Liên quan đến Lương Sơn, chuyện Thủy Hử linh tinh gì đó, Ninh Nghị cũng
không biết nhiều lắm. Lúc trước chưa từng để tâm, sau lại cảm thấy đối
với cuộc khởi nghĩa Phương Lạp, Lương Sơn bên kia, tính cả Điền Hổ,
Vương Khánh, chẳng qua cũng chỉ là náo loạn nhỏ mà thôi. Lúc này Lục A
Qúy lại nói tiếp, với Ninh Nghị chẳn qua cũng chỉ là tăng thêm một khái
niệm, đương nhiên nếu quyết tâm muốn đối phó với Lương Sơn thì những
khái niệm cơ bản này chắc chắn là nên biết.
Lương Sơn Bạc nằm
trong cảnh nội Sơn Đông, ngang dọc hơn tám trăm dặm, chính là vì mấy lần Hoàng Hà vỡ đê thay đổi tuyến đường mà thành một đầm nước lớn, đường
thủy dọc ngang, địa thế phức tạp, chúng nhân Lương Sơn tụ lại khởi
nghĩa. Theo lý mà nói thì quan phủ quản lý vùng phụ cận thì đây chỉ là
một vấn đề nhỏ không đáng bị đau đầu. Ban đầu chỉ là một đám thổ phỉ nho nhỏ ẩn náu, đại quân bao vây tiễu trừ chỉ là chuyện đơn giản, nếu không bao vây tiễu trừ, thương đạo thủy lộ phụ cận đều bị sơn tặc thủy tặc
nắm giữ, những sơn phỉ thủy phỉ này quen thuộc qua lại thủy lộ này như
gió, một khi nhóm quan binh nhỏ đến, đối phương lập tức bỏ chạy mất dấu
vết, căn bản là không có hiệu quả gì.
- Chính vì nguyên nhân như
vậy, quan phủ địa phương đối với đám phỉ này cũng hết cách, nhưng hai lộ Sơn Đông, Đông Tây, vốn là dân phong dũng mãnh, ngang ngược tụ lại một
chỗ. Bởi vì có liên quan đến Lương Sơn Bạc, khiến cho nơi này bị ảnh
hưởng. Tuy thổ phỉ đông nhưng cơm vẫn phải ăn. Chung quanh gần Lương Sơn cũng đều bắt đầu nhiều hội tụ tập lại, tự tổ chức hương dân thủ gia hộ
viện, trông coi lẫn nhau, còn tự tổ chức mua sắm vũ khí quân mã, ban
ngày là phu dân nhưng tối thì cởi áo ra làm phỉ. Cũng vì thế hung quanh
Thủy Bạc đều có hình thức giống như vậy, bọn họ tầng trong đen, tầng
ngoài xám, rất nhiều thôn trang còn có thể tận tâm nộp thuế cho quan
phủ, quan phủ trong lúc đó cũng đành phải mắt nhắm mắt mở …
Lúc
này Ninh Nghị vẫn còn nằm trên giường, Lục A Qúy nói cụ thể về tình hình vùng Lương Sơn, còn Khang Hiền ở bên cạnh thì uống trà.
- Chuyện là như vậy, mãi đến khi hai năm nay Phương Lạp khởi nghĩa, Tống Giang
cũng thừa cơ đứng lên, sau khi thống nhất những vùng phụ cận mới chính
thức thành vấn đề. Vốn dĩ triều đình cũng có biết chuyện Phương Lạp khởi nghĩa, thân phận của những người phụ cận Lương Sơn không ai trong sạch
cả, vốn cũng có chút thực lực, lúc đó Tăng Đầu Thị có lẽ là lớn mạnh
nhất. Tăng Đầu Thị này là thương nhân Kim quốc, gia tài bạc triệu, sau
đó thì chiếm đất, dốc lòng phát triền, lúc đó có hơn vạn quân mã. Tháng
tám năm ngoái, chúng nhân Lương Sơn đánh hạ được Tăng Đầu Thị, chiếm
được lương thực, tiền bạc, quân mã, thanh thế càng chấn động vùng Sơn
Đông.
Lục A Quý đưa cho Ninh Nghị một tấm bản đồ gật đầu:
- Nói vậy bọn họ đã thấy rõ lúc này triều đình không nắm chắc được cục
diện, mục đích cướp tù Giang Ninh lần này không nói cũng hiểu.
Ninh Nghị gật đầu:
- Nghìn vàng mua xương, tâm là rất lớn.
Suy nghĩ lại nói tiếp:
- Lần này bọn chúng cướp đi là những người nào?
- Một vài người bên Phương Lạp, thực ra cấp cao cũng không có mấy người,
nhưng trong đó cũng có một vài người tương đối lợi hại, như là Trịnh
Bưu, biệt hiệu là Trịnh Ma Vương …
Ninh Nghị gật đầu:
- Người này ta biết, ta đã giết sư phụ của y.
Lục A Qúy cười cười:
- Còn có Hưng Thịnh, Trương Cận Nhân,Trương Đạo Nguyên, mấy người đó có vẻ nổi tiếng, Lập Hằng cũng quen.
- Hưng Thịnh và Trương Đạo Nguyên có từng gặp.
Ninh Nghị suy nghĩ rồi cười châm chọc:
- Nhưng vẫn may bọn họ chưa đến nhà ta …
Khang Hiền bên kia uống một ngụm trà:
- Một lần cướp ngục, thực tế cũng cướp được hơn hai mươi người, chọn cũng là thành Giang Ninh lớn như vậy, lúc này, danh thế của Lương Sơn truyền ra càng lớn, Phương Lạp bên kia đã binh bại như núi đổ, có trốn, có bỏ
chạy, chỉ còn nghĩ đến một nơi để đi, e rằng lại nhập vào Lương Sơn.
Nhưng tiếp theo triều đình có thể dốc sức Bắc phạt, trong vòng một hai
năm sợ rằng không thể bận tâm đến Lương Sơn. Vậy có thể nghĩ được, một,
hai năm sau Lương Sơn Bạc chính là một loạn Phương Lạp khác rồi.
Khang Hiền nói, lúc này đương nhiên là Ninh Nghị hiểu, dựa theo chuyện cũ cố
nhiên chính là chiêu an Lương Sơn bình định Phương Lạp, một mũi tên
trúng hai đích, thiên hạ thái bình, nhưng lúc này nạn trộm cướp Phương
Lạp trước mắt vẫn chưa bình định được, mà thanh thế Lương Sơn càng ngày
đang mạnh, triều đình lại khó có thể chú ý đến được. Một khi chưa xử lý
được chúng nhân Lương Sơn, e rằng loạn Phương Lạp cũng chưa bình định
được. Đối với chuyện này, dù là Khang Hiền hay là Tần Tự Nguyên ở Đông
Kinh cũng phải đau đầu.
Lúc trước khi Ninh Nghị rơi vào tay
Phương Lạp, làm một tù binh có thành tích sáng như vậy, hắn đồng ý tham
dự vào chuyện của Lương Sơn. Khang Hiền và Tần Tự Nguyên cũng là cầu mà
không được, mà ngoài hắn ra, e rằng bọn họ cũng đang tìm tài nguyên hoặc nhân thủ khác rồi, nỗ lực áp chế sự lớn mạnh của Lương Sơn Bạc để không ảnh hưởng đến tình huống đang Bắc Phạt.
Ninh Nghị gật đầu:- Nếu địa thế phức tạp, không có nhiều người, chỉ e cũng không tiêu diệu
được bọn chúng. Quân đội bảy, tám vạn, lúc này Triều đình lấy đâu ra.
Khang Hiền gật đầu:
- Tài nguyên có một chút, nhưng tùy ý ra tay, chỉ sợ là đột nhiên đánh
thành giằng co, hai lộ Sơn Đông, Đông Tây, Võ Thụy doanh cơ bản có thể
điều động khoảng hơn hai vạn người, chẳng qua chiến lực không đủ mạnh,
sáu tháng cuối năm ngoái, lúc Đồng Xu mật đánh Hàng Châu, Tần lão lần
đầu tiên gặp Lương Sơn đánh hạ thành thị, thanh thế nổi danh, cũng từng
nghĩ đến hậu loạn, muốn một đòn bình định hai phương Đông Nam. Vì thế
mệnh Võ Thụy doanh ra tay, đáng tiếc là chúng nhân Lương Sơn địa hình
chu toàn, cuối cùng thất bại quay về. Nay không phải là không có quân
đội mà là về mặt hậu cần, thực sự khó mà chống đỡ những trận chiến.
Bình thường Khang Hiền nhàn nhã, nhưng khi nói đến những thứ này vẻ mặt lại
lo lắng vô cùng. Vũ triều không phải không có tiền, nhưng trước mắt dùng hết tài nguyên để Bắc phạt rồi. Ninh Nghị nói:
- Nếu không có cách nào … một là chiêu an, hai là hợp tung liên hoành, mượn lực lượng của người khác để xử lý việc này.
Lục A Qúy lắc đầu:
- Hai cách này đều đã thử rồi, chiếu an đã hơn hai lần, tất nhiên là bọn
chúng không đáp ứng. Mặt khác nói mượn lực người khác để xử lý, đơn giản chính là những cường hào gần Lương Sơn. Tuy bọn họ đề phòng Lương Sơn
nhưng cũng không phải là quá tín nhiệm quan phủ, nếu phái đại quân, để
bọn họ phối hợp, có lẽ cũng có chút hiệu quả. Nhưng bây giờ, không dễ
dàng mà phái ra quân đội, muốn tay không bắt sói, để họ hỗ trợ đánh giặc thì không có hiệu quả gì. Sau khi Tăng Đầu thị bị đánh hạ, những địa
phương phụ cận Thủy Bạc như đồi Độc Long Vận Châu, Vạn Gia Lĩnh … chúng
ta đều đã nghĩ đến những cách này …
Tuy nhiên thỉnh thoảng Ninh
Nghi có thần năng kỳ chiêu, nhưng trong xương cốt vẫn tôn trọng đại thế, tận lực dùng chính chứ không dùng kỳ. Lúc này nếu thuận miệng nói ra
thì đầu tiên có thể nghĩ đến đương nhiên vẫn là chiêu an. Nghe Lục A Qúy nói, Lương Sơn đã hai lần từ chối, trong lòng hắn thấy nghi ngờ. Không
phải Tống Giang Lương Sơn vẫn luôn mong triều đình chiêu an mình hay
sao, chẳng lẽ phái người đi không đúng? Hắn không thuộc Thủy Hử, đương
nhiên cũng không nghĩ ra cái tên thích hợp. Hắn đang nghĩ đến chuyện
này, câu chuyện của Lục A Qúy đã xong, nhưng một cái tên rơi vào đầu hắn khiến cho hắn ngẩn người ra nhìn tỉ mỉ tấm bản đồ.
- Đồi Độc Long? Là Chúc gia trang sao?
Lục A Qúy thăm dò:
- Ừ, chắc là có ba thôn trang ở đây, Lý gia trang, Chúc gia trang và Hỗ
gia trang. Ba nhà này vẫn liên thủ với nhau, cũng cón hơn một vạn quân
mã có thể dụng. Sau khi Lương Sơn nổi dậy, bọn họ cũng đề phòng hơn
nhưng muốn họ chủ động ra tay thì e là điều không thể.
Ninh Nghị nhìn xong một lần ngẩng đầu lên nói:
- Chúc gia trang có bị đánh hạ không?
Vấn đề của hắn khiến Lục A Qúy chần chừ một lúc, rốt cuộc vẫn phải nói:
- Đồi Độc Long trơ trọi, nhất định là mơ ước của chúng nhân Lương Sơn,
nhưng nếu muốn đánh … Lúc nào động thủ, cũng không biết … sao Ninh công
tử lại chắc chắn chúng nhân Lương Sơn sẽ đánh đồi Độc Long?
- Ta … ta cũng không biết …
Lúc Tô Đàn Nhi quay lại thì Khang Hiền và Lục A Qúy đã đi rồi, hắn chống
gậy xuống giường, nghĩ dến chuyện có liên quan đến Lương Sơn.
Nhà mới cũng không xa Tô gia lắm. Tô Đàn Nhi qua đó trở về cũng không mất
nhiều thời gian, nhưng dù sao lúc này sức khỏe cũng không được tốt lắm.
Hắn cũng có thể hiểu được sự xuất hiện trong chốc lát của thê tử, lúc
này bảo nàng lên giường nằm nghỉ. Trên thực tế, hai vợ chồng đều có vẻ
mệt mỏi. Nhìn Tô Đàn Nhi vẫn tốt nhưng thật ra nàng vẫn rất mệt mỏi. Hôm qua lúc hắn tỉnh lại, đã bảo nàng hôm nay đừng đi lại nhưng sáng hôm
nay nàng vẫn lặng lẽ đứng dậy. Nàng cần thúc đẩy lần ở riêng này nhanh
một chút, dù là oán giận cũng được, dỗi hờn cũng được, tóm lại là đã
định rồi.
Lúc này toàn thân hắn là vết thương, vải băng khắp
người, giống như cái xác ướp vậy, Phá lục đạo mang đến cho cơ thể mệt
mỏi vẫn chưa tiêu tan, nhưng ngồi trên giường hai vợ chồng nhìn nhau vẫn cười. Viện tử không rộng, lá trúc xào xạc, trời đã về chiều, sau khi
Tiểu Thiền đi, hắn giúp nàng cởi áo khoác, cởi giày, để nàng nằm trên
giường ngủ, cảm giác như giống như vợ chồng mới vào phòng tân hôn vậy.
- Ngày mai ta qua, nàng cũng nên nghỉ ngơi đi.
Hắn nói nhẹ một câu, Đàn Nhi gật đầu lẳng lặng chui vào chăn nhìn hắn. Chỉ
thấy lưng hắn ngồi bên giường, trên người toàn vết thương đã được băng
bó, một lát sau, nàng mới ngủ trong không khí ấm áp của cuối hạ đầu
xuân. Ninh Nghị quay đầu vào nhìn thê tử, ánh sáng chiếu lên mặt vàng
ungr, lông mi run nhẹ.
Trên đời này, e rằng khó có cặp vợ chồng
nào như bọn họ. Ninh Nghị cứng rắn, Tô Đàn Nhi mạnh mẽ … Hắn hiểu trong
những ngày này, nàng đã không để ý đến sức khỏe của mình mà chăm sóc
hắn, lại còn lo xử lý việc của Tô phủ. Đơn giản là trụ cột trong nhà bị
gãy thì phải có một cây cột khác chống lên, dù trong lòng bi thương đến
mức nào. Tô Đàn Nhi làm sao không hiểu lúc này hắn phải đứng lên là vì
cái gì, hắn không nói gì nhiều lắm, nhưng chuyện đã làm, lúc này sẽ tiếp tục làm, tiếp nhận mọi việc, nàng cuối cùng cũng quay về vai trò là nữ
nhân, chỉ cần nghe hắn sắp xếp là được rồi.
Nhưng hôm sau, cả
linh đường phủ kín màu trắng, kèn Xona buồn bã, thỉnh thoảng lại có
người đến bái tế, một chiếc kiệu dừng lại ở trước Tô phủ. Tiểu Thiền đỡ
Ninh Nghị chống gậy ra khỏi kiệu. Hắn bỏ tay Tiểu Thiền ra khập khiễng
bước lên bậc thang. Lúc trước hắn trong Tô phủ là thân phận ở rể, tuy là làm được rất nhiều việc, viết thi từ, kết giao tài tử, chống đỡ những
quỷ kế không ngừng gây ảnh hưởng đến phòng lớn của Tô gia, nhưng Tô gia
vẫn có không ít những lời bàn tán hoặc miệt thị, khiêu khích, trêu chọc
hắn. Lúc này hắn vẫn là thân phận ở rể như trước, vết thương chưa lành,
đi chầm chậm, có chút vất cả, lúc hắn chống gậy ngẩng đầu lên cũng là
lúc tất cả mọi người đều im lặng, không một ai ở chỗ này dám khinh
thường hắn nữa …
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT