CHƯƠNG 4:

Phúc Khí cũng không phân phó người khác, lại tự mình dẫn y đi đến hậu điện. Liên Ngu Sơn thấy vậy liền hơi hơi có chút thụ sủng nhược kinh. Phúc Khí không thể so với thái giám bình thường, hắn chính là Đại nội tổng quản chức quyền cao nhất trong toàn bộ Hậu cung, từ nhỏ đã làm bạn bên người Hoàng thượng. Đại bộ phận sự tình trong cung nếu nói là Chiêu Dương hầu làm chủ, không bằng nói là hắn làm chủ, quyền lực rất lớn. Huống hồ lấy tuổi mà nói, Phúc Khí không phải một nô tài, mà thật sự là bậc trưởng bối. Liên Ngu Sơn đi đằng sau hắn, vừa đi, vừa nghe hắn hỏi tình hình gần đây của mình. Liên Ngu Sơn nhớ tới năm đó hắn bất chấp mưa to thay Thái tử tới đưa ngọc bội, trong lòng liền cảm kích, không khỏi cùng hắn có hơn vài phần thân cận. (by Tịch Vu) Phúc Khí vốn là người thích trêu đùa vui vẻ, thấy vị tiểu công tử này tuy tuổi còn nhỏ lại tính cách lão thành, đôn hậu có thừa lại không đủ cơ linh (lanh lợi), không khỏi cảm thấy không thú vị, hơi có chút hoài nghi ánh mắt của Thái tử. Nhưng lúc này thấy y lời nói thích hợp, tính tình thuần hậu, thần thái cử chỉ trong lúc này đối với mình không hề che dấu ý thân cận, cũng không khỏi tâm sinh vui mừng. Phúc Khí dẫn hắn đến học đường ở hậu điện, cùng với mấy vị thái phó ở đó chào hỏi qua lại. Thấy y hiển nhiên được nhóm thái phó yêu thích cực kỳ, giống như có rất nhiều lời muốn cùng y tán gẫu, liền chính mình hồi cung đi làm việc. Trước khi đi ngang qua hậu hoa viên, chợt nhìn thấy một thân ảnh màu trắng chợt lóe rồi biến mất, không khỏi mỉm cười.Quả nhiên vẫn là gấp gáp trở về…. Liên Ngu Sơn cùng Thôi thái phó và mấy vị ân sư hàn huyên xong, đã qua hơn nừa canh giờ. Nhớ tới mình là thừa dịp đại lễ để tiến cung tham kiến, ấn theo quy chế không thể ở đến trưa, liền vội vàng cáo từ mấy vị lão sư, vội vàng rời khỏi hậu viện. Liên Ngu Sơn từ nhỏ đã ở trong hậu điện này, đối nơi này là vô cùng quen thuộc. Nếu nói muốn đi đến tiền điện, từ Huệ Dự môn chạy ra là nhanh nhất. Chính là Liên Ngu Sơn lại quay vòng lại, hướng hậu hoa viên chạy đến.Phía sau hậu hoa viên thập phần thanh tĩnh, có rất ít người đi qua. Liên Ngu Sơn đi xuống dưới tàng cây rộng lớn của một gốc cây tươi tốt cao ngất, dừng lại nghỉ chân. Tay vịn thân cây, nhớ tới năm đó ở tại nơi này, năm ấy tiểu Thái tử năm tuổi Vân Lạc, vì hướng hắn chứng minh đạo lý nam nam có thể thành thân, cứng rắn cùng chính mình có ‘da thịt thân cận’, cũng nói tương lai muốn kết hôn chọn mình làm Vương phi, sau này sẽ lập mình làm Hoàng hậu.Liên Ngu Sơn sờ sờ môi, hoài niệm lại nụ hôn đó của tiểu Thái tử. Y hiện tại đã mười bốn tuổi, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Trải qua lễ trưởng thành, dựa theo chế độ của Vân quốc là đã trở thành người trưởng thành, không những được tham gia khoa cử, việc cưới vợ sinh con cũng đã có thể rồi. (by Tịch Vu) Liên Ngu Sơn ở Bách Trạch nội hải bốn năm, mỗi ngày đều là tưởng niệm thân nhân ở Thương Lãng. Nhưng là cẩn thận tính lại trong số đó giống như là tưởng niệm Vân Lạc nhiều hơn chút. Y từ khi sáu tuổi đã tiến cung làm thư đồng của Vân Lạc, mỗi ngày cùng hắn sớm chiều ở chung, trên thực tế thời gian so với lúc ở cùng thân nhân còn muốn nhiều hơn. Nghĩ đến lời nói lúc trước của Vân Lạc, khi đó còn không phân nặng nhẹ, hiện tại lại chờ đại sự không biết sẽ ra sao. Mình thích hắn, phần tâm tình này sớm đã hiểu được, chính là thật sự muốn cùng hắn vĩnh viễn ở cùng một chỗ, nhưng lại tựa hồ là một giấc mộng xa xôi. Huống chi khi đó Vân Lạc tuổi còn nhỏ, đồng ngôn đồng ngữ (lời nói của trẻ con), cũng không biết có phải là thực tâm không. Những năm gần đây, hắn ngay cả một phong thư cũng không gửi cho mình…..“Liên Ngu Sơn!” Liên Ngu Sơn đang ngồi dưới tàng cây miên man suy nghĩ, trong thoáng chốc nghe được tiếng gọi, quay đầu lại tìm nơi thanh âm phát ra, đã thấy một thiếu niên đang thản nhiên ngồi trên một chạc cây trên cao, không phải người mình luôn tưởng niệm từ đáy lòng kia thì là ai. Không khỏi chấn động một chút, cuống quít lui lại vài bước.“Liên Ngu Sơn!” Vân Lạc lại gọi một tiếng, nhướng mày cười, thả người nhảy xuống, cố ý hướng chỗ Liên Ngu Sơn nhảy tới. Liên Ngu Sơn theo bản năng mở hai tay ra, nhưng làm sao có thể đỡ được Vân Lạc, nhất thời bị hắn xô một

cái, ngã về phía sau. Vân Lạc sức lực đã tính toán thật khéo, vẫn chưa thực đem y xô ngã hẳn.

Hai người ngã lên thảm cỏ thật dày, hương vị của mùa xuân liền phả vào mặt, nồng đậm mà tươi mát. Vân Lạc đem Liên Ngu Sơn đặt ở dưới thân, hai tay chống xuống, khởi động thân thể, chăm chú nhìn y nói: “Tiểu thư ngốc, ngươi sao để lâu như vậy mới chịu trở về!?”“Thái…..Thái tử điện hạ, ngươi….ngươi sao lại ở trong này?” Liên Ngu Sơn mặt đỏ lên, nghĩ muốn đẩy hắn ra nhưng lại không dám, hai tay không biết nên đặt ở chỗ nào nữa. (by Tịch Vu)“Bổn cung cố ý ở nơi này chờ ngươi a! Ngươi quay về tham gia đại lễ có phải hay không?” Vân Lạc vừa nói, một bên liền động thủ sờ mặt của y, nói:“Ngươi thật gầy quá, bất quá trên mặt vẫn thật nhiều thịt.” Liên Ngu Sơn trong lòng căng thẳng. Mới trước đây cái gì cũng không hiểu, còn chưa để ý, hiện tại lại biết bộ dạng béo mập của mình tựa hồ không vừa mắt cho lắm. Thiếu niên tuổi này đúng là thời điểm mẫn cảm lại thích chưng diện, huống chi là bị người mình thích nói như thế. Liên Ngu Sơn nguyên bản luôn có chút tự ti, hiện tại nghe vậy càng thêm khổ sở.

Ai ngờ Vân Lạc hì hì cười, nói:“Ta lại thích ngươi như vậy.”Nói xong liền cúi đầu, ở trên hai má tròn tròn của y hôn hai cái vang dội. Liên Ngu Sơn lúc này mặt càng hồng lợi hại hơn. Y nguyên bản luôn trắng nõn, ở Bách Trạch nội hải sinh sống vài năm, da thịt càng thêm trơn mềm, lúc này nhiễm lên một tầng đỏ hồng, giống hệt như đồ sứ thượng đẳng.Vân Lạc sờ sờ mặt y, cảm thấy xúc cảm tốt đến không nói nên lời. Liên Ngu Sơn có một đôi mắt rất đẹp, vừa đen vừa sáng, lông mi cũng so với người thường vừa dài vừa cong hơn. Vân Lạc thấy đôi mi dài nhỏ của y dường như hơi run rẩy, giống như đang cọ vào trong lòng mình, vừa ngứa, lại vừa ấm áp.“Ngươi vừa rồi đứng dưới tàng cây suy nghĩ cái gì a?” Vân Lạc hỏi. Liên Ngu Sơn nhớ tới những suy nghĩ miên man vừa rồi của chính mình, liền quẫn bách đến không nói nên lời. (by Tịch Vu)Vân Lạc vươn tay chỉ chỉ lên môi y, cười tủm tỉm nói:“Ta vừa rồi thấy ngươi sờ sờ nơi này, có phải hay không nhớ đến lúc ta thân ngươi?” Liên Ngu Sơn ‘A’ một tiếng, vội chối:“Không có, không có!” Vân Lạc nói lời này vốn có bảy phần là vui đùa, ba phần là thật sự, nhưng nhìn thấy phản ứng của Liên Ngu Sơn, lại hiểu ngay rằng mình đã đoán trúng rồi.Vân Lạc thu hai tay lại, đem Liên Ngu Sơn đang giãy dụa muốn thoát ra dùng sức đặt ở dưới thân, vui vẻ nói: “Tiểu thư ngốc, ta rất nhớ ngươi nha! Chính là ngươi đi lâu đến như vậy cũng đều không có trở lại, thật là làm cho người ta sinh khí. Hiện tại ta cần phải hảo hảo phạt ngươi!” Lời cuối cùng này là hắn học được từ chỗ của phụ hoàng. Kỳ thật cái gọi là phạt, bất quá chính là hôn nhẹ mà thôi. Cho nên nói xong, hắn liền hôn thật mạnh lên đôi môi hồng nhuận dày dặn của Liên Ngu Sơn. Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play