Đoàn người của Lương Tuyên cùng Ngũ Quốc Hưng chạy gần hai mươi ngày đường, rốt cục đến được nơi cần đến.
Mắt thấy sắp gặp lại các huynh đệ trước kia, Lương Tuyên không khỏi có cảm giác sợ hãi lúc gần quê.
Có điều, Ngũ Quốc Hưng uy nghiêm to lớn, đám huynh đệ kia không dám ho he gì, chỉ là dùng ánh mắt khiển trách nhìn Lương Tuyên một phen. Cùng nhau làm huynh đệ đã lâu như vậy, y hẳn là nên chọn một người trong số bọn họ a! Làm sao lại để chọn Ngũ tướng quân a! Đúng là không biết nghĩ gì hết.
Lương Tuyên giả vờ không phát hiện, ôm con đi theo Ngũ Quốc Hưng vào lều trại.
Ngũ Quốc Hưng lúc này chính là đốc quân, ý tứ là ngồi tại chỗ chỉ điểm là được.
Lều trại bố trí coi như thoải mái, bọn thuộc hạ rất hiểu biết, còn đặc biệt là một cái nôi cho Ngũ Lăng.
Mọi người đi đường đều mệt mỏi, liền truyền lệnh xuống nghỉ ngơi trước, lúc sau mới họp.
Lương Tuyên rửa mặt cho mình và con, sau đó ném lên mặt Ngũ Quốc Hưng.
Ngũ Quốc Hưng cũng không ngại, còn vui vẻ là khác, liền cầm lấy khăn tay lên lau mặt mình.
Thu dọn xong, Ngũ Quốc Hưng nhìn Lương Tuyên, con mắt vòng vòng nói: “Tuyên à, ngươi đem hết tiền trên người đây cho ta.”
Lương Tuyên nhìn hắn không lên tiếng, ánh mắt kia như hỏi: Dựa vào cái gì phải đưa cho ngươi?
“Sau này tiền của chúng ta sẽ do ta quản, tránh cho ngươi lại chạy đi.” Lần trước người chạy còn không nói, còn thuận tiện mang theo không ít tiền của hắn. Lần này hắn giấu kín tiền đi, xem y không có tiền thì chạy như thế nào!
Lương Tuyên tức giận muốn mắng người, “Con đều lớn như vậy rồi, ta còn chạy cái rắm!”
“Cái đó khó mà nói được, cứ phòng trước cho chắc ăn.” Ngũ Quốc Hưng đưa tay ra, “Nhanh lên, sắp họp rồi.”
“Thế lúc cần dùng tiền thì ta làm thế nào?”
“Ở trong quân doanh cần dùng tiền làm gì? Sau này nếu cần dùng thì ta sẽ chi.”
“Ai muốn cả ngày đi theo ngươi!” Lương Tuyên ném cái túi tiền lên người Ngũ Quốc Hưng.
“Không đi theo ta, ngươi muốn theo ai?” Ngũ Quốc Hưng nghiêm mặt nói một câu, hắn mở túi tiền ra, ngó ngó: “Chỉ có từng này?” nói xong còn đánh giá Lương Tuyên từ đầu đến chân.
“Để ta cởi hết quần áo cho người xem nhé?”
Ngũ Quốc Hưng còn thật sự nói: “Thời gian không đủ, để tối a.” Sau đó nắm chặt túi tiền nhìn quanh lều một vòng, tự hỏi xem nên giấu tiền ở đâu. Hắn nhìn Lương Tuyên, nói: “Tuyên a, ngươi ra ngoài trước đi.”
Lương Tuyên tức giận muốn chết, y như thế nào lại thích một hán tử như vậy a! Còn nói tiếp với hắn, coi chừng tức chết. Nghĩ nghĩ, Lương Tuyên liền ôm con đi dạo quanh đại doanh.
Ngũ Quốc Hưng nhìn qua khe cửa thấy Lương Tuyên đã đi xa, lúc này mới đem ngân phiếu nhét vào đế giày của mình, bạc vụn thì suy nghĩ nửa ngày, giấu ở trong mũ quan.
Giấu xong rồi, Ngũ Quốc Hưng ngồi trên giường cười toe toét một hồi. Giờ thì tốt rồi, coi như Lương Tuyên có tức giận cũng không chạy được. Thật không thể trách hắn đề phòng như vậy, tề quân này của hắn tính tình vô cùng nóng nảy a.
Buổi tối chờ con ngủ rồi, Ngũ Quốc Hưng lại mượn cớ lục soát bạc, cởi sạch Lương Tuyên, mắt thấy Lương Tuyên chuẩn bị nổi bão, chắn cái miệng y lại…
Hai người đã lâu không thân mật, hơn nữa tháng nay đều vội vàng di chuyển.
Ngũ Quốc Hưng nhẹ nhàng động vài cái, “Khó chịu không?”
Vừa bắt đầu đương nhiên sẽ khó chịu, nhưng Lương Tuyên cãi bướng thành quen, trái lại nói: “Có bản lĩnh ngươi đừng có ngừng!”
Cái này như thuốc kích thích với Ngũ Quốc Hưng, hai người giằng co một đêm.
Cuối cùng, Lương Tuyên nằm lỳ trên giường, nửa chết nửa sống…
./.
Toàn văn hoàn Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT