Từ lần gặp trước, Diệp An Thần tới trường càng cẩn thận, hiện tại lễ kỷ niệm ngày thành lập trường là cuối tuần, ai biết trong lúc này tổng tài có còn xuất hiện ở trường học hay không, có thể không hẹn mà gặp nữ chính, mà chính mình lại vừa vặn gặp được?
Lần trước đã làm hắn, trong lòng run sợ, lại một lần nữa, Diệp An Thần cảm thấy chính mình không chừng có thể sợ tới mức nằm bệnh viện đi.
Đi trên phố, không thể không nói, nguyên lai sinh hoạt của Diệp An Thần thực tốt a, vừa ra khỏi cửa, đi lên chưa đến mười phút chính là khu phố kinh tế, làm Diệp An Thần tuy lười nhưng cũng có thể tùy thời đi dạo phố.
Đi vào một cửa hàng đồ ngọt, vừa mới đẩy cửa ra là có thể nghe thấy tiếng chuông cửa dễ nghe vang lên, Diệp An Thần sớm liền phát hiện một cửa hàng, bên trong bán bánh ngọt ăn rất ngon, hơn nữa cũng không đắt.
Quen đi vào quầy, nhìn đồ ngọt tinh xảo bên trong, tức khắc mắt cậu liền lấp lánh.
“Hôm nay có bánh mới? Muốn nếm thử hay không?” Ông chủ là một mỹ nam, lần đầu thấy ông chủ của tiệm, Diệp An Thần đều không khỏi cảm thấy đáng tiếc, mỹ nam như vậy nên đi diễn phim truyền hình mà không nên ở chỗ này bán bánh kem.
“ Được a, nếu là ngươi nói, ta nhất định phải nếm thử hương vị bánh của chính tay chủ quán làm a.” Ở thế giới này, lần đầu tiên cậu đi vào cửa hàng liền thích bày trí bên trong, đương nhiên khi nếm tới bánh của cửa hàng, liền yêu nơi này.
Về sau tuy rằng không phải mỗi ngày, nhưng là lâu lâu lại tới đây ăn bánh. Không bao lâu liền quen biết chủ quán, lại nói chuyện vài lần về sau cảm thấy cực kì hợp cạ, chuyện này đối với Diệp An Thần mà nói tới một nơi lạ lẫm, có thể tìm được một người bạn thân thật sự không phải dễ dàng, vì thế, đối với người hảo ngọt như Diệp An Thần, nơi này là nơi trừ nhà ra là cậu thích tới nhất.
“Hôm nay không có nhều khách a.” Ngồi ở trên ghế cạnh quầy, ở chỗ này, vừa vặn có thể thấy Bạch Tịch Vũ đang lấy bánh.
“ Nơi này là tiệm bánh kem, ngươi nói ai mà giữa trưa tới nơi này ăn bánh kem?” Bạch Tịch Vũ không ngẩng đầu lên, trả lời Diệp An Thần, như đối bảo vật, thật cẩn thận đem bánh kem tinh xảo đặt trên đĩa bên cạnh còn trang trí bông hoa nhỏ.
“ Cái bánh trông đẹp quá, đây là vị gì vậy?” Bánh kem nhìn vô cùng ngon mắt làm người ta lập tức muốn nếm thử, đừng nói bên cạnh còn trang trí một bông hoa, rất nhỏ, lại tinh xảo làm Diệp An Thần tò mò không biết chủ quán đã làm như thế.
“ Vị matcha, bất quá ở bên trong ta còn bỏ thêm một chút nguyên liệu đặc biệt, nếu ngươi đoán ra, hôm nay ta mời, thế nào?” Đem bánh kem đặt trước mặt Diệp An Thần, Bạch Tịch Vũ lại xoay người mang ra hai ly cà phê.
“Ta nói, ngươi làm tinh xảo như vậy, có ai còn nỡ ăn.” Cầm cái muỗng, Diệp An Thần không thể xuống tay, bản thân cái bánh trước mặt này như là hàng mỹ nghệ, thiếu chi tiết là cảm thấy thật đáng tiếc.
“Nếu là người khác nói những lời này, ta còn tin, nhưng là ngươi…… Cũng không biết mình ăn nhiều hay ít, mà còn nói được như thế, không thấy xấu hổ sao?” Ưu nhã uống một hớp cà phê, liếc mắt nhìn Diệp An Thần không nỡ hạ thủ với chiếc bánh kem mà nói.
“Các ngươi làm bánh kem còn không phải là làm cho người ăn sao? Chẳng lẽ còn là làm cho người ta đến xem?” Chọn một góc đẹp liền xúc một miếng, hương vị thơm ngon kia làm Diệp An Thần nheo mắt lại.
“Như thế nào?” Chậm rãi xoay lý cà phê trong tay, tuy rằng nhìn biểu tình của Diệp An Thần cũng đã biết đại khái câu trả lời, nhưng là vẫn là nhịn không được mà hỏi.
“Ân, ăn rất ngon a……” Vừa lòng gật gật đầu, tiếp tục phá hỏng miếng bánh đẹp đẽ kia.
“Ngươi không thể nói nhiều hơn một chút cảm nhận sao.” Bạch Tịch Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.
“Thật sự, thật sự, thật sự ăn rất ngon, như vậy được chưa? Ngươi cũng biết ta có thể không nói thành lời như vậy là do bánh rất được không.” Lắc lắc cái thìa, Diệp An Thần nguyên bản muốn xúc thêm miếng nữa nhưng bỗng dưng dừng lại.
“Làm sao vậy?” Nhìn biểu tình của Diệp An Thần, Bạch Tịch Vũ nghi hoặc quay đầu nhìn về phía sau, xuyên thấu qua của kính chỉ thấy đường phố, tuy rằng hiện tại là giữa trưa, nhưng là bởi vì là cuối tuần, trên đường vẫn có rất nhiều người.
“Cái kia…… Ta còn có việc, ta đi trước a.” Đem miếng bánh còn lại nhét vào miệng, duỗi tay tìm túi tiền, nhưng không thấy đâu.
Đậu, hình như là quên tiền rồi, tiếp tục tìm, nhưng là vẫn là không có? Cậu nhớ rõ thời điểm đi ra khỏi nhà có đem theo tiền a, vì cái gì lại không tìm thấy?
“Không cần tìm, chầu này ta bao.” Nhìn Diệp An Thần, Bạch Tịch Vũ bất đắc dĩ nói, “Còn may là ở tiệm ta, nếu là ở cửa hàng khác, ngươi a bị người ta giữ lại rửa bát trừ nợ."
“Vậy cám ơn.” Mồm nói cảm ơn chân thành nhưng chân lại không ngừng, hướng cửa đi đến, có lẽ là đi quá vội, của còn chưa mở Diệp An Thần đã đi ra, vì thế, “Rầm" một tiếng, Diệp An Thần hung hăng mà nện đầu vào cửa, làm chuông gió trên cửa cũng kêu đến lợi hại.
“Không có việc gì không có việc gì, ta đi trước a.” Không quay đầu lại hướng phía sau vẫy vẫy tay, một tay lại che trán, ô ô…… Đau quá a.
“Cần thiết gấp vậy sao?” Trên tay thu lại đĩa của Diệp An Thần, buồn cười nhìn động tác của hắn, tựa như có hổ đuổi theo.
Nếu hiện tại Diệp An Thần biết đọc suy nghĩ của Bạch Tịch Vũ, Diệp An Thần nhất định sẽ dùng sức gật đầu, hiện tại không phải chỉ có hổ đuổi theo hắn? Mà lão hổ này còn là nữ, chính!
Bất quá nữ chính hiện tại như thế nào lại xuất hiện ở chỗ này? Nữ chính a, ngươi thật sự quá nhàn rỗi sao? Vì cái gì cuối tuần hắn vẫn còn nhìn thấy?
Quay đầu, xem hướng đi của nữ chính, còn may, còn may, nữ chính đi vào cửa hàng kia liền không có đi ra.
Bản thân đang đi về phía trước nhưng đầu vẫn ngoái lại phía sau, Diệp An Thần sau đó liền thực sự bị vấp, nhưng bản thân chưa kịp kêu lên đau đớn thì đã ngã vào một cái ôm quen thuộc, nguyên bản muốn nói cám ơn.
Diệp An Thần hít hít mũi, mùi nước hoa Cologne rất quen thuộc liền ập vào mũi.
“Tính đã gặp được cậu mấy lần, nhưng như thế nào đều là thấy cậu bị ngã?” Đông Phương tuyệt mang theo người trong lồng ngực mình, hướng ven đường đi tới, nguyên bản thời điểm hắn ở trong xe thấy có một người đang ôm trán đi qua, lại thấy bóng lưng có chút quen, nghĩ muốn tiến lên hỏi một chút, lại không ngờ chính là tiểu lão thử (1) nhà mình, nhưng là không nghĩ tới tiểu lão thử lại tự nguyện đâm đầu vào ngực hắn.
(1) Tiểu lão thử: Con chuột nhỏ (Cơ mà thành nhà anh lúc nào vậy?)
“Ân? A…… Tổng tài.” Trong lúc nhất thời không có phản ứng, nghe thấy câu hỏi Diệp An Thần mới bất giác phản ứng, trốn khỏi lồng ngực Đông Phương, nhưng là sau khi nói xong hai chữ, Diệp An Thần không biết tình huống hiện tại phải nói thực xin lỗi hay là nên nói cám ơn.
Thời điểm Diệp An Thần còn ở suy xét, Đông Phương tuyệt lại dùng ngón tay cọ qua vết hồng hồng trên trán Diệp An Thần, ngón tay cọ qua có điểm đau, nhưng cũng có chút ngứa, làm Diệp An Thần không khỏi rụt rụt đầu về phía sau, thấy phản ứng của Diệp An Thần, Đông Phương tuyệt buông tay hỏi: "Đầu bị làm sao vậy?”
“Không có gì, chính là vừa rồi thời điểm ra khỏi cửa không cẩn thận mà đâm vào.” Dùng tay che lại trán, tiếng trả lời nói càng nói càng nhỏ lại.
“Ngươi còn có thể ngốc hơn nữa sao?” Nghe lý do của Diệp An Thần, Đông Phương tuyệt không khỏi lắc đầu, ra khỏi cửa liền đập đầu vào cửa? Lý do như vậy, thật đúng là lần đầu tiên hắn nghe thấy.
“Ngươi nói cái gì?” Đông Phương Tuyệt nói rất nhỏ, làm Diệp An Thần không có nghe thấy.
“Bôi thuốc chưa?” Có điểm đau lòng mà nhìn Diệp An Thần, hình như là bị trày da, Đông Phương tuyệt ngẩng đầu nhùn xung quanh.
“Không có, không sao đâu một lát liền tốt, không có việc gì.” Chạm vào chỗ sưng, có điểm đau, có lẽ là đụng chỗ bị sưng, nhất thời liền cảm thấy vừa rát vừa nóng.
“Biết đau thì đừng đụng, tay bẩn.” Đem tay Diệp An Thần đang sờ trán bắt lại, Đông Phương tuyệt ghé sát vào nhìn, vết sưng không nặng, hơi đỏ lên, còn có điểm sưng, có lẽ là da Diệp An Thần tương đối trắng, nhìn qua liền cảm thấy đỏ dị thường.
Nhìn chỗ sưng kia, Đông Phương Tuyệt nhíu mày.
Cảm giác được ngón tay tay đang đặt trên trán mình, không biết trán cậu quá ấm, hay là nhiệt độ cơ thể Đông Phương Tuyệt tương đối thấp, Diệp An Thần lại cảm thấy cảm man mát trên trán rõ ràng như vậy.
Hơi cúi đầu, lại thấy tay mình bị nắm, cậu vẫn luôn không cảm thấy tay cậu có điểm nào nhỏ, nhưng là hiện tại lại bị tay bao Đông Phương Tuyệt ga gào nắm lại, chỉ lộ mấy đầu ngón tay ở bên ngoài, hơi giật giật ngón tay, liền có cảm giác Đông Phương Tuyệt nắm càng chặt thêm.
“Đau sao?” Thời điểm Diệp An Thần lại bắt đầu suy nghĩ miên man nghe thấy Đông Phương Tuyệt hỏi.
"Không.....sao.” Thật cẩn thận mà nói, sợ Đông Phương Tuyệt không tin, Diệp An Thần lại bổ sung: "Thời điểm đâm vào cửa có cảm thấy đau, nhưng hiện tại thì thấy tốt hơn rồi.”
Bị Đông Phương Tuyệt lôi kéo, chỉ chốc lát sau liền thấy cái xe thể thao xã hoa của Đông Phương Tuyệt. Hắn mở cửa, đem Diệp An Thần nhét vào, nói “Chờ” liền rời đi.
Ngốc ngốc ngồi tại chỗ, đây là phát triển theo hướng gì? Cậu không phải muốn trốn nữ chính sao? Hiện tại như thế nào lại ngồi trong xe tổng tài? Hơn nữa…… Nhìn xe này, Diệp An Thần luôn có một loại cảm giác chột dạ, khóe mắt cẩn thận nhìn về phía kính chiếu hậu, hoàn toàn nhìn không dấu vết đã từng hỏng, sờ sờ đồ vật trên xe, đây chính là siêu xe trị giá mấy trăm tỉ (2) a, hiện tại hắn không những được ngồi bên trong, mà còn từng nghịch hỏng.
(2) Nguyên tác là mấy trăm triệu: nhưng mà đây là tính theo NDT cho nên em xin mạn phép đổi sang tiền Việt nha. 1 NDT ~ 3300 đ
Bất quá…… Vì cái gì Tổng Tài đại nhân lại xuất hiện ở chỗ này? Tổng tài không phải rất bận sao? Vì cái gì luôn xuất hiện bất ngờ như vậy?
Chậm đã? Nguyên bản chính sờ đến tay lái tay liền ngừng lại, vừa rồi cậu thấy nữ chính, hiện tại…… Ở chỗ này gặp Tổng Tài đại nhân, chẳng lẽ…… Cốt truyện lại muốn bắt đầu rồi?
Tuy rằng thời điểm hiện tại, không đúng, nhưng là nữ chính cùng nam chủ gặp lại, cốt truyện quân (3) không phải đã bắt đầu sao?
Cốt truyện quân: Kiểu như anh cốt truyện, nhưng để cốt truyện quân nghe vui hơn.
Càng nghĩ càng có khả năng, càng làm Diệp An Thần cảm thấy chính mình hiện tại hẳn là nên lập tức rời đi, nơi này quá nguy hiểm, mặc kệ cậu đoán đúng hay sai, dù sao rời khỏi nơi này là được.
Đang lúc Diệp An Thần chuẩn bị mở cửa xe rời đi, cửa xe liền bị mở ra, ngay sau đó Đông Phương Tuyệt hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”
Lạnh quá, Diệp An Thần lập tức buông tay đang định mở cửa xe ra: "Không đi đâu cả? Chỉ là cảm thấy cửa xe thật đẹp.”
Đem đầu dựa vào cửa sổ, nhìn ảnh chính mình ở cửa xe, Diệp An Thần cảm thấy, vì cái gì hắn cảm thấy mình thực ngu xuẩn.
“Hiện tại ngắm xong rồi? Xem xong rồi liền quay đầu qua đây." Đông Phương Tuyệt không nói thêm gì, nhìn thuốc trong tay hắn, tuy rằng vừa rồi đã hỏi qua sử dụng như thế nào, nhưng vẫn cẩn thận lấy giấy hướng dẫn sử dụng ra xem.
Đọc nhanh một lượt, sau đó đem giấy hướng dẫn sử dụng ném lại hộp, mở lọ thuốc ra, lại thấy Diệp An Thần vẫn như cũ nhìn ra ngoài cửa sổ, bất đắc dĩ đem đầu người nọ xoay lại: “Nhắm mắt vào.”
Diệp An Thần nhìn đồ vật trong tay Đông Phương Tuyệt, rụt rụt về phía sau, “Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, không cần dùng cái này đi!” Cậu nhớ rõ có một lần chơi bóng rổ sứt chân, cũng là dùng một lọ phun sương mù, nguyên bản không phải rất đau, nhưng là dùng phun sương mù lên miệng vết thương kia sau đó liền cảm thấy vừa nóng vừa rát, về sau cậu vừa nhìn thấy lọ phun sương mù liền cảm thấy đau chân.
“Tuy rằng không nghiêm trọng, nhưng cũng phải xử lý tránh nhiễm trung
“Thật sự không nghiêm trọng.” Người liên tục lùi về phía sau, cơ hồ như muốn dán vào ghế ngồi.
“Ngoan, lại đây, sẽ không đau.”
“……”
“Nhắm mắt lại.”
Ngoan ngoãn nhắm mắt lại, vừa rồi…… Là cậu gặp ảo giác sao? Hẳn là ảo giác đi, nhất định là cậu nghe nhầm, vì cái gì vừa rồi trong lời của tổng tài cậu nghe được một tia sủng nịnh?
Sủng nịnh a!
Kia không phải độc quyền của nữ chính sao? Tổng tài, ngươi có phải hay không không diễn theo kịch bản?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT