Chu Dao tựa vào cánh cửa hành lang hóng gió. Gió đêm lành lạnh, trước
mặt là bầu trời đêm và núi non trùng điệp. Ánh trăng sáng soi chiếu,
thấy được cả những ngọn núi tuyết xa xa.
Bên cạnh có ánh sáng chớp nháy, Chu Dao quay đầu lại, một thanh niên
đang giẫm lên thang xếp thay bóng đèn. Chu Dao thấy chiếc thang hơi chao đảo, đi qua giữ giúp.
"Phải ạ. Mấy năm trước người nhà của thím bị lũ quét cuốn đi, chỉ còn
mỗi thím bơ vơ một mình, rất đáng thương." Cậu ta bước xuống thang, cười áy náy, "Hồi nãy làm phiền đến mọi người à?"
"Chúng tôi làm dịch vụ nên không tránh khỏi những chuyện như vậy, loại
người đầu trâu mặt ngựa nào chẳng có." Cậu thanh niên nói, "May mà ông
chủ là người luôn che chở cho nhân viên, nếu không ngày nào cũng bị uất
ức đến chết mất."
Cậu ta vác chiếc thang đi xuống lầu. Chu Dao lại chờ trên hành lang chốc lát, nhóm bạn của cô mới lần lượt đi ra. Họ thu dọn đồ đạc khá trễ, lúc đến phòng ăn đã không còn người khách nào nữa. Bảy người chung một bàn, ngồi xuống bắt đầu bàn bạc hành trình kế tiếp.
Tuy mọi người đều thuộc khoa địa chất, nhưng phương hướng và đề tài
nghiên cứu đều có khác biệt đôi chút, mục đích của chuyến đi này cũng
không giống nhau hoàn toàn. Ví dụ như Mạc Dương học môi trường địa chất, chủ yếu là nghiên cứu các loại nhân tố ảnh hưởng đến địa chất như khí
hậu. Kỷ Vũ thì nghiên cứu về vật lý trái đất. Còn Lâm Cẩm Viêm và bốn cô gái còn lại đều nghiên cứu liên quan đến quặng mỏ, nhưng nội dung chi
tiết vẫn có khác nhau.
Ba nam sinh với Đường Đóa đều học khoa địa chất hệ chính quy đại học A,
rồi học thẳng lên thạc sĩ hoặc tiến sĩ. Tô Lâm Lâm và Hạ Vận thì chỉ tốt nghiệp từ một đại học bình thường, vượt mọi chông gai thi đậu cao học
vào đại học A danh tiếng.
Còn quá trình học tập của Chu Dao thì khác biệt hơn, cô học hệ đại học
chính quy tại Caltech, nhưng lại chạy về đại học A học thạc sĩ khiến
người ta khó hiểu.
Hai năm trước, lần đầu tiên Hạ Vận và Tô Lâm Lâm nhìn thấy Chu Dao là
lúc họ đang đi mua cơm trưa về ký túc xá. Chu Dao mặt chiếc áo lót màu
đỏ dưa hấu, ngồi trên giường sơn móng chân, vừa ngẩng đầu liền nhoẻn môi cười với hai cô nàng: "Hi, mình là bạn cùng phòng với hai bạn, mình tên Chu Dao."
"Mình là người thích môn lướt sóng." Chu Dao cười, nụ cười rạng rỡ như
mặt trời California. Nhất là ánh mắt cô, vừa to tròn vừa trong veo, tựa
như bầu trời trong xanh vời vợi.
Ban đầu, Tô Lâm Lâm và Hạ Vận cảm thấy Chu Dao hơi dở người. Caltech là
kiểu học viện nghiên cứu, sao cô học xong lại không tiếp tục học thạc sĩ ở đó, ngược lại chạy về đại học A. Dù đại học A đứng đầu trong nước,
nhưng vẫn thua kém Caltech rất nhiều. Lẽ nào bởi vì năng lực học tập kém nên không thi đậu tại trường đó ư?
Giáo sư Chu là chuyên gia nghiên cứu vật lý trái đất đứng nhất nhì cả
nước, thành tựu nghiên cứu của ông rất phong phú, còn nổi tiếng trên thế giới. Những nghiên cứu năm xưa của ông đã có sự cống hiến rất lớn cho
sự nghiệp khảo sát địa chất của quốc gia. Hồi ông còn trung niên thì tập trung đến làm nghiên cứu tại Caltech - Viện nghiên cứu California, sau
đó lại trở về nước, nhậm chức viện trưởng danh dự khoa địa chất của đại
học A, làm giáo sư hướng dẫn nghiên cứu cho sinh viên học tiến sĩ.
Giáo sư Chu về nước mang theo một hạng mục nghiên cứu lớn tầm cỡ quốc
gia, Chu Dao cũng tham dự và trở thành một trong những nghiên cứu viên
quan trọng của dự án.
Đường Đóa nói: "Cậu còn không phục à. Mình đã lén điều tra bạn cùng
phòng mới đến này rồi, thành tựu nghiên cứu khá nhiều. Cấy ấy từng đăng
khá nhiều bài luận lên những tạp chí về khoa học tự nhiên và địa chất
học nào là NATURE, SCIENCE, PNAS, EPSL, GEOLOGY, là bằng thật đấy không
phải giả đâu. Luận văn "Siderit và goethite trong quá trình chuyển đổi
hấp thụ Asen" (1) mà cậu rất thích là do cậu ấy viết, mà còn viết vào
lúc cậu học năm hai nữa đấy. Cậu ấy còn rất giỏi giám định, đa phần
những luận văn giám định thăm dò khoáng vật mà Tô Lâm Lâm cậu thích đọc
cũng là do cậu ấy viết luôn. Có điều bây giờ chủ yếu nghiên cứu thăm dò
mỏ từ xa rồi."
(1) - Siderit (tiếng Anh: Siderite) là một
khoáng vật chứa thành phần sắt cacbonat, đây là quặng có giá trị, với
48% là sắt và không chứa lưu huỳnh hay phốtpho. Cả magiê và mangan thông thường được thay thế cho sắt.
- Asen là một nguyên tố hóa học có ký hiệu As và số nguyên tử 33, là
một á kim gây ngộ độc khét tiếng và có nhiều dạng thù hình: màu vàng
(phân tử phi kim) và một vài dạng màu đen và xám (á kim) chỉ là số ít mà người ta có thể nhìn thấy.
Sau đó nhóm bạn cùng phòng còn phát hiện, Chu Dao không chỉ có thời gian lướt sóng mà còn có thời gian đi đánh tenis, đánh trống, đánh dota,
đánh bóng chuyền, đánh ping-pong, đánh chuột đất... Vả cả thời gian để
yêu đương. Phải nhấn mạnh là có rất nhiều thời gian để yêu đương mới
đúng.
Là "học sinh nước ngoài chuyển trường" nên bản thân cô còn là nhân vật
phong vân trong trường rồi. Thêm phần bạn trai cô đa phần là kiểu đẹp
trai cao lớn, ai ai cũng là hot boys nên càng khiến người ta ấn tượng
sâu sắc.
Sau vài lượt thay bạn trai, người xung quanh liền đồn thổi linh tinh. Ba người khác trong phòng cũng bị mọi người kéo lại hỏi han đủ kiểu, rốt
cuộc họ phải nói thẳng với Chu Dao.
Chu Dao không thấy có gì không đúng, hẹn hò thôi mà, có cảm tình thì
hẹn, phát hiện sở thích khác nhau, quan niệm không hợp thì dừng lại kịp
thời. Đơn giản quá mà.
"Tại sao con trai thay bạn gái thì bảo là có sức hấp dẫn, còn con gái
thay đổi bạn trai thì bảo là lăng nhăng? Lẽ nào con gái chia tay xong
không thể có tình yêu mới?" Chu Dao hỏi, "Mấy cậu đã từng đi tìm mỏ ở
vùng dã ngoại bao giờ chưa?"
"Yêu đương cũng giống tìm mỏ vậy, có khi chúng ta thấy đường vân nham
thạch đặc biệt ở bề mặt trái đất, biết bên dưới nhất định có tài nguyên. Thế là bố trí đội ngũ, nghĩ hết cách đào sâu xuống lòng đất. Nhưng
nhiều khi bên dưới chẳng có gì cả, chúng ta đã nhầm. Hoặc là nó nhanh
chóng cạn kiệt, chênh lệch quá nhiều với dự đoán của chúng ta. Sau đó
thì sao? Mấy cậu không đi tìm nữa hả? Nhưng mình thì vẫn muốn tiếp tục
đấy."
"Đối với mình, công việc và yêu đương đều là một đạo lý. Mình thích công việc và nghiên cứu của mình." Chu Dao nói, "Mình cũng thích yêu đương.
Mình luôn hưởng thụ niềm vui nó mang đến cho mình. Nếu thích thì mình sẽ đi tìm, bất chấp mọi khó khăn gian khổ, và cũng bất chấp thất bại trước mắt. Vật này mình thích, mình hưởng thụ, thế là được."
"Cho dù mình chỉ lo hưởng thụ tình yêu cho riêng mình thì sao chứ? Tại
sao nhất định phải ràng buộc cho nó, không thể đơn thuần hưởng thụ sự
vui vẻ hay sao?"
Chu Dao cười khúc khích, lắc đầu nói: "Từ bé mình đã vậy. Cũng như mình
thích đất đá, thích lướt sóng thôi. Yêu đương là để mình vui vẻ, là thứ
không thể thiếu trong cuộc sống của mình. Đối với mình, chỉ cần thoải
mái hưởng thụ nó là đủ rồi."
Tô Lâm Lâm cũng nói: "Chúng ta là bạn bè. Nếu đã thẳng thắn đưa ra quan
điểm của bản thân thì lần sau còn có người nói xấu cậu trước mặt bọn
mình, bọn mình sẽ tặng cho người đó hai chữ: Cút đi!"
Sau đó nữa, thỉnh thoảng nhóm Hạ Vận trò chuyện với nhau cũng cảm thấy
điều Chu Dao nói có lý, nhưng đều cho rằng không thể học theo. Cách xử
sự cởi mở không ràng buộc và hoàn cảnh trưởng thành dư dả hậu đãi, cộng
thêm điều kiện bề ngoài xinh đẹp của cô là không thể tách rời.
Cô thuận buồm xuôi gió, cái gì cũng có, chẳng sợ gì cả dĩ nhiên là dám
xông pha, dám chống lại sức ép dư luận rồi. Người khác không có điều
kiện như cô nên không thể không cẩn thận dè dặt, nhìn trước ngó sau.
Con người Chu Dao tuy có cuộc sống muôn màu muôn vẻ, nhưng tính cách cô
xưa nay luôn không sâu sắc, không hướng nội mà cũng không hướng ngoại.
Cũng giống như bao người làm nghiên cứu khác, cô thích sinh hoạt trong
vòng tròn nhỏ của mình, không thích giao thiệp bạn bè rộng rãi. Nhưng
duyên số của cô rất tốt, những mối quan hệ mà cô có đều rất vững chắc.
Dĩ nhiên cũng bởi vì mấy người trong vòng giao thiệp này đều đơn giản và trong sáng cả.
"Kiềm chế chút đi. Giữ chút kính sợ với cao nguyên có được không?" Chu
Dao nói xong, mắt đảo như lạc rang rồi dí dỏm nói tiếp, "... Chờ em
thích ứng hoàn cảnh trước đã."
Chu Dao thản nhiên nói: "Mình lại muốn phơi thành da nâu nhưng lại phơi
mãi chẳng đen. Mình nói này, bây giờ đang bàn bạc về hành trình mà, sao
lại chuyển thành kem chống nắng vậy?"
Cô băng qua sân, chạy về phía đối diện nhanh như chớp. Khu sinh hoạt tập thể có rất nhiều người đang uống rượu, uống trà, rảnh rang trò chuyện,
không thấy Lạc Dịch đâu cả, quầy lễ tân cũng không có ai.
Chu Dao trở về phòng, mặc thêm chiếc áo len mỏng rồi lại xuống lầu. Vô
tình nhìn thấy cô gái lễ tân và cậu thanh niên thay bóng đèn đang lén
lút thân mật nắm tay sau quầy.
Tâm trạng Chu Dao rất tốt, chạy uỳnh uỳnh xuống lầu ra cửa. Hì, nói xem
có phải khéo hay không, nghĩ đến ai thì người đó liền xuất hiện, trùng
hợp gặp Lạc Dịch đi từ bên ngoài vào, vừa bước một chân qua cánh cửa.
Rõ ràng anh khá bất ngờ, bị sự nhiệt tình của cô khiến trở tay không
kịp. Vẻ mặt anh vừa ngạc nhiên vừa ngơ ngác, khóe môi nhếch lên vài cái, dường như đang lựa chọn biểu cảm thích hợp để đáp lại. Nhưng phản ứng
không theo kịp suy nghĩ, cuối cùng anh nở nụ cười vội vàng, đáp lại hời
hợt rồi đi ngang qua cô.
Chu Dao rất vui, tung tăng đi qua cửa, chạy vào sân. Chạy được mấy bước
lại thấy hơi khó thở, liền dừng lại vỗ ngực vai cái: "Cao nguyên đấy,
cao nguyên đấy, bình tĩnh, bình tĩnh nào."
Cơm nước xong họ mới nhớ ra vẫn phải bàn bạc hành trình. Lâm Cẩm Viêm đề nghị, tuy trước đây mọi người đã từng đi khảo sát vùng dã ngoại, kinh
nghiệm đều rất phong phú, đi qua rất nhiều khu vực cao hơn mặt nước
biển, nhưng không phải ai đã đến cao nguyên rồi thì sẽ chắc ăn không bị
phản ứng cao nguyên nữa. Nghĩ lại quãng đường từ Thành Đô đến đây, tuy
đội viên không có phản ứng gì lạ, nhưng trong đội có khá nhiều con gái,
nên trước tiên có thể nghỉ ngơi một hai ngày. Sau đó đi thăm dò núi
trong phạm vi nho nhỏ, rồi tiếp theo mới mở rộng phạm vi thăm dò khảo
sát núi non và các hẻm núi xuyên băng. Về phần đường Locke dài thượt kia sau này hãy bàn.
Đường Đóa nói ra ý kiến đầu tiên, cô nói nhóm con gái hài lòng với tình
trạng trước mắt, không cần phải lo lắng quá, ba cô gái còn lại cũng đồng ý. Kết quả bàn bạc là ngày hôm sẽ sau xuất phát, rồi họ tan họp trở về
phòng.