CHƯƠNG 67

Buổi chiều, Thạch Chiêu Phúc cùng Lý Tố trở về thôn Đỗ gia kéo lương thực trực tiếp mang về nhà Thạch Hoài Sơn.

Nghiêm Thu để Lý Tố về nhà đón a cha y, buổi tối mọi người cùng nhau ăn sủi cảo.

Không kể đến việc Thạch Chiêu Phúc kéo lương thực đến nhà Thạch Hoài Sơn, từ lúc Thạch Chiêu Phúc về Thạch gia thôn đến giờ, lúc không có nhiều việc, hai nhà đều cùng nhau ăn cơm.ô

Nhiều người ăn sẽ náo nhiệt hơn, cơm cũng ngon hơn.

Nghiêm Thu cùng Lý Tố với a cha Lý Tố, ba người vừa tán gẫu vừa làm sủi cảo. Hiện tại ngày trôi qua càng tốt, khi nói chuyện đều lộ ra không khí thoải mái.

Muốn nói cao hứng nhất chính là a cha Lý Tố. Đầu năm ngoái bệnh ho của ông càng nặng, liên lụy Tố ca nhi không thể kết hôn, ngay cả tâm muốn chết đều có. Lúc này thì sao, Tố ca nhi đã kết hôn, bệnh ho của ông cũng đỡ nhiều. Thật sự là ông trời có mắt, không vô cớ mà ủy khuất Tố ca nhi nhà ông. Chiêu Phúc tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng cũng là người giỏi giang, tâm lại tốt, hai năm qua kiếm về không ít tiền. Đương nhiên, a cha Lý Tố tự nhiên hiểu được, đại ca cùng quân ca Chiêu Phúc hỗ trợ không ít. Cho nên trong cuộc sống hàng này, a cha Lý Tố đều là thật tình đối đãi Thạch Hoài Sơn cùng Nghiêm Thu.

Các ca nhi đang làm việc ở gian chính, Thạch Hoài Sơn cùng Thạch Chiêu Phúc hai hán tử lại ở trong phòng trông đứa nhỏ.

Hai đứa nhỏ đang ngủ, Thạch Hoài Sơn nói chuyện rất nhẹ, “Sáng mai các ngươi sang đây sớm một chút, giúp ta trông hai nhóc con này.”

Thạch Chiêu Phúc hỏi: “Sao vậy? Ngươi cùng quân ca phải ra ngoài?”

“Ừ, ngày mai mang quân ca của ngươi lên núi thăm Tiểu Lương.”

“Thăm Tiểu Lương?” Thạch Chiêu Phúc kích động nên tiếng lớn hơn, vội vàng xem cháu, thấy không có dấu hiệu tỉnh mới đè thấp tiếng: “Vậy ngày mai ta cũng đi nhé.”

“Trước tiên ngươi cứ đợi chút đi. Thình lình có nhiều người cũng không tốt, mấy ngày nữa mang ngươi đi.”

Thạch Chiêu Phúc luôn nghe đại ca mình, chờ vài ngày nữa cũng không sao, liền nói: “Vậy cũng được.”

Buổi tối ăn xong sủi cảo, tiễn nhà Thạch Chiêu Phúc về, Nghiêm Thu đem bột mì, bột ngô làm thành bánh, để vào ***g hấp hấp lên. Còn làm tương thịt để tiện cho trẻ nhỏ ăn, cắt thành miếng thật nhỏ.

Những thứ này đều là để mang cho Tiểu Lương, hiện tại trời lanh, trong sơn động càng lạnh lẽo, mấy thứ này để dăm ba ngày cũng không sợ hỏng.

Sáng hôm sau, chờ nhà Thạch Chiêu Phúc đến đây, Thạch Hoài Sơn liền dẫn Nghiêm Thu vào núi.

Sáng sớm trong núi rất lạnh, Thạch Hoài Sơn kéo chặt cổ áo Nghiêm Thu, “Có lạnh không, hay lấy thêm áo khoác?”

“Không lạnh, ta đã mặc áo bông rồi, cần gì áo khoác nữa.” Thân mình Nghiêm Thu nhỏ như vậy, vừa nhìn đã biết là thân nhiệt kém, đi một hồi, lạnh cũng không lạnh, nhưng mà bắt đầu hít thở không thông.

Thạch Hoài Sơn nắm tay Nghiêm Thu, “Mệt sao? Muốn nghỉ một lát không?”

“Không cần, đi chậm một chút là được.” Nghiêm Thu lần đầu tiên vào rừng, rất tò mò.

Cánh rừng mùa thu bắt đầu đìu hiu, lá cây rơi rụng nhiều. Ngẫu nhiên có thể thấy bóng động vật lóe lên, Nghiêm Thu chỉ cảm thấy trong nháy mắt, tên của Thạch Hoài Sơn đã bắn trúng mục tiêu rồi.

Đây là lần đầu tiên y tận mắt nhìn thấy Thạch Hoài Sơn săn thú, vô cùng hưng phấn. Còn rất ngốc nghếch mà nhảy lên vỗ tay.

Thạch Hoài Sơn được ánh mắt sùng bái của Nghiêm Thu làm bay lên mây, một đường thi triển tài năng, càng săn càng hăng. Trên đường đến sơn động, trên người đã treo đầy con mồi.

Bầy sói không có ở đây, Thạch Hoài Sơn buông con mồi, nấu cháo ở cửa động. Mùi thơm bay lên, bầy sói liền đi tới, đây là tín hiệu.

Thạch Hoài Sơn dẫn Nghiêm Thu đi qua các cơ quan, ở trong sơn động dạo một vòng.

Sơn động không chỉ có nguồn nước, có giường sưởi mà còn có không khí lưu động, hẳn là có thông gió. Thật không biết làm thế nào có thể thiết kế ra, Nghiêm Thu kinh ngạc không thôi, thầm than sư phụ Thạch Hoài Sơn thật lợi hại.

Quả nhiên, chờ mùi cháo bay lên, bầy sói liền tới.

Xa xa thấy hai người Thạch Hoài Sơn cùng Nghiêm Thu đứng ở cửa động, chúng lập tức dừng lại, vừa phát ra âm thanh trầm thấp, như là cảnh cáo.

Tiểu Lương đang ở trên lưng sói nghe ra âm thanh khác thường, bé hít hà hương vị trong không khí, tựa hồ ngoài mùi của đại ca thì còn có mùi vị xa lạ khác.

Nghiêm Thu lần đầu nhìn thấy nhiều sói như vây, tuy rằng còn một khoảng cách, nhưng là chân không tự chủ được mềm nhũn, đây không phải là do y nhát gan, nhưng mà thật sự hình ảnh cũng quá khủng bố rồi đi.

Sự yên tĩnh của bầy sói khiến Tiểu Lương cũng lúng túng, không biết làm sao bây giờ.

“Tiểu Lương.” Thạch Hoài Sơn gọi một tiếng, “Đừng sợ, ta mang quân ca tới thăm ngươi.”

Tiểu Lương không biết quân ca nghĩa là gì, nhưng hơn nửa năm ở chung, bé có chút ở lại Thạch Hoài Sơn.

Cháo trong nồi sôi sùng sục, cực kỳ thơm. Bụng Tiểu Lương bắt đầu kêu, hơn nữa Thạch Hoài Sơn lại gọi bé. Bé con rốt cục không nhịn được, trượt xuống người sói, định chạy đến bên Thạch Hoài Sơn.

Lại bị một con sói cắn lấy áo giữ.

Tiểu Lương kêu ô ô vài tiếng, quay lại ôm lão đại sói, cọ không ngừng.

Không biết là trao đổi thế nào, cuối cùng con sói đồng ý để Tiểu Lương đi sang chỗ Thạch Hoài Sơn.

Tiểu Lương chân ngắn, bởi vì học đi muộn, mặc dù đã gần ba tuổi nhưng vẫn đi không vững, ngửi mùi, gập ghềnh chạy đến trước mặt Thạch Hoài Sơn.

“Ca.”

“Ừ.” Thạch Hoài Sơn đáp một tiếng, “Đói rồi chứ? Đến ăn cháo đi, quân ca ngươi còn làm cho ngươi bánh mỳ với tương thịt đây.”

Nghiêm Thu vội vàng lấy lại tinh thần, lấy túi lương khô ra, đưa cho Thạch Hoài Sơn.

“Ngửi xem, thơm không?”

Trước đây Tiểu Lương đã nếm thử qua bánh cùng tương thịt, vô cùng lưu loát nói: “Thơm!”

“Đây là do quân ca ngươi làm đó.” Thạch Hoài Sơn nói, còn đem Tiểu Lương đẩy về phía Nghiêm Thu, muốn Tiểu Lương nhớ kỹ mùi.

Tiểu Lương đối với hương vị xa lạ có chút sợ hãi, nhưng là nghe nói mấy món ngon trước đây đều là do quân ca này làm, lại nhịn không được muốn thân cận cùng y, liền run rẩy hướng trên người Nghiêm Thu hít hà.

Nghiêm Thu bị bộ dáng này chọc nở nụ cười, “Tiểu Lương, ăn bánh mỳ rồi húp cháo tiếp.” Nghiêm Thu cầm lấy bánh mỳ đút cho bé.

Bầy sói nhắm hờ mắt theo đuôi vây quanh Thạch Hoài Sơn cùng Nghiêm Thu, trừng trừng nhìn hai người, như là sợ sẽ mang Tiểu Lương chạy vậy.

Chờ Tiểu Lương ăn no, Thạch Hoài Sơn mới nói: “Chúng ta vào sơn động đi, đại ca tắm cho ngươi.”

Tiểu Lương ngoan ngoãn gật đầu, như vậy đặc biệt khiến người ta đau lòng.

Hai người tắm rửa cho Tiểu Lương, thay quần áo sạch sẽ.

Nghiêm Thu lại cẩn thận đo đạc người bé, “Quần áo trước đều nhỏ mất rồi.”

“Đúng là lúc đang lớn nhanh, về ngươi làm rộng thêm một chút.”

“Được.”

Thạch Hoài Sơn dẫn Tiểu Lương chạm vào ngăn tủ bên vách đá, “Tiểu Lương, vừa rồi bánh mỳ và tương thịt này còn rất nhiều, đại ca đặt ở ngăn tủ này, ngươi nhớ chưa?”

Tiểu Lương sờ sờ, gật gật đầu: “Nhớ rồi.”

“Được rồi, lúc nào muốn ăn thì vào lấy.”

Tiểu Lương lại gật đầu, tần suất rất nhanh, nhìn ra bé rất cao hứng.

Thạch Hoài Sơn cùng Nghiêm Thu ở cùng Tiểu Lương đến lúc mặt trời sắp xuống núi mới trở về. Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play