Buổi sáng hôm sau trời vẫn còn mưa, có điều là đã ngớt hơn nhiều. Mấy cô gái thức dậy giặt giũ tại phòng giặt đồ tập thể gần đó từ lúc sáng sớm. Chu Dao giặt vài chiếc quần lót bằng tay phơi lên trước rồi mới cùng mấy cô bạn ôm quần áo còn lại đến phòng giặt đồ ném vào máy giặt.

Đến khi rửa mặt ăn sáng xong, Chu Dao gọi Tô Lâm Lâm đến phòng giặt quần áo. Hai người lấy quần áo trong lồng giặt ra, quay người lại thì tình cờ trông thấy Lạc Dịch cầm mấy bộ quần áo đi vào.

Tô Lâm Lâm vui vẻ chào hỏi: "Ông chủ Lạc."

Lạc Dịch khẽ nhoẻn khóe môi, coi như đáp lại.

Quả nhiên là anh gặp ai chào cũng cười, chỉ làm mặt lạnh với cô thôi. Lúc đi ngang qua người, Chu Dao không nhịn được trừng mắt nhìn anh. Lạc Dịch cảm giác được gì đó, nhưng khóe mắt chỉ lơ đãng lướt qua, đến khi quay đầu lại nhìn thấy mỗi phía sau của cô.

Lạc Dịch đi đến máy giặt, vừa định vứt quần áo vào lại thấy một mảnh vải màu đen bị vắt xoắn lại nằm dưới đáy lồng. Anh cho là vớ bèn cúi người xuống nhặt lên. Vừa mở ra liền thấy đó là một chiếc áo ngực ren mỏng tang. Trên cúp áo trong suốt có viền ren thưa thớt, chỉ có nơi quan trọng mới đính hai nhụy hoa đào màu đen, khêu gợi đến mức khiến người ta máu nóng sôi trào.

Lạc Dịch nghẹn lời.

"Này!" Anh quay đầu lại.

Chu Dao không nghĩ là anh đang gọi mình nên vẫn bước đi, Lạc Dịch cau mày: "Chu Dao, cô không nghe thấy tôi gọi hả?"

Chu Dao đã đi đến cửa chợt dừng bước. Ôi chao, ông chủ Lạc gọi tôi cơ đấy! Cô lập tức quay đầu lại, vẻ mặt không biết là vui mừng hay kinh ngạc, hỏi: "Gọi tôi làm gì?"

Lạc Dịch nhanh chóng hất cằm về phía tay mình, khẽ lắc ngón tay nhắc nhở, chiếc áo lót màu đen kia phất phơ trong không trung. Anh nắm hờ, nhẹ nhàng vung vẩy, chiếc áo lót rơi tọt xuống máy giặt.

Chu Dao không thấy rõ, ôm đống quần áo cùng với một bụng khó hiểu đi về phía anh, rướn cổ nhìn vào lồng máy giặt liền á khẩu. Cô ôm cả đống quần áo trong lòng, không có tay nào rảnh, nhưng vẫn mặt dày mày dạn, ranh ma nói: "Ôi, bỏ sót rồi, ông chủ Lạc giúp tôi nhặt lên đi."

Lạc Dịch thản nhiên cúi người lần nữa, nhặt chiếc áo lót ít vải kia lên.

Chu Dao vội vàng hất cằm vào đống quần áo trong lòng: "Đặt lên đây giúp tôi với."

Lạc Dịch vứt áo lót của cô lên đống đồ.

"Cảm ơn." Chu Dao đi về phía Tô Lâm Lâm, đảo mắt lia lịa rồi nghiêm túc nói với cô ấy, "Đường Đóa thật là, quần áo của mình cũng không đến lấy."

Tô Lâm Lâm nhìn cô, thấy lạ: "Ơ, đây không phải của cậu sao? Trong ký túc xá, ngoại trừ cậu ra thì ai ai dám mặc kiểu đồ lót khêu gợi thế chứ?"

Chu Dao nghẹn lời.

Tô-Lâm-Lâm-cậu-phiền-quá-đi!

Chu Dao chỉ muốn mau mau biến mất nhưng không ngờ phía sau Lạc Dịch lại gọi cô: "Cô đứng lại."

Chu Dao tức tối, quay đầu lại: "Lại gì nữa?"

Lạc Dịch hờ hững hỏi: "Hôm nay bọn cô phải ra ngoài à?"

"Đúng vậy."

"Chỗ nào?"

"Khe núi Nga Sơ." Chu Dao đáp.

"Nói với đội trưởng bọn cô đừng đi nữa." Lạc Dịch nói, "Tối qua mưa xối xả, mực nước tại mấy cái đập khu đó có thể sẽ tăng cao đấy."

"À." Chu Dao sầm mặt, quay đầu rời đi.

Trái lại Tô Lâm Lâm rất lễ phép: "Cảm ơn ông chủ Lạc, bọn tôi sẽ bàn bạc với đội trưởng."

Chu Dao ôm quần áo đi được một quãng mới quay đầu lại đá Tô Lâm Lâm một cú.

Tô Lâm Lâm ngơ ngác: "Ơ, mình làm gì sai à?"

Chu Dao quay đi: "Không có gì."

Lúc phơi quẩn áo trên sân thượng, Tô Lâm Lâm lẩm bẩm: "Chu Dao, khả năng quan sát của cậu dần kém đi rồi."

Chu Dao không hiểu nổi: "Hả?"

"Ông chủ Lạc bị thương rõ ràng như vậy mà cậu không thấy à."

Chu Dao nhất thời không biết nói sao: "Tô Lâm Lâm cậu bị đụt à?"

Tô Lâm Lâm phơi quần áo xong, đứng dưới mái nhìn mưa rơi lất phất: "Không biết phơi đồ đến bao giờ mới khô đây? Hôm nay là lần cuối cùng rồi, lần sau cứ việc gấp quần áo bẩn mang về trường giặt."

Chu Dao kéo chiếc áo T-shirt trên giá phơi đồ, im lặng nhìn trời, bỗng nhiên tâm trạng cô cũng mù mịt giống như bầu trời lấm tấm mưa phùn lúc này.

"Mình sẽ nhớ phong cảnh nơi này lắm." Tô Lâm Lâm thở dài, dõi mắt nhìn xa xăm ngắm rừng núi vàng ươm và núi tuyết thấp thoáng như ẩn như hiện.

"Ơ, mới sáng sớm ông chủ Lạc đã đi đâu thế?" Tô Lâm Lâm cúi đầu nhìn khoảng sân bên dưới.

Chu Dao chạy đến lan can ló đầu ra gọi to: "Ông chủ Lạc."

Lạc Dịch đang dắt xe motor ra khỏi nhà kho, thoáng ngẩng đầu lên nhìn trời, không để ý cô.

"Ông chủ Lạc, anh đi đâu vậy?" Giọng Chu Dao vang vọng trên không trung.

Lạc Dịch vẫn không để ý đến cô, ngay cả đầu cũng không hề ngẩng lên, chắc hẳn cảm thấy câu hỏi của cô có chút ngốc nghếch.

Chu Dao nghiêng đầu bối rối giây lát rồi nhanh chóng quay đi. Cô chạy ào xuống cầu thang, lấy áo mưa, lao ra sân đến bên cạnh anh, tay chống eo thở hổn hển: "Ông chủ Lạc, anh đi đâu vậy?"

"Trấn trên. Sao thế? Lại muốn mua đồ à?" Anh cài dây mũ bảo hiểm, liếc nhìn sang cô, nói toạc lời cô định nói tiếp theo.

"Không có." Chu Dao cười tít mắt với anh, mi vương nước mưa, "Trời mưa đường trơn, anh chạy chậm chú ý an toàn nhé."

lạc Dịch im lặng, cụp mắt, đeo bao tay vào.

Chu Dao ló đầu nhìn anh, cố hỏi: "Ông chủ Lạc, anh có nghe thấy lời tôi nói không?"

Anh nhăn mặt, khàn khàn thốt một tiếng ra từ cổ họng: "Ừ."

Chốc lát sau, bỗng hỏi: "Chu Dao?"

"Hả?"

"Cô cảm thấy Khương Bằng thế nào?"

"Khương Bằng à?" Chu Dao nhíu mày nghĩ ngợi một lát mới nói, "Anh ta lúc thì nói giữ lời, lúc thì không, chốc chốc ra vẻ đạo nghĩa, có khi lại rất gian xảo. Không xấu... nhưng cũng không tốt, giống con chó điên vậy."

"Chó điên?" Lạc Dịch khẽ nhướng mày, buồn cười, "Hình dung của cô rất chính xác."

"Sao tự nhiên anh lại hỏi tôi cái này?"

"Không có gì." Anh cầm lấy tay lái xe motor, lại hỏi, "Cô có nhớ những gì tôi vừa mới nói với cô ở phòng giặt đồ không?"

"Ừ, nhớ mà." Chu Dao thật thà gật đầu, những hạt mưa li ti dính trên tóc, "Tôi sẽ nói với anh ấy. Anh yên tâm đi."

"Ồ, suýt nữa quên mất chuyện chính." Chu Dao lấy ra thứ đang cầm trên tay, "Ông chủ Lạc, tôi đến đưa áo mưa cho anh này."

Lạc Dịch đưa tay định nhận lấy thì Chu Dao tức tốc rút tay lại, nghiêng đầu trêu chọc: "Ôi trời! Tôi cực nhọc chạy xuống đưa áo mưa cho anh mà sao anh không cảm ơn tôi gì hết vậy?"

Lạc Dịch liếc nhìn cô, ánh mắt nghiêm nghị. Chu Dao thôi cười, dẩu môi: "Không giỡn thì thôi, cho anh này."

Lạc Dịch nhận lấy, không ngờ Chu Dao lại rút phắt tay lại, cười khanh khách.

Lạc Dịch: "..."

Chu Dao thấy anh tức tròn mắt thì vui vẻ lắm: "Mau nói cảm ơn đi, nói cảm ơn thì tôi cho anh. Nói nhanh nào."

Lạc Dịch hất cằm, chỉ mái hiên cách đó không xa, nói: "Chu Dao, cô qua đó đứng đi."

Chu Dao không hiểu, cảnh giác nhìn anh: "Để làm gì?"

Lạc Dịch mỉm cười, ôn hòa nói: "Bên ngoài trời mưa, cô ướt đẫm rồi kìa."

Chu Dao đỏ mặt, nhỏ giọng "à" một tiếng, hớn hở chạy trú mưa dưới mái hiên, mắt sáng lấp lánh nhìn anh.

Lạc Dịch hỏi: "Chiếc áo gió cô đang mặc được giặt rồi à?"

"Đúng rồi." Chu Dao nghiêng đầu, thoải mái đáp, "Mỗi lần đi ra ngoài về đều dính đầy bùn, lấy khăn lau qua là lại sạch sẽ."

"Vậy thì tốt." Lạc Dịch nói rồi đột ngột phóng xe chạy ra khỏi sân, bánh xe chính xác chạy qua vũng nước đọng dưới mái hiên, nước mưa văng hết lên người Chu Dao.

Chu Dao kiễng chân, trố mắt líu lưỡi.

Lạc Dịch dừng xe ở cửa, lại còn quay đầu nhìn cô.

Chu Dao chợt phản ứng lại, lao ra đánh anh, thấy cô sắp đánh được Lạc Dịch lại nhấn ga, xe motor chạy vụt đi một khoảng.

Cô đánh hụt. Anh lại quay đầu nhìn cô, ánh mắt cười thách thức.

Chu Dao: "Anh muốn chết hả!"

Lạc Dịch: "Anh bảo cô chọc tôi?"

Chu Dao trợn trừng mắt nhìn anh hồi lâu, ra vẻ định quay đi, nhưng vừa dợm bước liền thình lình quay người chạy đến đánh anh. Anh lại nhấn ga, xe lại chạy vèo lên phía trước.

Đường núi mùa thu chìm trong cơn mưa phùn dầm dề, Chu Dao giậm chân tại chỗ, nghiến răng nghiến lợi.

Lạc Dịch nhìn cô chốc lát, hỏi: "Muốn đánh tôi lắm hả?"

Chu Dao lườm anh, không lên tiếng.

"Được, được, được." Lạc Dịch vừa nói vừa chìa bàn tay ra về phía cô, "Đánh đi."

Chu Dao xụ mặt đi đến, đánh thật mạnh xuống bàn tay anh. Nhưng rồi Lạc Dịch nhanh chóng rút tay về, Chu Dao lại đánh hụt lần nữa.

"..."

Chu Dao thật sự muốn đạp anh xuống xe, không ngờ anh lại vươn tay, cốc vào trán cô, cười: "Cô ngốc quá!"

"Cô giữ áo mưa lại cho mình đi. Tôi đi đây." Anh nói xong liền rồ máy phóng đi thật xa, lần này không dừng lại nữa.

Chu Dao xoa cái trán hơi đau, gào lên với bóng lưng anh: "Anh phiền chết được. Tôi đã bảo đường trơn đừng có chạy nhanh mà anh không chịu nghe à!"

Xe motor ấn còi tin tin đáp lại lời cô, một giây sau khuất trong màn mưa.

Chu Dao nhìn thấy bóng dáng anh xa khuất mới hậm hực trở về khách sạn. Nhưng vừa vào khách sạn đã suy nghĩ lại, hình như tâm trạng cô không còn tức tối nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play