Cho em gặp gỡ nhưng lại không cho em tình yêu. Cho em tình yêu nhưng lại để tình yêu quá ngắn ngủi.

[1]

Khi Hứa Noãn ôm tập sách, vội vàng chạy đến hội trường thì lễ trao học bổng “Hòa Phong” đã bắt đầu.

Trên lễ đài, phó viện trưởng đang phát biểu rất dõng dạc, hùng hồn, ca ngợi sự cống hiến vô tư và công lao to lớn của tập đoàn Thịnh Thế Hòa Phong đối với sự nghiệp giáo dục; ca ngợi Trang Nghị - người có nụ cười giống như thiên thần, tuổi trẻ tài cao, còn nói anh ta có tấm lòng bác ái, uống nước nhớ nguồn, phẩm chất cao thượng... Tóm lại, tất cả những lời khen ngợi có cánh đều được phó viện trưởng vận dụng rất sáng tạo, chỉ thiếu mỗi một câu: Tổng giám đốc Trang! Người là anh hùng bất diệt sống mãi trong lòng nhân dân!

Hứa Noãn đi về hàng ghế của lớp mình, khi ngước mắt nhìn Trang Nghị, bỗng nhiên cô thấy lòng bàn tay ươn ướt, trong nháy mắt, toàn thân lạnh toát. Mỗi lần gặp anh ta, Hứa Noãn đều thấy căng thẳng, cho dù là ở khoảng cách xa như vậy.

Hứa Noãn vội cúi đầu xuống, mái tóc đen như nhung xòa xuống che cái cổ trắng ngần, trông cô giống như một bức tượng sứ xinh xắn. Lúc đó, dường như mọi ánh mắt của các chàng trai đang đổ dồn về phía cô. Nếu không phải trong hội trường thì chắc chắn đã có chàng huýt một tiếng sáo dài.

Cuối cùng Hứa Noãn đã tìm thấy lớp của mình, Lâm Hân đang uống sữa chua vội vẫy tay gọi cô.

Hứa Noãn mỉm cười, cô ôm tập sách chen qua các hàng ghế, ngồi cạnh Lâm Hân, mỉm cười nói:

“Cảm ơn cậu đã giữ chỗ cho mình!”

Lâm Hân nhìn tập sách trên tay Hứa Noãn, chau mày:

“Chị à, chị học đại học, không phải như cấp ba đâu. Bốn năm rồi, bốn năm này chị học như học lớp 13, 14, 15, 16, không có ai thích học như chị đâu. Có phải lúc mang bầu chị, mẹ chị đã nghén ăn giấy không?”

Hứa Noãn mỉm cười ngượng ngùng.

“Mình ngốc! Không theo kịp mọi người.”

Câu nói của cô lại hoàn toàn là sự thật, đúng là cô không theo kịp các bạn trong lớp. Trước khi Trang Nghị sắp xếp cho cô học đại học, cô chưa từng được đi học,

chữ duy nhất mà cô biết viết chính là cái tên trước đây của mình - Nguyễn Nguyễn. Hồi ấy một chàng trai tên là Mạnh Cổ đã cầm tay cô, dạy cô viết.

“Mạnh Cổ”

Khi hai chữ ấy hiện lên trong tâm trí Hứa Noãn, cô thấy mắt nhoà đi, một cảm giác chua chát đến lạ thường, ký ức như nứt ra một mảng lớn khổng lồ, dường như có thể nuốt cô vào bóng tối bất kỳ lúc nào.

Đã bao năm trôi qua, đã bao lần cô nói với mình “Phải quên! Phải quên! Nhất định phải quên anh, quên đi con người đã mang tới cho mình biết bao điều tốt đẹp, quên đi con người tuyệt tình, tàn nhẫn đã bỏ rơi mình!”

Nhưng, chỉ nhắc đến tên anh thôi cũng đủ làm cho tim cô đau nhói.

Hứa Noãn vừa chìm vào hồi ức thì xung quanh vang lên tiếng vỗ tay ròn rã, Lâm Hân tỏ ra vô cùng xúc động. Cô ấy vừa vỗ tay vừa phấn khích gọi Hứa Noãn:

“Mau nhìn kìa! Trang... Trang Nghị phát biểu đấy!”

Điệu bộ ấy giống như gọi Hứa Noãn mau ra nhìn Thượng đế vậy!

Hứa Noãn ngẩng đầu nhìn Trang Nghị trên lễ đài. Anh ta từ từ đứng dậy, đôi mắt sáng như vì sao lung linh. Anh ta gật đầu về phía khán đài, khẽ mỉm cười - phong thái lịch sự, thân thiện nhưng không mất đi vẻ cao quý. Dường như anh ta được sinh ra trong vinh quang và những tiếng vỗ tay vang dội. Các cô gái ngồi dưới đều tròn mắt, nín thở ngắm nhìn anh ta, chờ đợi lời phát biểu của thần tượng trong lòng mình.

Trang Nghị phát biểu dõng dạc, từ những nét biểu cảm trên khuôn mặt đến cử chỉ, điệu bộ đều hoàn hảo đến mức không thể chê vào đâu được. Anh ta khẳng định những thành tích mà các sinh viên đã đạt được, đồng thời khích lệ họ chăm chỉ học tập. Hứa Noãn ngồi hàng ghế cuối cùng mà vẫn không khỏi khâm phục tài ăn nói của Trang Nghị. Anh ta lúc nào cũng vẽ ra tiền đồ tươi sáng cho người khác, sau đó để bạn tin rằng anh ta đang chờ bạn ở vị trí mà bạn có thể với tay tới.

Trang Nghị phát biểu xong, cả hội trường vang lên những tràng vỗ tay nhiệt liệt.

Trong trường của Hứa Noãn, các học sinh đều coi việc nhận được học bổng “Hòa Phong” là niềm vinh dự lớn lao nhất. Bởi vì rất có khả năng nó sẽ trở thành giấy thông hành để bước vào tập đoàn Thịnh Thế Hòa Phong sau khi tốt nghiệp, tương lai tươi rộng mở trước mắt. Dĩ nhiên, học sinh nữ thì có nhiều tâm sự hơn một chút, ví dụ cơ duyên may mắn, được tổng giám đốc Trang Nghị tuấn tú để mắt tới mình, thế là chim sẻ biến thành phượng hoàng, coi như được đổi đời.

Từ trước đến nay, Trang Nghị trở thành huyền thoại của thành phố này.

Học sinh truyền tai nhau một vài tin đồn, nói rằng anh về nước năm hai mươi hai tuổi, thành lập doanh nghiệp Thịnh Thế, dường như chỉ trong một đêm, doanh nghiệp này đã thâu tóm cả giới thương mại. Lịch sử lập nghiệp của anh mang đậm màu sắc huyền thoại, hơn nữa lại có rất nhiều phiên bản khác nhau. Mọi người bàn tán xôn xao, điều đó càng khiến anh giống như một câu đố chưa có lời giải, khiến bao người tò mò.

Mấy năm trước, anh cất cao ngọn cờ của doanh nghiệp Thịnh Thế, sát nhập với doanh nghiệp Hòa Phong đã từng huy hoàng trong suốt mười bảy năm ở thành phố này, thành lập nên Tập đoàn Thịnh Thế Hòa Phong.

Tin đồn về thành tựu huy hoàng của anh tuy nhiều, nhưng vẫn không nhiều bằng những vụ scandal tình ái. Dù là trong lịch sử lập nghiệp của anh thì cũng không thể không dính dáng đến “phụ nữ”. Có người còn nói hồi ở nước ngoài, bắt đầu từ năm mười chín tuổi anh đã là người tình của một ngôi sao Hollywood đáng tuổi bà nội mình. Sau khi chết, ngôi sao này đã để lại cho anh số tài sản kếch xù, chính nhờ số tài sản ấy mà sau khi về nước anh ta mới nhanh chóng gây dựng sự nghiệp.

Khi có người nhắc tới những tin đồn ấy, Trang Nghị chỉ mỉm cười.

Mặc dù scandal tình ái của Trang Nghị nhiều như vậy nhưng vẫn không thể ngăn được lòng mến mộ của những người khác giới dành cho anh, thậm chí có thể nói những scandal ấy càng làm tăng thêm sức cuốn hút của Trang Nghị, khiến mỗi cô gái gặp anh đều không kiềm chế được ảo tưởng- Có lẽ, một ngày nào đó, chàng hoàng tử giàu có Trang Nghị sẽ đi chiếc giày thủy tinh xinh xắn vào chân mình.

Lâm Hân là một trong số những cô gái ngu muội ấy.

Cô chỉ tay về phía Trang Nghị đang trao học bổng cho rất nhiều học sinh dưới ánh đèn sáng rực trên lễ đài rồi khẽ nói nhỏ vào tai Hứa Noãn:

“Người đàn ông này hoàn hảo như vậy, bảo con gái chúng mình làm sao mà sống được cơ chứ? Thật đúng là nên làm cách nào đó cho anh ta “ra đi” nhẹ nhàng!”

Hứa Noãn chỉ cười, để lộ má lúm đồng tiền xinh xắn làm say đắm lòng người. Lâm Hân lập tức bổ sung thêm một câu:

“Nhân tiện cũng cho cậu và anh ta cùng “đi” luôn!”

Mặt Hứa Noãn đỏ bừng, mỗi khi người khác vô tình nhắc đến cô và Trang Nghị cùng nhau, cô đều đỏ mặt, giống như tâm sự của cô thiếu nữ lén lút yêu đương bị mẹ phát hiện vậy.

Cảm giác này khiến cô thấy khó hiểu - đối diện với người đàn ông khiến mình sợ hãi mà cô lại cảm thấy lòng rối bời.

Thực ra, cô cũng rất muốn ước gì Trang Nghị biến mất, nhưng tuyệt đối không phải vì khuôn mặt đẹp đến nỗi khiến người ta muốn cấu xé mà vì những hành vi xấu xa đáng căm phẫn mà anh ta đã làm với cô. Cô rất muốn đứng lên, rất muốn vạch trần bộ bộ mặt giả tạo của Trang Nghị trước mặt các cô gái ngây thơ đang chất chứa biết bao ảo tưởng về anh ta - anh ta là một bạo chúa, hoàn toàn không phải là người tình lý tưởng như trong tưởng tượng của mọi người.

Khi lễ trao học bổng gần đến hồi kết thúc, cũng chính là lúc Trang Nghị trao học bổng loại ưu, thì đột nhiên đám phóng viên ồ ạt xông vào hội trường. Họ xông lên phía trước, hướng ống kính về phía Trang Nghị, chụp hình lia lịa, sau đó một số phóng viên lớn tiếng hỏi:

“Giám đốc Trang! 14 giờ chiều ngày hôm nay, tiểu thư Lương Tiểu Sảng của tập đoàn Lương Gia Lợi Đạt lại một lần nữa nhảy xuống sông Hồng Giang tự tử, anh có suy nghĩ gì về chuyện này?”

“Anh Trang, xin hỏi có phải anh đã từng hẹn hò với cô Lương Tiểu Sảng không? Vì anh nói lời chia tay nên cô Lương mới có hành vi quá khích như vậy, đúng không?”

“Anh Trang, xin hỏi hành vi này của cô Lương Tiểu Sảng có khiến quan hệ hợp tác của tập đoàn Thịnh Thế Hòa Phong và tập đoàn Lương Gia Lợi Đạt rạn nứt không? Có khiến hạng mục hợp tác mới nhất của hai tập đoàn ở Thanh Đảo phá sản không?”

... .....

Dường như Trang Nghị không thể ngờ rằng Lương Tiểu Sảng lại tự tử, càng không thể ngờ rằng phóng viên lại xông vào tận trường để phỏng vấn mình. Có điều, anh rất điềm tĩnh, không hề tỏ vẻ hoảng hốt. Anh ta vội cầm micro, bình tĩnh trả lời những câu hỏi mà phóng viên nêu ra, giống như trả lời những câu hỏi bình thường vậy. Giọng nói trong trẻo, đầy sức hút của anh khiến người ta như bị mê hoặc:

“Trước tiên tôi nghĩ mọi người cũng giống tôi, điều mà chúng ta quan tâm nhất bây giờ là sự an nguy của cô Lương, đó là cái tình giữa con người với con người. Tôi coi ông Lương là bề trên, thường cùng ông ấy uống trà, đánh cờ, coi cô Lương như em gái. Người bề dưới còn nhiều thiếu xót, cần được người bề trên chỉ bảo, vì vậy người bề trên sẽ không vì những chuyện nhỏ nhặt mà làm khó người bề dưới. Bây giờ tôi sẽ đến bệnh viện thăm cô Lương. Tôi nghĩ các vị sẽ không vì một bài báo mà...”

Nói đến đấy, Trang Nghị ngừng lại.

Nói nửa vời chính là sở trường của Trang Nghị.

Đúng lúc mà mọi người im lặng, tròn mắt nhìn Trang Nghị rời đi trong sự hộ tống của trợ lý và vệ sĩ thì không biết phóng viên của báo nào đã nhận được thông tin mới nhất, chỉ thấy đột nhiên anh ta hét thật to về phía Trang Nghị:

“Anh Trang! Theo thông tin mới nhất mà đồng nghiệp của tôi đưa tới thì Lý Lạc - người vướng vào cuộc tình tay ba với anh và cô Lương - người thừa kế duy nhất của tập đoàn Lý Thị vừa mới xảy ra vụ đâm xe trên trường đua giống như một vụ tự tử. Xin hỏi anh có suy nghĩ gì về chuyện này? Anh có cho rằng chuyện này và chuyện cô Lương tự tử có liên quan đến người yêu của anh - “cô gái bí mật” được nhắc tới trong vụ scandal tình ái của mình không?”

Đột nhiên khuôn mặt của Trang Nghị tối sầm lại, không chỉ vì tay phóng viên kia muốn khơi ra chuyện mà anh muốn giấu kín, quan trọng hơn là anh căm hận tay phóng viên ấy vì đã dám dùng từ “người yêu” để gắn anh với loại động vật bậc thấp Hứa Noãn. Còn về chuyện đồ phế thải Lương Tiểu Sảng và Lý Lạc đang làm trò quái quỷ gì thì anh không biết. Hai người đó hôm nay tự tử ngày mai tự thiêu ngày kia bay tên lửa lên mặt trăng đều không liên quan đến anh. Chỉ cần bọn họ đừng giống như hai con ruồi suốt ngày bám lấy anh là được. Nhưng anh không ngờ Lý Lạc lại xảy ra chuyện.

Trang Nghị nhếch mép, đưa mắt ra hiệu với thư ký. Thư ký lập tức hiểu ý, quay người bước đi, điều tra thực hư chuyện Lý Lạc tự tử. Trang Nghị quay lại nhìn phóng viên và nói:

“Chuyện của Lý Lạc khiến tôi rất đau lòng!”

Nói xong, anh vội vã rời đi theo lối cửa sau dưới sự hộ tống của trợ lý.

Trước đi rời đi, anh tìm kiếm bóng dáng của Hứa Noãn trong biển người mênh mông.

Cô có mặt ở đó.

Anh đưa mắt ra hiệu với trợ lý, để anh ta đảm bảo Hứa Noãn không bị phóng viên quấy rầy.

Trợ lý hiểu ý.

Ánh mắt lạnh lùng của Trang Nghị trước khi rời đi khiến Hứa Noãn ngồi dưới mà căng thẳng toát mồ hôi.

Lúc nãy phóng viên nhắc đến một câu có liên quan đến “cô gái bí mật” khiến tim cô đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô sợ ánh sáng của những bóng đèn huỳnh quang kia sẽ hướng về phía mình.

Lâm Hân dõi theo Trang Nghị, sau đó bĩu môi và nói với Hứa Noãn:

“Này! Hứa Noãn, cậu nói xem, “cô gái bí mật” có quan hệ yêu đương với Trang Nghị là ai? Sao không thấy lộ diện nhỉ? Lẽ nào là cô đào nào đó? Vì sợ ảnh hưởng đến sự nghiệp nên phải lén lén lút lút?”

Hứa Noãn chột dạ, cô nhìn Lâm Hân rồi lúng túng:

“Chắc...chắc là đúng như cậu nói!”

Lâm Hân bĩu môi:

“Cô đào ấy quen biết Trang Nghị còn sự với chả nghiệp gì nữa, lấy anh ta là xong.”

Nói đến đấy, bỗng nhiên Lâm Hân ghé sát vào tai Hứa Noãn, làm ra vẻ bí mật, cô nói:

“Cậu biết không? Suốt bốn năm nay, bọn nó đồn nhau Trang Nghị có quan hệ riêng tư với một nữ sinh trong trường mình từ lâu lắm rồi, nghe nói còn sinh một đứa con gái... Cậu nói xem, phải chăng “cô gái bí mật” kia chưa chắc đã là cô đào gì gì đó mà là nữ sinh nào đó trong trường mình? Nghe nói Thiên kim Lương Tiểu Sảng của Gia Đạt đã từng đến trường mình làm ầm ĩ lên, sau đó lại con chơi trò nhảy lầu tự tử. Đáng tiếc, không có người chứng kiến tận mắt. À, đúng rồi! Vụ ầm ĩ ấy xảy ra vào đúng khoảng thời gian mà cậu bị thương. Cậu có biết không?”

Hứa Noãn “À” một tiếng, hoảng hốt nhìn Lâm Hân.

Lâm Hân vội bịt miệng cô lại, nhìn xung quanh, lườm Hứa Noãn một cái rồi nói:

“Cậu làm gì mà phản ứng dữ dội như vậy? Người không biết lại tưởng là cậu đấy!”

“Thực sự không phải mình!” Hứa Noãn vội lắc đầu.

Lâm Hân nhìn Hứa Noãn, bịt miệng cười:

“Ha ha, cậu nghĩ mình là cô ta à? Chỉ có điều, nói gì thì nói làm sao những người đàn ông như Trang Nghị lại có thể cùng xuất hiện với những người như chúng mình được? Tuy cậu rất xinh đẹp nhưng không phải là Thiên kim tiểu thư cao quý.”

Hứa Noãn cười, khuôn mặt trắng mịn trở nên hồng hào hơn. Cô cố gắng bày tỏ sự tán đồng của mình, nhưng vẫn có chút gì đó gượng gạo.

Lâm Hân không hề chú ý đến nét mặt ấy của Hứa Noãn, cô lẩm bẩm một mình “Haizzz! Mình đã mơ mộng suốt bốn năm đại học rồi, lần nào cũng mơ được nhận học bổng “Hòa Phong”, sau đó chạy lên ôm anh ấy một cái, chỉ có điều hiện thực vẫn là hiện thực. Người ta nói có sự nghiệp không bằng lấy được một người chồng giàu sang, nhưng bây giờ chúng ta vẫn nên nghĩ đến việc làm thế nào để kiếm được một công việc tốt. Ai bảo chúng ta không phải là Thiên kim tiểu thư, cũng không phải con nhà giàu? Họ không cần làm việc, không cần vất vả, không có chuyện gì cũng đua xe, chơi trò tự tử, cuộc sống thật muôn màu!”.

Hứa Noãn cười, cô biết Lâm Hân đang nói đến Lý Lạc và Lương Tiểu Sảng.

Tuy Lương Tiểu Sảng giống như một con dao sắc nhọn để lại biết bao vết thương trong cuộc sống của mình, nhưng Hứa Noãn vẫn có một cảm giác không thể diễn tả bằng lời đối với Lương Tiểu Sảng, có lẽ là cô bị cuốn hút bởi tính cách yêu hận rõ ràng của cô ta.

Yêu da diết, hận thấu xương, mãnh liệt đến nỗi bất chấp tất cả mọi thứ để theo đuổi hạnh phúc mà mình đã lựa chọn, theo đuổi người đàn ông mình đã chọn.

Cô không có được cái đó.

Tình yêu của cô chỉ là thầm lặng. Nỗi oán hận của cô cũng thầm lặng.

Giống như những bông Thương nhĩ bình thường trong đồng cỏ, lặng lẽ bám vào áo của một người nào đó, cho dù theo anh ta đến chân trời góc biển thì cũng chỉ lặng lẽ bám theo. Cho dù bị anh ta tàn nhẫn bỏ rơi thì cũng chỉ lặng lẽ đứng chờ ở đó.

Chờ đợi, hoặc khô héo...

Nếu như... Nếu như buổi tối năm mười sáu tuổi ấy, cô cũng có thể ngoan cường, kiên trì như Lương Tiểu Sảng thì nhất định cô cũng nắm được tay Mạnh Cổ, không từ bỏ, quyết không để anh buông tay, không để anh ra đi cho dù tình yêu mãnh liệt nhưng vô vọng ấy khiến mình tan xương nát thịt.

Nhưng cuối cùng thì cô vẫn không đủ dũng khí, không đủ kiên trì. Khi đó, cô giống như một kẻ ăn mày, cùng Triệu Tiểu Hùng lưu lạc đến thành phố này để tìm Mạnh Cổ - kẻ đã rời bỏ mình - thì chỉ một câu nói của anh ta “Anh không muốn gặp lại em nữa!” đã khiến trái tim cô tan nát, không thể lành lại được nữa. Thậm chí, cô còn xót xa trong ý nghĩ, may mà câu nói này được Triệu Tiểu Hùng chuyển lời lại tới mình, nếu như Mạnh Cổ nói trước mặt mình thì không biết lúc ấy mình sẽ đối mặt với nó như thế nào.

... .....

Nước mắt lại trào dâng trên khóe mắt.

Đúng lúc Lâm Hân quay sang:

“Hứa Noãn, chúng mình đi thôi!”

Hứa Noãn vội quay mặt đi, giọt nước mắt rớt vội xuống tay cô.

Có phải bạn cũng đã từng như vậy, đã từng nhớ đến một người mà nước mắt ướt đầm như mưa

[2]

Hai người rời khỏi hội trường, Lâm Hân kéo Hứa Noãn ra sân bóng rổ, đi dạo dưới nắng chiều.

Lâm Hân chỉ tay về phía những em sinh viên năm thứ nhất, thứ hai đang ôm bóng rổ lao như bay và than thở với Hứa Noãn:

“Hồi mình mới vào đại học, mẹ mình dặn đi dặn lại hàng tỷ lần “Lâm Hân à, con đừng có mà yêu đương đấy, ảnh hưởng đến học tập.” Thế là mình ngoan ngoãn không yêu đương gì cả. Kết quả là năm nay là năm thứ tư rồi, trong mắt những em khóa dưới thì mình đã thuộc hàng “bà cô” rồi! Cậu nói mà xem, có phải bố mẹ chúng ta không được học đại học nên không biết rằng đại học là thánh đường bồi dưỡng thần tình yêu, thần ngủ và những tay game siêu hạng không?”

Hứa Noãn lại cười, đôi môi màu cánh sen xinh xắn khẽ nhếch lên, tạo thành đường cong mềm mại, đẹp đến mê hồn, chỉ có điều đôi mắt ẩn chứa nỗi buồn man mác.

Lâm Hân hỏi:

“Mẹ cậu cũng dặn dò cậu như thế chứ?”

Hứa Noãn chưa kịp trả lời thì đột nhiên Lâm Hân chuyển chủ đề:

“Cô bé tuần trước đi cùng cậu và Triệu Tiểu Hùng là ai đấy? Trông nó rất giống cậu!”

Hứa Noãn ngây người, mặt đỏ như gấc chín, hoảng hốt trả lời:

“À... là Tiểu Điệp? Em...mình.”

Giọng nói càng lúc càng nhỏ như tan biến vào không khí.

Lâm Hân ngạc nhiên:

“Em cậu? Em ruột cậu?”

Hứa Noãn đỏ mặt. Cô gật đầu, không nói gì, mắt nhìn sang hướng khác.

“Em cậu thật giống cậu!” Lâm Hân nói.

Sau đó cô ấy lại lẩm bẩm một mình về những cậu bé đang đầm đìa mồ hôi trên sân bóng rổ.

“Em cậu nhiều lắm là bảy, tám tuổi. Sao lại cách cậu nhiều tuổi như vậy nhỉ? Cậu mười lăm, mười sáu tuổi mẹ cậu mới đẻ em cho cậu, chắc chắn là vỡ kế hoạch, đáng bị phạt lắm!”

Hứa Noãn gượng cười, miễn cưỡng gật đầu cho đỡ ngượng.

Chiều tối, Hứa Noãn tạm biệt Lâm Hân, quay về phòng của mình.

Cô sống trong một căn nhà nhỏ trên đường Minh Dương. Căn nhà một tầng, bên cạnh một vườn hoa nhỏ xinh xắn. Ngôi nhà gần ủy ban thành phố, cách phía sau nhà chưa tới 800 mét là trung tâm mua sắm. Nơi đây cây cối tươi tốt, hương hoa thơm mát, chim chóc véo von, có thể coi là một nơi yên tĩnh trong chốn phồn hoa này.

Hứa Noãn thường ngồi trên ghế đá trong vườn hoa, cô gần như ngồi bất động để quan sát hoạt động của đàn kiến dưới mặt đất. Ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu vào mái tóc đen nhánh của cô. Đôi khi Triệu Tiểu Hùng cũng ngồi cạnh cô, họ cùng đếm kiến.

Căn nhà yên tĩnh này là do một người đàn ông tên là Trang Nghị cho cô. Thay vì nói anh ta giam cầm cô bốn năm, chi bằng nói anh ta đã cho cô sự yên ổn suốt bốn năm.

Không phải lo cái ăn cái mặc, không phải bon chen giữa dòng đời.

Chỉ có điều, mọi thứ giữa anh và cô đều là bí mật.

Bí mật đến nỗi ngay cả người bạn thân nhất là Lâm Hân cũng không hề hay biết.

Hứa Noãn mở cửa phòng, vứt tập sách vở xuống đất.

Cô đang định bật đèn thì bỗng nhiên nhìn thấy một bóng đen như hồn ma ngồi trên ghế sofa, cô sợ đến nỗi suýt nữa hét lên. Nhưng tiếng hét vẫn tắc nghẹn ở cổ họng thì mùi nước hoa quen thuộc pha trộn giữa hương hoa oải hương và hương bạc hạ khiến cô lập tức nhận ra người ngồi trước mặt mình là ai.

“Sao...sao anh lại đến đây?” Sau khi lấy lại tinh thần, Hứa Noãn cố gắng dựa người vào cửa, ấp úng hỏi.

Bốn năm nay, quan hệ giữa cô và anh ta rất khó có thể nói cho rõ ràng. Cô oán hận anh ta, nhưng lại không thể không phụ thuộc vào anh ta.

Người đàn ông ấy không đứng lên, vẫn ngả người trên ghế sofa. Anh ta nhìn Hứa Noãn, nhếch mép cười, lộ đường cong trên khóe môi hết sức gợi cảm. Đôi mắt giống như mặt hồ gợn sóng, sâu không thấy đáy, anh ta nói:

“Không sao! Lẽ nào cô vẫn còn mong có người đàn ông khác ghé thăm căn nhà này?”

Nói xong, anh ta đứng dậy, giống như một bóng đen khổng lồ từ từ tiến về phía Hứa Noãn.

Hứa Noãn bất giác lùi ra sau, nhưng cô phát hiện mình đã đứng sát cánh cửa, thế nên cô vội vàng giải thích:

“Anh Trang! Tôi không có ý đó.”

Trang Nghị cười, anh ta cảm nhận được sự xa cách trong cách xưng hô ấy của Hứa Noãn. Tuy điều đó khiến anh ta không vui, nhưng anh ta rất hài lòng với dáng vẻ hoảng sợ giống như chú nai con của Hứa Noãn mỗi khi nhìn thấy mình.

Anh ta khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm vào mặt Hứa Noãn và nói:

“Cô cố làm ra cái vẻ đáng yêu lôi cuốn như thế này, dường như là rất hiểu “khẩu vị” của bọn đàn ông. Sao? Vẫn chưa quên được “nghề cũ” của mình à?”

Hai tiếng “nghề cũ” giống như hàng ngàn mũi kim lạnh lẽo được tẩm độc đâm vào xương tủy của cô. Nó đục ruỗng, ăn mòn lòng tự tôn của cô.

Năm mười chín tuổi, cô đã bán rẻ thân thể của mình trước mặt Trang Nghị, để lại vết nhơ vĩnh viễn không thể rửa sạch.

Hứa Noãn nhìn Trang Nghị, những lời chế nhạo đó của anh ta tuy khiến cô đau lòng nhưng cô cũng trở nên chai lì. Cô rơm rớm nước mắt, chọn cách im lặng không nói gì.

Một lúc sau, cô lặng lẽ nói:

“Anh Trang! Nếu anh không có chuyện gì cần dặn dò, vậy thì tôi đi nghỉ đây.”

Nói xong cô đi qua người Trang Nghị, tiến về phía phòng ngủ.

Cô đúng là Hứa Noãn, một Hứa Noãn luôn thầm lặng.

Tình yêu thầm lặng, nỗi oán hận thầm lặng, sự nhẫn nhịn thầm lặng.

Cho dù trong lòng có trào dâng hàng nghìn cuộn sóng lớn, cho dù trời long đất lở, nhưng cô vĩnh viên giống như bông hoa sen ngủ say trong bức tranh thủy mặc. Điều này khiến Trang Nghị không thể chịu đựng được. Trong mắt anh ta, một người phụ nữ có thể khóc lóc với mình, có thể nổi điên lên với mình, nhưng tuyệt đối không được bỏ qua mình, coi thường mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play