Đêm ấy, người cô bầm tím, có những vết thương vẫn còn rớm máu, quần áo bị xé rách, cơ thể bị chà đạp, sự châm biếm và nhạo báng của hai gã đàn ông dung tục... tất cả tất cả đã xé vụn cô.

Cơn ác mộng ấy kéo dài đến tận sáng sớm hôm sau. Sau khi đã được thỏa mãn, hai gã đàn ông kia vẫn tỏ ra không vui. Người đàn ông giống con bài trong tú lơ khơ mặc quần áo, ném tiền lên người cô, lẩm bẩm với Ninh Từ Kính:

“Mẹ kiếp! Chúng ta đúng là bỏ tiền đi mua khúc gỗ!”

Sau khi anh ta đi, Ninh Từ Kính vẫn ở trong phòng. Anh ta mặc quần áo chỉnh tề, chuẩn bị rời đi.

Hứa Noãn nhìn chiếc chăn nhăn nhúm và cơ thể không mảnh vải che thân, ngây người một hồi lâu, không kiềm chế được nỗi xót xa, cô ôm bộ quần áo rách nát, gào khóc.

Thế giới này không có cái gì gọi là cứu vớt.

Ninh Từ Kính nhìn cô, giọng nói có đôi chút mệt mỏi:

“Nếu cô muốn thì tôi có thể “bao” cô?”

Hứa Noãn nhìn anh ta, ánh mắt toát lên sự chế nhạo, không biết là đang chế nhạo Ninh Từ Kính hay chế nhạo chính bản thân mình.

Ninh Từ Kính liếc nhìn cô và nói:

“Vứt mẹ cái sự thanh cao của mình đi! Những cô gái như cô, tôi gặp nhiều rồi. Đã dám hành động đê tiện rồi lại còn tự cho mình là thanh cao, hứ!”

Anh ta cười khẩy, rồi bỏ đi.

Hứa Noãn lao vào phòng tắm như một kẻ điên dại, cô ra sức kì cọ như muốn lột hết lớp da thịt trên người ra. Những vết xây xước càng rách to và chảy máu nhiều hơn. Nước, máu và nước mắt cùng hoà lẫn vào nhau chảy xuống dưới chân cô. Cô như phát điên, gào thét trong phòng tắm, như muốn trút bỏ tất cả nỗi đau đớn và sự sợ hãi.

Cuối cùng, cô run rẩy, co quắp ngồi trong góc phòng tắm, hai tay ôm chặt đầu gối.

Sau khi bước ra khỏi phòng tắm, cô lặng lẽ mặc áo khoác, đôi mắt to tròn giờ chỉ còn lại sự tê dại và xót xa. Cô lặng lẽ kéo khóa áo, giống như một đường chỉ khâu lành những vết thương trên cơ thể vậy.

Cô nắm chặt mấy tờ ngân phiếu đẹp như cánh hoa đào giống như nắm lấy tính mạng của Hứa Điệp vậy, sau đó lê từng bước mệt nhọc rời khỏi khách sạn.

Màn đêm đen tối dường như có thể đổ sập xuống bất cứ lúc nào. Hứa Noãn từ từ nhắm mắt.

Tuyết rơi trên mái tóc mềm mại và hai hàng lông mi cong dài của cô, trông cô đẹp lạ thường. Hứa Noãn nhìn đôi giày của mình, rất nhiều bùn đất bám xung quanh. Bỗng nhiên cô ngồi bệt xuống, muốn lau sạch vết bùn đất dính trên đó, nhưng dù cô có cố gắng lau thế nào cũng không thể lau sạch chúng đi, chúng như đang muốn chế nhạo cô vậy.

Nước mắt lại trào ra, chảy xuống tay cô.

Cô biết, bắt đầu từ ngày hôm nay, cô phải quên Mạnh Cổ. Bởi vì cô đã không còn tư cách để nói mình đợi chờ anh - người có lẽ sẽ hồi tâm chuyển ý vào một ngày nào đó.

Lúc ấy, một vệt máu nóng ấm, ngoằn nghèo, uốn lượn trên mặt tuyết, chảy đến sát chân cô. Bỗng nhiên mặt cô tái nhợt lại, cô hốt hoảng ngẩng đầu lên, mắt lần theo vệt máu. Chỉ thấy một người đang nằm ở đầu phố, máu tươi trên người anh ta không ngừng chảy xối xả...

Hứa Noãn hét toáng lên, nhưng ngay lập tức một bóng đen nhanh như chớp xuất hiện bịt miệng cô lại. Đó là một người đàn ông có đôi mắt dài, giống như một con thú dữ, hắn bịt chặt miệng cô, lôi cô đến đầu phố. Sau đó, anh ta lo lắng hỏi người đàn ông áo đen đứng cạnh xác chết:

“Ông chủ, làm thế nào bây giờ, có người nhìn thấy rồi?”

Lúc ấy, một tên đệ tử của người đàn ông ấy kêu lên:

“Trời ơi! Hình như là con nhỏ đã ngủ với anh em Ninh Thị. Chẳng phải lúc trước cô ta còn quyến rũ ông chủ của chúng ta sao? Thuận Tử, mau đi báo cáo với ông chủ, cô ta nhìn thấy chúng ta giết người rồi, hay là trực tiếp đưa cô ta cùng Ninh Từ Kính đi Tây thiên đi, để cho chúng làm đôi uyên ương liền cánh.”

Hứa Noãn run bần bật dưới sự kìm hãm của người đàn ông tên là Thuận Tử. Cô liếc nhìn xác chết dưới chân mình - là Ninh Từ Kính, người vừa mới làm nhục cô.

Hứa Noãn vô cùng kinh hãi. Cô hướng ánh mắt khiếp sợ về phía người đàn ông ngồi cạnh xác chết, người mà bọn chúng gọi là ông chủ. Chỉ nhìn dáng người anh ta cũng đủ khiến cô cảm nhận được luồng khí lạnh tỏa ra, luồng khí ấy khiến người khác vô cùng run sợ.

Người đàn ông áo đen không ngẩng đầu, thản nhiên rút con dao găm trên cái xác.

Trong khoảnh khắc anh ta quay đầu lại, Hứa Noãn lại một lần nữa nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú, khuôn mặt đẹp hơn cả máu tươi trên tuyết. Mái tóc đen như mun, da trắng như tuyết, những đường nét trên khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, giống như bông tuyết liên nở rộ trong đêm gió tuyết. Dù anh ta cố gắng không biểu lộ chút cảm xúc gì nhưng ánh mắt vẫn ánh lên một thứ ánh sáng không thể diễn tả bằng lời.

Người đàn ông trước mặt ngạo mạn, lạnh lùng, nham hiểm, giống như thần bóng đêm, toàn thân toát ra luồng khí lạnh buốt, khiến người ta ngạt thở.

Anh ta nhìn Hứa Noãn, ánh mắt có chút ngạc nhiên. Rõ ràng là anh vẫn còn nhớ cô - cô gái với bàn tay lạnh buốt lúc nãy, đã kéo áo anh, hy vọng anh đưa về nhà.

Chỉ có điều, chút ngạc nhiên ấy biến mất trong nháy mắt, cùng với lòng thương hại mà lúc đầu anh đã dành cho cô. Anh ta nghĩ một người con gái có thể trao thân cho hai người đàn ông thì không còn gì đáng sỉ nhục hơn, càng không có gì đáng để thương cảm. Huống hồ, cô lại tận mắt chứng kiến họ giết Ninh Từ Kính.

Trang Nghị vung tay, lấy khăn mặt lau vết máu tươi dính trên con dao găm, sau đó chậm rãi nói với người đàn ông tên là Thuận Tử đang giữ chặt Hứa Noãn:

“Giết cô ta!”

Đây là điều mà Hứa Noãn không thể ngờ tới.

Giọng nói ấy nhẹ nhàng như nói câu “Thả cô ta ra” vậy.

[4]

“Giết cô ta!”

Đây là câu thứ hai mà Hứa Noãn nghe từ miệng Trang Nghị.

Hứa Noãn khắc cốt ghi tâm ba chữ ấy, chính ba chữ ấy đã khiến sau này, mỗi khi nhìn thấy Trang Nghị, cô đều cảm thấy chân tay lạnh buốt.

Khi Thuận Tử chuẩn bị giết cô, đột nhiên cô gào lên thảm thiết, cô nói với Trang Nghị:

“Vì sao các người không giết anh ta sớm hơn? Vì sao để anh ta chà đạp tôi rồi mới giết anh ta?”

Giờ khắc ấy, cô đã không còn chút hy vọng nào nữa. Những khó khăn trong cuộc sống và nỗi đau đớn quằn quại khi phải bán thân đêm nay đã khiến cô không thể kìm được bật lên tiếng gào thét cuối cùng. Cô có thể cảm nhận được rằng, tất cả mọi thứ xảy ra đêm nay, dường như đều nằm trong kế hoạch của đám người này. Lòng tự tôn yếu đuối và chút tự trọng cuối cùng đều bị bọn họ cố ý vùi dập.

Chỉ có điều, cô hoàn toàn không biết rằng, cô đã vô tình trở thành quân cờ để Trang Nghị loại bỏ tổng giám đốc Ninh Từ Kính của doanh nghiệp Hòa Phong. Anh ta đã dùng một khoản tiền lớn để mua chuộc em trai Ninh Từ Kính là Ninh Tài Xuyên - người không can tâm vì anh trai đã độc chiếm gia sản nên nuôi hận trong lòng. Qua tên Ninh Tài Xuyên chơi bời lêu lổng, anh ta biết được sở thích dùng chung phụ nữ của hai anh em nhà họ Ninh.

Vốn dĩ đêm nay họ đã sắp xếp cho một người phụ nữ lẳng lơ là Triệu Triệu đến hầu hạ hai anh em nhà họ Ninh. Nhưng không ngờ, Hứa Noãn đáng thương lại xuất hiện. Hơn nữa, trước khi Triệu Triệu bắt chuyện với Ninh Từ Kính thì cô lại kéo tay anh ta.

Họ đã bảo Ninh Tài Xuyên lắp máy quay trong phòng nghỉ khách sạn với mục đích là chụp lại những cảnh không mấy hay ho ấy để uy hiếp Ninh Từ Kính.

Ninh Tài Xuyên chính là người đàn ông giống với con bài trong Tú-lơ-khơ. Vừa ra khỏi khách sạn, anh ta vội gọi điện cho Trang Nghị đòi tiền.

Sau khi nhận được điện thoại, Trang Nghị liền đi đến đầu phố, cách khách sạn không xa để chờ Ninh Từ Kính xuất hiện.

Khi Ninh Từ Kính đi đến đầu phố, Trang Nghị vội đưa cho anh ta xem cuốn phim vừa mới ra lò còn chưa kịp rửa thành ảnh. Nào ngờ, Ninh Từ Kính giận dữ, rút dao đâm Trang Nghị. May mà Thuận Tử đứng cạnh nhanh tay nhanh mắt, hướng con dao về phía Ninh Từ Kính.

Máu chảy lênh láng, uốn lượn thành dòng trên mặt tuyết.

“Vì sao các người không giết anh ta sớm hơn? Vì sao để anh ta chà đạp tôi rồi mới giết anh ta?”

Giọng nói thảm thiết của Hứa Noãn khiến Trang Nghị đang quay người bước đi phải dừng bước. Anh ta không ngờ cô lại nói những lời như thế. Giọng nói đầy đau xót và oán hận.

Trang Nghị quay đầu nhìn Hứa Noãn, ánh mắt như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Hứa Noãn chằm chằm nhìn anh ta. Cô không biết vì sao mình lại oán hận Trang Nghị không giết Ninh Từ Kính sớm hơn.

Cô và anh ta có quan hệ gì chứ? Dù cô có bị Ninh Từ Kính hủy hoại đến chết thì cũng không liên quan đến anh ta.

Trang Nghị cười, không nói gì mà đưa tay ra hiệu “giết cô ta” với Thuận Tử. Anh nghĩ với cô gái này, ba từ ấy có chút tàn nhẫn.

Hứa Noãn nhìn Trang Nghị, ánh mắt trào dâng niềm oán hận, như một dũng sĩ chuẩn bị lao đến quyết sống chết với kẻ thù. Bất chợt, cô cười khẩy:

“Ngoài việc giết người diệt khẩu, anh còn làm được gì chứ?”

Trang Nghị thấy cô gái này ngay cả khi sắp chết cũng không hề van xin, rất có khí thế, không kìm được nhìn cô ta thêm lần nữa. Chỉ có điều, khi ánh mắt của anh ta dừng lại ở sợi dây trên ngực cô thì đột nhiên khuôn mặt của anh ta tối sầm lại.

“Ông chủ! Nếu không xử lý cô ta thì sẽ làm lỡ chuyện.” Một đệ tử khác của Trang Nghị vội nhắc nhở.

Trang Nghị không để ý đến bọn họ. Anh tiến về phía Hứa Noãn, đưa tay nắm lấy sợi dây màu vàng trên cổ cô - đó là sợi dây mà Triệu Tiểu Hùng đã lấy trên cổ con chó mà anh ta lôi về. Triệu Tiểu Hùng đã đeo sợi dây ấy cho Hứa Noãn. Trên tấm biển nhỏ còn ghi tên con chó - A Nặc.

Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt Trang Nghị như tóe lửa. Anh ta hạ thấp giọng hỏi:

“A Nặc bị cô trộm rồi hả?”

Khi nói câu ấy, Trang Nghị cũng thấy có chút hoài nghi. Cô gái yếu ớt trước mặt, dường như chỉ cần dùng một ngón tay là có thể đâm chết, đừng nói là ăn trộm con chó becgie to lớn khỏe mạnh như A Nặc, ngay cả ăn trộm một con chó Nhật nhỏ thôi cũng khó. Nhưng rõ ràng là con chó becgie yêu quý của anh ta có mối liên hệ gì đó với cô gái trước mặt.

Nhìn Trang Nghị đằng đằng sát khí, Hứa Noãn lập tức hiểu ra vấn đề. Anh ta là chủ nhân của con A Nặc. Đối với anh ta, có lẽ con A Nặc có một ý nghĩa rất quan trọng. Bởi lúc nãy anh ta nhắc đến giết một người nhẹ như lông hồng, vậy mà lúc này lại vì một sợi dây nhỏ đeo trên cổ một con chó mà nổi trận lôi đình, mất hết bình tĩnh.

Nhớ lại hồi trước khi còn ở làng Hoa đào, có đứa trẻ ném đá vào người con vàng, Mạnh Cổ đã giận dữ quyết “sống chết” với đứa trẻ ấy, cuối cùng đã bị nó đánh cho sứt đầu mẻ trán. Lúc này đây, nếu để người đàn ông trước mặt biết rằng A Nặc đã bị mình và Triệu Tiểu Hùng ăn thịt thì chắc chắn là mình không bị bóp chết mà bị phanh thây, băm vằm ra, sau đó cho vào nồi đun, giống như A Nặc vậy.

Hầu hết con gái đều có chung một suy nghĩ, có thể họ không sợ chết nhưng muốn chết một cách đẹp đẽ, nhẹ nhàng. Nếu chết không toàn thây, ví dụ như bị phanh thành nhiều mảnh hoặc bị đun chín, thì thà sống dặt dẹo còn hơn.

Bỗng nhiên một ý nghĩ lóe lên trong đầu Hứa Noãn, cô ngẩng mặt lên nói:

“Tôi không biết A Nặc, tôi nhặt được sợi dây này.”

Nói đến đấy, cô ranh mãnh chen thêm một câu:

“Dù sao thì tôi nhìn thấy anh giết người rồi, chắc chắn anh sẽ giết tôi. Tôi không việc gì phải lừa anh.”

Dường như Trang Nghị đã nhìn thấu mánh khóe của Hứa Noãn, anh ta nhìn cô, cười khẩy một tiếng, sau đó nhìn Thuận Tử và nói:

“Thả cô ta ra!”

Thuận Tử hết sức ngạc nhiên, không chỉ mình anh ta mà Hứa Noãn cũng rất ngạc nhiên. Cô không thể ngờ rằng người đàn ông giết người trong đêm tuyết này lại cho mình một con đường sống.

“Ông chủ, không phải vậy chứ?” Thuận Tử ngạc nhiên.

Trang Nghị đưa mắt ra hiệu cho những người đứng cạnh lập tức xử lý cái xác. Sau đó anh ta chậm rãi nói:

“Tôi muốn chứng minh cho cô nương đây biết một điều, tôi không chỉ biết giết người diệt khẩu mà còn biết cho người khác một con đường sống.”

Thuận Tử thả tay ra, đẩy Hứa Noãn sang một bên.

Hứa Noãn lảo đảo, suýt ngã gục xuống tuyết.

Trang Nghị bất giác đỡ lấy cô. Hành động ấy khiến đệ tử của Trang Nghị giật nảy mình, bản thân anh ta cũng giật nảy mình - đây là lòng thương hại mà lâu lắm rồi anh ta không bắt gặp trong chính con người mình.

Sự thương hại này khiến Trang Nghị không thoải mái, điều khiến anh ta không thoải mái hơn là trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt Hứa Noãn nhìn anh, mơ màng, giống mắt của một con nai con.

Trang Nghị lập tức rụt tay lại như vừa bị sét đánh. Anh đẩy Hứa Noãn sang một bên, quay người bước đi. Trước khi đi, ánh mắt sắc lạnh của anh liếc nhìn mấy tờ ngân phiếu trên tay cô, sau đó nhìn về phía khách sạn cách đó không xa. Những bức ảnh rất chướng mắt vừa mới xem lúc nãy hiện ra trong đầu anh ta, Trang Nghị nhếch mép cười lạnh lùng:

“Khuôn mặt thì ngây thơ trong sáng vậy mà lại làm cái nghề hèn mọn này.”

Anh ta bước đi, để lại Hứa Noãn cô đơn và đám đệ tử đang xử lý cái xác chết.

Hứa Noãn chạy trốn khỏi hiện trường như một kẻ điên dại. Cô sợ rằng người đàn ông giống như thần bóng đêm kia đột nhiên hối hận, lại muốn giết mình.

Chết như vậy vừa không toàn thây, lại không lãng mạn.

Quan trọng hơn cả là trên trời không có sao. Mạnh Cổ từng nói, nếu anh không ở bên cạnh cô, những vì sao trên trời chính là đôi mắt của anh, thay anh dõi theo cô. Không có sao có nghĩa là không có Mạnh Cổ ở đó.

Nhớ đến Mạnh Cổ, Hứa Noãn lao đi trong gió tuyết, mắt cô nhoà lệ.

Đêm hôm ấy chính là vạch phân cách đầy máu, chia đôi hai nửa cuộc đời của Hứa Noãn.

Sau đêm đó, Mạnh Cổ và chú út Mạnh Cẩn Thành là những người mà cô muốn gặp nhưng lại không dám gặp nhất trên thế giới này. Không gặp thì cô rất nhớ họ, nhưng cô không còn mặt mũi nào để đối diện với họ nữa.

Hứa Noãn chạy và chạy như một kẻ điên loạn, mặc cho vấp ngã, mặc cho bùn đất. Đến khi chạy về khu nhà đang xây dở thì toàn thân cô lem luốc đầy bùn đất. Cô lạnh run lên bần bật, nhưng cô không sưởi ấm mà vội chạy vào ôm Hứa Điệp đang ốm sốt, khắp người nóng ran.

Nhìn khuôn mặt nhỏ bé của Hứa Điệp, cô thấy lòng mình tan nát. Cô khẽ nói trong nước mắt: “Chúng ta đi khám bệnh, đi khám bệnh thôi em!”

Hứa Noãn đang định rời đi thì Triệu Tiểu Hùng mấp máy miệng như muốn nói điều gì đó. Anh nằm trong bóng tối, khuôn mặt tím tái, nhìn thấy Hứa Noãn toàn thân đầy bùn đất, dường như anh đã đoán ra điều gì đó, bởi vì đây không phải là lần đầu tiên Hứa Noãn bán thân vì kế sinh nhai.

Hai năm trước, lần đầu tiên Hứa Noãn “sa ngã”, Triệu Tiểu Hùng đã kéo cô ra khỏi một ổ chứa và tát cô một cú trời giáng. Anh nói:

“Em đừng tự chà đạp mình nữa có được không?”

Cô mỉm cười.

Không tự chà đạp mình liệu có được không? Em gái chưa đầy một tuổi đang cần tiền chữa bệnh, sống trong thành phố này cũng cần có tiền. Cô không có học thức, không có bằng cấp, càng không có người giúp đỡ cô. Cô chỉ có duy nhất cái “vốn tự có” của một cô gái vừa mười bảy tuổi có thể đem lại tiền. Cô nén nỗi đau, đẩy Triệu Tiểu Hùng ra và bảo “Chuyện của em, anh đừng can thiệp!”

Hôm đó, Triệu Tiểu Hùng rút dao, chặt ngón út của mình khiến cô sợ quá hét ầm lên.

Tiểu Hùng run rẩy nhìn cô:

“Mỗi lần em tự chà đạp mình, anh sẽ chặt một ngón tay anh. Chặt hết ngón tay rồi anh sẽ chặt cánh tay. Anh muốn cho em thấy rằng em đã xé nát bản thân mình như thế nào và đã băm vụn anh như thế nào.”

Cô lặng người không nói gì.

Cô không ngờ Triệu Tiểu Hùng lại cố chấp như vậy.

Bắt đầu từ hôm ấy, cô quyết tâm không bao giờ bán thân nữa, bởi vì Triệu Tiểu Hùng nói với cô rằng “Anh sẽ nuôi đứa trẻ, anh sẽ nuôi em!”.

Nhưng, giờ đây cô lại bán thân một lần nữa.

Trong bóng tối, Triệu Tiểu Hùng run rẩy hỏi: “Em đã đi đâu?”

Hứa Noãn giật mình, cô quay đầu nhìn Triệu Tiểu Hùng, không nói gì.

Nói dối không phải là sở trường của cô.

Triệu Tiểu Hùng biết linh cảm của mình đã đúng, anh không ngừng đập đầu vào bức tường lạnh lẽo, đau khổ tột độ, anh gầm lên, giọng nói lạc hẳn đi:

“Anh đã nói là ngày mai sẽ đi kiếm tiền chữa bệnh cho nó. Dù anh có đi ăn cướp, ăn trộm thì cũng không cần em phải làm như thế!”

Đôi mắt gần như đã kiệt sức của Triệu Tiểu Hùng không còn ngăn nổi dòng lệ nữa, nó cứ tuôn trào trên khuôn mặt hốc hác của anh.

Cô chính là người con gái mà anh thầm yêu bấy lâu

nay. Nụ cười của cô, sự nhút nhát của cô, nỗi đau của cô, nước mắt của cô, thậm chí tình yêu của cô đối với Mạnh Cổ, nỗi nhớ nhung của cô với Mạnh Cẩn Thành anh đều biết hết.

Anh có thể không cần báo đáp, nhưng anh không thể giương mắt đứng nhìn cô tự chà đạp, tự sỉ nhục mình như thế.

Hứa Noãn ngây người nhìn Triệu Tiểu Hùng, nên định nghĩa mối quan hệ giữa cô với anh như thế nào đây?

Năm sáu tuổi, cô bị tên buôn người Triệu Lão Thất mang về nhà, Triệu Tiểu Hùng chính là cậu con trai quý tử của Triệu Lão Thất.

Năm ấy, Triệu Lão Thất lôi cô và hai cô bé nữa về nhà, giống như lùa một đám gia súc. Lúc ấy cậu con trai là Triệu Tiểu Hùng chừng năm, sáu tuổi.

Triệu Tiểu Hùng hồi ấy giống như thằng nhóc tiểu địa chủ hợm hĩnh. Suốt ngày bắt nạt bọn họ, thậm chí còn tè lên người họ. Chỉ có cô con gái tám tuổi của Triệu Lão Thất là Triệu Cát Tường là tốt bụng. Thỉnh thoảng cô ấy còn ăn trộm khoai cho cô và hai cô bé kia ăn.

Một lần, Triệu Cát Tường lấy trộm khoai cho họ ăn, bị cậu chủ Triệu Tiểu Hùng phát hiện. Triệu Tiểu Hùng như một cái loa phóng thanh, chạy ra khỏi nhà loa lên cho Triệu Lão Thất biết. Triệu Lão Thất vô cùng tức giận. Ông ta khổ sở làm cái nghề buôn bán phụ nữ, trẻ em, kiếm chút tiền bẩn thỉu, tất tả ngược xuôi, chạy khắp nơi tìm người mua, chẳng dễ dàng gì. Vậy mà cô con gái Triệu Cát Tường lại dám làm như vậy. Trong lúc tức giận, ông ta cầm cái liềm cắt lúa, xông thẳng vào nhà. Triệu Tiểu Hùng lẵng nhẵng bám theo sau, khuôn mặt hí hửng khi chứng kiến người khác bị phạt.

Triệu Cát Tường chưa kịp chạy đã bị Triệu Lão Thất xách cổ lôi ra vườn giống như xách một con gà con. Ông ta vừa đánh, vừa chửi:

“Nhà thì không có đủ cơm mà ăn, đầu óc mày có vấn đề à? Cái con ranh không biết phải trái này!”

Lúc ấy ba cô bé sợ tái mặt, tưởng rằng Triệu Lão Thất sẽ dùng liềm cắt cổ mình. Bởi ông ta đã từng nói với vợ mình là Tào Thúy Hoa rằng, nếu không bán được ba con nhãi này thì anh sẽ giết chúng, mang thịt ra chợ bán.

Tào Thúy Hoa nguýt ba cô bé một cái, rồi bà ta đưa bình rượu nóng cho Triệu Lão Thất và bảo:

“Mau ra tay đi, để trong nhà nuôi tốn cơm!”

Vì vậy, khi Triệu Lão Thất lăm lăm cầm chiếc liềm bước vào, ba đứa trẻ sợ đến nỗi mặt cắt không còn giọt máu. Lúc sau chúng mới biết rằng ông ta đến để xử lý Triệu Cát Tường.

Sau khi đánh cho Triệu Cát Tường một trận, Triệu Lão Thất còn dùng liềm cắt mái tóc dài mà cô đã nuôi từ nhỏ không chút thương tiếc. Triệu Cát Tường chỉ biết ôm mặt khóc nức nở.

Triệu Lão Thất vứt chiếc liềm sang một bên như vừa hoàn thành một chuyện đã dự tính từ lâu. Sau đó ông ta gang tay đo mái tóc của cô con gái, nhe răng cười rồi lẩm bẩm:

“Không biết kiếm được mấy đồng đây?”...

Triệu Tiểu Hùng chạy theo kéo vạt áo Triệu Lão Thất, không thèm để ý đến chị gái đang ngồi khóc. Cậu ta giậm chân, trợn mắt, hét loạn lên:

“Bố ơi, bố! Đổi kẹo cho con ăn! Đổi kẹo cho con ăn!”

Lúc ấy, Hứa Noãn nhìn Triệu Cát Tường đang ngồi bệt dưới đất òa khóc nức nở, cô dường như hiểu ra thế nào là lương thiện.

Triệu Lão Thất là một kẻ có tâm địa đen tối, Tào Thúy Hoa cũng chẳng tốt đẹp gì. Triệu Tiểu Hùng lúc ấy gần như được di truyền trọn vẹn cái tính độc ác, cay nghiệt của vợ chồng Triệu Lão Thất và Tào Thúy Hoa. May mà Triệu Cát Tường không bị nhiễm cái tính ấy. Triệu Cát Tường là tia sáng mà cô gặp trong đêm tối, tia sáng của tấm lòng lương thiện.

Chỉ có điều, lòng tốt của Triệu Cát Tường đã mang lại tai họa cho cô và cả hai cô bé kia. Triệu Lão Thất lo rằng cô con gái phản bội sẽ lấy trộm đồ ăn cho họ nên đã vội vàng bán hai cô bé kia với cái giá rẻ mạt, chỉ giữ lại một mình Hứa Noãn.

Về sau, khi Triệu Lão Thất chuẩn bị bán cô cho một lão góa vợ ở Tứ Xuyên làm con dâu nuôi từ nhỏ thì ông ta bị tai nạn giao thông, chết ngay tại chỗ.

Về sau, cô được bà nội của Mạnh Cổ nhận nuôi. Sau này, cô nghe nói Tào Thúy Hoa tái giá, bỏ rơi hai đứa con nhỏ. Ngày Tào Thúy Hoa đi, Triệu Tiểu Hùng chạy chân trần trên tuyết, vừa khóc vừa gọi mẹ suốt một quãng đường dài.

Sau đó thế nào?

Cô không còn nhớ nữa, chỉ có điều qua lời bàn tán của những người xung quanh, cô biết rằng Triệu Tiểu Hùng và Triệu Cát Tường bị bán đi nhưng không biết đã bị bán đi đâu...

Triệu Tiểu Hùng bị bán đi bán lại rất nhiều lần, cuối cùng lại quay về làng Hoa Đào, được bác đồ tể Lý Mộ Bạch nhận làm con nuôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play