâu, chỉ còn mỗi nữ đệ tử này là không yên tâm nhất, phẩm chất của Huyền Kha ông ta cũng đã hiểu rõ, nàng đồng ý kết hôn với hắn, người làm sư phụ như ông ta cũng yên lòng.

Sau khi sư tôn đồng ý thì tới chuyện gia tộc: “Sư muội, muội về nhà trước đi, vài hôm nữa ta sẽ mời sư thúc làm chủ, đem sính lễ đến Cố gia.” Huyền Kha nói với Cố Thịnh Nhân. 

Cố Thịnh Nhân gật đầu, đây là phong tục của thời đại này.

Huyền Kha đích thân đưa sư muội đến ngoài sơn môn Tinh La kiếm phái, chờ đợi đến ngày gặp mặt. Cho tới lúc này, sư muội sẽ danh chính ngôn thuận là người của hắn.

Lúc này Huyền Kha tuyệt đối không ngờ được rằng, lần gặp sư muội tiếp theo lại không hề tốt đẹp như hắn đã tưởng tượng. Hắn lúc đó thậm chí hận không thể hủy thiên diệt địa để giải tỏa mối hận trong lòng. 

Cố Thịnh Nhân đã báo tin về gia tộc, nàng không có nhiều tình cảm với Cố gia, dù ngoài việc tám tuổi ở Cố gia, mười mấy năm nay của nàng đều chưa một lần trở lại.

Có người. Cố Thịnh Nhân dừng bước.

“Xuất hiện đi.” Nàng thản nhiên nói. 

Một bóng dáng áo đên xuất hiện trước mặt Cố Thịnh Nhân.

“Nữ hài tử này có giác quan thật nhạy bén.” Bóng dáng đó cười một cách quái dị.

Trường kiếm trong tay Cố Thịnh Nhân đã được tuốt ra khỏi bảo, nàng có thể cảm nhận sự cường đại của người trước mặt, e rằng mình không thể chống lại được. 

Bóng dáng áo đen kia nhìn thấy dáng vẻ của nàng, không thề để ý: “Không đủ hai mươi năm kiếm hoàng, quả nhiên là thiên phú, không hổ là kiếm tâm Băng Phách tầng mười, nhưng ngươi xui xẻo gặp được…”

Hắn ta đột nhiên dừng lại không nói nữa, ngay sau đó, xuất hiện phía sau Cố Thịnh Nhân. Thậm chí Cố Thịnh Nhân chưa kịp rút kiếm, trước mắt đã tối sầm lại. Kiếm tông! Đây là chút ý thức cuối cùng trước khi Cố Thịnh Nhân hôn mê.

Đợi khi nàng tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trong một gian phòng xa hoa, những tay và chân đều bị trói bởi dây xích nhỏ xíu. Chân mày của nàng chau lại, nếu như nàng không nhìn nhần thì dây xích này là dùng để giam cầm kiếm tu, được tại ra từ thiên ngoại duẫn thạch. Nàng cố gắng vận cộng, nhưng không ngoài dự kiến, trống không: “Hệ thống, ta đang ở đâu?” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play