"Được rồi.” Thu tay lại, đem thuốc đưa cho Diệp An Thần, Đông Phương Tuyệt mới phát hiện người trước mắt biểu tình tựa như không đúng.
“Làm sao vậy? Làm cậu đau sao?” Nếu cảm thấy rất đau, vẻ mặt mờ mịt này là cái gì? Đem người sắp dán cả mình vào cửa kéo lại.
“Tổng tài……” Ta là nam, hơn nữa còn là pháo hôi a. Chỉ là ý sau của câu Diệp An Thần không nói nên lời.
“Tổng tài? Trước giờ cậu đâu có gọi tôi như vậy? Không phải gọi là sư huynh sao?” Nghe xưng hô của Diệp An Thần, Đông Phương Tuyệt không tự chủ mà nhíu nhíu mày, vừa rồi gặp hình như cũng gọi hắn là tổng tài.
“…… Cảm thấy kêu sư huynh thì không tốt lắm.” Tổng tài của tập đoàn Đông Phương a, nam chủ a, bị mình gọi là sư huynh, cảm thấy gọi như thế nào đều gây hoảng sợ a.
“ Gọi tổng tài là tốt?” Nheo lại mắt đầy nguy hiểm, như chỉ cần Diệp An Thần nói một chữ đúng, liền lập tức nhào lên ăn sống cậu.
Cố gắng co người lại, tổng tài a, không cần nhìn cậu như vậy a, thật đáng sợ a, nuốt nước bọt, lấy bình tĩnh hỏi lại: “Chẳng lẽ anh không phải tổng tài sao?”
“Chính là tôi không thích cậu gọi như vậy.” Tuy rằng câu trả lời của Diệp An Thần làm Đông Phương Tuyệt không thật vừa lòng, nhưng Diệp An Thần nói là sự thật, chỉ là nhìn người trước mắt thấp thỏm gọi mình là tổng tài, ngẫm lại trước kia, hắn ngốc manh đáng yêu kêu mình là sư huynh, Đông Phương Tuyệt cảm thấy trong lòng có điểm không thoải mái.
“Thế gọi là…… Đông Phương Tuyệt?” Nhỏ giọng gọi, Diệp An Thần cảm thấy gọi tổng tài không phải tốt sao? Tuy rằng trong lòng cậu đại đa số thời điểm đều gọi là Tổng Tài đại nhân, chỉ là nếu Tổng Tài đại nhân không thích cậu gọi hắn là tổng tài, nhất định cũng không thích người khác gọi hắn là Tổng Tài đại nhân.
Nguy hiểm mà nheo mắt lại, Đông Phương Tuyệt bắt lấy người muốn trốn kia, có lẽ là dùng lực hơi mạnh, kéo người vừa rồi dán bản thân ở trên cửa kéo đến trước mặt hắn, nhìn người trước mặt, lớn lên thanh tú, hai bên má lại nộn nộn, trên trán u một cục, mắt vừa to vừa tròn nhìn hắn chớp a chớp a, có lẽ là vừa rồi do phun thuốc, nên mắt có điểm hơi hồng, không khỏi làm Đông Phương Tuyệt nhớ tới tiểu bạch thỏ mình nuôi khi bé.
Cùng người này rất giống nhau, thời điểm bị người chộp trên tay, sẽ mở to mắt, ngốc ngốc nhìn ngươi, mắt ươn ướt, làm ngươi nhịn không được muốn bắt nạt, đem người kéo lại gần một chút, Đông Phương Tuyệt kiên định nói: “Tuyệt.”
“……?” Có điểm phản ứng không kịp khi nhìn thấy khuôn mặt phóng đại trước mắt, thật sự rất đẹp a, rõ ràng là mặt của một nam nhân, lại là một lỗ chân lông đều không có, tinh tế như vậy làm nữ nhân sẽ cảm thấy đố kỵ đi, hơn nữa, lông mi thật dài, như là hai cây quạt nhỏ, hơn nữa…… Đôi mắt này thật sự thật sự rất đẹp, hiện tại khoảng cách giữa hai người rất gần, Diệp An Thần có thể cam đoan, nhất định không đến hai mươi centimet, mà nhìn mắt Đông Phương Tuyệt, mới phát hiện kêu một chữ đẹp.
Như một khối thủy tinh màu xanh nước biển, trong khối thủy tinh màu xanh biển lại có một khối thủy tinh màu đen, thật sự sẽ làm người chìm đắm a, vì cái gì trên đời này sẽ có một đôi mắt đẹp như vậy.
Hơn nữa…… Vừa rồi tổng tài nói gì vậy? Diệp An Thần cảm thấy hiện tại người hoảng sợ nhất nhất định là cậu, nhất định là cậu nghe nhầm, nói cách khác vì cái gì cậu luôn nghe không rõ, ha hả…… Vừa rồi Tổng Tài đại nhân bảo cậu gọi? Tuyệt?
Ha hả…… Nếu không có xem qua tiểu thuyết, nói không chừng cậu cũng ngây ngốc mà gọi, nhưng là vấn đề là cậu có xem qua tiểu thuyết a, lại còn có nhớ rất rõ ràng a, Tuyệt, ha hả, ngươi tưởng ai cũng có thể gọi như vậy sao?
Phải biết rằng Tổng Tài đại nhân là thân phận rất lớn a, là tổng tài của tập đoàn Đông Phương a, là tổng tài của tập đoàn Đông Phương là sao ấy hả? Đó là cái công ty trâu bò nhất trong truyện a. Ở trên đời có thể gọi Tổng Tài Đông Phương Tuyệt vô cùng ít ỏi không có mấy, gọi tên của Tổng Tài đại nhân là Tuyệt, thì chỉ có mấy cái, bạn bè tốt của tổng tài là một, nam hai là hai, cuối cùng là thanh mai trúc mã của tổng tài là ba, cũng chính là em gái nam hai.
Cuối cùng còn một người cũng chính là nữ chính, hiện tại…… Cậu là gặp ảo giác đi, thật là gặp ảo giác đi, vừa rồi Tổng Tài đại nhân cùng cậu nói chuyện sao? Mẹ ơi, nhất định là cậu gặp ảo giác đi.
Cằm cảm thấy có điểm lạnh, đầu đang suy nghĩ lung tung cũng quay lại, thấy chính là mặt càng gần nhau.
“Thật đẹp trai a!” Thấp giọng nói, nhưng là cũng thực nhanh liền ý thức được, hiện tại khoảng cách hai người gần như vậy, vô luận mình nói cái gì, đối phương nhất định có thể nghe được, muốn dùng tay che miệng, nhưng là lại quên mất cái tay ở trên cằm mình, vì thế Diệp An Thần liền đánh vào tay Đông Phương Tuyệt.
“Cám ơn đã khen.” Nguyên bản cái mặt băng kia, lại có một tia tan chảy, khóe miệng hơi cong lên.
“Ân, ha hả…… Cái kia…… Em…… Có thể……” Thân hướng về phía sau, thoát khỏi sự khống chế của Đông Phương Tuyệt, ngón tay cọ xát vào nhau, vẻ mặt chờ mong nhìn Đông Phương tuyệt, nhưng là…… Thực hiển nhiên Đông Phương Tuyệt không hiểu, thời điểm Diệp An Thần muốn thu tay lại, liền bị Đông Phương Tuyệt bắt được.
Lại một lần nữa chớp chớp mắt, đây là lại làm sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT