“Làm việc giúp bậc hiền nhân,

Dù là việc nhỏ, vẫn được hậu đáp;

Tặng một quả táo gai,

Cũng được ban thưởng như thái tử.”

(Cách ngôn Sakya)

Dòng sông Xiabuqu gầm gào chảy xiết, thác nước xối xả chia cắt những hẻm núi sâu thành tầng tầng lớp lớp những khối ngọc bích. Núi non trùng điệp ở hai bên bờ sông ẩn mình giữa màn mưa dày đặc. Trận mưa như trút nước, đổ rào rào lên con đường núi quanh co, khúc khuỷu. Đoàn người ngựa lầm lũi đi trong mưa, cờ quạt mang biểu tượng của phái Sakya tung bay phần phật, cuộn xoắn vào thân cột.

Thấy rõ đoàn tùy tùng của Bát Tư Ba ở ngay trước mặt nhưng tôi không sao tăng tốc được vì cơn đau quằn quại, vò xé gan ruột. Mưa lớn xua đi cái oi nồng ngày hạ, những hạt mưa to bằng hạt đậu trút xuống bộ lông của tôi, thấm vào da thịt tôi, buốt đến tận xương tủy. Bình thường tôi chỉ cần niệm chú là có thể tránh mưa dễ dàng nhưng hôm nay, tôi không còn đủ sức để làm việc đó nữa.

Tôi mệt nhọc đổ người vào một thân cây, thở dốc, nước mưa trút xuống cành lá, rơi rào rào lên người tôi. Tôi cúi nhìn bụng bầu to tướng so với thân hình hồ ly nhỏ bé của mình, lòng buồn vô hạn. Cơn đau dữ dội ập đến, thiếu chút nữa tôi đã không kiểm soát nổi bản thân để lộn một vòng như thói quen của hồ ly. Tôi cắn răng chịu đau, bật khóc, vỗ về đứa bé:

- Con ơi, mẹ xin lỗi đã để con phải chịu khổ sở như vậy. Mẹ cầu xin con, đừng quậy nữa. Con là đứa trẻ kiên cường, hãy giúp mẹ cứu bác trai!

Thở dốc một hồi, nhác thấy đoàn người phía trước sắp xa khỏi tầm mắt, tôi vội vã gạn hết linh khí, lao đi như bay. Nơi đây cách núi Kiewu chừng vài dặm, còn chưa đầy nửa canh giờ nữa, đoàn người sẽ rẽ vào khúc cua của hẻm núi hẹp và sâu nhất. Tôi bỏ Kháp Na lại, bất chấp tính mạng của đứa trẻ trong bụng, hóa phép thành hồ ly. Tôi không thể công cốc, không thể để Kháp Na chết không nhắm mắt!

Cứ nghĩ đến Kháp Na đang hấp hối là trái tim tôi lại quặn thắt như thể có ai đó muốn nghiền nát nó bằng vuốt sắc vậy. Tôi bắt đầu thấy hoa mắt, chóng mặt nhưng tôi tự nhủ mình không được ngã gục. Tôi lao đi giữa màn mưa mù mịt, gào lên những tiếng kêu xé họng, lấy hết sức bình sinh cắn vào chân trước của mình. Máu tươi đổ ra, lẫn với nước mưa, xối xuống đất, đầu óc tôi trở nên tỉnh táo hơn. Cơn đau thể xác tạm thời lấn át nỗi đau tinh thần, tôi lao đi như kẻ mất trí, mặc cho mưa xối sạch nước mắt và máu trên cơ thể mình.

Tôi đã theo kịp xe ngựa của Bát Tư Ba nhưng không đủ sức chui vào xe của chàng. Tôi đành cắn răng lao lên phía trước. Cỗ xe kịp dừng lại và tôi không bị nghiền nát. Có người xuống xe, nhấc tôi lên, quan sát:

- Trời, một con hồ ly màu lam! Sao nó lại nặng thế này? Sao bụng nó lại to thế này? Hình như nó sắp sinh.

Trong lúc mê muội, tôi nghe ra giọng nói của Dampa.

Sau đó là giọng của Senge:

- Trông nó rất giống con hồ ly của pháp vương. Mau đưa nó cho pháp vương xem.

- Chuyện gì vậy?

Bát Tư Ba vén rèm cửa, vừa thấy tôi nằm trên tay Senge, mặt chàng biến sắc:

- Mau, mau đưa cho ta!

Senge chuyển tôi cho Bát Tư Ba, chàng thận trọng đỡ lấy tôi, quấn bọc tôi vào lớp áo tăng ni, đặt tôi áp vào thân thể ấm áp của chàng. Tôi cuộn tròn trong lòng Bát Tư Ba như một trái bóng, dần ấm lại nhờ sự chăm sóc ân cần của chàng.

- Lam Kha, sao em lại đến đây, Sakya đã xảy ra chuyện gì?

Tôi thều thào:

- Dừng lại, lập tức quay đầu, quay lại Sakya ngay!

Chàng kinh ngạc, không kịp hỏi nguyên nhân, thò đầu ra ngoài, gào lớn:

- Quay về Sakya ngay lập tức!

Đoàn người ngựa trở nên hỗn loạn, những tiếng xì xầm bàn tán rộ lên khắp nơi nhưng không ai dám hỏi nguyên nhân, lập tức quay đầu, tăng tốc. Bên trong cỗ xe ngựa tròng trành, Bát Tư Ba khẽ hỏi tôi:

- Em đã mang bầu đến tháng thứ bảy, lúc này mà hóa phép trở lại nguyên hình rất nguy hiểm. Nếu không phải chuyện gì vô cùng nghiêm trọng, chắc chắn Kháp Na sẽ không để em mạo hiểm như vậy. Lam Kha, nói ta nghe, rốt cuộc là chuyện gì?

Tôi vừa thở hổn hển vừa nói:

- Phái Drikung muốn giết chàng, bọn họ đã cho năm trăm võ tăng mai phục trên núi Kiewu, chờ đoàn tùy tùng tới nơi sẽ đột kích.

Sắc mặt Bát Tư Ba như đóng băng, chàng đấm vào thành xe:

- Bọn chúng dám mưu sát quốc sư? Kẻ nào mà to gan đến vậy? Chúng không sợ sẽ bị giết cả họ ư?

Tôi cười chua chát:

- Bọn chúng ra tay đồng thời, cho rằng sẽ nắm chắc phần thắng trong tay. Nếu hai người cùng chết, sẽ không ai biết được hành vi tàn độc của bọn chúng, sẽ không ai truy xét tội lỗi của bọn chúng.

- Ra tay đồng thời?

Bát Tư Ba đột nhiên im bặt, nhìn tôi trân trân rồi cất giọng run rẩy:

- Xảy ra chuyện gì với Kháp Na rồi?

Cơn đau vò xé tâm can tôi như thể có ai đó dùng búa tạ nện thẳng vào các khớp xương của tôi vậy. Tôi vùng vẫy để thoát khỏi vòng tay chàng:

- Việc đưa tin cho chàng đã xong, em phải về đây.

- Lam Kha, em điên rồi sao?

Chàng vòng tay ôm tôi lại, siết chặt, không cho tôi giãy giụa.

- Em mạo hiểm tính mạng đến báo tin cho ta, bây giờ lại lê bụng bầu kềnh càng quay về, em không thiết sống nữa sao? Đứa bé này quan trọng hơn tất thảy, không thể liều lĩnh như vậy!

- Em biết, nhưng dù phải mất nó, em cũng phải quay về.

Nước mắt lăn dài trên má tôi. Tôi hích đầu mũi vào bàn tay chàng:

- Chàng cũng vậy, phải về Sakya ngay!

Chàng run lên:

- Kháp Na! Kháp Na sao rồi?

- Chàng... đã trúng độc, không có cách nào cứu chữa...

Trong mắt tôi, trong cổ họng tôi như có ngọn lửa đang thiêu đốt. Tôi gạn hết sức tàn, thốt lên:

- Em muốn về gặp chàng lần cuối. Chàng vẫn đang chờ em.

- Kháp Na, em... em... Ý em là Kháp Na...

Nghe như sét đánh ngang tai, toàn thân chàng run lên bần bật, nước mắt trào ra như nước vỡ bờ.

- Không đâu, không đâu! Kháp Na còn chưa tròn ba mươi tuổi. Nó sắp được làm cha rồi, không thể nào... không thể nào...

Tôi đau đớn đến không thở nổi, giọng khản đặc:

- Trong thời gian ngắn như vậy, em chỉ có thể cứu một người. Và Kháp Na, chàng ấy đã nhường cơ hội sống cho chàng và chọn cho mình cái chết...

Nỗi đau đớn cùng cực bóp méo gương mặt vốn bình thản, điềm tĩnh của chàng. Dường như không chịu đựng nổi, chàng ngã nhào về phía sau, rơi phịch xuống sàn xe ngựa. Khóe môi chàng không ngừng mấp máy, nhưng chẳng thể bật ra thành tiếng rõ ràng, và cứ thế, chàng đấm thùm thụp vào thành xe ngựa, như điên như dại, khiến cả bàn tay nhuốm máu. Rồi chàng ôm đầu, nỗi tuyệt vọng ngập trong mắt, chàng hét lên như xé ruột xé gan:

- Aaaaaaaa!

Tiếng kêu thảm thiết ấy bị mưa bão ngắt rời thành từng đoạn nối tiếp nhau, vang vọng giữa sơn cốc. Gió gào lên nức nở, thông rên rỉ khóc than, trời và đất tối tăm mù mịt. Không muốn phải chứng kiến nỗi đau đớn thương tâm của Lâu Cát, tôi khóc nấc lên:

- Em phải về trước. Nếu chàng không về kịp, em sẽ nhắn lại với chàng những lời sau cùng của Kháp Na...

Dứt lời, tôi nhảy ra khỏi xe ngựa, cắm đầu chạy trong mưa bão.

Dampa và Senge túc trực bên ngoài, lo lắng hỏi vọng vào:

- Thầy ơi, có chuyện gì vậy?

Bát Tư Ba lúc này như hóa điên, gào lên:

- Không được dừng lại, không được nghỉ ngơi, cũng không cần dừng xe ăn uống! Ngựa mệt thì thay ngựa, nếu các người chịu không nổi thì một mình ta sẽ về trước.

Chàng vẫn quỳ trên sàn xe ngựa, hai tay ôm vai, co người lại, toàn thân run rẩy dữ dội.

- Ta phải về Sakya, ta muốn gặp đệ ấy...

Nửa đêm, tôi về đến Sakya, sức cùng lực kiệt. Tuy mưa đã ngớt nhưng nhiệt độ xuống thấp nhanh chóng, tôi run lẩy bẩy. Tôi thấy chóng mặt, bụng dạ trống không, vậy mà cơn buồn nôn vẫn tiếp tục hành hạ. Tôi sử dụng chút linh khí cuối cùng để hóa phép thành Kangtsoban, muốn lập tức chạy về Lang Như Thư Lầu nhưng lực bất tòng tâm. Hai tay ôm bụng, tôi tựa lưng vào bức tường bao bên ngoài cổng Thư Lầu, thở dốc. Đứa bé đạp liên hồi, những cơn đau quằn quại dội đến. Tôi cắn răng, lê lết từng bước chân, những bước sau cùng tôi đã đi trong tư thế còng lưng lại. Cuối cùng, khi nước mưa đã khiến toàn thân tôi ướt sũng, tôi đập cửa cổng.

Người mở cổng là Kunga Zangpo, cậu ta trông thật tiều tụy.

- Vương phi đã đi đâu vậy? Chúng tôi tìm kiếm khắp nơi mà không thấy.

Tôi gần như đã kiệt sức, chống tay vào cánh tay cậu ta, yêu cầu:

- Đưa ta đi gặp Vương gia.

Kunga Zangpo nhìn tôi kinh ngạc:

- Sao tóc của Vương phi lại biến thành màu lam thế kia?

Tôi hốt hoảng, những lọn tóc lòa xòa trước ngực quả đúng là có màu lam. Linh khí của tôi không đủ để duy trì màu tóc nữa ư? Tôi không đáp, Kunga Zangpo cũng không dám hỏi thêm, vội đưa tôi vào buồng ngủ. Trong phòng còn có Shakya Zangpo và vài người hầu cận, bọn họ đang kêu khóc quanh giường Kháp Na, thầy thuốc đang miệt mài thay hết mảnh khăn này đến mảnh khăn khác trên trán chàng. Tim tôi thắt lại, tôi đưa mắt nhìn Kunga Zangpo. Hiểu ý tôi, cậu ta vừa khóc vừa đáp:

- Vương gia muốn chờ Vương phi về nên ngài đã gắng gượng...

Cậu ta không sao nói tiếp được nữa, quay mặt đi, khóc nấc lên. Tôi chầm chậm đến bên giường, ngồi xuống, nhấc bàn tay đã lạnh như băng của chàng lên, áp vào má, ghé sát vào tai chàng, thì thào:

- Kháp Na ơi, em về rồi!

Đôi mắt quyến rũ ngày nào giờ đây đang khép chặt, tử khí che phủ gương mặt chàng, thân hình gầy guộc của chàng dường như đã mất hết sinh khí, hơi thở mỏng manh, yếu ớt. Nghe thấy tiếng tôi gọi, chàng đột nhiên mở mắt, mỉm cười, giọng nhẹ như gió thoảng:

- Ra ngoài cả đi... để mình Vương phi ở lại.

Tôi không sao gắng gượng được nữa, bèn trở lại dung mạo của chính mình, cũng may lúc ấy, bọn họ đều vừa khóc lóc vừa ra khỏi phòng nên không ai nhìn thấy gương mặt thật của tôi. Cánh cửa khẽ khép lại, căn phòng yên tĩnh đến mức tưởng như có thể nghe được tiếng lá rơi. Dưới ánh nến lập lòe thê lương, chàng nhìn tôi:

- Tiểu Lam... ta cứ ngỡ... không gắng gượng nổi để chờ em về...

Tôi đặt tay lên môi chàng:

- Đừng nói vậy, Shakya Zangpo đã sai người đi khắp nơi tìm kiếm Thủ ô. Chàng sẽ không sao cả, Phật Tổ nhất định sẽ phù hộ cho chàng.

Chàng sốt ruột hỏi tôi:

- Đại ca... đại ca...

Tôi ép mình nở một nụ cười:

- Chàng đừng lo, Lâu Cát không sao cả, em đã đến kịp và ngăn huynh ấy. Hiện huynh ấy đang trên đường quay về Sakya, huynh ấy muốn gặp chàng.

Kháp Na thở phào rồi khẽ lắc đầu, tử khí vây khốn trên gương mặt mệt mỏi cực độ của chàng:

- Chỉ e... không kịp nữa...

Tôi kêu lên thất thanh:

- Không đâu, chàng hãy cố đợi, huynh ấy sẽ về ngay thôi, huynh ấy có chuyện muốn nói với chàng...

- Hãy nói với đại ca rằng ta không thể giúp huynh ấy được nữa. Ta thật lòng muốn chia sẻ gánh nặng với huynh ấy, nhưng ta không còn thời gian. – Chàng thở gấp. – Hãy nói với huynh ấy, đừng vì giáo phái, đừng vì sứ mạng thống nhất đất Tạng mà làm việc quá sức, phải biết nghĩ cho bản thân mình, phải sống cho bản thân mình.

Những lời này đã tiêu tốn quá nhiều sức lực của chàng, mồ hôi vã ra, đầm đìa trên trán chàng. Tôi lấy khăn lau mồ hôi cho chàng, khóc lóc, nài nỉ:

- Kháp Na, nghỉ ngơi đi, đừng nói nữa!

- Không nói, chỉ e sẽ không còn cơ hội nữa. Tiểu Lam ơi, ta rất hối hận...

Hai hàng lệ lặng lẽ tuôn rơi từ đôi mắt chàng, bàn tay run rẩy vuốt ve gương mặt tôi. Tôi vội vã cúi xuống, đặt tay chàng lên má mình. Bàn tay chàng vân du đến từng đường nét trên gương mặt tôi.

- Em làm vợ ta chưa được bao lâu, trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, ban ngày, em lại phải đóng giả làm người khác. Con của chúng ta vừa chào đời đã mất cha. Nếu sớm biết ta sẽ mang lại cho em số phận nghiệt ngã thế này, ta quyết không cưới em.

Tôi khóc không thành tiếng, cổ họng đau rát.

- Kháp Na, chàng đừng nói vậy! Sống bên chàng, em thấy mình vô cùng hạnh phúc. Đó là quãng thời gian đẹp đẽ nhất của cuộc đời em. Em rất mãn nguyện.

Chàng nhìn tôi đắm đuối, ánh mắt xót thương, lưu luyến:

- Tiểu Lam, hãy hứa với ta một chuyện, được không?

Tôi gật đầu ngay tức khắc:

- Chàng nói đi!

Giọng chàng buồn bã:

- Đại ca rất yêu em, huynh ấy bỏ rơi em vì muốn tác hợp cho chúng ta. Chỉ tại ta quá ích kỷ, quá tham lam, chỉ muốn giữ em cho riêng mình. Sau khi ta chết, em hãy cùng huynh ấy nối lại duyên xưa...

- Không! – Tôi ngắt lời chàng, nắm chặt bàn tay chàng, đặt lên ngực. - Chàng là chồng em, mãi mãi như vậy!

Hơi thở của chàng mỗi lúc một khó khăn:

- Tiểu Lam, em muốn ta chết mà không nhắm được mắt ư? Nếu biết em không hạnh phúc thì dẫu ở âm tào địa phủ, ta cũng không thể yên lòng. Hãy hứa với ta, để ta được ra đi thanh thản!

Tôi lắc đầu, hoang mang đau đớn:

- Kháp Na, xin chàng, đừng ép em!

Cuối cùng, chàng cũng chịu nhượng bộ nhưng vẫn kiên trì:

- Thôi được, nhưng đây là di nguyện của ta, em không được giấu đại ca, phải truyền đạt lại với huynh ấy từng câu, từng chữ.

Tôi đành phải gật đầu.

Ánh mắt chàng dừng lại nơi miếng ngọc Linh hồn, lễ vật chàng đã trao cho tôi vào ngày cưới. Miếng ngọc lồng vào sợi dây buộc tóc màu lam, không lúc nào rời mái tóc tôi. Tôi cởi dây, tháo miếng ngọc, đặt vào tay chàng. Chàng nhìn miếng ngọc, khẽ thở dài:

- Tiểu Lam, tuổi thọ của em cao hơn loài người rất nhiều, em sẽ sống ra sao trong những năm tháng cô đơn đằng đẵng về sau? Sau khi qua đời, ta sẽ cầu xin Phật Tổ, cho ta gửi gắm một nửa linh hồn mình vào miếng ngọc này. Như thế, ta có thể tìm thấy em trong mỗi kiếp lai sinh.

Giọng chàng yếu dần, ánh mắt trở nên mơ hồ, tử khí bao phủ gương mặt chỉ còn sót chút sinh khí cuối cùng của chàng. Chàng đang hấp hối. Tôi khiếp sợ, vừa lắc mạnh cơ thể chàng vừa gào lên:

- Kháp Na, chàng tỉnh lại, tỉnh lại đi! Chàng còn chưa đặt tên cho con kia mà!

Đôi mắt chàng từ từ khép lại, đầu chầm chậm đổ về sau. Tôi cuống cuồng áp môi mình lên miệng chàng, truyền cho chàng linh khí. Nhưng khi vừa lấy lại được chút tỉnh táo, chàng lập tức nghiêng đầu né tránh:

- Đừng lãng phí linh khí nữa... Hôm nay em đã sức cùng lực kiệt... vì phải đi cứu đại ca. Em phải... giữ gìn... cho con chúng ta...

Chàng nhìn tôi chăm chú, ánh mắt dịu dàng, khóe môi chợt nở một nụ cười tuyệt mỹ.

- Tiểu Lam... Hãy hứa với ta... ta đi rồi... đừng quá đau lòng... Hãy sống thật khỏe mạnh để sinh con... vì ta... vì Sakya... và vì... đại ca. – Chàng chầm chậm khép mắt lại, giọng chàng càng lúc càng yếu ớt. – Hãy đặt tên con là... Dharmapala.

Bỗng ngoài trời nổi cơn dông, gió mạnh ào vào, thổi tung trướng rủ màn che. Ngọn nến vụt tắt, căn phòng chìm trong bóng đêm bất tận. Ngoài kia, tiếng gió rít, tiếng mưa dông gào thét, vẫn vũ. Trong phòng, lại là sự yên ắng, tịch lặng đến lạnh người. Tôi nằm xuống cạnh Kháp Na, gối đầu lên vai chàng, hệt như hằng đêm chúng tôi vẫn thiếp đi trong vòng tay nhau như vậy.

Thời gian ngưng đọng, trái tim tôi cũng như ngủ quên, mọi thứ xung quanh không còn ý nghĩa với tôi nữa. Đêm tàn sẽ sang ngày, ngày hết sẽ là đêm, ánh sáng trong căn phòng luân chuyển từ tối sang sáng, rồi lại từ sáng sang tối. Tôi cuộn mình bên cạnh Kháp Na, thiếp đi mê mệt, nhưng vẫn thoáng nghe thấy những tiếng ồn ào ngoài kia. Tôi đã chốt chặt cả cửa sổ, vậy mà vẫn có người cố tìm cách xông vào. Có phải vì biết ta không còn linh khí nữa nên đám người nhỏ bé, yếu đuối các người dám bắt nạt ta phải không? Mặc đi, ta không còn hơi sức đâu mà lo chuyện của các người, ta mệt lắm, mệt vô cùng! Tôi tựa vào bờ vai của Kháp Na, muốn tiếp tục dỗ giấc nhưng cơ thể chàng đã lạnh như băng khiến tôi chốc chốc lại giật mình tỉnh giấc vì cảm giác buốt giá.

Kháp Na như đang ngủ say vậy, hai mắt khép chặt, khóe môi vẫn vương mãi nụ cười dịu dàng. Chàng vẫn ngọt ngào, ấm áp như xưa. Chỉ có điều, cánh tay chàng đã không còn là chiếc gối êm của tôi nữa, hơi thở nồng ấm của chàng không còn đều đều vang bên tai tôi nữa, những lời yêu đương tha thiết đã trở thành ký ức. Giờ đây chỉ còn là bờ ngực đã thôi phập phồng, là thân thể không còn hơi ấm. Tôi buộc lòng phải đối diện với thực tế nghiệt ngã: Kháp Na đã rời xa tôi mãi mãi!

Ngoài kia vang lên tiếng bước chân vội vã, Shakya Zangpo mừng rỡ, reo lên:

- Pháo vương, pháp vương đã về!

Giọng nói chất chứa âu lo của Bát Tư Ba vọng lại:

- Bạch Lan Vương đâu?

Shakya Zangpo nghẹn ngào:

- Ngài đã viên tịch...

Tôi nghe rõ tiếng bàn ghế xô lệch, Bát Tư Ba trầm ngâm một lúc mới run rẩy thốt lên từng tiếng:

- Đệ ấy đang ở đâu?

- Vương phi giam mình trong phòng cùng Vương gia, không cho phép ai vào. Chúng tôi đã gõ cửa nhiều lần mà không được.

Đó là giọng Kunga Zangpo.

- Bao lâu rồi?

Kunga Zangpo đáp:

- Từ nửa đêm hôm kia đến giờ.

Tôi giật mình. Tôi đã thiếp đi lâu như vậy ư? Tôi quay lại nhìn Kháp Na, trái tim vô cảm của tôi dần hồi lại. Kháp Na, chàng đã rời xa em lâu như vậy rồi ư?

Giọng nói trầm buồn của Bát Tư Ba vang lên:

- Các người lui cả ra, ta sẽ đi khuyên Vương phi.

Tiếng những bước chân xa dần rồi mất hút, sau đó là tiếng gõ cửa nhè nhẹ:

- Lam Kha, là ta đây, hãy mở cửa ra!

Tôi ngồi đó bất động.

Chàng tiếp tục gõ cửa:

- Ta xin em, cho ta gặp Kháp Na!

Những lời của chàng khiến tôi động lòng. Tôi rời khỏi giường, cất bước mà như đang lê đi trên những đám mây, tôi phải bám chặt lấy cánh tủ mới đứng vững. Tôi khổ sở nhích từng bước một, tê dại. Bát Tư Ba xuất hiện ngoài cửa, tóc tai rối bời, đôi mắt vằn vện những tia máu đỏ. Tôi vừa hé cửa, chàng lập tức rảo bước bước vào trong, chạy đến bên Kháp Na, kêu khóc thảm thiết:

- Kháp Na ơi, đại ca về rồi đây!

Chàng đổ người lên thi thể của Kháp Na, gào khóc thê thiết, gọi mãi tên em trai. Âm thanh đau đớn, tuyệt vọng ấy vang động khắp Lang Như Thư Lầu. Sự ra đi của Kháp Na khiến Lâu Cát như chết nửa con người, kể từ đây, sinh mệnh của chàng chỉ còn một nửa.

Tôi ôm bụng, khó nhọc lại gần chàng. Chàng ngẩng lên nhìn tôi, nước mắt đầm đìa.

- Đệ ấy... có gì muốn nói với ta không?

Tôi nức nở:

- Kháp Na nhờ em nói lại với chàng, rằng chàng ấy thật lòng muốn san sẻ gánh nặng cùng chàng, nhưng chàng ấy đã không thể nữa rồi. Kháp Na khuyên chàng không nên quá lao tâm khổ tứ vì giáo phái và vì sứ mệnh thống nhất đất Tạng, hãy nghĩ cho bản thân, hãy sống cho chính mình!

Chàng như lịm đi vì đau khổ, chống tay xuống nền nhà, gượng đứng lên:

- Còn gì nữa không?

Lời nói của Kháp Na văng vẳng bên tai tôi:

- Đại ca rất yêu em, huynh ấy bỏ rơi em vì muốn tác hợp cho chúng ta. Chỉ tại ta quá ích kỷ, quá tham lam, chỉ muốn giữ em cho riêng mình. Sau khi ta chết, em hãy cùng huynh ấy nối lại duyên xưa...

Nhưng tôi đã lắc đầu:

- Không còn gì nữa.

Chàng quỳ trước mặt Kháp Na, nghiến răng căm tức, những tia máu vằn vện trong mắt:

- Kháp Na, đệ chết quá oan uổng! Đại ca xin thề trước mặt đệ, ta sẽ tìm cho bằng hết những kẻ âm mưu hãm hại đệ và trừng trị đích đáng từng kẻ một!

Ngày mồng 2 tháng 7 năm 1267, Bạch Lan Vương Kháp Na Đa Cát qua đời ở Lang Như Thư Lầu, vùng Sakya, hưởng thọ hai mươi chín tuổi.

~.~.~.~.~.~

Gió tuyết ngoài kia tạm ngừng, không khí yên ắng trong căn phòng kéo dài rất lâu, chỉ có âm thanh lép bép của củi lửa vang vọng. Chàng trai trẻ ngồi xuống cạnh tôi, chăm chú ngắm nhìn đôi mắt đỏ hoe của tôi, cất giọng buồn bã:

- Xin lỗi, lúc trước tôi đã nghe câu chuyện của cô bằng thái độ tò mò, hiếu kỳ. Tôi không biết rằng, câu chuyện lại bi thảm như vậy. Nó thương tâm đến mức khiến người ta không dám nghe tiếp.

Tôi muốn cất lời nhưng cổ họng nghẹn đắng. Cậu ta thở dài, muốn vỗ về, an ủi tôi nhưng cảm thấy làm vậy thật khiếm nhã, liền rút tay về.

- Sắp mười hai giờ rồi, nếu cô mệt thì nghỉ ngơi một lát đi, ngày mai hãy kể tiếp.

- Sáng sớm mai cậu phải lên đường rồi, làm gì còn thời gian nghe chuyện của tôi nữa. – Tôi nhìn cậu ta thăm dò. – Nếu cậu không buồn ngủ, tôi muốn kể hết câu chuyện trong đêm nay, vì ngày mai cậu sẽ không tìm được tôi đâu.

Chàng trai trẻ gật đầu:

- Thôi được, nhưng cô phải hứa là không được gắng gượng quá sức.

Tôi thấy cảm động trước sự quan tâm của cậu ta, tiếp tục câu chuyện:

- Tuy âm mưu hãm hại Bát Tư Ba của phái Drikung không thành nhưng chí ít bọn họ đã loại trừ được Kháp Na, cũng có nghĩa đã giáng cho Bát Tư Ba một đòn chí mạng. Chàng trở nên kiệt quệ vì mất mát quá lớn này, suốt một thời gian dài như chìm trong địa ngục.

Nhớ lại khoảng thời gian tăm tối ấy, Bát Tư Ba trở nên tiều tụy, võ vàng, lòng tôi quặn đau:

- Cái chết của Kháp Na không những đã kéo dài thời gian quay về Trung Đô mà còn làm thay đổi rất nhiều kế hoạch của Bát Tư Ba. Những thay đổi này có ảnh hưởng quan trọng đối với tương lai của phái Sakya.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play