Cố Thịnh Nhân ngẩng đầu, dường như cô không hiểu được một sư huynh ngày thường dịu dàng như vậy lại đột nhiên tức giận.
Cô hơi không yên tâm: “Sao vậy sư huynh, ta đã nói sai gì sao? Chẳng lẽ người ngoài cũng không được sao?”
Huyền Kha nghĩ tới sư muội trong trẻo nhưng lạnh lùng đang kinh ngạc vì những lời nói của mình. Đỏ mặt, môi khép hờ, dường như đang chờ đợi người hái xuống, trong lòng hắn đột nhiên trào dâng một ý nghĩ. Ý nghĩ ấy quá mức đột ngột, cũng hết sức mãnh liệt, khiến hắn không thể khống chế được, cũng không muốn khống chế nữa. Vì thế hắn thuận theo ý nghĩ của mình.
Nụ hôn này tới quá bất ngờ.
Trước khi Cố Thịnh Nhân bị hôn một giây, còn chém gió với hệ thống: “Sớm biết ghen lại có thể như vậy, ta đã dùng từ lâu rồi…” Lúc sau cô lâm vào choáng váng.
Nụ hôn của Huyền Kha hoàn toàn không giống bề ngoài dịu dàng của hắn, tay phải hắn ôm chặt lấy eo của Cố Thịnh Nhân, tay trái giữ sau ót nàng, không cho nàng có cơ hội chạy trốn, chỉ có thể vô lực đặt hai tay khoác lên vai hắn, mềm mại trong lòng hắn.
Hôn xong, Huyền Kha vẫn ôm cô không buông ra. Hắn nhìn thấy sư muội đang nép trong ngực mình thở hổn hển, những rối rắm trong lòng thời gian trước đều đã hiểu rõ.
Hóa ra hắn có tình ý với sư muội. Khó trách bản thân không gặp sư muội vài ngày trong lòng thấy nhớ thương, nhìn thấy nàng thân thiết với nam nhân khác sẽ vô cùng khó chịu.
Hắn cúi đầu, lại hôn lên môi Cố Thịnh Nhân, nói một cách trịnh trọng: “Không thể, đệ tử trong môn phái không thể, ngoài môn phái cũng không được, trừ sư huynh ra không ai có thể là đối tượng của muội.”
Cố Thịnh Nhân đỏ mặt, dù đã là lão phu lão thê từ lâu nhưng nghe cách nói bá đạo như vậy, nàng vẫn nóng bừng cả mặt.
Nhìn thấy sư muội ngây ra vì mình, Huyền Kha mỉm cười nhìn nàng, vô cùng kiên nhẫn chờ đáp án của nàng.
Cố Thịnh Nhẫn mãi mới hồi phục tinh thần, nàng ngơ ngác mình sư huynh, gần như bị dọa, rồi sau đó gò má ửng hồng, thậm chí khuyên tai bạch ngọc cũng bị hơi hồng lên. Sau đó… nàng cố gắng đẩy Huyền kha ra và chạy mất.
Huyền Kha khẽ nở nụ cười. Nhìn thấy phản ứng của sư muội, rõ ràng là có cảm giác với mình.
Lúc này Cố Thịnh Nhân ngồi một mình, tâm trạng của cô rất tốt, bình thường có một số chuyện không dám hỏi đều có thể hỏi được: “Hệ thống, cuối cùng chúng ta đã cùng nhau hoàn thành bao nhiêu nhiệm vụ rồi? Không làm nhiệm vụ thì không thể gặp chàng nữa sao? Nếu ta không làm nhiệm vụ, sẽ trở nên như thế nào? Có bị hủy diệt không?” Cô hỏi.
Hệ thống dừng lại một chút, dường như đang tìm kiếm câu trả lời, một lúc lâu sau: “Chủ nhân có ba nghìn kiếp giới, nhiệm vụ không có hạn định. Vấn đề túc chủ hỏi không tìm được lời giải đáp. Câu hỏi cuối cùng thì túc chủ có thể yên tâm, cô là tạo vật hoàn mỹ nhất của chủ nhân, sẽ không bị bỏ rơi đâu.”
Mặc dù không có được đáp án, Cố Thịnh Nhân vẫn trở nên yên tâm hơn. Dù thế nào chăng nữa, mình có thể làm nhiệm vụ để gặp anh đã là may mắn mà người khác cầu còn chẳng được.
Tâm trạng Cố Thịnh Nhân vô cùng tốt, gió ở vách núi cũng rất thoải mái, làm cô ngủ ngay tại chỗ.
Khi Huyền Kha tới, thấy sư muội đang ngủ say sưa. Ánh mắt của hắn dịu dàng, cúi người ôm lấy nàng. Cố Thịnh Nhân mơ màng cảm nhận được cái ôm quen thuộc, dụi đầu vào ngực hắn, phát ra vài tiếng lẩm bẩm rồi lại ngủ tiếp. Nhìn thấy sư muội tin tưởng bản thân như vậy Huyền Kha lại càng trở nên điềm đạm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT