Chung Thất phát hiện càng ngày Chủ tịch Du Trường Thủy càng coi trọng thuộc hạ Trư Cốc của hắn. Sau khi Chủ tịch phái Trư Cốc đi phố huyện làm một vài việc xong, liền đề bạt hắn làm đội phó đội bảo vệ. Chung Thất càng hoảng hốt bất an, hắn cảm thấy hối hận khi đã trót nghe lời Trư Cốc đi bắt đôi gian phu dâm phụ Du Vũ Cường và Thẩm Văn Tú. Tới thời điểm này hắn đã khiến cho bản thân mình bị cô lập. Hôm nay, Chủ tịch Du Trường Thủy làm cỗ cảm ơn bà con lối xóm sau khi mẹ ông ta mất được bảy ngày tại căn nhà cũ ở thôn Du Ốc. Ông ta chỉ gọi Trư Cốc mang theo mấy người khác cùng đi. Chung Thất cảm thấy ấm ức trong lòng, liền tìm một vài thằng bạn đầu trâu mặt ngựa như hắn tới quán Hồng Phúc uống rượu, hắn gọi những món ăn cũng như loại rượu ngon nhất trong quán rồi uống một mạch tới tận khuya.

Chung Thất uống rượu xong liền mò tới quán Tiêu Dao.

Hắn đập mạnh vào cửa quán rồi lớn giọng: “Mở cửa! Mau mở cửa!”

Trong quán Tiêu Dao chẳng thấy chút động tĩnh nào, như thể người trong quán đã chết hết cả vậy.

Chung Thất đập cửa rất lâu, nhưng vẫn chẳng có ai trong quán Tiêu Dao ra mở cửa cho hắn.

Chung Thất tức không chịu nổi liền ngoác miệng chửi, nhưng cho dù hắn chửi ngoa tới đâu, phía trong vẫn im phăng phắc, vẫn không có ai ra mở cửa cho hắn. Chung Thất tức lộn ruột, rút khẩu súng moze ra rồi bắn liền hai phát vào chiếc đèn lồng trong quán. Sau tiếng súng nổ, vẫn không có ai đi ra. Chung Thất không hiểu nổi đã xảy ra chuyện gì trong quán đành lủi thủi bỏ đi.

Lúc đi vào ngõ nhỏ nhà mình, Chung Thất cảm thấy có người đẩy từ phía sau, hắn ngã nhào xuống đất. Cú ngã không nhẹ chút nào, da trên đầu gối trầy xước, xương cốt đau nhức. Hắn lồm cồm bò dậy, thất thểu đi về hướng nhà mình. Mở cửa xong, Chung Thất vừa mới cài then cửa liền nghe thấy những tiếng cười khúc khích âm u từ bên ngoài vọng vào. Chung Thất lạnh hết sống lưng, hắn tỉnh táo hẳn. Đêm nay đối với hắn mà nói, chính là sự khởi đầu của vận đen.

Chung Thất không dám thổi tắt đèn khi ngủ.

Hắn sợ sẽ có thứ gì đó chạm vào mình trong đêm tối. Hắn nhét khẩu súng moze dưới gối, để lỡ xảy ra chuyện gì sẽ đối phó được ngay. Hắn lấy loại thuốc dùng khi ngã để trong nhà bôi sơ qua vết thương trên đầu gối. Hắn nằm thẳng đuột trên giường, hai mắt nhấm nghiền. Hắn bỗng nhớ tới khuôn mặt thanh tú của vợ, trong lòng bỗng chốc cảm thấy chua xót. Hắn thầm nghĩ, nếu như hắn không lai vãng tới quán Tiêu Dao chơi con điếm Dương Phi Nga kia thì vợ hắn sẽ không thể nào thông dâm với Du Vũ Cường được. Mà nếu họ không thông dâm với nhau… Hắn cứ nghĩ mãi, nghĩ mãi cuối cùng rơi vào bóng tối.

Bóng tối khiến Chung Thất cảm thấy nghẹt thở.

Chung Thất không nhìn thấy ánh sáng, cũng mất luôn phương hướng, hắn không hiểu mình đang ở chỗ nào nữa.

Chung Thất lần mò trong bóng tối, hắn có cảm giác mình đang bị giam hãm trong một căn phòng chật hẹp bằng sắt. Cho dù hắn lần tới hướng nào cũng đều bị chặn lại bằng bức tường sắt lạnh lẽo, không có cách nào phá vỡ vòng vây được. Hắn cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đang phải chịu một áp lực rất lớn, hắn chỉ biết kêu gào nhưng cũng chẳng có ai tới giải cứu cho hắn. Trong lúc tuyệt vọng, hắn bỗng cảm thấy cơ thể mình đang từ từ thối rữa. Mùi thối đó khiến người ta buồn nôn hơn cả mùi tanh thối trên người Tống Kha. Một bộ phận trên người hắn ngứa không chịu nổi, hắn dang tay túm lấy chỗ đó rồi gãi cật lực, càng gãi lại càng ngứa… Chung Thất mở to mắt, toàn thân hắn ướt đẫm mồ hôi… Căn phòng bằng sắt biến mất trong bóng tối, Chung Thất nhìn thấy ánh sáng của đèn dầu liền ngồi bật dậy, cảm thấy chỗ đó của mình ngứa khủng khiếp. Hắn cởi phắt quần con ra, đưa dương vật của mình ra trước đèn, vừa nhìn đã thất sắc nhận thấy trên đó có rất nhiều nốt sần đỏ, phía trên nốt sần còn đang rỉ dịch nhầy màu đỏ… Hai đứa con trai của hắn ngồi trên giường, mở to mắt nhìn bố chúng đang kinh hoàng không biết phải làm gì. Ánh mắt của chúng rất quái lạ, miệng khẽ cười lạnh lùng.

Tam Lại Tử nghe thấy mấy tiếng súng bên ngoài quán Tiêu Dao, hắn kêu lên một tiếng rất bi ai: “Hỏng rồi, những hai đồng đại dương, thế là đã đi tôi rồi, vẫn chưa cảm thấy đã…”

Tiếp đó, hắn cảm thấy chú em đang vào sâu trong người Dương Phi Nga của mình mềm nhũn ra, chẳng thể nào cương cứng lại nữa. Tam Lại Tử lăn từ người Dương Phi Nga xuống, nằm cạnh cô ta rồi chảy nước mắt.

Dương Phi Nga đá mạnh Tam Lại Tử một cái: “Mày làm xong rồi thì cút ngay hộ tao”.

Tam Lại Tử không nói gì, lại khóc tiếp. Hắn không ngờ rằng mình đã phải rất khó khăn mới vào được quán Tiêu Dao, cũng chẳng dễ dàng chút nào mới có được sự vui vẻ thế, nhưng hắn lại bị tiếng súng của Chung Thất đánh bại. Thực ra, mọi người trong quán Tiêu Dao đều nghe thấy tiếng đập cửa của Chung Thất, đều nghe thấy tiếng chửi mắng của hắn. Lúc Chung Thất đập cửa, Tam Lại Tử đang hứng khởi đưa vào người Dương Phi Nga. Và cũng đúng lúc đó, mụ chủ quán Tiêu Dao – Lý Mị Nương đang ngồi trong sảnh, một cô kỹ nữ đang đấm lưng cho mụ. Lý Mị Nương đang hút thuốc điếu thượng hạng do Chủ tịch Du Trường Thủy tặng nhân ngày khai trương quán. Những sợi thuốc lào vàng tới mức óng ánh cũng là đồ Chủ tịch tặng. Chủ tịch Du đã từng nói, chỉ cần ông ấy hút loại thuốc lào nào thì Lý Mị Nương cũng được hút loại thuốc lào như vậy. Nghe thấy tiếng đập cửa của Chung Thất, nốt ruồi to như hạt đỗ bên khóe miệng mụ ta giật giật, mụ ta đã dặn dò bọn người làm khi đóng cửa rằng tối nay nhất quyết không được mở cửa cho Chung Thất.

Chung Thất ở bên ngoài làm ầm lên như vậy nhưng Lý Mị Nương vẫn điềm tĩnh hút thuốc ở bên trong, còn lạnh lùng nói: “Thuốc lào Chủ tịch Du tặng lần này ngon thật!”

Sau khi tiếng súng của Chung Thất vọng lên, cái nốt ruồi to bằng hạt đậu ở bên mép mụ ta mới giật giật một chút.

Bọn người làm canh cổng sợ hết hồn, cập rập chạy tới trước mặt Lý Mị Nương khẽ nói: “Bà chủ ơi, bà xem có nên mở cửa không, Chung Thất vẫn đang phá cửa, vậy thì…”

Lý Mị Nương cười nhạt đáp lại: “Hắn dám phá cửa? Cho hắn mượn một trăm cái mật, cũng không dám đâu. Bọn mày vào sảnh ngồi đi”.

Chung Thất bắn súng xong liền bỏ đi.

Lý Mị Nương nhả một hơi khói rồi nói: “Cái thằng Chung Thất cũng chẳng ra sao, đã từ lâu lắm rồi không thấy hắn thanh toán, thế mà hằng đêm lại mò tới đây, độc chiếm Dương Phi Nga, cứ như thể quán Tiêu Dao của ta là nhà hắn vậy. Hắn cũng chẳng thèm quan tâm tới ai là người mở quán nữa. Đúng là đồ con rùa, cũng đáng đời cái loại mọc sừng như hắn. Tao để cho Tam Lại Tử ngủ với Dương Phi Nga, xem hắn có còn coi Dương Phi Nga là vợ hắn nữa không? Cái con tiện nhân Dương Phi Nga này nữa, còn nằm mơ thằng Chung Thất chuộc nó ra khỏi đây rồi về nhà nó làm vợ cả nữa chứ. Hôm nay, thằng Tam Lại Tử mò tới cửa, cho dù hắn không có hai đồng đại dương tao cũng vẫn cho hắn ngủ với Dương Phi Nga. Tao muốn con đó biết nó là loại người nào, rốt cuộc nó vẫn chỉ là loại bán sắc mua hương mà thôi, đừng có tưởng bở tự cho rằng mình là bà cả của Chung Thất”.

Tam Lại Tử hoàn toàn bất lực rồi.

Hắn chuồn khỏi phòng của Dương Phi Nga như một con chó rồi rời khỏi quán Tiêu Dao bằng cửa sau. Sau đó, hắn trở về chốn nương thân của mình ở miếu Thổ Địa. Hắn không dám trở lại căn gác xép của hiệu truyền thần của Tống Kha. Nằm sau hai bức tượng bằng đất sét, Tam Lại Tử cảm thấy áy náy với Tống Kha vô cùng. Tống Kha tốt bụng đưa hắn tới căn gác xép trong cửa hiệu, hai ngày hai đêm túc trực bên hắn, còn sắc thuốc, hầm thịt, chữa khỏi bệnh cho hắn. Thế nhưng đêm nay, nhân lúc Tống Kha đi vào khu rừng rậm trong núi Ngũ Công kia, hắn lại lấy trộm hai đồng đại dương còn sót lại của anh, rồi đi tới quán Tiêu Dao… Tam Lại Tử nắm chặt cậu em mềm oặt như sợi mỳ của mình, nước mắt lại tuôn rơi… Hắn hằn học chửi mình:

“Tam Lại Tử à, mày đúng là không bằng con chó, chó nó còn biết báo ơn, còn mày là đồ vong ân bội nghĩa, mày sẽ không được chết dễ dàng đâu!”

Tam Lại Tử cảm thấy mình chẳng còn mặt mũi nào gặp Tống Kha nữa.

Lòng hắn còn thấp thỏm lo cho anh chàng Tống Kha hiền lành kia. Không hiểu mụ đàn bà áo trắng kia có tống một con rắn vào miệng anh ta khiến anh ta sống không xong, chết cũng không nổi không nữa?

Bên ngoài miếu Thổ Địa nổi gió, gió gầm rú như con thú hoang bị thương vậy.

16

Đã mấy tháng liền không có ai chết, đây là điều vô cùng hi hữu trong lịch sử thị trấn Đường. Tiết trời vào thu khiến thị trấn Đường mát mẻ, sảng khoái vô cùng. Không có người chết, cửa hiệu quan tài trở nên vô ích. Ông chủ cửa hiệu quan tài – Trương Thiếu Băng cả ngày không có việc gì làm, thỉnh thoảng lại chắp tay sau mông chậm rãi đi qua đi lại trên đường. Ánh mắt anh ta trở nên u uất vô cùng, ánh mắt đó ném về ai, cũng giống như đang hỵ vọng người đó chết đi vậy, dường như mọi người dân trong thị trấn Đường đều phải phó thác vào anh ta vậy. Nhưng chẳng có ai sợ anh ta cả, Trương Thiếu Băng nổi tiếng trong thị trấn là người thật thà, anh ta chỉ quan tâm tới việc bán quan tài, từ trước tới giờ chưa từng tranh chấp cái gì với ai. Vào tiết trời thu một ngày nào đó, con người thật thà Trương Thiếu Băng đi vào sòng bạc trong ngõ Hoàng Đế.

Đó lài điều không ai tưởng tượng nổi.

Do không có người chết, cửa hiệu quan tài không làm ăn gì nổi. Trương Thiếu Băng đóng cửa hiệu rồi đi tới sòng bạc điên cuồng đốt tiền. Vợ anh ta dẫn theo con tới trước cửa sòng bạc khóc lóc bù lu bù loa, anh ta cũng không không thèm để ý. Trong thị trấn lại nổi lại tin đồn Trương Thiếu Băng bị con ma trong cửa hiệu quan tài nhập vào người, do vậy mất hết bản tính… Tin đồn này khiến người dân trong thị trấn sợ sởn gai ốc. Ban ngày ban mặt đi qua cửa hiệu quan tài, họ còn sợ hồn ma bay ra từ bên trong, có người còn dán bùa chú màu vàng với đầy những nét vẽ loàng ngoằng lên trước cửa hiệu quan tài.

Mùa này, người dân trong thị trấn Đường lại quan tâm đặc biệt tới một người khác.

Đó chính là Tống Kha.

Tống Kha vẫn đóng cửa im im, anh rất ít khi ra ngoài. Chính vì điều này mà có một vài kẻ lắm điều không buông tha cho anh, đặc biệt là mụ chủ quán họ Hồ. Từ ngày Thẩm Văn Tú chết, Tống Kha không còn tới quán mụ ta ăn cơm nữa. Đã mấy lần, mụ chủ quán họ Hồ chào hỏi, nhưng dường như anh chàng không nghe thấy thì phải, cứ như thể mụ ta đã biến mất trong mắt anh. Bỗng trong lòng mụ ta dâng lên nỗi oán hận anh ma không nói ra được.

Mụ chủ quán họ Hồ bắt đầu đặt điều về Tống Kha vào thời điểm mùa thu vừa tới. Mụ ta nói, mặc dù Tống Kha không ra khỏi cửa, cho dù anh ta tự nhốt mình trong cửa hiệu thì mụ ta vẫn ngửi thấy mùi hôi tanh tỏa ra từ người anh. Mụ ta còn đặt điều rằng đồ ăn trong quán của mụ chịu ảnh hưởng mùi hôi trên người anh mà biến mùi, không còn ngon như trước kia nữa. Mụ ta nói như đinh đóng cột, chắc chắn mùi tanh thối trên người Tống Kha có độc. Nếu tiếp tục như vậy sẽ khiến cả thị trấn bị ô nhiễm.

Lời đồn thổi về Tống Kha của mụ chủ quán họ Hồ được truyền đi rất nhanh.

Rất nhiều người đều tin lời của mụ ta, lúc đi ngang qua cửa hiệu truyền thần của Tống Kha, họ đều bịt mồm, bịt mũi, cứ như thể họ sẽ bị mùi tanh thối trên người anh hun vậy. Thậm chí còn có những người, đổ gì trong nhà lên men hay bốc mùi hoặc có mùi gì khác lạ liền quy tội cho Tống Kha. Thậm chí đến cả tay đồ tể Trịnh Mã Thủy cũng vào hùa với mụ chủ quán họ Hồ, hắn nói bây giờ thịt lợn của hắn cũng không để lâu được, chỉ cần để hơi lâu một chút thì bốc mùi lạ.

Do từ lâu trong thị trấn không có người chết nên tác dụng của Tống Kha cũng bị coi nhẹ giống như ông chủ cửa hiệu quan tài vậy.

Rất nhiều người dân trong thị trấn đã kéo tới ủy ban đòi đuổi Tống Kha ra khỏi thị trấn. Đối mặt với những người có yêu cầu bức thiết như vậy, Chủ tịch Du chỉ vẻn vẹn nói một câu: “Các vị đúng là ăn no rồi rững mỡ phải không?”

Ông ta hạ lệnh, về sau nếu có bất kỳ ai mò tới ủy ban đòi đuổi Tống Kha thì nhất loạt sẽ bị đuổi ngay, người nào gây chuyện sẽ bị bắt lại. Vì sự cứng rắn của Chủ tịch, không còn ai dám đề cập tới chuyện này ở ủy ban nữa. Thế nhưng những lời đồn thổi ác ý về Tống Kha vẫn tiếp tục lưu truyền trong thị trấn.

Mụ chủ quán họ Hồ vốn định thông qua những lời nói ác khẩu của mình để dễ dàng đuổi Tống Kha ra khỏi thị trấn, không ngờ không những Tống Kha không bị đuổi mà việc làm ăn tại quán của mụ lại bị ảnh hưởng nặng nề. Bình thường đã rất ít người dám tới quán của mụ, dường như những đồ ăn trong quán đều bị mùi tanh thối trên người Tống Kha làm ô nhiễm vậy. Chỉ mỗi khi tới chợ phiên, quán ăn của mụ mới đông vui nhộn nhịp, bởi những người dân tứ xứ tới chợ phiên đều không biết chuyện này.

Nỗi thù hận của mụ ta với Tống Kha càng lúc càng sâu đậm.

Mụ ta đúng là gậy ông đập lưng ông, lúc này, mụ đang vắt óc nghĩ ra trăm phương ngàn kế để sửa chữa hậu quả nặng nề do chính mụ tạo ra. Mụ không thể nói với mọi người dân trong thị trấn rằng, tin đồn về Tống Kha la do mụ tạo ra. Thế nhưng vào một buổi sáng, mụ ta đi ra bờ suối hái về một bó lá ngải rồi treo trên tấm gỗ trên khung cửa ra vào cửa quán ăn.

Có người hỏi mụ ta: “Bây giờ không phải Tết Đoan ngọ, bà treo lá ngải làm gì chứ?”

Mụ ta cười đáp lại: “Cái nhà bác này không hiểu rồi, lá ngải có thể tránh được mùi tanh trên người Tống Kha đấy”.

Nét mặt người kia lộ vẻ ngạc nhiên: “Thế à?”

Mụ chủ quán họ Hồ vẫn cười đáp lại: “Đương nhiên là thật rồi. Mấy ngày gần đây tôi vẫn dùng mùi lá ngải để át mùi tanh thối đó đấy. Nếu không mọi đồ ăn trong quán tôi đều đã hỏng hết từ lâu rồi, còn ai dám tới quán tôi ăn uống nữa chứ?”

Người đó gật đầu rồi đi luôn.

Chẳng tới một ngày, phần lớn những tấm gỗ trên cửa ra vào mọi căn nhà trong thị trấn đều treo lá ngải. Việc này khiến những cây ngải cứu xung quanh thị trấn Đường đều bị hái trụi cả lá. Trên đường phố xuất hiện những sạp bán lá ngải, có người đã gánh lá ngải cứu từ nơi rất xa tới đây buôn bán.

Chính trong đêm mụ chủ quán họ Hồ treo lá ngải trên tấm gỗ nên cửa ra vào thì Tam Lại Tử ra đường giống như một âm hồn. Hắn bắt đầu kéo lá ngải từ tấm gỗ trên cửa ra vào của những căn nhà ở phía tận đông xuống, sau đó dùng chân giẫm mạnh vài cái. Sáng ngày hôm sau, trên đường phố thị trấn Đường đầy rẫy những cành lá ngải để lung tung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play