Đêm khuya thổn thức, gió thu thổi mạnh từng đợt từng đợt, thanh âm xuy phất giống ra như khóc âm thê lương của con người, quanh quẩn ở trong sân, uốn lượn không ngừng.
Triệu Thiên Luân đè nén tiếng khóc xuống, trong cổ họng phát ra thanh âm như dã thú bị thương, khóc âm kia như người bị phá nát tâm phế.
“Tỷ phu, huynh đừng khóc, không cần quá thương tâm, tỷ phu….”
Tôn Duẫn Thần mười bốn tuổi, con người nhỏ bé tựa như chỉ mới mười một, mười hai tuổi đầu mà thôi, hắn ôm lấy thân thể của Triệu Thiên Luân khóc đến run rẩy, Triệu Thiên Luân tựa như hoàn toàn chết lặng, trên mặt tràn đầy nước mắt, thanh âm khóc của y ách lại, tuyệt vọng tan nát cõi lòng.
Tỷ tỷ của Tôn Duẫn Thần, là Tôn Như Mộng, sau khi cha mẹ qua đời, vất vả mang theo đệ đệ đi tới phụ cận xin vào Triệu gia giàu có nổi danh làm thợ khéo, tỷ tỷ ở tại trù phòng giúp đỡ, Tôn Duẫn Thần an vị ở một góc trong phòng bếp, thân thể mười tuổi vì suy dinh dưỡng mà thoạt nhìn giống như hài đồng bảy, tám tuổi.
Tỷ đệ tới nơi đây chỉ cầu ấm no, không ngờ Tôn Như Mộng lại được thiếu gia Triệu gia là Triệu Thiên Luân coi trọng, cha mẹ Triệu Thiên Luân đã qua đời, không để ý thân nhân phản đối, muốn kết hôn cùng Tôn Như Mộng.
Bao nhiêu người khuyên y thú nàng làm thiếp là được rồi, chính thê phải chọn tiểu thư nhà giàu môn đăng hộ đối, nhưng Triệu Thiên Luân một mực không để ý tới.
Y cưới Tôn Như Mộng, trong lòng Tôn Như Mộng cũng run sợ, nàng biết thân phận của mình không xứng thành thân với đại thiếu gia, thân nhân của Triệu gia sau lưng nói rất nhiều điều khó nghe cùng chanh chua.
Nàng nghe được nhưng đành bất lực nuốt nước mắt vào trong bụng, chỉ có thể càng thêm răn dạy đệ đệ của chính mình, hy vọng hắn luôn tuân thủ quy củ của Triệu gia, không làm gì sai lầm để người ta có thể nói huyên thuyên.
Sau khi Tôn Như Mộng hạ sinh được tiểu hài tử, thân thể nhanh chóng chuyển biến xấu, thừa dịp thân mình nàng điều dưỡng không tốt lên được, thân nhân của Triệu gia lại bắt đầu đâm thọc vào, khuyên Triệu Thiên Luân nên thú thiếp để chiếu cố thân thể chính mình, bằng không lấy thân thể không khoẻ của Tôn Như Mộng, bản thân mình còn chưa tự chiếu cố được, đừng nói là chiếu cố phu quân của chính mình.
Triệu Thiên Luân lửa giận bừng bừng, hung hăng mắng những thân nhân nhàm chán này, không thể ngờ ngay cả Tôn Như Mộng cũng rưng rưng hai mắt đối với y nói như thế, y tức giận bỏ đi ra ngoài, ngày hôm sau Tôn Như Mộng liền qua đời.
Cũng vì thế mà trong lòng Triệu Thiên Luân áy náy vô cùng, ngay trong lễ tang của Tôn Như Mộng, y bi thống quá chừng, rốt cuộc không thể nhẫn nại mà khóc đi ra.
“Tỷ phu, huynh đừng khóc, đừng khóc.”
Rõ ràng chính mình cũng khóc đến không thành tiếng, nhưng Tôn Duẫn Thần vẫn ôm lấy Triệu Thiên Luân ra sức an ủi y, tỷ phu đối với hắn tốt lắm, hắn biết nếu không có tỷ phu một lòng bảo hộ tỷ đệ bọn họ, có lẽ bọn họ đã sớm không thể sống ở Triệu gia.
“Duẫn Thần, tỷ tỷ đệ đã bỏ ta lại một mình mà đi rồi ….” Triệu Thiên Luân bi thống run giọng khóc, y căn bản là khó nén bi thương.
Có lẽ thân nhân của Triệu gia không ai có thể nghĩ đến Triệu Thiên Luân đối với cái chết của Tôn Như Mộng thương tâm như vậy, ngày đưa tang, cho dù những người đó không thích Tôn Như Mộng như thế nào cũng đến đưa tiễn.
Sau khi đã nhập mộ, mọi người đều tự trở về, Triệu Thiên Luân khó nhịn được bi thương, y cùng Tôn Như Mộng là thật tâm yêu nhau, sinh ly tử biệt là khổ hình lớn nhất, y khóc đến trước mắt đều mơ hồ, chỉ cảm thấy thống khổ cứ ẩn chứa trong lòng, không sao có thể phát tiết hết ra.
“Tỷ phu, huynh không cần đau khổ, không cần thương tâm…”
Tôn Duẫn Thần mười bốn tuổi, văn từ thập phần ít ỏi, dù có muốn an ủi nhiều hơn, cũng chỉ biết lập đi lập lại mấy câu nói đó, nhưng nhiệt độ cơ thể của hắn xuyên thấu qua bả vai, truyền đến trên lưng kiên cố của Triệu Thiên Luân.
“Duẫn Thần......”
Đang trong tình cảnh tối bi thương, khát cầu chính là một tia ấm áp, Triệu Thiên Luân đem Tôn Duẫn Thần kéo vào trong lòng ngực, hai người cùng an ủi lẫn nhau, nước mắt lại chảy càng nhiều hơn, người chết đi, đối với bọn họ mà nói đều là người không thể thay thế được.
“Tỷ phu, không cần đau khổ, không cần bi thương, tỷ tỷ sẽ không hy vọng huynh như vậy đâu.”
Vỗ về nhè nhẹ sợi tóc của Triệu Thiên Luân, thanh âm của Tôn Duẫn Thần run rẩy, ngón tay lạnh lẽo của hắn xẹt qua trên trán của Triệu Thiên Luân, xuống hai gò má, lau đi nước mắt cho y, tới cái cằm kiên nghị, sau đó hắn ôn nhu hướng lên đôi mắt bi thương đặt lên đó một nụ hôn.
Ai cũng không biết là ai đã bắt đầu trước, có lẽ là quá mức tuyệt vọng cùng thống khổ, Triệu Thiên Luân vươn tay, dùng sức ôm đệ thê có vài phần rất giống thê tử đã chết.
Hai người tứ chi sờ soạng cuồng loạn, ánh trăng dần dần ẩn vào tầng mây, giống như quan hệ không người chấp nhận này, ngay cả nó cũng không muốn nhìn.
*********
“Đệ năm nay mười tám tuổi, Duẫn Thần.”
“Đúng vậy, tỷ phu.”
“Đây là quà tỷ phu chọn cho đệ.”
Đặt lên bàn một chiếc hộp gỗ nhỏ, Tôn Duẫn Thần mở ra xem, đó là một khố ngọc bội, màu cực thanh, nhưng ánh sáng diệu nhân, thoạt nhìn liền biết đó là một khối ngọc tốt.
Hắn nói lời cảm ơn rồi nhận lấy, ở Triệu gia nhiều năm như thế, bất luận Triệu gia cho hắn cái gì, dù tốt hay xấu, hắn vẫn nói lời cảm ơn và nhận lấy, điều này đã biến thành một loại thói quen.
“Tỷ phu, cám ơn huynh.”
Tôn Duẫn Thần đã mười tám tuổi, tỷ tỷ của hắn chết đã bốn năm, những thân nhân không có lương tâm của Triệu gia còn khuyên Triệu Thiên Luân đuổi hắn ra ngoài, dù sao hắn cùng Triệu gia vừa không cùng họ, cũng không có quan hệ trọng yếu gì, cho dù hắn là cậu của Triệu Lí năm tuổi, vẫn là ngoại nhân.
Nhưng Triệu Thiên Luân vẫn lưu lại Tôn Duẫn Thần, y chưa tái nạp thiếp, đem toàn bộ tâm lực dùng để chiếu cố tiểu hài tử của mình, còn với Tôn Duẫn Thần, y càng thêm yêu thương.
Khi Tôn Duẫn Thần mười bốn tuổi, Triệu Ngày Luân thấy hắn nhỏ gầy, bỏ ra số tiền lớn mời danh y đến chuẩn bệnh, sau đó thường dùng dược quý để tẩm bổ thân thể của hắn. Nên đến khi Tôn Duẫn Thần mười lăm tuổi, dáng người bắt đầu cao lên, diện mạo cũng bởi vì điều dưỡng tốt mà trở nên thập phần thanh tú, lại trắng lại mịm, gần đây lại đẹp như đoá hoa, chính là xinh đẹp của hắn luôn cất giấu một tia âm u cùng ưu sầu.
“Món cá này ăn rất ngon, sao đệ lại không ăn? Đệ không phải từ trước đến nay rất thích ăn cá sao?”
Triệu Thiên Luân gắp một khối cá thật lớn bỏ vào trong bát của Tôn Duẫn Thần, còn thay hắn xem có xương cá dính ở trong không, bộ dáng vô cùng ôn nhu cẩn thận, nếu có người không biết, còn tưởng rằng y đang đối đãi với đệ đệ ruột của mình.
“Món cá này thật sự ăn ngon lắm, tỷ phu, huynh cũng ăn nhiều một chút.”
Tôn Duẫn Thần cũng thay Triệu Thiên Luân gắp một khối thịt bò, y nói ‘tạ ơn’, vì giúp Tôn Duẫn Thần điều dưỡng thân thể, những năm gần đây Triệu Thiên Luân đặc biệt chú ý đến ẩm thực của Tôn Duẫn Thần.
Sau khi Tôn Duẫn Thần ăn xong, đem chiếc đũa đặt lên bàn. Hắn sâu kín nói một câu, “Đêm nay trăng tròn nhỉ.”
Triệu Thiên Luân nghe được cũng dừng chiếc đũa, “Ân, trăng tròn.”
“Đệ về phòng trước.”
Tôn Duẫn Thần nhẹ giọng nói, trăng tròn đối với hắn mà nói là ký ức tội ác vừa ngọt ngào vừa đau đớn, là loại bí mật trong lúc đó giữa hắn và tỷ phu không thể cho ai biết.
Sau khi hắn rửa mặt chải đầu, đem ánh nến trong phòng thổi tắt, nằm lên giường, cũng không đi vào giấc ngủ, bóng đêm đen sẫm bao trùm, cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, Tôn Duẫn Thần không đứng dậy, cũng không lên tiếng hỏi, đã sớm biết người vào là ai.
Triệu Thiên Luân cởi giầy, kinh thủ kinh cước lên giường, vừa lên giường xong, Tôn Duẫn Thần đã đem y ôm lấy, quần áo dần dần được cởi bỏ, trong bóng đêm chỉ có thể lấy tay sờ soạng, thân thể hai người mau chóng kết hợp.
Theo từ ngày đưa tang Tôn Như Mộng, bọn họ liền biến thành quan hệ như vậy, không giống phu thê, cũng không phải tình nhân, mỗi khi trăng tròn đến, Triệu Thiên Luân mới có thể vào trong phòng của hắn để qua một đêm.
Thật giống như là dục vọng nam nhân phải một tháng một lần phun ra tồn trữ của mình, quan hệt lén lút, tựa như bọn họ không thể thấy được ánh sáng trong tương lai.
Khi Triệu Thiên Luân làm chuyện này, tựa như con người bình thường của y, quy củ, chưa từng có một chút mãnh liệt cùng nóng bỏng, chỉ là nửa người dưới hoạt động tiết ra dịch tồn trữ trong một tháng. Tôn Duẫn Thần ôm chặt nam tử trên người đang rong đuổi, có khi loại quan hệ này làm cho Tôn Duẫn Thần cảm thấy thống khổ, hắn biết tỷ phu đang thương hại hắn, đối với hắn không hề có bất cứ tình cảm gì.
Nếu như ngay cả loại quan hệ này cũng biết mất, Tôn Duẫn Thần biết chính mình nhất định không thể sống nổi, tỷ phu là sinh mệnh của hắn, là người tối trọng yếu, nếu ánh mắt quan tâm của y không còn lưu luyến trên người mình, hắn biết chính mình nhất định sẽ thống khổ đến chết.
Nếu để cho hàng xóm láng giềng bình luận về con người Triệu Thiên Luân, phong bình của Triệu Thiên Luân xác định vững chắc không kém. Bộ dạng của y tuấn tú, trong ánh mắt thường để lộ ra sự thành khẩn, tuy rằng trong nhà giàu có, nhưng cho tới bây giờ chưa từng kiêu căng, hống hách, y thập phần cần kiệm, cũng thực hiếu thuận, cho dù song thân mất đã lâu, hàng năm tới tiết thanh minh, y vẫn như cũ tưởng niệm công ơn dưỡng dục chi ân của song thân.
Y quản lý của cải cha mẹ để lại rất tốt, còn làm cho nó tăng thêm, cửa hàng mặt tiền trong nhà mỗi năm mỗi siêu việt, chuyện này đều là do y thập phần cần lao.
Trước kia vì thân thể của Tôn Như Mộng, y ra sớm về sớm, hiện nay vì Tôn Duẫn Thần cùng đứa con Triệu Lí, y vẫn như cũ duy trì cuộc sống hằng ngày như vậy.
Thân nhân Triệu gia đối với Tôn Duẫn Thần ở Triệu gia ăn cơm trắng rất bất mãn, nhưng Tôn Duẫn Thần thập phần chiếu cố ngoại sanh Triệu Lí, mà Triệu Thương cũng thực yêu cậu, xem ở phân thượng Triệu ThiênLuân đối với con trai độc nhất, hơn nữa Tôn Duẫn Thần sinh hoạt tại Triệu gia tựa như cái bóng, hắn không xa cầu cuộc sống vật chất, vì thế thân nhân Triệu gia đối với hắn nhàn thoại giảm bớt đi một ít.
Nếu không phải Triệu Thiên Luân vì thân thể hắn, ra lệnh hạ nhân đặc biệt chú ý đến dược thiện của hắn, có lẽ Tôn Duẫn Thần căn bản không dám yêu cầu thức ăn cho mình. Hắn tuân thủ theo lời nói của tỷ tỷ đã mất của mình, không dám ở Triệu gia yêu cầu cái gì, chỉ cần Triệu gia cho liền nhận, để tránh khiến cho người khác lời ra tiếng vào.
Cho nên quần áo của Triệu Lí luôn mới, bù lại cho Tôn Duẫn Thần thì cũ kỷ nhiều năm, Triệu Thiên Luân cẩu thả không chú ý tới này đó, y chỉ chú ý đến thân thể của Tôn Duẫn Thần. Có lẽ vì Tôn Như Mộng đoản mệnh mà chết, cho nên Triệu Thiên Luân đối với thân thể Tôn Duẫn Thần càng thêm chú ý, nhưng là trừ bỏ cái này ra, y đối với mọi thứ của Tôn Duẫn Thần sẽ không có để ý như vậy.
Tôn Duẫn Thần mười tám tuổi, lời ra tiếng vào ở Triệu gia bắt đầu nhiều hơn, nói Tôn Duẫn Thần đã mười tám, đã trưởng thành, Triệu Thiên Luân chỉ là tỷ phu của hắn mà thôi, có sao nói vậy, y đem Tôn Duẫn Thần nuôi nấng lớn lên, cũng coi như đã hết trách nhiệm với tỷ tỷ đã chết của hắn, hắn không nên vẫn ở lại Triệu gia, dù sao tỷ tỷ hắn cũng qua đời đã lâu, hắn còn muốn ở lại Triệu gia giàu có trong bao lâu nữa.
Nhàn thoại càng nói càng nhiều, Triệu Lí còn nhỏ, Triệu Thiên Luân tất nhiên phải thú lão bà để chiếu cố chính mình cùng tiểu hài tử, nhưng Tôn Duẫn Thần không phải người Triệu gia, sống ở Triệu gia, tân nương đó cũng không biết nên xưng hô với hắn như thế nào, chẳng phải quá quái dị.
Huống chi trong nhà dưỡng một nam nhân trẻ tuổi, lại không phải người Triệu gia, Triệu Thiên Luân lại đi sớm về muộn, nếu Tôn Duẫn Thần cô nam này cùng tân nương ở chung, lâu ngày sinh tình, chẳng phải là càng loạn hơn.
Dù có bất luận lời đồn kỳ quái gì được truyền ra ngoài, vẫn có rất nhiều người hướng Triệu Thiên Luân giới thiệu cô nương, rất nhiều bà mối lại đạp phá cánh của Triệu gia.
Tuy rằng tiến Triệu gia làm kế thất, nhưng Triệu Thiên Luân là người tốt, lại có tiền tài, người lại trông chững chạc, không giống với các hoa hoa công tử có tiền khác, gả cho y, cả đời không lo ăn uống, lại không sợ y ăn chơi đàng điếm, có ai lại không thích?
Nhưng Triệu Thiên Luân đều lấy một câu “không quên được Như Mộng”, mặc kệ tiểu thư, cô nương xinh đẹp, y đều không xem vào trong mắt, trong lòng y vẫn chỉ yêu Tôn Như Mộng, nương tử đã chết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT