"Sao lại thế này?" Bùi Dịch sắc mặt cũng nghiêm trọng lên, nhìn chằm chằm Tần Phong hỏi.
Tần Phong ảo não nới lỏng carvat, trầm giọng nói: "Trước Hồng Hưng Nhiên
nhắc nhở qua chúng ta, Hồng Tinh Huy người này là coi trọng mặt mũi. Nếu chúng ta trước mặt mọi người để cho hắn xấu mặt mà nói, hắn khả năng sẽ điên cuồng trả thù."
"Chúng ta đây vừa rồi..." Tô Thi Thi che miệng, vẻ mặt nhàm chán.
Bọn họ vừa rồi đâu chỉ là để cho Hồng Tinh Huy mất mặt, sợ là đến da mặt đều đã giúp người ta lột ra luôn rồi.
"Việc đã đến nước này, hối hận cũng không có tác dụng." Bùi Dịch đương nhiên
hẳn không để cho vợ yêu nhà mình áy náy, lập tức tuyên bố thái độ.
Tần Phong gật gật đầu: "Vừa lúc trút cơn giận, chẳng thế thì tôi thật sự là khó giữ bình tĩnh được nữa!"
Nếu bọn họ sợ Hồng Tinh Huy trả thù mà dễ dàng buông tha hắn, Tần Phong
thật đúng là nuốt không trôi cực tức này. Anh chỉ nghĩ tới những thương
tổn mà Hồng Tinh Huy gây ra cho Ôn Ngọc, liền tức giận đến hận không thể bắt hắn làm thịt.
"Nếu như vậy, thì dứt khoát hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng!" Tô Thi Thi ánh mắt sáng long lanh, một vẻ
nóng lòng muốn thử.
Bùi Dịch vừa thấy đến vẻ mặt này của cô liền đau đầu, nhưng một câu cũng không dám phản bác.
Anh hiển nhiên biết, Tô Thi Thi là không muốn để cho Ôn Ngọc tiếp tục chịu
ủy khuất. Một tên Hồng Tinh Huy mà thôi, nhịn hắn năm năm, đủ rồi!
Ôn Ngọc kỳ quái nhìn bọn họ, buồn bực lắc đầu.
Hoàn toàn nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì.
Mà Tần Phong bọn họ đoán dược không sai, Hồng Tinh Huy đã triệt để nổi lên tâm tư trả thù.
Hắn đến tắm cũng không thèm tắm, trực tiếp lái xe đi nhà cũ. Cùng Hồng Hưng Nhiên kẻ trước người sau đến trong nhà.
"Đi trước đem mình tẩy rửa sạch sẽ." Hồng Hưng Nhiên nhíu mày nhìn bộ dạng Hồng Tinh Huy kia máu tươi đầm đìa.
Hồng Tinh Huy một vẻ vuốt tóc, không thèm để ý nói: "Em như vậy không phải
chuyện đã nằm trong dự kiến của anh sao? Biết rõ em sẽ thảm như vậy, lại trơ mắt nhìn. Anh, anh liền là như thế này làm anh em à!"
Hồng
Hưng Nhiên cảm xúc trên mặt phai nhạt xuống, trong lòng liền có chuẩn
bị. Lúc này chỉ là mặt không chút thay đổi nhìn hắn, lại lặp lại một
câu: "Đi tẩy rửa mình sạch sẽ."
"Cái này không quan trọng! Em cùng anh nói xong liền rời đi." Hồng Tinh Huy lạnh giọng nói.
Hồng Hưng Nhiên nhìn hắn một cái, hướng tới thư phòng đi đến.
Hồng Tinh Huy ướt chèm nhẹp đi theo. Chỗ hắn đi qua, đều đã lưu lại một chuỗi dấu chân dài máu chảy đầm đìa.
Trong nhà người hầu nhìn thấy, sợ tới mức thiếu chút nữa ngất đi.
"Nhị thiếu gia, người đây là như thế nào..."
"Cút!" Hồng Tinh Huy một tiếng rống to, quả thực so với kia một chuỗi dài dấu chân máu còn có khủng bố hơn.
Người hầu sợ tới mức tè ra quần, phỏng chừng đến Hồng gia này cũng không dám ở lại rồi.
Hồng Hưng Nhiên nhìn đến em trai mình bộ dáng vô lễ, mày kìm lòng không được nhíu một phen, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh.
Bắt đầu từ khi anh ta còn rất nhỏ, anh ta liền biết sứ mệnh của chính mình. Anh ta không thể giống như em trai mình có thể hỉ nộ ái ố, anh trở nên như
vậy, là em trai anh ta sẽ lạc lối. Thậm chí, là Hồng gia sụp đổ.
Anh không nghĩ muốn bi kịch xảy ra với mẹ đẻ bọn họ lần nữa xảy ra trên ngườinhững người khác ở gia tộc.
Hồng Hưng Nhiên nhớ tới mẹ đẻ mình năm đó bị kẻ thù trả thù hương tan ngọc
nát, trong mắt không khỏi nhiễm lên một tầng đau thương.
Nếu Hồng gia không đi vào con đường hắc đạo, như thế Hồng gia năm đó sớm một
chút theo những thứ trong bóng đêm thoát thân ra, liền sẽ không có những cái bi kịch này.
Hồng Hưng Nhiên đóng chặt mắt, từ trong chuyện cũ thu hồi suy nghĩ, quay đầu nhìn đứa em trai duy nhất của chính mình
"Anh biết em muốn nói gì. Tinh Huy, buông bỏ những thứ này, trước ra nước
ngoài ở một đoạn thời gian đi. Anh đã giúp em chuẩn bị tốt, qua một năm
hoặc là quá mấy tháng, thậm chí qua vài ngày rồi trở về cũng được." Hồng Hưng Nhiên có chút mệt mỏi nói.
Hồng Tinh Huy ngơ ngẩn nhìn anh
trai của chính mình. Nếu nói Hồng Hưng Nhiên vừa mới bắt đầu nói ra yêu
cầu này khi đó, hắn rất tức giận. Nhưng khi Hồng Hưng Nhiên nói ra chỉ
cần ra ngoài vài ngày cũng được thời điểm, trên mặt hắn vẻ giận dữ tiêu
tán một chút.
Nhưng mà, hắn làm sao có thể sẽ đồng ý.
"Em
về đây chính là muốn nói cho anh một tiếng. Từ hôm nay trở đi, em làm
bất cứ chuyện gì đều đã không có quan hệ với Hồng gia. Anh muốn đi bạch
đạo có thể, về sau em liền đi hắc đạo, trong nhà bộ phận thế lực kia để
em quản." Hồng Tinh Huy đứng thẳng tắp, trên mặt sớm liền không có dáng
vẻ cà lơ phất phơ lúc đầu.
Hắn cực kỳ thật sự nhìn chằm chằm ánh
mắt Hồng Hưng Nhiên, gằn từng chữ nói: "Từ nay về sau, anh đi Dương quan đạo của anh, em đi cầu Độc Mộc của em, chúng ta nước sông không phạm
nước giếng!"
Hồng Hưng Nhiên lẳng lặng nhìn hắn, sắc mặt từ đầu đến cuối đều không có thay đổi quá.Thật lâu sau, anh ta nhắm mắt, chung quy là cái gì đều không có nói.
Hồng Tinh Huy khinh thường liếc mắt nhìn anh ta, xoay người liền rời đi.
Hồng Hưng Nhiên ngơ ngẩn nhìn bóng lưng em trai mình rời đi, thì thào nói: "Em chừng nào thì mới có thể hiểu chuyện?"
Anh ta kỳ thật sớm liền biết kết quả này. Bọn họ là anh em sinh đôi, đối với đứa em này từ nhỏ cũng rất hiểu biết.
Hôm nay đã xảy ra chuyện như vậy, Hồng Tinh Huy không có khả năng nuốt trôi cơn giận này.
"Nuốt không trôi thì sẽ thế nào? Cùng Tần Phong bọn họ đấu đá, vốn là là một
con đường chết." Hồng Hưng Nhiên mệt mỏi ngồi ở trên ghế, bất đắc dĩ thở dài.
Ký sinh Du Hà Sinh Lượng *. Hồng gia cùng Bùi gia Tần gia
cảm giác, chính là như vậy. Giữa bọn họ, thật muốn đấu, người nào đều đã không chiếm được lợi ích.
Ký sinh Du Hà Sinh Lượng: Câu nói nổi tiếng của Chu Du Trong "Tam Quốc diễn nghĩa", Chu Du là đại danh từ tượng trưng cho lòng dạ hẹp hòi, không chịu thua ai, cũng chỉ khi ông ta bệnh nặng vô phương cứu chữa, không còn sống được bao lâu nữa, mới cảm khái mà thốt ra câu
nói này từ tận đáy lòng.
Chỉ có điều là câu nói này quá tự ti, tôn vinh chí khí của Gia Cát Lượng, mà hạ mất uy phong của chính
mình. Khiến cho hình tượng của hai người này đã định rõ vị trí trong đầu của mọi người mãi về sau. Thực chất, lịch sử cũng giống như một màn
kịch, và để con người có thể hiểu thế nào là thiện-ác, đúng-sai, tốt-xấu thì đều cần người đến đễ "diễn" một phen, mới thấu tỏ được hàm nghĩa
của từ đó.
Trong câu chuyện này, Chu Du vốn là 1 đại đô
đốc, một vị anh hùng cái thế nhà Đông Ngô, trí tuệ và uy dũng hơn người, nhưng vạn bất đắc dĩ, lịch sử lại "chọn ông" để đóng cái vai "ghen tỵ"
ấy, nếu không thì sẽ khó có thể khiến cho con người hiểu được thế nào là "ghen tỵ". Hoặc cũng có thể đây chỉ là thổi phồng trong tác phẩm nghệ
thuật, với bàn tay cố ý sắp đặt của tác giả, cũng là để nhấn mạnh tình
tiết ấy, chứ chưa hẳn trong lịch sử Chu Du là người như vậy. Nhưng có
thể khẳng định, Đông Ngô có được 1 người như Chu Du quả là quá may mắn!
Mà hết thảy chuyện này, Hồng Tinh Huy hiện giờ vẫn không rõ.
Thư ký rất nhanh liền vọt tiến vào, vội vội vàng vàng nói: "Tổng giám đốc,
nhị thiếu triệu tập các anh em trong Liễu gia đi báo thù rồi!"
Hồng Hưng Nhiên đốt điếu thuốc, nhàn nhạt nói: "Biết rõ. Đi thông báo cho Tần tổng một tiếng."
"Này... Vâng" Thư ký không dám nói thêm cái gì, khẩn trương đi làm.
Tần Phong bên kia rất nhanh có được tin tức, vì thế, bọn họ cũng làm một chút chuẩn bị.
Mà chuẩn bị lớn nhất chính là - -
"Vì cái gì đến trong viện cũng đều không thể đi!" Ôn Ngọc cùng Tô Thi Thi
ngồi ở trên ghế sofa, đối với loại giam lỏng này cực kỳ buồn bực.
Tần Phong cùng Bùi Dịch một bên trấn an một người.
"Anh anh em của Hồng gia kia tất cả đều là tội phạm chạy trốn, vẫn lại là cẩn thận một chút tốt hơn." Bùi Dịch ôn nhu nói.
"Lần này chuyện nhiệt náo quá lớn, em dù sao cũng phải cho bọn họ một cái
bậc thang. Chẳng thế thì hắn vẫn quấn em thì làm sao bây giờ?" Tần Phong dỗ Ôn Ngọc.