Đây là Tô Thi Thi lớn như vậy lần đầu tiên tới tiệp chụp ảnh. Đã mang thai gần bảy tháng, cúi đầu không thấy chân mình, đến đi đường đều đã khó khăn.

Bộ dáng này tới tiệp ảnh chụp hình cưới, cô phỏng chừng cũng là số rất ít.

Bùi Dịch chọn tiệp chụp ảnh quy mô cũng không lớn, nhưng thái độ phục vụ cùng kỹ thuật đều rất tốt, quan trọng nhất là tính riêng tư vô cùng tốt. Bằng không bọn họ lúc này mới vừa đến cửa tiệm chụp ảnh cũng đã bị phóng viên vây quanh rồi.

"Có mệt hay không?" Bùi Dịch ôm cô, cúi đầu nhỏ giọng hỏi.

Tô Thi Thi đau đầu xoa xoa trán, buồn bực nói: "Từ trong nhà ra khỏi cửa đến bây giờ anh đều đã hỏi trên mười lần rồi, có quá khoa trương rồi hay không?"

Cô nói xong lặng lẽ nhìn thoáng qua nhân viên tiếp đãi bọn họ đang đứng bên cạnh trộm cười, mặt không tự giác đỏ.

Bùi Dịch một chút cũng đều không biết xấu hổ, ngược lại đem cô ôm càng chặt hơn một chút, mang theo cô hướng tới khu nghỉ ngơi đi đến.

Vừa mới tới liền muốn nghỉ ngơi, được rồi, người phụ nữ có thai như cô quả thật yếu nhược.

"Ngọc bọn họ như thế nào còn chưa tới, không phải nói muốn cùng nhau chụp sao?" Tô Thi Thi hỏi.

Ngày hôm qua Tần Phong cùng Ôn Ngọc cũng định được ngày kết hôn, hai nhà quyết định cùng nhau chụp hình cưới. Hẹn hôm nay 9 giờ đến tiệp chụp ảnh, nhưng giờ đều đã 9 rưỡi hơn, hai người còn không có tung tích.

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Tô Thi Thi vừa mới nói xong, bên ngoài liền truyền đến giọng Ôn Ngọc , thật xa đang kêu hô cô.

"Em đi chậm một chút! Bọn họ còn có thể chạy hay sao?" Tần Phong lập tức giữ chặt Ôn Ngọc, mặt trầm xuống quát.

"Em đi chậm một chút! Bọn họ còn có thể chạy hay sao?" Tần Phong lập tức giữ chặt Ôn Ngọc, mặt trầm xuống quát.

"Khả năng cảm mạo..." Bùi Dịch còn chưa nói xong, lườm mắt liền thấy được Tần Phong đi tới, lúc này đem nửa câu sau chưa nói cho nuốt trở vào.

"Làm sao vậy?" Tô Thi Thi ngẩng đầu vừa thấy, miệng mạnh mẽ trợn to, ngây ngẩn cả người.

Nháy mắt tiếp theo, cô đột nhiên che miệng, ấp úng cười rộ lên.

"Ha ha ha, Tần tiên sinh, hai ngày không gặp, anh như thế nào biến thành bộ dáng này rồi hả ?" Tô Thi Thi chỉ vào đầu Tần Phong, thật sự nhịn không được.

Chỉ thấy Tần Phong trên mặt cục xanh cục tím, ánh mắt sưng vù như con gấu mèo một dạng. Nếu không phải anh ăn mặt rất sạch sẽ, Tô Thi Thi còn tưởng anh mới vừa theo người ta đánh nhau trở về.

"Bùi Dịch, quản tốt người phụ nữ của cậu đi!" Tần Phong mặt trầm xuống, hận không thể đem miệng Tô Thi Thi cho khâu lại rồi.

Nhưng anh lúc này mặt mũi bầm dập, bộ dáng cho dù là xụ mặt cũng đều đã nhìn không ra, một chút lực uy hiếp đều không có.

Bùi Dịch sợ Tô Thi Thi cười lạc giọng, một bên giúp cô thuận khí một bên quay đầu nhìn Tần Phong liếc mắt một, lông mày hơi nhướng lên.

Tần Phong tức giận trợn mắt nhìn anh, trong lòng cũng là bực tức vô cùng Lôi kéo Ôn Ngọc đi tới, ngồi xuống sofa cách bọn họ xa nhất.

"Ngày hôm qua đi nhà mẹ vợ rồi hả ?" Tô Thi Thi cười đủ rồi, kìm nén cười hỏi.

Tần Phong không vui hừ một tiếng, sắc mặt so với vừa rồi càng kém rồi.

"Xem ra đoán đúng rồi." Tô Thi Thi yên lặng nghĩ, có chút đồng tình Tần Phong.

Này tới cùng là gặp tội gì a!

"Cha tôi... Gần đây đang luyện Quyền Kích." Ôn Ngọc yếu yếu kém kém nói.

"Phụt..." Tô Thi Thi lập tức liền cười văng lên, may mắn không ăn cái gì, bằng không đã chết sặc rồi

"Được rồi ngồi yên đi!" Bùi Dịch trợn mắt nhìn cô, cầm lấy tách trà người phục vụ mới vừa bưng đến, đưa cho cô.

"Các người cứ vui sướng khi người gặp họa đi." Tần Phong buồn bực nhìn bọn họ liếc mắt một cái.

"Còn đau không?" Ôn Ngọc quay đầu đau lòng nhìn anh, đưa tay nhẹ nhàng va chạm đụng vào khóe miệng của anh.

Nếu như nhìn kỹ có thể phát hiện, ánh mắt của cô cũng sưng đỏ, hiển nhiên là ngày hôm qua không thiếu khóc.

"Dù sao cũng làm cho cha Ôn Ngọc đồng ý hôn sự của hai người, coi như là chuyện tốt đi." Tô Thi Thi vốn là nghĩ muốn dịu đi một phen không khí, nhưng nào biết cô vừa nói ra, Tần Phong sắc mặt càng khó nhìn.

"Các người là không biết cha vợ tôi, ông ta xuống tay có bao nhiêu ngoan độc, biết rõ chúng ta hôm nay muốn tới chụp hình cưới, ông ta chuyên chọn mặt đánh!" Tần Phong kiềm chế tính tình thiếu chút nữa liền bạo phát, âm thanh gần như là nghiến răng nghiến lợi.

"Khụ khụ..." Tô Thi Thi quay đầu, trốn vào trong lòng Bùi Dịch, ấp úng cười rộ lên.

Tần Phong lớn như vậy phỏng chừng còn không có bị người làm như vậy qua. Bị đánh không nói, vẫn còn không thể đánh lại, trong lòng phỏng chừng nghẹn mà chết rồi.

Nhưng Tần Phong quay đầu nhìn đến người phụ nữ nhà mình bộ dáng lắp bắp, tâm lập tức liền mềm, vỗ vỗ đầu cô, dỗ dành nói: "Không có việc gì, đánh một chút cũng không đau, quá hai ngày sưng liền tiêu rồi."

"Thật vậy sao? Cha em cũng nói với em như vậy, ông nói ông không có ra tay ngoan độc." Ôn Ngọc giọng nói.

"Khụ khụ..." Tô Thi Thi thật sự là nhịn không được, thật sự là cạn lời rồi

Tần Phong đã tức giận đến không nghĩ muốn nói chuyện.

"Bùi tiên sinh Bùi phu nhân, có thể đi thay quần áo rồi." Trợ lý chụp ảnh đã chạy tới nói.

Tô Thi Thi vịn tay Bùi Dịch đứng lên, quay đầu nhìn thoáng qua Ôn Ngọc bọn họ: "Các người không chụp?"

"Em cảm thấy được bộ dạng này của anh có thể chụp sao?" Tần Phong chỉ chỉ mặt mình, tức giận nói.

Tô Thi Thi cười nói: "Như vậy cũng có ý nghĩa mà, lưu lại kỷ niệm không tốt, không phải sao?"

"Vậy em như thế nào không đem mặt Bùi Dịch đánh thành cái dạng này?" Tần Phong mắt trợn trắng

"Tôi có ngốc như thế sao?" Bùi Dịch mặt không chút thay đổi nói, đỡ Tô Thi Thi xoay người rời đi.

"Anh đã nói chúng ta tới cùng tới nơi này để làm chi? Bị khinh bỉ à?" Tần Phong quay đầu nhìn Ôn Ngọc.

Ôn Ngọc nhỏ giọng nói: "Nếu không... Em trước tự chụp mình?"

"Em ... Ngậm miệng!" Tần Phong chỉ cảm thấy chính mình tay rất ngứa, thật muốn bóp chết cái tiểu bạch nhãn lang không lương tâm này.

Tô Thi Thi thay xong quần áo ra ngoài thời điểm, phát hiện Ôn Ngọc cùng Tần Phong đã rời đi rồi.

"Ôn tiểu thư để cho tôi nhắn lại với người một câu, cô ấy là bị ép đi." Trợ lý chụp ảnh kìm nén cười nói.

"Ách..." Tô Thi Thi thật sự là hạn hán lời với hai người này rồi, không cần nghĩ cũng đều biết tình hình Ôn Ngọc bị mang đi khi đó, khẳng định đem người đùa chết, nhìn bộ dáng vị trợ lý chụp ảnh kia nén cười liền biết.

Cô cúi đầu sửa sang lại áo cưới, để cho trợ lý chụp ảnh đỡ chính mình hướng bên trong phòng quay chụp đi đến.

Bởi vì trước mắt trong nhà khủng hoảng kinh tế, bọn họ cũng không có đặt may áo cưới xa hoa . Bộ áo cưới trên người này của Tô Thi Thi là Tống Trọng Hạo nhờ một người bạn là Thiết Kế Sư giúp Tô Thi Thi lượng thân thiết kế.

Áo cưới kiểu cúp ngực, thân xòa chữ A, hẳn không chèm ép bụng, cũng sẽ không có vẻ mập mạp, ngược lại mang theo một chút linh hoạt cùng thanh lịch, cực kỳ phù hợp khí chất Tô Thi Thi.

Tô Thi Thi tóc dài buông nhẹ, liền như vậy tùy ý rối tung ở sau lưng, xa xa nhìn lại, hơn một tia cảm giác phiêu dật, hoặc như là điềm tĩnh tinh linh. Đứng chỗ nào đó là một ngọn gió thổi đến càng làm cô thêm kinh diễm động lòng người.

Bùi Dịch ngẩng đầu nhìn đến bộ dáng của cô thời điểm là như thế này. Ánh mắt anh lập tức liền thẳng, ánh mắt si mê.

Tô Thi Thi cũng không phải loại mỹ nữ vừa nhìn đến liền khiến cho người ta không dời mắt được, nhưng cô có một đôi mắt sáng ngời linh động, chỉ cần cô cười, giống như toàn bộ thế giới đều là Tình Thiên.

Lúc này, nhìn cô mặc áo cưới trắng tinh từng bước một đi về phía mình, Bùi Dịch chỉ cảm thấy chính mình tim đập khống chế không nổi càng ngày càng gia tốc.

Bang bang ầm! Mỗi lúc càng đến gần hơn, lòng của anh liền khẩn trương hơn. Mãi đến khi Tô Thi Thi đi tới trước mặt anh, anh cũng chưa phản ứng kịp.

"Anh ấy đang khẩn trương sao?" Tô Thi Thi nhìn đến bộ dáng Bùi Dịch nhìn chính mình ngẩn người, khóe miệng cong cong.

Cô vừa muốn đưa tay lên, đột nhiên nâng bụng "Ôi" một tiếng, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play