Tỉnh lại sau hôn mê, không biết sắc trời bên ngoài cửa sổ là lúc nào
rồi, trong ấn tượng hình như trời đang mưa to, nhưng lúc này gió đã
ngừng thổi, lá cây bay xào xạc, cảm giác có chút mát mẻ, đồng thời …
toàn thân đói và mệt mỏi.
Có ai ngủ bên cạnh, tay bị nàng nắm lấy, trong lòng hắn cảm thấy yên tĩnh, lại chìm vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh lại bên ngoài gió thổi đã lớn hơn, hình như là thổi qua rừng trúc, ánh mặt trời không được rực rỡ lắm, có tiếng chim hót, từng tia nắng
rọi vào cửa sổ, ngồi bên giường … là Đàn Nhi mặc áo trắng, thổi chén
thuốc cầm trong tay, sau đó nhấp miệng, nàng cúi xuống thấy hắn đã thức
dậy, cũng không làm động tác gì nhiều, sau khi cho hắn uống từng ngụm
thuốc xong, lấy khăn lụa lau miệng của hắn, sau đó lại để tay hắn áp lên mặt, vẻ mặt u sầu như muốn khóc.
- Sao vậy?
- Cha mất rồi?
- Ta đã ngủ bao lâu rồi?
- Ba ngày rồi.
Phá lục đạo do Lục Hồng Đề truyền dạy mặc dù không phải như nội lực Nhị Tam lưu, bình thường có thể cường kiên cơ thể, nhưng sử dụng nhiều sẽ khiến cơ thể cạn kiệt sức lực và thương tổn rất nhiều. Nhưng đến lúc này, rốt cuộc trong đầu hắn cũng có những liên hệ rõ ràng đến những chuyện đã
xảy ra trước đó. Chúng nhân Lương Sơn đột nhiên đến, sau đó là một trận
chém giết. Trong lòng hắn còn có chuyện muốn hỏi nhưng ngay lúc này cũng không biết phải mở miệng thế nào.
- Nàng vẫn mãi ở bên ta sao.
- Gia gia nói, người còn sống mới quan trọng, cho nên lúc uống thuốc thiếp qua đây …
Ninh Nghị hỏi, tất nhiều là người của Tô gia nhiều như vậy, Tô Bá Dung qua
đời tất nhiên linh đường sẽ quy mô lớn, với thân phận của Tô Đàn Nhi như vậy, đương nhiên phải đi, nhưng xem ra Tô Dũ đã cho nàng đặc quyền rời
khỏi bất cứ lúc nào.
Tình cảm giữa Tô Đàn Nhi và phụ thân nàng
bình thường cũng không sắc lắm, nhưng dù sao vẫn là có. Lúc này đương
nhiên là nàng rất đau lòng, chỉ là so với cả gần trăm mạng người của Tô
gia mất đi thì một phụ thân qua đời dường như không thấm tháp gì cả. Rất khó nói rõ cảm xúc của nàng lúc này, chuyện đã xảy ra, tang sự biến
thành huyết thù, người duy nhất có thể sống nương tựa vào đó là vị hôn
phu trước mặt.
Ngược lại nàng luôn tỏ ra bình tĩnh, cũng không có thần thái quá vui quá buồn, chỉ lúc Ninh Nghị cuối cùng cũng tỉnh lại,
trong mắt nàng mới ngập lệ.
Thời đại này không có truyền dịch,
lúc Ninh Nghị hôn mê, chén thuốc thậm chí là cả cơm, cháo cũng đều là Tô Đàn Nhi mớm cho hắn ăn. Bây giờ hắn mới tỉnh lại, mới thay đổi uống
được bằng thìa. Hắn hôn mê ba ngày, trong miệng là hỗn hợp máu tươi và
các loại thuốc, mùi khó ngửi, nhưng nàng hoàn toàn không để ý. Thực ra
nàng vừa mới sinh con, lại trải qua bao nhiêu là chuyện như vậy, lo lắng hãi hùng chạy đôn chạy đáo khắp nơi. Bây giờ còn phải đến linh đường,
chăm sóc tướng công mình, ngay cả lão thái công cũng để ý đến đến sức
khỏe của nàng, bảo nàng gắng sức nghỉ ngơi, nhưng trong khoảng thời gian này, chỉ sợ thời gian trống cũng chỉ có hạn.
Hắn ăn cháo xong,
bảo thê tử lên giường ngủ chung, hai vợ chồng rúc vào nhau, Tô Đàn Nhi
khóc thút thít trong ngực của hắn, thực ra lúc này hắn vẫn chưa cử động
được, chỉ là nhìn xung quanh:
- Không ai ở nhà? Chỗ này cũng không phải là nhà của Tô gia?
- Gia gia nói, nếu chúng ta muốn chuyển thì cứ chuyển ra, gần đây ông đã
nghĩ … Nhưng cũng sẽ không giống với lúc trước … Thiếp nghĩ chưa chắc
tướng công đã thích ở đó, huống hồ là chàng còn muốn lên Kinh thành, cho nên thiếp liền dọn ra.
Ninh Nghị nghe thấy có chút nghi hoặc, chuyện này hắn không hề biết nội tình.
Trên thực tế, Tô Văn Qúy đẩy Tô Đàn Nhi ra chắn tai họa. Mặc dù là một mình y lên tiếng nhưng những người xung quanh phụ họa thì không ít. Bình
thường Tô Đàn Nhin nhìn thấu lòng người, đối với việc này lại nhìn không ra. Nếu là chuyện bình thường, ầm ĩ thậm chí muốn ra ở riêng thì cũng
đều là người một nhà. Nhưng ở trên sân rộng kia, lúc cầm chủy thủ đối
mặt với sinh tử, nàng nhìn đến những người có quan hệ huyết thống kia,
chưa chắc trong lòng đã không oán hận, không thất vọng.
Vì trong
cái nhà có nhiều chuyện như vậy, phòng hai phòng ba chiếm chút tiện nghi chắc là không ít. Nhưng kết quả là những người thân này không thẻ bảo
vệ mình chút nào, thậm chí còn không muốn bảo vệ mình. Thứ hai là, họ
ngu xuẩn bản đứng chính mình, vậy thì sao họ có thể bảo vệ được tính
mạng của mình, ai cũng đều có thể nhìn thấy được. Lần này Lương Sơn tất
nhiên là muốn huyết tẩy Tô gia, có giao mình ra cũng không có bất kì
nghĩa lý gì, chỉ e bọn họ còn vung đao mà giết nhanh hơn, nhưng ngay cả
đến một hi vọng phí công như vậy bọn hộ cũng vẫn làm.
Có lúc, so với vô tình thì làm tổn thương người khác vẫn là điều tàn nhẫn hơn.
Nếu thật sự sau khi suy nghĩ kĩ, cảm thấy bán đứng mình có giá trị thì so
với việc quyết định "tráng sĩ cắt đứt cổ tay" nàng còn cảm thấy sự hi
sinh của mình có giá trị hơn. Nhưng kết quả là, đối mặt với vấn đề sinh
tử họ vẫn ra một quyết định ngu xuẩn như thế, thậm chí nàng còn lờ mờ
hiểu được lý do mà Ninh Nghị không muốn cho Vân Trúc vào nhà.
-
Nhiếp cô nương cũng không sao, bị thương cũng không nặng, chỉ là hôm đó
bị mưa nhiễm phong hàn, về nhà nghỉ ngơi, nhà cô ấy còn có Cẩm Nhi cô
nương, hình như cũng có chút địch ý với chúng ta …
Mấy ngày qua, xảy ra nhiều biến cố, lúc nàng nói đến chuyện này, ngữ khí lãnh đạm, hắn im lặng một lát:
- Vậy cũng tốt rồi!
- Muội nghe Thiền Nhi, Quyên Nhi nói Nhiếp cô nương, cô ấy cứu con chúng ta.
Nói đến đây nàng chui vào ngực hắn, một lát sau lại nghĩ ra:
- Còn Hạnh Nhi cũng không sao, vốn dĩ cô ấy muốn đến tìm chúng ta cùng
Nhiếp cô nương dời đi, sau lại thấy cảnh giết người, sợ đến mức trốn đi. Không bị ai phát hiện, nhưng thật ra cũng phải cảm ơn trời đất.
Ninh Nghị ôm nàng một lúc mới nhớ ra:
- Những người Lương Sơn đó thì sao?
- Nghe nói họ chạy đến Giang Ninh cướp ngục, phản tặc Phương Lạp vốn bị
giải lên Bắc, bị bọn họ cướp được, trên đường giết ra khỏi thành, cửa
thành vốn được quân coi giữ đã đóng lại nhưng bọn họ đã sắp xếp nhiều
người, cửa Đông được mở gần nửa canh giờ, người đều chạy đi mất.
Nói đến đây nàng lại nói tiếp:
- Văn Nhân tiên sinh mang theo thủ hạ của y đuổi theo rồi.
Ninh Nghị nhắm mắt lại gật đầu. Hắn vốn dĩ cũng định đuổi giết quyết không
thể để những người Lương Sơn đó được thả về. Bây giờ hôn mê ba ngày, xem ra không có cơ hội này rồi. Trên thực tế đám phỉ Lương Sơn đều là những người giang hồ lão luyện, lần này đến đều là những cao thủ, dù sao thì
thủ hạ của Vân Nhân Bất Nhị cũng không nhiều lắm, không biết có cơ hội
giết chết được bọn chúng không?
Đương nhiên, mình cũng không phải là cao thủ gì, lúc đầu nói phải đuổi giết chẳng qua chỉ là ngoan cố,
chẳng qua là lúc trao đổi con tin hắn nghĩ đến có thể lợi dụng điểm nay. Nếu lúc đó chưa ngất đi, hắn cũng vẫn đuổi giết, sau đó hành sự theo
hoàn cảnh, chứ cũng chưa nắm chắc kế hoạch. Đến lúc này đương nhiên cũng không thể cho rằng đám Văn Nhân Bất Nhị thiếu mình là không thể được,
việc đuổi giết chúng nhân Lương Sơn, tạm thời chỉ có thể giao cho bọn
họ.
Tiếp tục nghỉ ngơi trên giường một ngày như vậy, cơ thể hắn
dần hồi lại, gắng gượng có thể xuống giường rồi. Trong những ngày này
cũng có người đi tới đi lui, hoặc đến thăm bệnh nhân. Tô Văn Định, Tô
Văn Phương thân cận với phòng lớn Tô gia họ trước sau đến đây, tỏ vẻ dù
có thế nào cũng sẽ đi theo hắn và Tô Đàn Nhi.
Ninh Nghị vốn cũng
không để ý việc này, lúc này trong câu nói mọi người cũng đã biết đại
khái câu chuyện. Trong sự kiện lần này, người của phòng hai phòng ba đã
chết không ít, nhưng bây giờ Tô Đàn Nhi đã dọn ra khỏi Tô gia, quả thực
chính là muốn tỏ thái độ quyết liệt với phòng hai phòng ba, Tô Dũ càng
ngầm đồng ý thì sự thật này càng thêm được xác định, rất nhiều người đã
bắt đầu lo lắng thực sự.
Vô Dũ vốn dĩ luôn duy trì Tô gia một
cách hoàn chỉnh, thậm chí còn bắt đầu đem quyền lực giao cho phòng lớn,
nếu không có chuyện lần này, phòng ba của Tô gia dù có xa cách nhưng
cũng vẫn là người một nhà thân thiết. Còn một khi khiến cho Tô Đàn Nhi
thực sự quyết liệt với phòng hai phòng ba thì từ nay về sau người một
nhà cũng chỉ còn là trên danh nghĩa mà thôi. Dù ngay lúc này Ninh Nghị
cũng không biết tại sao Tô Dũ phải ra quyết định như vậy.
Ngoài
việc những người này lục tục tới thăm, thì còn có những đứa trẻ của Tô
gia bày tỏ lập trường cũng tới nhiều, có thể là vì trước đây chúng đã
được hắn dạy học. Những đứa trẻ kia có rất nhiều đứa là thuộc phòng hai
phòng ba, người lớn của bọn chúng có thể không bày tỏ lập trường rõ
ràng, lúc này phái lũ trẻ tới, chí ít là đã hiểu rõ vị ân sư thụ nghiệp
này, muốn sau này còn giữ lại được chút hương hỏa nhà mình.
Ban
ngày Tô Đàn Nhi vào linh đường một lát sau đó về ăn cơm, nghỉ ngơi, rất
dịu dàng hòa nhã với Ninh Nghị, tâm trạng vì trong cảnh bi thương nên
cũng có chút lạnh đạm, nhưng trên việc làm, nàng đã ngầm hài lòng với
cuộc sống ở riêng như vậy. Còn Tô gia bên kia, lão gia Tô Dũ xem ra cũng đang thúc đẩy tất cả, làm cho Ninh Nghị cảm thấy có chút kì lạ.
Ngoài người của Tô gia, ngày hôm sau thậm chí còn có Tiết gia, Ô gia, Bộc
Dương gia đều có người đến an ủi hoặc là gửi thiếp chia buồn. Mấy hôm
trước, chuyện chúng nhân Lương Sơn đại náo cả Giang Minh đã khiến cả Tô
gia bị liên lụy, còn với một mình Ninh Nghị đấu với chúng phỉ Lương Sơn
đảm bảo người nhà chu toàn, cuối cùng trong mưa to vết thương chồng
chất, giằng co với bọn chúng, bảo vệ được tính mạng của người nhà rồi
mới ngã xuống, chuyện này cũng đã truyền ra ngoài.
Trong tuyệt
cảnh kia, có thể lấy sức của một người mà giết con đường máu, tìm hy
vọng bảo vệ tính mạng của cả nhà, sự hi sinh này sao có thể chỉ dùng từ
dũng cảm, trí tuệ để hình dung được. Huống hồ trước kia hắn đã nổi
tiếng, chẳng qua là thơ ca của hắn, một tên thư sinh trong tuyệt cảnh mà làm được chuyện này khiến mọi người ngưỡng mộ khó nói lên lời.
- Nghe nói hơn một nửa cô gái ở thanh lâu, nguyện trả tiền để được ở cùng ngươi một đêm, để an ủi linh hồn và thể xác của người anh hùng. Tiếng
tốt thế này, Lập Hằng cũng nên dùng chứ …
Hôm sau ngoài người của Tô gia đến thăm còn có phò mã Khang Hiền. Ông đã biết Ninh Nghị đồng ý
tham gia Mật Trinh Ti, thấy sức khỏe hắn dần bình phục, ông cũng có vài
phần vui mừng, vừa uống trà còn vừa trêu chọc.
Liên quan đến
chuyện Mật Trinh ti, đương nhiên cũng sẽ không nói gì thêm khi hắn còn
chưa bình phục. Trong xương cốt Khang Hiền cũng coi như có tiêu chuẩn
của văn nhân, tôn trọng dụng binh, tôn trọng bình tĩnh, cũng tôn trọng
trong lúc giận dữ rút kiếm, lấy oán báo oán, bởi vậy cách hành sự của
Ninh Nghị cũng khiến ông thích thú. Biết Ninh Nghị không vội nói về Mật
Trinh Ti, nhưng chắc chắn sẽ quan tâm đến Lương Sơn Bạc liền gọi Lục A
Qúy đến để gã nói cho hắn biết chút tình hình có liên quan đến Lương Sơn mà Mật Trinh Ti biết.
Sau đó, Ninh Nghi nghe được một cái tên khiến hắn có chút bất ngờ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT