Trong căn phòng bao riêng u ám, có một trận ngắn ngủi trầm mặc. Chỉ thấy ánh lửa chớp lóe, một điếu thuốc bị bắn vào trong thùng rác.

Hồng Tinh Huy đứng lên đi đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa thông gió đưa mắt nhìn về phía xa, nhìn phong cảnh thành phố phía dưới này.

"Trước tôi đã sớm hoài nghi Hỗ Sĩ Minh đem chính mình làm khổ để tiến vào ngục giam là vì Tô Thi Thi, hiện tại xem ra quả thật không giả."Hồng Tinh Huy lạnh giọng nói.

Trợ lý của hắn đứng ở bên cạnh nơm nớp lo sợ gật đầu: "Dựa theo tình huống trước mắt xem ra, quả thật như vậy, hắn hẳn là đối với Tô Thi Thi động chân tình."

"Chân tình hoặc là giả ý, cũng chỉ có hắn tự mình biết." Hồng Tinh Huy cười nhạo.

Ở trong lòng hắn, phụ nữ chỉ có hai khái niệm, có thể chơi đùa cùng không thể ngoạn chơi.

Trợ lý không dám nói lời nào, chỉ đứng ở một bên cúi đầu yên lặng nghe.

Hồng Tinh Huy quay đầu nhìn hắn một, có vẻ đăm chiêu nói: "An bài một phen, tôi muốn gặp một lần vị đại thiếu gia Hỗ gia này."

Trợ lý kinh ngạc ngẩng đầu, khó hiểu hỏi: "Hỗ Sĩ Minh bị hình phạt là đã có phán định, Bùi Dịch tuy tìm luật sư tốt nhất thay hắn biện hộ, nhưng mức hình phạt ít nhất cũng phải mười năm. Nhị thiếu hà tất phải ở trên người hắn lãng phí thời gian?"

"Cậu cũng nói, ít nhất mười năm, tóm lại là cũng phải ra ngoài." Hồng Tinh Huy quay đầu một lần nữa nhìn phía ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói, "Đời người còn dài mà."

Nếu Hỗ Sĩ Minh không có ra ngoài, Hồng Tinh Huy thật hẳn không đối với anh ta cảm thấy hứng thú, nhưng mà hành động của anh ta đã thành công dẫn tới ác thú của hắn nổi lên.

"Món nợ này của cha tôi, anh cho là anh ngồi tù mười năm, là có thể xóa bỏ hết? Có hơi nghĩ quá dễ dàng rồi." Hồng Tinh Huy trong lòng hừ lạnh.

Cha hắn là người nhe răng tất báo, mà Hồng Tinh Huy hắn so với cha ruột mình vẫn còn ngoan độc hơn. Hắn nhe răng tất báo, cũng không phải vì báo thù, mà là hưởng thụ khoái cảm trong quá trình kia.

Trợ lý không dám nói lời nào, cúi đầu lui ra ngoài làm việc rồi.

Đi theo bên người Hồng Tinh Huy lâu, đều đã trở nên không dám thở mạnh, nơm nớp lo sợ. Chỉ sợ không biết khi nào thì đắc tội hắn, đến lúc đó ngay cả chết như thế nào cũng không biết.

Tất cả Hồng gia hiện tại cũng chỉ có Hồng Hưng Nhiên dám nói Hồng Tinh Huy vài câu, những người khác thấy hắn đều là trốn tránh.

Tô Thi Thi bên kia cũng rất nhanh chiếm được tin tức Hồng Tinh Huy muốn gặp Hỗ Sĩ Minh. Lúc đó cô đang nằm ở trên ghế quý phi ăn dưa hấu. Hốt hoảng nhớ tới bức thư kia không biết bị ném tới nơi nào rồi, quay đầu hỏi Bùi Dịch.

"Anh nói coi, Hỗ Sĩ Minh tới cùng muốn làm gì? Hắn gửi bức thư này đến, có thể trên thực tế là hướng về phía Hồng Tinh Huy hay không?"

Bùi Dịch đưa tay tiếp nhận vỏ dưa hấu cô đưa tới, nghe vậy không biết như thế nào, trong lòng lại không hiểu sao có chút vui vẻ.

"Xem ra hắn ở trong mắt em cũng chẳng phải thông minh." Bùi Dịch yên lặng nghĩ, trong lòng thầm cảm thấy an ủi.

"Coi vẻ mặt của anh cũng không giống như tán thành, chẳng lẽ hắn là nhằm về em?" Tô Thi Thi gian nan chuyển người lại, âm u mà nói.

Bùi tiên sinh mặt lập tức liền đen, không rên một tiếng đưa tới một miếng dưa hấu.

Tô Thi Thi khoát tay: "Dưa hấu tính lạnh, bà nội nói không được ăn nhiều như vậy."

Bùi Dịch vừa nghe, lập tức đem dưa hấu thả trở về.

"Lá thư kia?" Tô Thi Thi giống như không lưu tâm hỏi.

Bùi Dịch nhàn nhạt lườm cô một cái, mím môi không nói lời nào.

Tô Thi Thi vừa thấy trong lòng là hiểu rõ, hóa ra là bị anh thu lại rồi.

Bùi Dịch đứng dậy, không biết đi nơi nào, chỉ chốc lát, trên tay cầm một phong thư đi tới, tiện tay đưa cho cô.

Tô Thi Thi nào dám nhận, tay đặt ở trên bụng, nhẹ nhàng mà vỗ về, nhàn nhạt nhìn anh.

Bùi Dịch thuận thế ngồi đến bên cạnh cô, hai ngón tay thon dài cầm phong thư, nhẹ nhàng một xé, từ bên trong rút ra một tờ giấy.

Giấy viết thư là thuần trắng sắc, trắng trong thuần khiết thanh nhã. Chỉ là mặt trên chữ rồng bay phượng múa, không thể nói rõ khó coi, cũng thực là không thể nói rõ đẹp.

Tô Thi Thi trong lòng tò mò, lại chịu đựng không dám đi xem, sợ không cẩn thận đá ngả lăn bình dấm chua của Bùi tiên sinh.

"Viết cái thơ tình, đều đã không thành ý như thế."Bùi Dịch nhìn lướt qua, tiện đem giấy viết thư đưa tới trên bụng Tô Thi Thi.

Tô Thi Thi liếc mắt nhìn anh, hơi chống đỡ đứng dậy, cầm lấy giấy viết thư vừa thấy, khóe miệng nhịn không được rút rút.

Chỉ thấy phía trên rồng bay phượng múa - - tạm thời xem như tình thi đi.

Thập niên sinh tử lưỡng mang mang,

Bất tư lượng,

Tự nan vong.

Thiên lý cô phần,

Vô xử thoại thê lương,

Tung sử tương phùng ứng bất thức,

Trần mãn diện,

Tấn như sương..."

Dịch: "Mười năm sinh tử ấy mênh mang, không suy xét, tự khó quên. Thiên lý cô mộ khôn kể xiết thê lương, cho dù gặp nhau chưa dễ nhận, bụi trần đầy mặt, tóc mai như sương..."

Tô Thi Thi còn không đọc hết, tức giận đến một tay lấy giấy viết thư vò thành một cục, hung hăng hướng phía trước mặt ném đi.

"Có bệnh!" Tô Thi Thi rất tức giận, nếu lúc này Hỗ Sĩ Minh ở trước mặt cô, cô nhất định đem giấy ném tới trên mặt hắn.

Đây là thơ《 giang thành tử 》 của Tô Thức viết thương tiếc người vợ đã mất, Hỗ Sĩ Minh vậy mà gửi tới đưa cho cô...

Tô Thi Thi cảm thấy được bản thân là phụ nữ có thai tính tình thật thường, thật sự là muốn nhịn không được rồi.

"Hồng Tinh Huy không phải muốn gặp hắn sao? Chồng yêu đi ném thêm nắm lửa, chết cháy hắn!" Tô Thi Thi nắm chặt quả đấm, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Bùi Dịch thấy cô tức giận, tâm lập tức liền mềm, đi tới nâng cô dậy, ôn nhu nói: "Tức giận mấy chuyện này làm cái gì? Hắn khẳng định là biết anh hẳn không đem thư cho em xem, cho nên sao một bài thơ như vậy tới chọc tức anh."

"A... Vậy anh nhất định phải nói cho hắn, em chẳng những đọc rồi lại vẫn mắng hắn một trận!" Tô Thi Thi thở phì phì nói.

Về phần Hỗ Sĩ Minh vì cái gì lại sao một bài thơ như vậy gửi tới, phỏng chừng cũng chỉ có chính hắn hiểu được.

Bên kia, Hồng Tinh Huy rất nhanh liền gặp được hắn.

Bởi vì còn chưa mở phiên toà thẩm tra xử lí, Hỗ Sĩ Minh còn đang ở trong phòng giam giữ, bị giam giữ đơn độc.

"Là cậu?" Hỗ Sĩ Minh lười biếng ngồi ở trên ghế. Nhìn đến Hồng Tinh Huy lông mày cau lại, thần sắc trái lại cực kỳ lạnh nhạt.

Hồng Tinh Huy trên mặt trắng bệch như người bị bệnh, phất qua quét xuống ý cười, đi qua ngồi vào đối diện hắn cười nói: "Hỗ đại thiếu gia vốn tưởng rằng người nào?"

"Tôi nghĩ dù thế nào cũng có thể là Bùi Dịch tới. Cậu có biết cậu đã phá hủy chuyện tốt của tôi hay không?" Hỗ Sĩ Minh nửa thật nửa giả nói.

"Xem ra nội dung lá thư này của anh cũng không phải chuyện tốt, anh cho là Bùi Dịch nhìn sẽ tới tìm anh gây phiền toái?"Hồng Tinh Huy lập tức liền đoán trúng dụng ý của hắn, trái lại tự gật đầu nói, "Xem ra thật đúng là tôi phá hủy chuyện tốt của anh. Không bằng tôi giúp anh một việc, tính huề nhau."

Hỗ Sĩ Minh mâu sắc hơi trầm xuống, trên mặt lại không biểu hiện gì, cười nhạt nói: "Tôi hiện tại thành bộ dạng này, nào dám để cho Hồng Nhị thiếu gia hỗ trợ. Chỉ cầu cậu giơ cao đánh khẽ, để cho tôi ở trong tù thoải mái một chút."

"Thì ra anh cũng có thời điểm biết sợ." Hồng Tinh Huy trên mặt ý cười lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ biến mất, châm chọc nhìn Hỗ Sĩ Minh, "Anh lúc trước kéo cha tôi xuống nước thời điểm, là không suy xét qua Hồng gia còn có tôi một người tâm ngoan thủ lạt như vậy, vẫn lại là cảm thấy được anh trai tôi dễ ức hiếp?"

"Nghiệt do ông ta tạo thì để chính ông ta hoàn trả, có cái gì sai?" Hỗ Sĩ Minh nhàn nhạt nói, bày ra một bộ dáng lợn chết không sợ phỏng nước sôi.

Hồng Tinh Huy đột nhiên cười lên ha hả: "Xem ra trước kia tôi chỉ cùng đám Nhị Thế Tổ kia gây rối, quả thật bỏ lỡ rất nhiều chuyện thú vị. Anh nếu biết hiện tại Hồng gia do tôi làm đương gia, nên là có chuẩn bị tâm lý, ở trong này hẳn không dễ chịu đi nơi nào."

Hỗ Sĩ Minh không sao cả nói: "Hỗ gia đã lụi bại, tôi có tư cách phản kháng sao?"

"Nói như vậy anh là không nghĩ muốn theo tôi hợp tác rồi?" Hồng Tinh Huy lãnh đạm nói.

Hỗ Sĩ Minh nhún nhún vai: "Chuyện của các người tôi không tham dự, có bản lĩnh cậu làm cho tôi cả đời ở lại trong tù đi."

"Nghĩ muốn dẫn tôi mắc bẫy?" Hồng Tinh Huy cười nhạo nói, "Tôi sớm liền biết anh đem một phần thực lực chuyển dời đến nước ngoài, anh nói thử xem tôi sẽ dùng bao lâu thời gian bắt bọn họ nhả ra?"

Hỗ Sĩ Minh sắc mặt bị kiềm hãm, nhưng cũng chỉ là một cái chớp mắt liền khôi phục bình thường, nhàn nhạt nhìn Hồng Tinh Huy nói: "Cậu đừng quên, Đoàn Tĩnh Đồng trong thân thể chảy một nửa dòng máu Hỗ gia tôi, Hỗ gia cùng Bùi gia cũng sớm đã không cách nào phân cách. Liền tính Bùi Dịch không muốn gặp Hỗ gia, Tô Thi Thi cũng sẽ không để cho người nhà của em chồng bị cậu không duyên không vớ hủy diệt!"

"A, hóa ra là có cái chủ ý này." Hồng Tinh Huy đứng lên vỗ vỗ quần áo, "Xem ra tôi hôm nay là đi một chuyến uổng công, hi vọng anh có cơ hội tận mắt thấy tôi là như thế nào đem hai nhà các người giẫm lên ở dưới chân! Người Hồng gia tôi, cái gì đều đã ăn chính là không ăn thiệt thòi!"

Mức hình phạt của cha hắn tuy không phải quá nặng, nhưng mà vào tuổi của ông, có thể còn sống đến lúc ra tù hay không vẫn lại là cái vấn đề. Hồng Tinh Huy đương nhiên hẳn không cứ như vậy cho qua!

Cùng Hỗ Sĩ Minh không đàm đạo được, hắn tâm tình vốn là khó chịu, vừa đi ra ngoài nghe được một cái tin tức để cho hắn càng thêm khó chịu.

Tần Phong cùng Ôn Ngọc hôn sự vậy mà định xuống đến nơi!

"Muốn kết hôn? Vậy phải xem tôi có đồng ý hay không!" Hồng Tinh Huy lạnh lùng nhìn trợ lý liếc mắt một cái, "Lái xe, đi tiệp chụp ảnh!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play