Tiếng khóc của Triệu Lí vang thấu tận trời, vang chấn đến ngói nhà cũng muốn rớt xuống, nó chỉ cần vừa thấy người Vương gia đến là liền khóc sướt mướt, lúc đầu thực làm cho Triệu Thiên Luân tức giận đến chết, muốn cho nó một tát tai nhưng lại đau lòng nó không nương, vẫn không nỡ xuống tay đánh nó.

Triệu Thiên Luân trở về nhà, Triệu Lí ở sau vườn lên tiếng khóc lớn, y cho tới bây giờ cũng chưa nghe qua nó khóc lớn tiếng như thế, y phóng nhẹ bước chân đi tới vườn sau, lại nghe thấy nữ âm mắng cất cao: “Khóc, lại khóc, ta kêu cha ngươi đem ngươi đuổi ra ngoài, xem ngươi khóc cho ai nghe.”

“Ô ô, cậu … con muốn cậu ….”

Người ta nói: em bé học gọi đầu tiên là cha hoặc nương, nhưng nương Triệu Lí mất sớm, đều là Tôn Duẫn Thần dẫn dắt nó, cho nên học gọi tên đầu tiên của nó chính là cậu, rồi sau đó mới là phụ thân, người khác vừa khóc vừa kêu nương gào cha, nhưng nó cũng kêu gào cậu không ngừng.

“Cậu ngươi bị cha ngươi đuổi đi rồi, ngươi nếu không ngoan, sau này cũng sẽ bị cha ngươi đuổi đi!” Trong vườn, Vương tiểu thư đối diện Triệu Lí nói, dáng vẻ nàng bệ vệ kiêu ngạo, cầm trong tay một cây gỗ hướng trên người Triệu Lí đánh, Triệu Lí quỳ rạp trên mặt đất, toàn thân dính đầy đất, không ngừng khóc lớn.

Triệu Thiên Luân tức giận đến phát cuồng, trong nhà đã xem Vương tiểu thư như là Thiếu nãi nãi tương lai, cho nên nàng muốn tới sẽ tới, muốn đi sẽ đi, hoàn toàn không ai ngăn cản, hơn nữa ngày thường y không ở nhà, không thể tưởng được nàng đến nhà chơi nhưng lại đối với Triệu Lí nói hưu nói vượn, nói y đuổi Tôn Duẫn Thần ra khỏi cửa, lại còn dám ngược đãi cả con của y.

Y luyến tiếc đánh Triệu Ý, mặc dù Triệu Lí nhiều lần làm y tức giận, y cũng không nỡ đánh nó dù chỉ một cái, không thể tưởng được lại bị một nữ nhân còn chưa có nhập môn bắt nạt thành như vậy. “Nàng dừng tay cho ta, ai chuẩn nàng làm như vậy.”

Triệu Thiên Luân sinh khí lao nhanh tới ôm lấy Triệu Lí, thanh âm khóc của Triệu Lí đều đã ách, lúc đầu Vương tiểu thư còn có chút chột dạ, nhưng thấy Triệu Thiên Luân luôn luôn nịnh bợ ái mộ nàng đối với nàng trợn lớn trừng mắt, nàng được nuông chiều từ bé nên rất kiêu ngạo, bị trừng mắt như thế liền sinh khí.

Nàng đem cây gỗ quăng xuống đất, nói ra lời nói ngông cuồng, “Triệu Thiên Luân, là huynh cầu ta gả cho huynh, ta có thể chấp nhận huynh, nhưng đứa nhỏ này không phải con của ta, ta không thích nó, nếu huynh không dưỡng nó ở Triệu gia, ta đây liền cùng huynh thành thân.”

Điều kiện vô lý như thế, làm cho Triệu Thiên Luân tức giận đến phát run cả người, đây là điều kiện quỷ quái gì, Triệu Lí là con của y, không phải đồ vật có thể tuỳ tiện vứt bỏ liền vứt bỏ, cho dù Triệu Thiên Luân có muốn thú nàng bao nhiêu, cũng tuyệt không đem thân sinh cốt nhục của mình trục xuất ra bên ngoài, để thú một nữ nhân không phúc hậu như thế.

“Nó là con ta, cũng là cốt nhục Triệu gia ta, ta không đem nó dưỡng ở Triệu gia, thì dưỡng nó ở nơi nào?”

“Dù sao sau khi chúng ta thành thân, cũng sẽ có những đứa nhỏ để kế thừa Triệu gia, ta không cần đứa nhỏ này ở trong này.” Vương tiểu thư rất tự tin, trông bộ dáng si mê của Triệu Thiên Luân đối với nàng, hơn nữa y còn tìm đủ mọi cách theo đuổi, nàng tin chắc y nhất định sẽ chấp nhận điều kiện của nàng, cho dù y không nguyện ý, cũng vẫn cúi đầu.

“Triệu gia ta chỉ là gian miếu nhỏ không thể chứa nổi đại Phật tôn kính như nàng!” Triệu Thiên Luân tức giận đến cả lời huỷ hôn đều nói ra, Vương tiểu thư hổn hển, nàng chính là nhìn không ra tiểu hài tử dơ bẩn này có gì tốt, với lại Triệu Lí là con cả của Triệu Thiên Luân, sau này đứa nhỏ do nàng sinh ra còn có tương lai sao? Chỉ cần điểm tâm mắt ấy, nàng liền không chấp nhận nổi Triệu Lí.

“Được, Triệu Thiên Luân, đây là huynh nói, ta trở về nói với cha mẹ ta, ta thà rằng chết cũng không muốn gã cho huynh.”

Nàng không nghĩ tới Triệu Thiên Luân lại có thể nói ra lời huỷ hôn đơn giản như vậy, nàng phất tay áo bỏ đi, Triệu Lí ở trong lòng ngực Triệu Thiên Luân khóc đến chết đi sống lại, tâm Triệu Thiên Luân cũng đau đến lưu đầy nước mắt, y ôm chặt Triệu Lí, giọng nói khàn khàn: “Cha biết con không nương, vì vậy sẽ yêu thương con thêm cả phần của nương con, tuyệt không để cho con bị người khác bắt nạt.”

Triệu Thiên Luân vì sự kiện này tức giận tìm đến toàn bộ tôi tớ trong nhà, bọn tôi tớ này tin tức rất linh thông, sao có thể không biết Triệu Lí bị Vương tiểu thư đánh chửi, nhưng lại không có người nào nói cho y biết, nguyên nhân là mọi người thấy Triệu Thiên Luân yêu thích Vương tiểu thư như thế, hơn nữa sau này Vương tiểu thư sẽ là Thiếu nãi nãi của Triệu gia, ai dám ở trước khi nàng nhập môn đối với nàng gây thù chuốc oán. Y nghe bọn tôi tớ nói xong, tâm cũng lạnh đi hơn phân nữa, không thể tưởng được toàn bộ Triệu gia to lớn như thế, lại không có được một tâm phúc chân chính.

Vương gia gửi thư đến, trong thư đầy lời nhục mạ, còn nói nữ nhi nhà họ không lấy chồng không làm quan, Triệu Thiên Luân xem mà sinh khí, xé nát trang giấy. Càng nghĩ càng vô cùng đau đớn, một hai tháng này y như kẻ điên, chạy tới chạy lui, cuối cùng tất cả đều là do y tự mình một sương tình nguyện đa tình.

Từ đó về sau Triệu Thiên Luân ngậm miệng không nói tới chuyện hôn nhân cùng Vương tiểu thư, y lại giống như trước đặt toàn bộ tâm huyết vào mặt tiền cửa hàng của mình.

Còn Tôn Duẫn Thần sau khi xin nghỉ ở Thiện Ức, hắn đi tìm việc ở những nơi khác, nhưng dù sao hắn tuổi trẻ, cũng khó tìm được việc làm tốt. Lý Hoành Kiến ở trong thành lại mua một mặt tiền cửa hàng mới, muốn Tôn Duẫn Thần tới đó làm chưởng quầy. Tôn Duẫn Thần không dám tin, hắn cũng không dám nhận, hắn đối với dược liệu không có quá hiểu biết, sao có thể là chưởng quản một dược điếm.

Lý Hoành Kiến lại nói: “Huynh sẽ dạy cho đệ, nếu đệ muốn sống yên phận, phải kiếm nhiều ngân lượng một chút, làm người tính toán sổ sách, một tháng chỉ có một ít ngân lượng, một năm có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”

Khi Tôn Duẫn Thần vẫn còn đanf do dự, mỗi ngày Lý Hoành Kiến mang hắn đi xem dược liệu, làm cho hắn học cách phân biệt dược liệu tốt xấu như thế nào, sớm tối ở chung bên nhau, Lý Hoành Kiến nói rất nhiều, lại hay thích nói giỡn, nhưng gã đối với dược liệu là tri thức uyên bác, đối với hắn vô cùng hào phóng, hơn nữa gã cũng hướng Tôn Duẫn Thần giải thích cùng xin lỗi chuyện trước đây xảy ra ở hẻm phố.

Dù sao da mặt Tôn Duẫn Thần rất mỏng, cảm thấy không được tự nhiên khi nhắc về chuyện đó, hắn nhẹ nhàng nói câu “không sao”, Lý Hoành Kiến mua tặng hắn quần áo cùng một ít đồ vật này nọ, thấy nơi nào có món ăn gì ngon, đều tới tìm hắn cùng đi ăn.

Tâm con người đều làm bằng thịt, Tôn Duẫn Thần ở Triệu gia luôn thật cẩn thận, cho dù ái mộ Triệu Thiên Luân cũng không dám nói, nhưng Lý Hoành Kiến vô cùng phóng khoáng dám nói dám làm, làm cho hắn mở nhãn giới, huống chi gã đối với hắn thật tốt, hắn lại cô độc ở một mình bên ngoài, thân nhân duy nhất ở Triệu gia, thì hắn lại không thể quay về, nói không tĩnh mịch căn bản là gạt người.

Hắn dần dần tiếp nhận sự theo đuổi của Lý Hoành Kiến, Lý Hoành Kiến cầm tay hắn, hôn hai gò má hắn, bàn tay lơ đãng hướng xuống chiếc mông căn tròn, nhỏ nhắn mà xoa nắn để gây kích thích tình dục trong cơ thể hắn, dù sao hắn đối với tình dục vẫn còn rất non nớt, dưới sự dẫn dắt của Lý Hoành Kiến, tâm của hắn chậm rãi hướng về Lý Hoành Kiến, hơn nữa bởi vì Lý Hoành Kiến có thể chấp nhận thân thể nam nhi của hắn.

“Tiểu Thần, qua hai tháng nữa huynh phải về nhà, đệ có muốn theo huynh cùng đi không? Đến nhà của huynh ở, có tôi tớ hầu hạ, đệ sẽ không cần phải vất vả như thế.”

“Đệ không sợ vất vả.”

Tôn Duẫn Thần bị gã hôn đến ánh mắt mê ly, giữa bọn họ chỉ còn một bước nữa là bước qua vạch cấm, nhưng Tôn Duẫn Thần không muốn, ngay trước vạch cấm ấy đều luôn kêu ngừng lại.

“Kia theo huynh về nhà được không?”

Tôn Duẫn Thần thở hào hển, kỹ xảo của Lý Hoành Kiến tốt lắm, luôn hôn hắn đến không thở nổi, hắn nắm chặt cánh tay Lý Hoành Kiến, nước mắt sắp chảy ra trông thật yêu kiều: “ Để đệ … để đệ suy nghĩ thêm một chút nữa.”

“Suy nghĩ cái gì? Tiểu Thần, đệ đã suy nghĩ một tháng rồi, nơi này của huynh trướng đến bao nhiêu khó chịu, đệ biết không?” Lý Hoành Kiến kéo tay hắn chạm vào hạ thân của gã, mặt Tôn Duẫn Thẩn đỏ bừng lên, vội rút tay về, hắn đối với việc hiến thân cho Lý Hoành Kiến vẫn còn có chút do dự.

“Đệ nói rồi, để đệ suy ngẫm thêm một ít thời gian nữa, đệ còn chưa quyết định sẽ cùng huynh phát triển mối quan hệ đến mức gần gũi như vậy.”

Lý Hoành Kiến biết nhược điểm của Tôn Duẫn Thần, hắn sẽ rất dễ siêu lòng khi người ta đối với hắn nói những lời ngon tiếng ngọt, lại sợ hãi tĩnh mịch, một ngày nào đó hắn cũng sẽ bị gã nắm giữ trong tay, cho nên gã cũng không nóng vội. “Vậy được rồi, cho đệ thêm một tháng suy ngẫm nữa.”

Tôn Duẫn Thần đưa gã ra cửa, Lý Hoành Kiến nâng mặt hắn lên, đầu lưỡi giống như con xà trơn trượt không kiêng nể gì hoành hành ngang ngược ở trong miệng hắn, Tôn Duẫn Thần ưm vài tiếng, nũng nịu mê người, hạ thân của hắn đã bị Lý Hoành Kiến huấn luyện, chỉ cần vừa hôn sâu một chút đã có chút nhiệt trướng.

Thời điểm Lý Hoành Kiến buông ra, cũng là thời điểm hắn hư nhuyễn cơ hồ không giữ vững nổi thân mình, hắn nhìn bóng dáng Lý Hoành Kiến, cúi đầu nghĩ về tâm sự của mình. Hắn không phải luyến tiếc khi rời đi mảnh đất này, mà là Triệu Thiên Luân cùng Lí Nhi đều sống ở đây, hắn sống đến bây giờ đều là vì hai người đó, muốn hắn rời đi, hắn sợ mình không có nổi dũng khí.

Một chiếc bóng to lớn dừng ở trước mặt hắn, Tôn Duẫn Thần khiếp sợ ngẩng đầu lên, đã thấy thần tình tức giận của Triệu Thiên Luân, ánh mắt của y tuôn ra tơ máu, hai gò má trướng lên thành màu đỏ, có thể thấy được tức giận đến mất lý trí. “Đệ… đệ vừa rồi đang làm cái gì? Đệ vừa rồi rốt cuộc đang làm cái gì? Cùng nam nhân … thế nhưng cùng nam nhân ở trước cửa làm cái loại gièm pha này, đệ muốn chọc giận huynh chết sao?”

Tôn Duẫn Thần bị doạ ngây người, mới biết được mình bị Triệu Thiên Luân thấy được một màn vừa rồi, Triệu Thiên Luân kéo hắn đi vào sân nhà sau viện, dùng hết sức lực đem mặt hắn ngâm vào trong nước, y rít gào nói: “Đệ hảo hảo tẩy sạch sẽ chính mình cho huynh, đệ thế nhưng cùng nam nhân hôn nhau trước cửa, sau này huynh lấy mặt mũi gì đi xuống địa phủ gặp tỷ tỷ đệ!.”

Triệu Thiên Luân tức giận đến cả người phát run, Tôn Duẫn Thần bị y bức tiến trong nước, kém chút thở không nổi, hắn ho sặc sụa, dưới mãnh lực chống cự của hắn đã đem Triệu Thiên Luân đẩy ngã trên mặt đất, Triệu Thiên Luân đầy người ẩm ướt, trong mắt y hiện lên vừa khiếp sợ vừa tuyệt vọng, tuyệt đối không thể tưởng được Tôn Duẫn Thần lại đẩy hắn như vậy.

Mà Tôn Duẫn Thần ở dưới ánh trăng, nước mắt rơi đầy mặt, tỷ phu tuyệt không hiểu hắn, càng đáng buồn hơn là hắn cũng không thể yêu cầu y hiểu hắn.

“Đệ… đệ thích nam nhân.” Một số thanh âm khóc thút thít gần như biến thành tiếng gào khóc, cuối cùng Tôn Duẫn Thần cũng có can đảm đối diện Triệu Thiên Luân nói ra nội tâm của hắn: “Đệ chỉ thích nam nhân, tỷ phu, đệ chỉ thích nam nhân.”

Quái thanh từ trong cổ họng Triệu Thiên Luân phát ra, giống như thanh âm tuyệt vọng của dã thú, y kêu khóc không ra tiếng, y quỳ gối trước mặt Tôn Duẫn Thần, khóc không ra tiếng tự trách cứ chính mình. “Duẫn Thần, tỷ phu thực có lỗi với đệ, tỷ phu đã huỷ hoại đệ, chính là khi đó tỷ phu rất thương tâm, tỷ tỷ đệ vừa mất, huynh đánh mất lý trí, đem đệ trở thành tỷ tỷ đệ, lương tâm của huynh vẫn thực bất an, huynh không nên làm như vậy với đệ.”

Triệu Thiên Luân thương tâm khóc lớn, Tôn Duẫn Thần nghe xong mấy câu nói đó, so với lấy đao lấy thương đâm trên người hắn mấy lỗ thủng lớn còn muốn đau đớn hơn, những năm gần đây, bí mật không thể cho ai biết đó … nếu đối với Tôn Duẫn Thần mà nói là những ký ức vừa ngọt ngào vừa đau khổ, thì đối với Triệu Thiên Luân mà nói lại là ký ức tự trách trầm trọng.

[Ta đem Tôn Duẫn Thần nuôi nấng lớn lên nhưng cũng chính ta đã huỷ hoại đệ ấy, nếu Như Mộng còn trên đời, nhất định sẽ hy vọng tiểu đệ của mình trở thành nam nhi đỉnh thiên lập địa, nhưng chính ta lại ở trong ngày đưa tang Như Mộng, đưa đệ ấy trở thành nữ nhân để tiết dục, cho nên Tôn Duẫn Thần mới có thể biến thành bộ dáng ngày hôm nay.]

Tôn Duẫn Thần ngồi xổm xuống, ôm lấy Triệu Thiên Luân khóc đến run rẩy, ẩm ướt trên áo y cũng dính sang trên người hắn, những năm gần đây, bọn họ ôm ấp đồng dạng đau xót, ôm tựa như là chữa lành vết thương cho nhau.

“Tỷ phu, huynh không có sai.”

Áy náy trong những năm gần đây, làm cho Triệu Thiên Luân điên cuồng hết lớn lên: “Huynh có sai, Duẫn Thần, huynh biết rõ đệ sợ hãi, nghĩ rằng nếu không làm chút gì đó, chỉ sợ sẽ bị đuổi ra Triệu gia, huynh vì an ủi đệ, cũng sợ đệ loạn nghĩ, bởi vậy mới từng tháng đều đi đến phòng đệ một lần, là huynh hại đệ thành như bây giờ, nếu tỷ phu không làm như thế với đệ, đệ tuyệt đối sẽ không nói đệ hiện tại thích nam nhân.”

“Tỷ phu, không phải như thế, không phải như huynh nghĩ….” Ngay cả tỷ phu không có làm việc này, hắn vẫn thích nam nhân; khi hắn hơn mười tuổi, từ lâu đã trộm yêu thương tỷ phu, người đối với hắn cùng tỷ tỷ rất tốt.

Triệu Thiên Luân lắc lư đứng lên, trên mặt y không hề lộ ra biểu tình tức giận, so với khi tỷ Như Mộng chết còn muốn thờ ơ hơn, y cái gì cũng không nói, tập tễnh cước bộ rời đi, y tựa như già thêm mười tuổi, ngay cả bối tóc trên đầu cũng không thẳng, Tôn Duẫn Thần vội đuổi theo, chính là cái gì cũng không nói được.

Hắn dựa vào cửa khóc đến ai ai nhất thiết, Triệu Thiên Luân không tái quay đầu lại, ánh trăng chiếu lên mặt y tựa như người chết, đi bước một tiến vào hẻm phố ban đêm yên tĩnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play