CHƯƠNG 5:

Vân Lạc lúc đầu cũng chỉ là giống như những lần trước đây, đem môi của mình gắt gao dán lên trên môi y, sau đó dùng sức ma sát cắn hút. Chính là lại dần dần cảm thấy không đủ, thế là thân thể bắt đầu nghe theo sự chỉ huy của bản năng. Vân Lạc dùng lưỡi chậm rãi mở miệng của Liên Ngu Sơn ra, đem đầu lưỡi nhanh chóng đi vào, ở quanh khớp hàm vẽ một vòng. Hương vị nhàn nhạt của Ngu Sơn rơi vào đầu lưỡi. Vân Lạc nhẹ nhàng hút một chút, rời khỏi đôi môi kia, liếm liếm hai môi, trong lòng trào lên một loại cảm giác nói không nên lời, cảm giác có chút nóng lên.

Vân Lạc ý do vị tẫn, còn không đợi Ngu Sơn kịp phản ứng, liền lại cúi đầu xuống, càng xâm nhập sâu hơn, xông vào dũng mãnh hơn. Hôn môi, tựa hồ là bản năng trời sinh của nhân loại. Không cần truyền thụ, không cần chỉ dạy, tự nhiên mà đến, liền nước chảy thành sông. (by Tịch Vu) Vân Lạc lớn mật ở trong khoang miệng của Liên Ngu Sơn không ngừng trằn trọc, giống như đang nhấm nháp hương vị ngon tuyệt của một bữa tiệc lớn, ở chỗ này liếm liếm, ở nơi kia nếm thử, hoặc nông hoặc sâu gặm cắn, nhưng tổng cảm thấy có chút không thể nào xuống tay. Thẳng đến khi bắt được đầu lưỡi của y, giống như mới hiểu được như thế nào là cách ăn chính xác. Liên Ngu Sơn gắt gao nhắm chặt mắt, chỉ cảm thấy miệng mình bị hắn xâm chiếm đến tràn đầy, khó có thể hô hấp. Ở dưới sự khiêu khích của hắn, không tự chủ được mấp máy đầu lưỡi, hưởng ứng theo sự càn quấy của hắn.Hai người lần hôn môi này, trúc trắc lại chân thành tha thiết, đơn thuần lại thỏa mãn. Đây chính là lần đầu tiên của hai người bọn họ, chính thức hôn môi. Không biết qua bao lâu, hai người liền thở dốc ngừng lại. Tay của Liên Ngu Sơn không biết từ lúc nào đã đặt lên vai Vân Lạc, hai tròng mắt bán mị, thần sắc mê mang.Vân Lạc chép miệng chậc lưỡi, vẫn là ý do vị tẫn, lại không rõ ràng lắm vì sao làm đến vậy mà vẫn chưa thấy

đủ.

“Tiểu thư ngốc.”Vân Lạc khẽ gọi một tiếng, ôm lấy y cùng nhau ngã lên đám cây cỏ xanh mướt. Xuân phong ấm áp vờn trên mặt cỏ chậm rãi thổi tới, lại giống như cuộn sóng, cuốn theo mùi của đất cùng hương hoa thơm ngát.“Tiểu thư ngốc.” Vân Lạc nhịn không được lại hôn hôn y, trong lòng lại nghĩ: nguyên lai đây mới là hương vị của hôn môi! Khó trách phụ hoàng luôn đi hôn phụ thân.Liên Ngu Sơn cả người run rẩy, không hiểu sao lại cảm thấy nóng lên. Y mặc dù so với Vân Lạc lớn hơn hai tuổi, nhưng từ nhỏ gia giáo nghiêm khắc, tính tình đơn thuần, vài năm này lại sinh hoạt nghiêm cẩn túc mục ở Thủy Thần điện, mặc dù hiểu được tâm ý, nhưng đối với những thứ như *** lại như hiểu như không. Chính là ẩn ẩn cảm thấy được thân thể có chút không giống bình thường, tựa hồ như đang chờ mong cái gì, lại đang sợ hãi cái gì, còn có cảm giác khô nóng khó nhịn. (by Tịch Vu)

Vân Lạc sờ sờ tóc Liên Ngu Sơn, nói:“Tiểu thư ngốc, vật mà ta đưa cho ngươi đâu?”Liên Ngu Sơn lôi ra dây đỏ trên cổ, đem ngọc bội từ trong áo đưa ra. Vân Lạc vừa lòng hôn nhẹ y, khen:“Thực ngoan!” Liên Ngu Sơn mặt liền đỏ bừng lên, đột nhiên không kìm được một phen đẩy hắn ra, xoay người đứng lên, trốn ra xa xa đằng sau cây.“Xảy ra chuyện gì?”Vân Lạc ngồi dậy lấy làm kỳ quái hỏi. “Không, không có gì.”Liên Ngu Sơn luống cuống cúi thấp đầu, không dám nhìn hắn. Vân Lạc ngồi dậy, vỗ vỗ bùn đất trên người, nói:

“Để cho nhìn xem ngươi mặc Vân phục là như thế nào?” Nói rồi, liền đem Liên Ngu Sơn kéo đến bên người.Hai người tuổi gần bằng nhau, chiều cao cũng xấp xỉ. Vân Lạc xoay y hai vòng, gật đầu nói: “Nhìn đẹp lắm. Bất quá ngươi so với trước kia gầy hơn rất nhiều.”Liên Ngu Sơn nhẹ giọng nói:“Không có, ta, ta thật sự còn rất béo…..” Liên Ngu Sơn vóc dáng thon dài, lại ở Thủy Thần điện dốc lòng điều dưỡng, thân thể không còn giống như trước mập mạp tròn tròn. Mặc dù không so được với thiếu niên bình thường cao cao thon gầy, nhưng dáng người cân xứng, thân thể tròn tròn thật đáng yêu. (by Tịch Vu) Vân Lạc tựa hồ có chút bất mãn, thân thủ ôm lấy thắt lưng y, cao thấp sờ loạn một hồi, cau mày nói: “Thịt thiếu đi thật nhiều a. Có phải hay không người ở Bách Trạch nội hải đó khi dễ ngươi?” Vân Dạ cấm hắn trước khi Liên Ngu Sơn điều dưỡng thật thể thật tốt cùng y có liên lạc qua lại, cho nên

những năm gần đây Vân Lạc ngay cả phong thư cũng không viết đưa đến cho y, chứ nói chi là thăm hỏi tình hình gần đây. Năm đó nhờ Phúc Khí đi đưa ngọc bội cho y, vẫn là Vân Lạc thật vất vả cầu xin phụ hoàng mới có thể thành công a. Vân Lạc tuy rằng đối loại chia lìa này rất là bất mãn, nhưng cũng may hắn kế thừa được từ Vân Kha phẩm chất tốt đẹp là kiên nhẫn, lại hơi có chút cá tính quyết tuyệt của Vân Dạ, bởi vậy nên những ngày không có tiểu thư ngốc như thế mới không tính là quá khổ sở. Chỉ là lúc không nhìn thấy người còn không sao cả, gặp được liền không bỏ xuống được. Vốn hắn cũng không biết Liên Ngu Sơn gần đây đã trở về, nhưng ngoài ý muốn có được tin tức, liền vội vàng chạy về.

Liên Ngu Sơn xấu hổ đẩy hắn ra, nhẹ nhàng nói:“Không có ai khi dễ ta.”Hai tròng mắt tinh lượng của Vân Lạc nhìn y chăm chú, hỏi: “Vậy ngươi cho đến lúc nào mới có thể rời khỏi Thủy Thần điện a?” Liên Ngu Sơn lắc lắc đầu:“Ta không biết……….” Vân Lạc thấy Vân phục của y có chút tán loạn, liền học bộ dáng phụ hoàng, thân thủ giúp y sửa sang lại cho tốt, lại đem miếng ngọc bội kia cẩn thận cất vào trong vạt áo của y, nói: “Mẫu hậu muốn ta khi trưởng thành liền xuất cung ra ngoài rèn luyện, sau này không ở trong cung, chỉ sợ ngươi có trở về cũng không gặp được ta. Ngọc bội kia ngươi hảo hảo giữ lấy, đơn giản giống như ta đang ở bên ngươi vậy!” Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play