[48]

Màn đêm tĩnh lặng giống như một con thú dữ muốn nuốt sống cả nhân gian.

Tòa nhà Kim Cung. Tầng hai bảy. Đồng hồ chạy từng giây, từng phút. Trong phòng, khói thuốc mịt mù. Trang Nghị rất ít khi hút thuốc. Anh là một người đàn ông sạch sẽ, vì vậy, trong cái đêm gió tuyết bốn năm trước, sau khi rút con dao trên người Ninh Từ Kính, anh đã nhẹ nhàng lau vết máu dính trên đó. Anh ghét tất cả những vết nhơ. Hầu hết những người thuộc cung xử nữ đều như vậy.

Bên ngoài trời mưa như trút nước. Ba giờ đêm. Tiếng bấm chuông inh ỏi, thổi bùng nỗi tức giận của Trang Nghị. Anh ta đứng dậy, từ từ đi về phía cửa, mà trong đầu đã chuẩn bị tất cả những lời mắng nhiếc độc ác nhất để “ca ngợi” người con gái đã khơi đống tro tàn cùng người tình cũ.

Nhưng khi mở cửa, anh ta mới biết không phải Hứa Noãn. Mà là Triệu Triệu. Anh ta thầm chửi rủa mình một tiếng, “đáng chết”. Thực ra, anh ta nên sớm nghĩ rằng không phải là Hứa Noãn. Cũng đúng thôi, gặp người tình cũ thì một đêm làm sao tâm sự hết mọi chuyện được. Hơn nữa sao Hứa Noãn có thể gõ cửa cơ chứ? Cô có chìa khóa nhà anh.

Haha, thì ra, cô ta có chìa khóa nhà mình. Trang Nghị tự cười nhạo mình. Triệu Triệu yên lặng đứng ngoài cửa, người ướt như chuột lột. Vì không che ô nên quần áo ướt sũng. Hơn nữa, mùi rượu nồng nặc trên người cô khiến Trang Nghị ngột thở.

Anh đưa tay đỡ cô gái đang loạng choạng như sắp ngã. Cô cười với anh, cười rất hả hê. Cô chỉ tay vào mặt anh và nói:

- Thì ra, thì ra, anh cũng ngồi chờ một người, chờ đến tận đêm khuya. Hahaha, Trang Nghị, em tưởng anh là động vật máu lạnh, không có tình cảm. Trang Nghị lạnh lùng nói:

- Em nói lung tung gì vậy? - Em không nói lung tung. Em biết đêm nay Hứa Noãn đến nhà Mạnh Cổ, hơn nữa nhất thời ham vui, mê man bất tỉnh, Mạnh Cổ gọi xe cấp cứu. Nghe nói sự việc xảy ra lúc hơn một giờ đêm. Khi Hứa Noãn được đưa lên xe cấp cứu, trên người không có mảnh vải che thân, chỉ quấn ga trải giường. Đám phóng viên ấy đều biết Hứa Noãn là bồ nhí của Trang Nghị, thế nên vây quanh hộp đêm New Star của chúng ta như một lũ điên loạn...

Nói đến đây, Triệu Triệu lại cười ha hả và nói:

- Ông chủ Trang, hôm nay hộp đêm của chúng ta kiếm được rất nhiều, hahahaha.

Đầu Trang Nghị như nổ tung ra. Anh đã nghĩ ra rất nhiều thứ, nhưng khi cái thông tin này xuất hiện trước mặt anh dưới hình thức của một vụ scandal thì anh vẫn thấy trời đất quay cuồng. Anh cố gắng không biểu lộ chút cảm xúc nào, cố gắng không để Triệu Triệu thấy được sự biến đổi của mình, cố gắng không nổi giận, nhưng sắc mặt của anh đã bán rẻ trái tim anh.

Triệu Triệu cười và nói:

- Thực ra em không nên đến đây lúc này. Em nên đợi đến sáng mai mang một tờ báo đến chúc mừng anh!

Đầu Trang Nghị như muốn nổ tung ra, cảnh tượng mà Triệu Triệu miêu tả không ngừng xoáy vòng trong đầu anh. Cuối cùng nhấn chìm anh giống như nước thủy triều dữ dội.

Triệu Triệu nhìn anh, cười và nói:

- Em tưởng con người máu lạnh như anh không biết đau lòng?

Trang Nghị quay người, không nói gì. Anh đi đến gần sô pha giống như đang đi trên mây vậy, không có chút cảm giác nào.

Triệu Triệu đi đến bên anh, cười như chưa bao giờ vui như thế, ánh mắt toát lên niềm vui sướng trước nỗi đau của người khác.

Trang Nghị nhìn Triệu Triệu, cố gắng kìm nén cảm xúc của mình. Rất lâu sau, anh mới từ từ nói:

- Chuyện của em trai em là do bốn năm trước anh... Triệu Triệu kêu lên một tiếng, vừa lắc đầu vừa hét:

- Em không muốn nghe, không muốn nghe, không muốn nghe.

Trang Nghị giật nảy mình trước phản ứng của Triệu Triệu. Anh biết là cô sẽ đau lòng, nhưng không ngờ cô lại phản ứng dữ dội như thế.

Anh nói:

- Xin lỗi. Sau đó cúi đầu không nói gì. Triệu Triệu ngây người, sau đó cười rất to:

- Anh muốn nhìn thấy tôi đau lòng sao? Anh muốn tôi và anh cùng đau lòng giống nhau sao? Anh muốn có một người cùng đau lòng với anh, đúng không, Trang Nghị? - Nói xong, cô lại cười ha hả, nhưng nước mắt lại không ngừng tuôn rơi.

Một thời gian dài như vậy, lúc nào cô cũng chờ đợi anh, chờ anh đến trước mặt cô để cho cô đánh, để cho cô than vãn, để cho cô chửi rủa, để cho cô ôm rồi khóc một trận.

Không phải cô không muốn tha thứ cho anh, không phải là không thể tha thứ cho anh. Cô yêu anh, yêu say đắm, yêu đến phát điên lên, yêu đến nỗi cảm thấy tuyệt vọng... Nhưng biết bao nhiêu ngày trôi qua, anh lại cùng với người phụ nữ kia, không chịu đến bên cô, cho cô một lời giải thích.

Anh đang đợi cô sao? Đợi cô đến trước mặt anh, đòi anh một lời giải thích sao? Lẽ nào anh chỉ biết Hứa Noãn nhút nhát, Hứa Noãn sợ sệt mà không biết Triệu Triệu cũng biết sợ, cũng yếu đuối, cũng không dám đối mặt với sự thật sao?

Sao anh có thể nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng như vậy, cứ mặc kệ cô, để cô thích làm gì thì làm?

Nước mắt của Triệu Triệu tuôn như mưa. Đã bao nhiêu ngày nay, giờ nào phút nào cô cũng sống trong đau khổ quằn quại. Cuối cùng hôm nay cô đã nắm được cơ hội, cô phát điên lên, muốn nhìn thấy anh mất bình tĩnh, muốn nhìn thấy anh nổi giận, muốn thấy anh phát điên lên... nhưng trước mặt cô, anh lại cố kìm nén như vậy, chưa bao giờ anh cho cô thấy con người thật của mình.

Vận mệnh. Lẽ nào vận mệnh đã định sẵn, anh vĩnh viễn chỉ có thể là một người lạ quen thuộc nhất của cô thôi sao?

Nước mắt của Triệu Triệu khiến Trang Nghị cảm thấy nhói đau. Trên cái thế giới này, có lẽ cô là người phụ nữ mà anh thấy có lỗi nhiều nhất. Anh đã mang lại cho cô quá nhiều ảo tưởng đẹp đẽ, nhưng lại không thể cho cô một cái kết hoàn mỹ.

Trang Nghị chỉ nhắc lại câu nói:

- Triệu Triệu, anh xin lỗi. Không một cái ôm, không một lời an ủi, không có bất kỳ lời giải thích nào.

Anh chỉ cho cô lời xin lỗi ngắn gọn nhất và lạnh lùng nhất. Nhưng anh càng lý trí thì cô càng đau khổ. Ngay cả nỗi xót thương mà cô muốn bao biện cho anh, cô cũng không có được. Nếu anh làm hại người thân của Hứa Noãn thì anh có hờ hững như thế không? Chỉ nói đúng một câu “xin lỗi” thôi không?

- Anh nói dối em có được không? Anh nói dối em có được không? Em theo anh bao năm nay, lẽ nào em không đáng để anh nói dối với em một lần? Vì sao phải nói cho em biết sự thật? Vì sao? - Triệu Triệu nhảy bổ vào lòng Trang Nghị, vừa gào khóc vừa đánh vào ngực anh.

Trang Nghị không nói gì, để mặc cho cô trút giận. Cuối cùng, cô không đánh nữa, chỉ ôm anh, khóc thút thít. Lúc này đây, cô ôm anh rất chặt, ở khoảng cách gần như vậy nhưng cô lại cảm thấy khoảng cách ấy sao mà xa vời đến thế. Xa vời đến nỗi giống như một giấc mộng có thể vỡ tan bất cứ lúc nào.

Triệu Triệu với nỗi bi thương tột cùng đột nhiên hôn Trang Nghị.

Người anh cứng lại, muốn đẩy cô ra. Triệu Triểu ngẩng mặt lên, nói với giọng điệu mỉa mai:

- Anh giữ mình vì ai vậy? Vì cái người phụ nữ vừa gặp lại người tình cũ đã lên giường với anh ta sao? Lẽ nào bình thường anh không thể thỏa mãn được cô ta sao...

Triệu Triệu vẫn chưa nói hết câu thì đã bị Trang Nghị bịt miệng.

Lời nói của cô giống như một lưỡi dao, đâm thẳng vào chỗ đau nhất trong trái tim anh, khiến anh nổi giận, khiến anh phát điên lên.

Đêm tối, trời mưa như trút nước, trong phòng khách, hai linh hồn không được giải thoát đã mượn thân thể tê liệt để giảm bớt nỗi đau đớn trong tim.

Trang Nghị đau đớn nhắm mắt, trong đầu hiện lên hình bóng của Hứa Noãn.

Anh cố gắng mở to mắt, ép mình phải nhìn thật rõ người con gái nằm dưới mình.

Cô ấy là Triệu Triệu, người đã yêu anh biết bao nhiêu năm, nhẫn nhịn anh suốt bao nhiêu năm, chờ đợi anh biết bao nhiêu năm.

Màn đêm, đã bị xé rách.

[49]

Hứa Noãn không biết vì sao mình nằm viện. Cô chỉ nhớ tối qua, trời mưa rất to.

Nếu không phải là Trang Nghị thì cuộc gặp gỡ sau bảy năm này sẽ không nặng nề như thế. Hứa Noãn chỉ ngây người nhìn Mạnh Cẩn Thành, hầu như không nói gì, chỉ cảm thấy vô cùng đau khổ.

Mạnh Cổ ngồi bên cạnh cô, tỏ ra rất dịu dàng. An tối ở nhà Mạnh Cẩn Thành xong, cô muốn về nhà. Mạnh Cẩn Thành đặt bát đũa xuống, nhìn qua cửa sổ thấy trời đang mưa rất to nên nói:

- Mưa to lắm, để anh bảo chị Lưu dọn phòng khách cho em. Tối nay em ở lại đây nhé!

Cô ngượng ngùng nhìn Mạnh Cẩn Thành rồi lắc đầu.

Mạnh Cổ muốn đưa cô về nhà nhưng cô đã từ chối. Bởi vì cô không muốn để họ biết mình đang sống ở chỗ Trang Nghị. Cuối cùng, Mạnh Cổ nói, dù sao thì anh cũng về nhà, chi bằng tiễn cô một đoạn, đến nhà anh rồi cô bắt xe về nhà.

Về sau thế nào? Mạnh Cổ mời cô vào nhà uống nước, sau đó cô không còn nhớ gì nữa.

... ... Đến tận trưa cô mới tỉnh lại. Mạnh Cẩn Thành ngồi bên cạnh cô, nhìn cô với ánh mắt xót thương. Nỗi xót thương ấy khiến Hứa Noãn cảm thấy mình thật độc ác.

Cô khẽ gọi một tiếng, một tiếng gọi thân thuộc:

- Chú út! Mạnh Cẩn Thành gượng cười. - Đúng vậy. Tối qua, khi Mạnh Cổ đưa cô đến trước mặt mình đã nói như thế:

- Nguyễn Nguyễn, mau gọi chú út đi! Tiếng chú út ấy đã nhắc nhở anh rằng thế giới của cô vĩnh viễn không liên quan tới anh.

Hứa Noãn ngập ngừng nói:

- Chú út, cháu có chuyện gấp, phải về nhà ngay. Sau này cháu sẽ tìm chú và Mạnh Cổ.

Nói xong, cô không thay quần áo trong bệnh viện, không buộc tóc mà chạy đi ngay, giống như cô bé Lọ Lem bị chuông đồng hồ điểm mười hai giờ thúc giục.

Hứa Noãn nhảy lên một chiếc taxi, lái xe nhìn cô như nhìn một người điên vậy.

Hứa Noãn vừa nhìn đồng hồ vừa não lòng. Cô nghĩ, “quả này thì chết chắc rồi. Về đến nhà, nhất định Trang Nghị sẽ dùng những lời nói ác độc nhất thế giới này để sỉ nhục mình”... Tuy rằng trước đó không lâu, anh ta đã hôn cô.

Nghĩ đến đó, Hứa Noãn lại thấy đỏ mặt. Lúc lên tầng, cô nhìn thấy Trần Tịch đang đi đi lại lại ở đó mà không khỏi ngạc nhiên.

Trần Tịch mặc bộ quần áo màu đen, trông giống như một con búp bê sứ.

Cô ta nhìn thấy Hứa Noãn lên tầng, liếc nhìn cô một lượt từ đầu đến chân.

Hứa Noãn hỏi:

- Cô tìm Trang Nghị? Trần Tịch không nói gì, chỉ nhìn Hứa Noãn, ánh mắt ẩn chứa vẻ gì đó không bình thường, giống như vợ cả nhìn thiếp của chồng vậy. Điều đó khiến Hứa Noãn cảm thấy rất khó chịu.

Hứa Noãn nói:

- Nếu cô muốn tìm anh ấy thì đi cùng tôi. Trần Tịch vẫn không biểu lộ chút cảm xúc nào, nhìn Hứa Noãn, sau đó quay người đi xuống.

Cô ta không nói một lời, chỉ dùng một ánh mắt mà đã có thể kéo khoảng cách giữa cô ta và Hứa Noãn ra xa như vậy.

Hứa Noãn thở dài, quay người lên tầng. Lúc mở cửa, Hứa Noãn đã chuẩn bị sẵn sàng, cô quyết định nhắm mắt chờ đợi sự sỉ nhục của Trang Nghị.

Nhưng, cái khoảnh khắc mà cô mở cửa ra đã khiến cô thực sự sốc.

Phòng khách bừa bộn, quần áo vứt tả tơi, không khí ấm áp, gợi tình lan tỏa trong không gian, trên tấm thảm là hai người đang ôm nhau ngủ.

Đột nhiên mặt Hứa Noãn tái nhợt, không còn một giọt máu.

Trang Nghị tỉnh dậy, nhìn Hứa Noãn trợn mắt há mồm đứng ở cửa.

Anh ta vội vàng lấy quần áo che người mình và Triệu Triệu, sau đó, nhìn Hứa Noãn bằng ánh mắt coi thường.

Triệu Triệu tỉnh dậy, nhìn Hứa Noãn, khuôn mặt không chút biểu cảm, lấy tay gạt chiếc áo trên người mình xuống, sau đó quay sang hôn Trang Nghị.

Quay lại mỉm cười với Hứa Noãn rồi đi vào phòng vệ sinh. Hứa Noãn thấy mình như sắp ngạt thở. Anh ta hôn cô, cô cứ tưởng rằng anh ta đã rung động với mình. Nhưng hôm nay cô mới phát hiện ra rằng, thì ra, anh ta cho người khác nhiều hơn, nhiều hơn cái hôn ấy, cái ôm ấy rất nhiều, rất nhiều.

Cô lặng lẽ đứng ở cửa. Đúng vậy, cô không có tư cách để chạy đi. Cô không là gì với anh ta cả. Cô chỉ là một quân cờ của anh ta. Quân cờ có nhiệm vụ riêng của mình, đó là vĩnh viễn nghe theo lời của người chơi cờ, để anh ta tùy ý sắp đặt.

Nhưng nếu không phải quân cờ yêu người chơi cờ thì làm sao có thể can tâm để cho anh ta thích sắp đặt như thế nào thì sắp đặt?

Lúc đi ngang người cô, Triệu Triệu cố tình cho cô xem nụ hôn ở cổ mình.

Hứa Noãn vẫn đứng ngây người ở cửa, tim rớm máu. Trang Nghị nhìn Hứa Noãn, lạnh lùng nói:

- Không ngờ Mạnh Cổ lại có hứng thú với quần áo bệnh nhân.

Hứa Noãn không nói gì. Trang Nghị lạnh lùng nhìn cô:

- Chả trách sau khi nhìn thấy chúng, cô không liên lạc với chúng. Tôi tưởng rằng cô nghĩ cho Tiểu Điệp. Bây giờ mới biết thì ra làvì chưa trồng răng. Hôm qua trồng xong rồi thì vội vàng chạy đến để dốc bầu tâm sự.

Hứa Noãn buồn rầu nhìn anh ta, không còn sức để giải thích, mọi chuyện không phải như anh ta nghĩ.

Trang Nghị cười khẩy, bóp cằm cô:

- Tôi trồng cho cô chiếc răng đẹp đẽ như thế này không phải để cô cười cho chúng xem.

Lời nói của anh ta và cảnh tượng tàn khốc mà cô nhìn thấy lúc bước vào cửa khiến người cô run lên, không biết cô lấy dũng khí ở đâu mà lớn tiếng phản bác anh ta:

- Chẳng phải anh bắt tôi làm con cờ đi quyến rũ anh ấy sao?

Trang Nghị sa sầm mặt xuống, anh ta không ngờ Hứa Noãn lại phản kháng.

Anh ta đẩy cô ngã xuống đất, lạnh lùng nhìn cô và nói:

- Tôi bảo cô quyến rũ Mạnh Cẩn Thành, không bảo cô lên giường với Mạnh Cổ.

Nói đến đây, anh ta trở nên giận dữ, giống như một con thú dữ:

- Hứa Noãn, tôi khuyên cô hãy vì Tiểu Điệp mà giữ lại chút liêm sỉ. Con gái cô bị ốm nằm trong bệnh viện, không biết sống chết thế nào. Cô là mẹ mà lại vui vẻ với gã đàn ông khác đến nỗi phải nhập viện. Tôi thấy xấu hổ thay cho con gái cô. Nói xong những lời ấy, Trang Nghị lại thấy hối hận. Nhưng hối hận cũng đã muộn, lời nói của anh giống như sét đánh bên tai Hứa Noãn.

Cô chỉ thấy mắt tối sầm lại: Tiểu Điệp!!!

[50]

Mạnh Cẩn Thành nhìn tờ báo trước mặt mà không khỏi chau mày.

Anh thở dài một tiếng, từ từ đứng dậy, ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Gió thu lùa vào phòng, khẽ thổi bay chiếc áo sơ mi của anh, khiến anh giống như một công tử thời cổ đại trong tranh. Đêm qua, trợ lý Hạ Lương đã gọi điện thoại cho anh. Anh ta nói:

- Ông chủ, Hứa Noãn xảy ra chuyện rồi. Anh được biết Hứa Noãn đã qua đêm ở nhà Mạnh Cổ, sau đó đột nhiên ngất đi, sau đó bị một nhóm phóng viên chụp ảnh khỏa thân lúc được đưa ra từ nhà Mạnh Cổ.

Khoảnh khắc ấy, trái tim của anh như vỡ vụn ra thành từng mảnh.

Mạnh Cổ cũng lo lắng gọi điện cho anh:

- Chú út ơi, làm thế nào bây giờ? Cháu không ngờ lại có nhiều phóng viên như thế. Cháu chỉ gọi 120 thôi...

- Đừng nói nữa, hãy ở lại bệnh viện chăm sóc Hứa Noãn, còn những chuyện khác để chú giải quyết.

Thực ra, anh cảm thấy rất không vui vì nghĩ rằng Mạnh Cổ không cẩn thận chút nào, để chuyện như thế này lộ ra ngoài. Nói thế nào thì Hứa Noãn là một cô gái, danh dự là quan trọng nhất.

Đêm ấy, Mạnh Cẩn Thành bảo Hạ Lương gọi điện cho tất cả các tòa báo, mua lại những bức ảnh ấy.

Hạ Lương không dám lên tiếng, không dám thở dốc, anh ta chưa bao giờ thấy một Mạnh Cẩn Thành điềm tĩnh, nhẹ nhàng lại lo lắng như vậy.

Anh ta lờ mờ cảm thấy quan hệ giữa Mạnh Cẩn Thành, Mạnh Cổ và Hứa Noãn không phải là quan hệ bình thường.

Sau khi đọc bài viết của các tờ báo lớn, Mạnh Cẩn Thành mới thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ có điều, nhân vật chính của bài báo lần này là Lương Tiểu Sảng - Thiên kim giàu có vì muốn níu kéo người tình nên đã đến nước X phẫu thuật nâng ngực. Sau khi về nước, vừa xuống máy bay liền ngất đi. Kết quả là thông tin từ bệnh viên cho hay, sau khi bác sĩ kiểm tra phát hiện, ngực giả đã bị nổ. Vì chuyện đó mà tiêu đề bài báo càng gây sốc hơn - Vụ án “nổ núi đôi” do thiên kim giàu có gây nên.

Mạnh Cẩn Thành dở khóc dở cười, nói với Hạ Lương:

- Lần này thì Trang Nghị có thể yên ổn trong vài tháng rồi. E rằng Lương Tiểu Sảng muốn giày vò anh ta cũng không thể được.

Đúng vậy. Mấy tháng nay, Lương Tiểu Sảng chỉ có thể nằm chờ trên giường bệnh.

Lương Tông Thái bị cô cháu gái làm cho tức đến phát điên lên, không ngừng mắng mỏ cháu gái vì đã không thận trọng khi kết bạn.

Lương Tiểu Sảng nằm trên giường, khuôn mặt tái nhợt, xót xa nhìn bộ ngực bị gọi là “đất bằng” của mình, thầm nghĩ - may mà chỉ nổ thành “đồng bằng”, nếu mà nổ thành “bồn địa” thì chắc là chết mất.

Đúng là đen đủi, trên thế giới này không biết có bao nhiêu người phụ nữ nâng ngực, vậy mà ông trời lại bất công với cô ta như vậy. Không biết Lý Lạc biết chuyện thì sẽ chế nhạo mình như thế nào đây. Sở dĩ cô ta nâng ngực là vì Lý Hổ Phách nói người cô ta phẳng lì. Vì thế mà lần ấy cho dù cô ta có cởi hết thì Trang Nghị vẫn không động lòng...

Sau đó, Lý Hổ Phách lại bô bô một tràng:

- Chị nhìn mà xem, những người phụ nữ Trang Nghị thích, có người nào là không sóng biển dạt dào không, cho dù là Hứa Noãn thì cũng có một chút gợn sóng. Kiểu phụ nữ mà mặt hồ yên ả như Lương Tiểu Sảng thì làm sao có thể lọt vào mắt Trang Nghị được.

Lương Tiểu Sảng tưởng thật. Thực ra, cô ta rất ghét nâng ngực, nhưng tình yêu lúc nào cũng làm cho người ta mù quáng.

Lương Tiểu Sảng chính là một ví dụ điển hình.

Sau khi xử lý xong chuyện báo chí, Mạnh Cẩn Thành vội đến bệnh viện.

Mạnh Cổ lo lắng đứng chờ ngoài phòng bệnh. Anh ta cảm thấy rất có lỗi:

- Cháu không nên nóng vội như thế, chỉ là, xa cách lâu như vậy... cô ấy cũng không kìm được lòng mình, vì vậy mới đến nhà cháu...

Lúc nói câu “cô ấy cũng không kìm được lòng mình”, Mạnh Cổ nói rất rõ ràng, mạch lạc, dường như tất cả đều là do Hứa Noãn “không kìm được lòng mình” nên mới gây ra mọi chuyện.

Tuy nhiên, chẳng qua chỉ là một vở kịch do anh ta tự biên tự diễn, còn Hứa Noãn đã bị anh ta lợi dụng.

Anh ta muốn làm tiêu tan tất cả những ảo tượng của Mạnh Cẩn Thành về Hứa Noãn - Mạnh Cẩn Thành là chồng sắp cưới của Trần Tịch, anh không nên ôm quá nhiều ảo tưởng về Hứa Noãn. Vì vậy, Mạnh Cổ mới nóng lòng muốn cho Mạnh Cẩn Thành biết - người mà Hứa Noãn yêu là anh ta, trước đây, bây giờ và cả mai sau, mãi mãi là như vậy.

Thực ra, Mạnh Cẩn Thành có thể cảm nhận được sự kháng cự từ phía Mạnh Cổ - không cho anh tiếp cận Hứa Noãn, đồng thời, không cho Hứa Noãn tiếp cận anh.

Từ sau lần gặp gỡ ngày hôm qua, Mạnh Cổ đối xử thân mật, dịu dàng với Hứa Noãn một cách đáng ngạc nhiên. Từng ánh mắt mà anh ta nhìn Hứa Noãn đều như muốn nói anh ta vô cùng yêu Hứa Noãn, yêu da diết, yêu đắm say. Dường như những lời nói tuyệt tình trước đây không phải do anh ta nói.

Ba người gặp lại nhau trong căn hộ của Mạnh Cẩn Thành. Mỗi người một tâm sự. Hứa Noãn chỉ nói qua về tình hình gần đây của mình, gặp được một người tốt, nhận nuôi cô, cho cô học đại học. Khi nói những lời này, cô cảm thấy mất tự nhiên. Cô không muốn lừa dối họ nhưng lại không thể không lừa dối họ.

Không biết có phải vì muốn bảo vệ lòng tự tôn mỏng manh của Hứa Noãn hay không mà Mạnh Cổ và Mạnh Cẩn Thành đều không hỏi quá chi tiết về những chuyện mà Hứa Noãn đã trải qua. Chỉ thấy xúc động về cảnh ngộ của mỗi người.

Mạnh Cổ và Mạnh Cẩn Thành cố gắng tránh nhắc đến bà Mạnh, cũng không nhắc đến chuyện để Hứa Noãn đi thăm bà. Dù sao thì rất nhiều nỗi bất hạnh của Hứa Noãn đều có liên quan đến bà.

Lúc ăn cơm, Mạnh Cổ hết lời khen ngợi:

- Tay nghề của chú út nhà chúng ta quả là đỉnh. Cái câu “chú út của chúng ta” đã kéo dài khoảng cách giữa Hứa Noãn và Mạnh Cẩn Thành.

Mạnh Cẩn Thành không nói gì, khuôn mặt điềm nhiên, nhưng anh có thể cảm thận được sự kháng cự từ phía Mạnh Cổ.

Lúc này đây, ngay cả khi ở trong bệnh viện, anh cũng cảm nhận được sự kháng cự này.

Mạnh Cổ nhìn Mạnh Cẩn Thành im lặng không nói gì, giọng nói có đôi chút run rẩy:

- Chú út, cháu xin lỗi. Cháu cứ tưởng rằng mình đã quên cô ấy. Cháu cứ tưởng rằng cô ấy đã không quan trọng với mình nữa. Nhưng khi cô ấy xuất hiện trước mặt cháu thì cháu mới phát hiện, cháu vẫn còn...

Không cần nói tiếp nữa, Mạnh Cẩn Thành không phải kẻ ngốc. Anh nhìn Mạnh Cổ và nói:

- Mong rằng cháu yêu cô ấy thật lòng, không phải đang diễn kịch.

Câu ấy khiến Mạnh Cổ toát mồ hôi lạnh, nhưng anh ta vẫn rất bình tĩnh. Ánh nắng chiếu rọi vào khuôn mặt điển trai của anh ta, không còn nhìn thấy dáng vẻ như xưa nữa.

[51]

Những ngày này, Hứa Noãn đều ở bên cạnh Hứa Điệp, không ngừng rơi lệ.

Hứa Điệp đang hôn mê, lông mày khẽ chau lại. Nó cố gắng mở to mắt để nhìn rõ mặt Hứa Noãn.

Nó khẽ gọi cô bằng giọng nói rất yếu ớt rồi trách móc rất trẻ con:

- Cuối cùng thì chị cũng đến thăm Tiểu Điệp rồi, Tiểu Điệp rất... nhớ chị...

Nước mắt của Hứa Noãn lại trào dâng. Trang Nghị đứng cạnh cô, im lặng không nói gì. Anh đã cố gắng hết sức, liên hệ rất nhiều nơi nhưng vẫn không tìm thấy tủy tương ứng với Tiểu Điệp.

Hứa Noãn không nói chuyện với anh. Trong mắt cô, anh ta là người bụng dạ khó lường, vì vậy mới làm lỡ thời gian chữa trị của Tiểu Điệp. Còn Trang Nghị, chính vì cái đêm mà Hứa Noãn và Mạnh Cổ ở bên nhau mà cảm thấy khúc mắc, không thể giải tỏa được. Vì thế chiến tranh lạnh là điều không thể tránh khỏi. Thời tiết sang thu, gió bắt đầu se lạnh. Vết thương ở chân Trang Nghị đã đỡ nhiều, nhưng thỉnh thoảng vẫn đau âm ỉ.

Những ngày này, Tiểu Điệp thường xuyên hôn mê. Nó thường nói linh tinh trong lúc hôn mê, nhưng mỗi câu nói ấy đều giống như mũi dao sắc nhọn, đâm vào trái tim Hứa Noãn.

- Chị ơi, em có chết không? - Chị ơi, chết có đau lắm không? Em sợ lắm... - Chị ơi, em rất... rất nhớ mẹ... vì sao... các bạn đều... cómẹ... vì sao... em... không có... Tiểu Điệp... rất nhớ mẹ.

Khi nói hai tiếng “không có”, giọng nói của nó rất yếu ớt, nhưng trái tim của Hứa Noãn như bị xé vụn. Cô chỉ có thể nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Tiểu Điệp, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Cô nói:

- Tiểu Điệp, em sẽ không chết, chị... chị sẽ không để cho em chết, Tiểu Điệp.

Khi nói tiếng “chị ấy”, Hứa Noãn cảm thấy như bị rơi vào vạc dầu sôi sùng sục.

Tiểu Điệp khẽ nắm lấy cô, nó rất ngoan, muốn lau nước mắt cho cô. Nó nói:

- Chị ơi, có phải em chết thì sẽ được lên thiên đường gặp... gặp mẹ không?

... Nếu được gặp mẹ thì... Tiểu Điệp không sợ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play