Trong phòng 315, Chu Dao ngồi trên chiếc ghế cạnh giường Lâm Cẩm Viêm gặm táo, vừa nhịp chân vừa nhẹ nhàng nói: "Tô Lâm Lâm cũng nghe thấy đấy."

"Đúng ạ." Tô Lâm Lâm gật đầu, "Ông chủ Lạc bảo tối qua mưa lớn quá, sợ xảy ra sự cố vỡ đập nên đề nghị hôm nay chúng ta đừng đi."

Lâm Cẩm Viêm hơi nghi ngờ, xoay chiếc điện thoại di động: "Nhưng anh đã tra xét không có vấn đề gì, anh ta nói chính xác không?"

"Chính xác chứ." Chu Dao nói, "Lần trước anh ấy nói trời mưa là mưa thật đấy."

Hạ Vận nhìn Chu Vận cười, Chu Dao trừng mắt nhìn cô nàng rồi quay đầu lại nhìn Mạc Dương: "Anh Dương, anh nhất định phải đi sao?"

Mạc Dương lắc đầu: "Không đi cũng được, an toàn là trên hết."

Hạ Vận cố gắng thuyết phục: "Nhưng mà ở khách sạn chán lắm, chúng ta đến đây đâu phải để nghỉ ngơi. Với lại bình thường đi khảo sát ở đâu cũng mang tính nguy hiểm, vấn đề là xác suất thôi."

Lâm Cẩm Viêm cúi đầu xem điện thoại: "Chu Dao nói không sai, phải chú ý an toàn, có điều chuyến đi lần này của chúng ta không nguy hiểm gì đâu." Anh ta đưa điện thoại di động cho mọi người xem, "Khả năng núi lở ở đây chỉ có 10% so với những nơi trước đây chúng ta đã đi, tỉ lệ nguy hiểm không cao."

Chu Dao dừng nhịp chân, táo cũng không gặm, nhíu mày nói: "Nhưng ông chủ Lạc nói bên kia có đập nước, bình thường sau khi trời mưa to, đập nước sẽ dễ bị vỡ."

"Nhưng đập nước là chỗ rất đáng để đi xem một lần mà." Đường Đóa nói, "Trên đường chúng ta chú ý an toàn, đi theo bản đồ địa hình, đừng chạy đến chỗ thấp là được thôi."

Tất cả mọi người đều thấy khả quan nên ai cũng muốn đi. "Anh Lâm, anh là đội trưởng, anh quyết định đi."

Lâm Cẩm Viêm nói: "Trên đường chúng ta phải chú ý an toàn nhiều hơn."

Chu Dao mấp máy môi, còn định nói gì đó thì mọi người đã đứng dậy tản đi, mạnh ai người nấy thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuất phát.

...

Một quán trà ở trấn nhỏ góc Tây Bắc tựa lưng vào núi. Đang độ giữa thu, khung cửa gỗ sát đất trông ra dòng nước chảy róc rách, cây trên sườn núi mọc theo hàng theo lối. Lạc Dịch ngồi trên ghế mây bên cửa sổ uống trà, gió thổi mưa bụi bay lất phất vào trong, anh nhìn khe suối trong thung lũng ngoài kia, do cơn mưa to đêm qua nên thế nước chảy mãnh liệt.

Không biết bây giờ nhóm Chu Dao đang ở đâu, có nghe lời anh khuyên hay không.

Lạc Dịch không hi vọng gì nhiều, mấy người trí thức thường ôm kiểu võ đoán của riêng mình. Nhắc nhở họ cũng chỉ là mang tính nhắc nhở, để họ chú ý an toàn trên đường đi nhiều hơn là tốt rồi.

Uống xong nửa tách trà, cửa liền bị đẩy ra. Khương Bằng dẫn theo mấy đàn em đến, trong đó có một người chính là tên Sát Thủ đêm đó đã đấu với Lạc Dịch. Hắn đứng sau lưng ghế Khương Bằng ngồi, lạnh lùng nhìn Lạc Dịch, trong mắt ẩn chứa vẻ hung ác.

Lạc Dịch cười cười, nhìn về phía Khương Bằng, rót trà cho anh ta.

Khương Bằng lướt nhìn tách trà, không hề uống. Anh ta lười biếng tựa vào lưng ghế, khoác lên tay vịn, hỏi: "Cậu còn dám đến tìm tôi à?"

Lạc Dịch cảm thấy câu nói của anh ta có vẻ buồn cười, liền bật cười: "Nếu ông chủ Khương là người thông minh thì tốt nhất đừng giết tôi."

Khương Bằng không lên tiếng, nhìn Lạc Dịch nói tiếp.

"Có câu rất hay, không có kẻ thù mãi mãi, chỉ có lợi ích mãi mãi. Ông chủ Khương cũng là dân làm ăn, chắc chắn hiểu đạo lý này."

"Ồ?" Khương Bằng nhướng hàng mày rậm, "Hai chúng ta có lợi ích chung gì?"

"Cùng chung kẻ thù." Lạc Dịch nghiêng người về phía bàn trà, rủ mi mắt nhấc nắp ấm trà ra, rót nước sôi vào, nói, "Anh muốn tìm ra kẻ hại chết em trai anh, còn tôi thì muốn tìm ra kẻ hại tôi thân bại danh liệt, tại sao không liên thủ?"

"Liên thủ thế nào?"

"Anh bảo vệ an toàn cho tôi, tôi cung cấp tin tức cho anh."

"Ha ha." Khương Bằng cười lớn, nghiêng người đến, khẽ gõ lên bàn, ấm trà rung rung, "Tin tức à? Kẻ hại chết em tôi đang ngồi pha trà đối diện tôi kia kìa."

Lạc Dịch cười như chế giễu, lắc đâu, rót trà trong ấm vào tách: "Ông chủ Khương, chúng ta nên nói chuyện thẳng thắng thì hơn. Anh đã bắt đầu nghi ngờ sự thật về cái chết của em trai anh. Nếu không phải có điều hoài nghi, anh sẽ không cố ý để cô gái kia giám định khối ngọc phỉ thúy. Điều đó chứng tỏ anh muốn nói cho tôi biết, Ngô Minh tặng khối ngọc phỉ thúy nhằm mục đích mua chuộc anh."

Khương Bằng xoay chiếc đồng hồ trên cổ tay, vô cùng hứng thú nhìn Lạc Dịch: "Tôi muốn xem trò vui, xem thử hai người đấu thế nào."

"Kẻ đứng sau hắn là Đan Sơn, cũng chính là người đang giữ Phật tháp thật kia." Lạc Dịch vừa rót trà vừa ngước mắt nhìn Khương Bằng, "Anh còn muốn tiếp tục xem trò vui sao? Tôi chết, Đan Sơn sẽ khó lộ đuôi nữa."

"Làm sao tôi biết có phải cậu đã trở mặt với Đan Sơn hay không?"

Lạc Dịch nhỏ nước vào tách trà, nói: "Ông chủ Khương, nếu tôi không phải đồng bọn với Đan Sơn, tất nhiên tôi sẽ toàn tâm toàn ý giúp anh bắt hắn. Nếu tôi và hắn là đồng bọn, cho dù giữa tôi và hắn xảy ra nội chiến, đại khái anh cũng có thể lợi dụng tôi tìm ra hắn. Nếu trong lúc hợp tác anh phát hiện tôi có điểm khả nghi, tôi có liên quan đến cái chết của Khương Hồng thì lúc ấy trả thù tôi cũng không muộn. Dù cho sự thật như thế nào, cuộc hợp tác này chỉ có lợi mà không hề có hại cho anh. Nhưng nếu anh cho rằng tôi và Đan Sơn bắt tay hại chết em trai anh, nên lựa chọn giết chết tôi ngay tại lúc này cho dễ, vậy thì kẻ đứng sau sai khiến tôi thì sao? Anh không muốn bắt được hắn à?"

"Chỉ trả thù được một nửa, chậc chậc..." Lạc Dịch lắc đầu, "Kinh thật!"

Sắc mặt tên đàn em sau lưng Khương Bằng đột ngột thay đổi, Khương Bằng cười gằn: "Ông chủ Lạc, cậu có tin hiện giờ tôi ném cậu từ cửa sổ này xuống khe núi cũng không ai phát hiện ra không?"

"Vậy tôi phải xuống dưới nói chuyện với Khương Hồng, cho cậu ta biết anh trai cậu ta ngu xuẩn cỡ nào rồi." Lạc Dịch nâng tách trà lên, uống một hớp.

Đám đàn em Khương Bằng lập tức tiến lên, muốn tạo khí thế áp bức. Khương Bằng giơ tay ngăn cản, thú vị nhìn Lạc Dịch chốc lát, cười nói: "Cậu nói không sai. Ông chủ Lạc, tôi cũng muốn hợp tác với cậu. Nhưng cậu xem, lần trước cậu đốt địa bàn của tôi, không chào hỏi đã bỏ chạy, làm tôi mất thể diện lắm đấy."

Anh ta chỉ tay ra phía sau: "Mấy anh em của tôi đều ở đây, tôi giảng hòa với cậu, vậy tôi biết để mặt mũi ở đâu."

Lạc Dịch cực khôn khéo, cười xòa: "Cứ việc nói đi."

Khương Bằng ra hiệu, một tên đàn em đi ra ngoài, chưa tới một phút sau đã bưng vào một chiếc đĩa tròn, trên đĩa cắm một cây đinh nhọn. Gã cầm hai chiếc túi giấy giống nhau như đúc, một chiếc chụp trên chiếc đinh, một chiếc chụp vào chỗ trống, như thể có băng dính cố định lại.

"Chúng ta đánh cuộc một ván xem ý trời nào." Khương Bằng chỉ lên trời, nói xong lại chỉ về tên Sát Thủ phía sau, "Cậu ta sẽ thay tôi đánh cuộc cùng cậu, nếu cậu vỗ xuống, tay cậu không bị đinh đâm thủng, vậy thì làm theo lời cậu nói."

Trong khi nói chuyện, Khương Bằng xoay chiếc đĩa kia, hai túi giấy nhanh chóng chuyển động theo chiếc đĩa. Đến khi dừng lại đã không còn phân biệt bên nào có đinh nhọn, bên nào không.

Lạc Dịch bình thản nhìn chiếc đĩa, trước khi Khương Bằng chuyển động, anh cũng đã cẩn thận quan sát, thế nhưng hai bên không có gì khác biệt cả.

Tên Sát Thủ tiến lên một bước, lạnh lùng nhìn Lạc Dịch.

Khương Bằng hỏi: "Ai trước?" rồi lại nói thêm, "Để cậu không nghi ngờ tôi động tay động chân, cậu chọn trước đi."

Lạc Dịch cười: "Tôi tin tưởng cách làm của ông chủ Khương, anh trước."

Khương Bằng ra hiệu cho tên Sát Thủ, hắn tiến lên, Lạc Dịch bưng tách trà uống, chợt nghe "bốp" một tiếng, mặt bàn chấn động. Lạc Dịch liếc nhìn qua tách trà, tên Sát Thủ đã đập rách túi giấy, bàn tay không hề hấn gì. Hắn đã chọn trúng chiếc túi trống không.

Lạc Dịch thản nhiên tiếp tục uống hết tách trà. Nhưng bỗng nhớ đến sáng nay anh lái xe đi, Chu Dao hổn hển đuổi theo muốn đánh vào lòng bàn tay anh, anh không cho cô toại nguyện, nhanh chóng rút tay lại tránh thoát. Có lẽ sáng sớm trêu đùa không cho cô đánh trúng, nên giờ khắc này không tránh được rồi.

Trong mắt tên Sát Thủ hiện lên nét cười thắng lợi, hắn đứng dậy, bình tĩnh lui về phía sau Khương Bằng.

Khương Bằng thư thái, ngồi thẳng lên nhún vai: "Ông chủ Lạc, cậu không may mắn như đêm đó rồi." Anh ta lại hất cằm, "Đến phiên cậu, mời."

Lạc Dịch đặt tách trà xuống, ánh mắt nhìn về phía túi giấy dựng thẳng, môi mỏng vô thức mím chặt.

Vẻ giễu cợt hiện rõ trên gương mặt của Khương Bằng: "Ông chủ Lạc không chơi nữa à? Cũng đúng, dù sao cũng thua, còn tuân thủ quy tắc làm gì nữa chứ? Vậy tôi..." Anh ta vừa định đứng dậy thì lời nói đã bị tiếng vỗ lên đĩa cắt ngang.

"Ầm" một tiếng, ấm trà và tách trà đồng loạt chấn động. Người trong nhà khẽ hít sâu vào, kinh ngạc nhìn về phía chiếc đĩa.

Chiếc túi giấy còn lại đã bị Lạc Dịch vỗ mạnh xuống. Cây đinh xuyên qua kẽ tay anh.

Khương Bằng ngơ ngác chốc lát, thân thể vừa nhỏm dậy lại ngồi xuống ghế, không thể tin nhìn chằm chằm Lạc Dịch.

Lạc Dịch khẽ cúi đầu, nhướng mí mắt lên tạo thành một nếp nhăn sâu hoắm, nhìn anh ta: "Anh nói, nếu tay tôi không bị đinh đâm thủng thì sẽ làm theo lời tôi nói." Anh cười lạnh, "Ông chủ Khương, tôi không có thua."

Khương Bằng im thin thít, chỉ cảm thấy Lạc Dịch chính là kẻ điên. Rõ ràng biết mình đã thua, nhưng vẫn cố gắng tạo ra cho mình một cơ hội thắng cuộc chính đáng. Giờ phút này, trong mắt Lạc Dịch đang ánh lên vẻ thâm hiểm với mình, hắn không phải kẻ điên thì là gì.

Năm ngón tay Lạc Dịch từ từ xòe ra, nhấc khỏi chiếc đĩa. Anh đứng dậy, chìa tay với Khương Bằng: "Ông chủ Khương, hợp tác vui vẻ."

Khương Bằng mím chặt môi nhìn anh giây lát, rốt cuộc đứng dậy, nắm bàn tay anh: "Bất cứ lúc nào cần anh em của tôi thì cứ liên lạc cho tôi."

"Cảm ơn."

...

Lúc Lạc Dịch rời đi, Khương Bằng gọi anh lại: "Ông chủ Lạc, vừa rồi anh không sợ sẽ bị tàn phế một tay à?"

"So với tính mạng, một tay đã là gì?" Lạc Dịch cười cười, kéo cửa ra.

...

Lạc Dịch ngồi lên xe motor, nhìn bàn tay phải của mình, giữa ngón trỏ và ngón giữa bị rách da. Anh nhoẻn khóe môi, cười hờ hững như không rồi đeo bao tay lại.

Bầu trời vẫn mưa phùn lất phất như trước.

Mới vừa từ trấn nhỏ chạy lên đường đèo, điện thoại trong túi anh vang lên. Lạc Dịch bắt máy, đầu bên kia điện thoại là giọng khẩn cấp của A Mẫn:

"Ông chủ, xảy ra chuyện rồi. Mực nước trên núi tăng vọt, nhóm sinh viên kia có mấy người bị vây trong dòng nước rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play