Bọn họ cứ như vậy đi tới, vung phất ống tay áo, không mang theo đi một đám mây thừa thải.
Hồng Tinh Huy đứng tại chỗ, trên mặt tràn đầy kinh ngạc. Máu chó đỏ tươi từ
sợi tóc của hắn nhỏ giọt rơi xuống, ở tại trên mặt hắn, trên môi, bộ
dáng tức giận không chỗ phát tác.
"Ôn Ngọc!" Hồng Tinh Huy dơ tay hung hăng lau máu trên mặt một cái, sắc mặt âm trầm, nhưng đã không
giống lúc trước nổi giận như vậy.
Lúc này trên mặt hắn đều là máu, bình tĩnh làm cho người ta sợ hãi.
Những người khác đều đang nhìn mấy người Ôn Ngọc rời đi, không có chú ý hắn.
Chỉ có Hồng Kỳ Ngôn đứng ở bên cạnh hắn, cổ rụt lại, sợ tới mức can đảm
đều phải nát.
"Xong rồi, xong rồi, tôi chết chắc rồi." Hồng Kỳ
Ngôn tình nguyện Hồng Tinh Huy nổi giận đại náo, cũng không muốn nhìn
đến bộ dáng hắn âm tình bất định như vậy.
Mỗi lần Hồng Tinh Huy
lộ ra loại vẻ mặt này, liền bày tỏ có người muốn tai ương rồi. Mà trước
hết chịu tai ương, khẳng định là thủ hạ như hắn này.
Hồng Kỳ Ngôn theo bản năng nhìn xung quanh xem.
Chuyện đã nháo đến tình hình như vậy, Hồng Hưng Nhiên không có khả năng không
đến. Chỉ là đến bây giờ, Hồng gia đại thiếu gia đều không có xuất hiện.
"Chỉ hy vọng đại thiếu gia nể tình mình vì mặt mũi Hồng gia, có thể giúp tôi một tay." Hồng Kỳ Ngôn âm thầm cắn răng, trong lòng cực kỳ không thoải
mái.
Bọn họ những thứ thuộc hạ này giống như chó canh nhà, cho
tới bây giờ đều là dựa vào sắc mặt chủ nhân mà sống. Hôm nay chuyện này
thật là tai bay vạ gió.
Một góc phố đối diện, chiếc Bentley kia lặng yên khởi động.
Thư ký chấn kinh nhìn Hồng Hưng Nhiên: "Tổng giám đốc, chúng ta thật sự mặc kệ?"
Hồng Hưng Nhiên tựa vào ở trên ghế sau, âm thanh nhàn nhạt: "Đều đã kết
thúc, còn có cái gì phải làm?" Anh ta nói xong cười khẽ một tiếng, "Lại
không có chứng cớ."
Không có trực tiếp chứng minh vừa rồi toàn bộ chuyện kia đều là do vợ chồng Bùi Dịch làm. Nếu là bọn họ đến lúc đó
nói một câu bọn họ đến nơi đây là tới ngắm phong cảnh, liền thành trò
cười.
Hồng Hưng Nhiên đau đầu xoa xoa mi tâm. Anh ta biết, Bùi Dịch cùng Tô Thi Thi hai người kia tuyệt đối sẽ nói ra như vậy.
Hồng Hưng Nhiên tới cùng vẫn không thể hoàn toàn bỏ mặt em trai không quan
tâm, đối với thư ký nói: "Để cho người ta đem nhị thiếu mang tới nhà cũ
đi. Lái xe."
Thư ký vội vàng gật đầu, trước khi xe khởi động, mở cửa xe xuống xe.
Hồng Hưng Nhiên nhìn thư ký hướng tới Hồng Tinh Huy đi đến, lại nhìn đứa em
trai đang đứng ở nơi đó như cọc gỗ kia của mình, mày chậm rãi vặn lại.
"Xem ra, vẫn lại là phải mạnh tay hơn rồi." Hồng Hưng Nhiên ở trong lòng yên lặng nói.
Anh ta vẫn không muốn làm được quá tuyệt tình, đúng là Hồng Tinh Huy hiện
giờ làm chuyện này đã chạm đến giới hạn của Tần Phong bọn họ. Anh ta nếu là còn tiếp tục mặc kệ, phỏng chừng thật sự muốn vô pháp vãn hồi rồi.
Chính là bởi vì bọn họ đuối lý, cho nên Hồng Hưng Nhiên vừa rồi mới không có đi xuống ngăn cản.
Một trường náo kịch cứ như vậy qua loa kết thúc. Quần chúng vây lại một đám xem cảm thấy mỹ mãn.
"Thật sự là hả hê lòng người mà!" Có người hưng phấn nói.
"Suỵt, nhỏ tiếng chút. Không sợ Hồng nhị thiếu xử lý mình à. Lý Hinh Nhi chính là ví dụ rõ ràng." Có người cười khuyên nhủ.
Một đám người cười nói khẩn trương rời khỏi hiện trường.
Thị trưởng Vương cùng vài vị lãnh đạo thành phố như trút được gánh nặng, trước khi các phóng viên rời đi liền đi rồi.
Rất nhanh, hiện trường cũng chỉ còn lại có người của Hồng gia.
Một đám trưởng bối Hồng gia đứng ở quảng trường bên ngoài tập đoàn Hồng
thị, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Hồng Tinh Huy còn đứng tại
chỗ.
"Tinh Huy đứa nhỏ này trước kia cũng không hồ đồ như thế,
hiện tại làm sao có thể trở nên quá quắt như vậy?" Một ông chú hơn năm
mươi tuổi căm giận nói.
Một vị trưởng bối hơn sáu mươi trợn mắt
nhìn nhìn ông ta: "Ông không thấy được toàn bộ chuyện này đều là Bùi gia cùng Tần gia những người đó giở trò quỷ? Muốn nói, các người vừa rồi
chính là không nên ngăn cản chúng ta, người trong nhà bị ức hiếp cũng
không ra mặt, các người có đáng làm người của Hồng gia nữa không!"
"Chú hai, chú là nghĩ muốn đem tất cả Hồng gia đều đã kéo xuống nước sao?
Tinh Huy trước kia như thế nào nháo đều có thể, nhưng bây giờ nó quả
thật làm được quá mức rồi. Dù sao tôi sẽ không làm cho cả Hồng gia mạo
hiểm theo." Lúc trước ông chú năm mươi mấy tuổi kia mặt trầm xuống nói.
Ở Hồng gia, ông ta là đứng về phía Hồng Hưng Nhiên bên kia, đương nhiên hẳn không để cho Hồng Tinh Huy hồ nháo như vậy.
"Các người nói như thế nào?" Vị trưởng bối hơn sáu mươi tuổi nhìn mấy vị nguyên lão khác có tiếng nói trong gia tộc.
Chỉ là mấy nguyên lão khác kia cả đám đều cúi đầu, không nói gì, ý tứ đã cực kỳ rõ ràng.Bọn họ cũng không tán thành.
"Các người... Thôi thôi, các người đều là bị Hưng Nhiên kia đứa trẻ..." Đại
Gia Trưởng không có nói thêm gì đi nữa, khoát tay, "Tôi mặc kệ, cũng
quản không được!"
Ông ta nói xong, an vị tiến vào trong xe chính mình, đón xe đi rồi.
Mấy vị nguyên lão khác đều đã yên lặng nhẹ nhàng thở ra.
Mấy ngày này, bọn họ đều bị Hồng Hưng Nhiên thuyết phục rồi. Chỉ có vị Đại Gia Trưởng mới rời đi kia vẫn che chở Hồng Tinh Huy.
Hiện tại ông ta cũng không kiên trì nữa, vậy Hồng gia liền không còn có người sẽ để Hồng Tinh Huy càn quấy nữa.
"Hồng gia ở bên trong biết, cũng hẳn là có thể lập tức đứng ra." Ông chú hơn bốn mươi tuổi kia thì thào nói.
"Hai đứa đều là con mình, thật không biết Hồng gia như thế nào liền thiên vị con trai nhỏ như thế. Nhưng bây giờ việc làm của Tinh Huy đã quá mức,
Hồng gia dù là ở đây, cũng nói không được cái gì." Một vị nguyên lão
khác nói.
Mấy người vừa nói, một bên hướng tới xe đi đến.
Mọi chuyện nháo đến trình độ như vậy, bọn họ cho dù là nghĩ muốn thiên vị
Hồng Tinh Huy cũng không có khả năng rồi. Mấy vị nguyên lão khác ban đầu có phần do dự, lúc này cũng đều nhận rõ hiện thực.
Mà bọn họ không biết, bọn họ nói những lời này, đều bị Hồng Tinh Huy đứng ở nơi đó làm cọc gỗ nghe được không sót một chữ.
"Thì ra là thế." Hồng Tinh Huy hung hãn nheo lại mắt, trong mắt ánh sáng lạnh loé lên.
Hắn không ngốc. Ngược lại, hắn từ nhỏ cũng rất thông minh, mà còn cũng có
ngoan độc mạnh mẽ. Cho nên, hắn mới được cha mình yêu thương cưng chiều
hơn. Lúc này, hắn đã hiểu rõ ràng rồi.
"Hồng Hưng Nhiên, khả năng mua chuộc lòng người của anh đúng là càng ngày càng lợi hại rồi!" Hồng
Tinh Huy hừ lạnh, quay đầu đối với Hồng Kỳ Ngôn nói, "Đi nhà cũ."
Hắn không biết, trước Tần Phong cất giấu Ôn Ngọc không dám để cho hắn nhìn
thấy, chính là đang cho Hồng Hưng Nhiên tranh thủ thời gian, để cho anh
ta đi thuyết phục những trưởng bối trong nhà.
Mà hiện tại, có thể thấy được lúc trước bọn họ tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục là có
tác dụng. Không có nhóm người trưởng bối trong gia tộc ủng hộ, Hồng Tinh Huy nghĩ muốn lật chuyển thế cờ không dễ dàng như vậy.
Nơi xa, thư ký của Hồng Hưng Nhiên chính đang đi tới nghe được những lời Hồng Tinh Huy nói, âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Lần này tốt rồi, không cần hắn tốn nhiều võ mồm rồi.
Mà bên kia, Ôn Ngọc cùng Tô Thi Thi chính đang ngồi trên xe. Mới vừa lên xe, Ôn Ngọc liền ôm Tô Thi Thi khóc lớn.
Không biết là sợ quá mức, hay vẫn lại là kìm nén quá nhiều ủy khuất, Ôn Ngọc
khóc đến muốn có bao nhiêu thương cảm liền có bấy nhiêu thương cảm.
Tô Thi Thi toàn bộ hành trình ôm cô, đau lòng tới cực điểm.
Nơi này cách khu biệt thự ngoại thành của bọn họ còn có một khoảng cách rất dài, hai người ôm nhau khóc một đường.
Khóc khóc, không khí bên trong xe càng ngày càng thấp, áp lực cực kỳ.
Hai vị tiên sinh ngồi ở đối diện các cô, lúc này sắc mặt đều đã cực kỳ đen.
Bùi Dịch âm thầm xé toác Tần Phong liếc mắt một cái, ý tứ cực kỳ rõ ràng: Khẩn trương đem người phụ nữ của cậu lôi đi!
Chết tiệt, vợ yêu nhà anh cho tới bây giờ không dỗ anh được như vậy, bây giờ lại thân thiết như vậy dỗ dành một cô gái!
Bình dấm chua của Bùi tiên sinh nhịn không được liền ngã lăn rồi.
Tần Phong lúc này tâm tình so với anh cũng không khá hơn chút nào, buồn bực trừng mắt nhìn Bùi Dịch liếc mắt một cái, ý tứ càng rõ ràng: Đều là cô
vợ nhà cậu chọc người phụ nữ của tôi khóc, trước rõ ràng đều đã rất tốt.
Hai người ở trong này ánh mắt chém giết. Đối diện, Ôn Ngọc khóc đến không
kịp thở, Tô Thi Thi cũng khó khăn kiềm chế nước mắt rơi xuống.
"Được rồi." Sau cùng hai vị tiên sinh thật sự nhìn không được nữa, một người
đi lên kéo ra một người, mạnh mẽ ngồi xuống giữa hai người bọn họ.
Ôn Ngọc hít hít mũi, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn đến người ôm chính mình chính là Tần Phong, chu mỏ, kỳ quái hỏi han: "Anh như thế nào ở trong
này?"
Tần Phong không vừa ý: "Anh vì cái gì không thể ở trong này?"
Ôn Ngọc vội vàng ngừng tiếng khóc, có chút sốt ruột: "Anh không phải nói muốn đi cùng Hồng Hưng Nhiên thương lượng à?"
Tần Phong trong lòng hồi hộp: "Hỏng rồi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT