Đêm đầu tiên Kiều Lăng gặp Hứa Huệ Chanh, gã thua mất một chiếc xe.

Chiếc xe đó còn chưa được sang tên.

Sau khi Chung Định thắng được, vẫn cứ để xe ở trong gara. Lần duy nhất lái, chính là mấy ngày trước.

Cửa kính xe màu trà thẫm.

Lúc Chung Định xông thẳng vào biệt thự, mọi người đều không nhìn thấy người lái là ai. Duy chỉ có Phượng Hữu và Thẩm Thung Nhạn thấy rõ người bên trong. Mà nay, Phượng Hữu thì giống như đã bốc hơi. Còn Thẩm Thung Nhạn thì duy trì sự im lặng.

Chung phụ sau khi biết được Phượng Hữu có ý đồ muốn làm nhục người phụ nữ của Chung Định, thì đã đổ hết mọi hoài nghi lên đầu hắn, thế nhưng nhất thời ông ta vẫn chưa có chứng cứ, chỉ có thể bắt đầu từ phía Kiều Lăng trước.

Dù sao Kiều Lăng và Chung Định cũng chơi cùng nhau, không thể thoát khỏi liên quan.

Kiều Lăng không hề bất ngờ về lời hẹn của Chung phụ, gã nhận lời rất phóng khoáng sảng khoái.

Sau khi gặp nhau, Kiều Lăng cứ luôn miệng “Chú Chung,” mặt cười roi rói.

Chung phụ cũng cười, dáng vẻ của vị trưởng bối hiền từ, “Nào, đến đây ngồi.” Ông căn dặn nhân viên phục vụ lên trà, sau đó làm bộ làm tịch hỏi thăm tình hình gần đây của Kiều Lăng.

Kiều Lăng vẫn luôn treo nụ cười trên môi. Gã đang đợi, đợi Chung phụ đi vào vấn đề chính.

Chung phụ hỏi han ân cần cả mười phút, rồi nói, “Mấy ngày trước, trong nhà Phượng Hữu xảy ra chuyện.”

Cuối cùng cũng đến rồi.

Kiều Lăng tò mò hỏi, “Tình hình thế nào?”

“Có vài chuyện không được tốt lắm.” Chung phụ xoay đầu nhìn Kiều Lăng, ánh mắt sắc bén hơn ban nãy, “Có chút liên quan đến chiếc xe của cháu.”

“Xe?” Kiều Lăng càng thêm tò mò, “Chiếc nào vậy?”

Chung phụ đưa qua một mảnh giấy, bên trên có một dãy số xe.

Kiều Lăng liếc mắt một cái, nhướng cao mày, “Chiếc này à, cháu cũng không rõ, đã mất từ cả mấy tháng trước rồi. Lúc ra ngoài cháu uống rượu say, tỉnh lại thì xe đã không còn đó nữa.”

“Trùng hợp vậy à.” Chung phụ cười đến sâu xa khó lường, “Sao lại không kiếm về.”

Kiều Lăng cười ha hả hai tiếng, “Cũng có thể là đậu xe sai chỗ, bị kéo đi rồi. Đi đến cảnh sát giao thông càng phiền phức.”

Chung phụ ha một tiếng.

Kiều Lăng tiếp tục nói, “Vả lại chiếc xe đó của cháu, cứ hai ba bữa là phải đem đi bảo dưỡng, mất rồi lại càng bớt việc.”

Lời của Kiều Lăng, lại rất phù hợp với tính cách của gã. Trước kia một năm gã vứt ba chiếc xe. Miệng gã leo lẻo rằng, cái cũ không đi, cái mới không tới. Ở trong những nhà phú hào thế này, phá của đã thành một thói quen.

Chung phụ đã nghe chuyện Kiều Lăng từng vứt xe, thế nhưng như vậy không đại diện rằng, Chung phụ tin lời Kiều Lăng nói.

Lần giải thích này của Kiều Lăng, chỉ có thể nói rõ, thằng nhóc đứng về phía Chung Định.

Chung phụ lại cười, nhắc nhở, “Nghe nói gần đây cháu cũng đang tranh thầu thửa ruộng ở thành Nam?”

“Tin tức của chú Chung thật nhanh lẹ.” Kiều Lăng nhún vai, “Cháu chỉ tham gia náo nhiệt thôi, bản lĩnh của cháu đâu có lớn như bên chú, nuốt không trôi.”

“Đừng có tự hạ thấp bản thân chứ, cứ liều một chút thì vẫn ổn.”

“Không liều nữa.” Kiều Lăng cười ranh mãnh, “Ngày đấu thầu trùng hợp lại là ngày sinh nhật của mẹ cháu, bà ấy quan trọng hơn miếng đất đó nhiều.”

Chung phụ chầm chậm uống trà, trong lòng cười lạnh.

Trên thế gian này, có thứ gì có thể quan trọng hơn chuyện kiếm tiền chứ. Cho dù có đặt Phượng Oanh Oanh và quyền thế lên bàn cân, thì ông ta vẫn sẽ chọn vế sau. Tất nhiên, nếu có thể đặt được cả hai, thì thật hoàn mỹ.

—-

Lần đi này, Kiều Lăng đã tỏ rõ lập trường, gã đang bảo vệ Chung Định.

Chung phụ căn bản đã xác nhận, chuyện ngày 14 tháng 2 có phần của Chung Định.

Kiều Lăng lễ phép cáo từ, sau đó ra khỏi quán trà.

Gã đã biết từ sớm, chuyện này không thể che giấu được. Thế nhưng gã lại không hiểu, Chung Định chống đối với ba mình như vậy, là để làm gì.

Trong lòng Kiều Lăng cũng có phỏng đoán, thế nhưng vẫn lần lữa không muốn tin.

Gã báo cho Chung Định biết chuyện gặp mặt giữa mình và Chung phụ.

Chung Định bình bình trả lời, “Tao biết rồi.”

Nói xong hắn cúp máy, rồi kéo Hứa Huệ Chanh lên căn phòng mặt trời trên lầu hai.

Bắt đầu từ tối hôm qua đã có mưa phùn rả rích, đến tận bây giờ vẫn chưa tạnh. Căn phòng mặt trời lại không có ánh dương, mây mù giăng đầy bên ngoài cửa sổ.

Hứa Huệ Chanh không biết Chung Định đến đây làm gì, cho dù là muốn thưởng thức cảnh mưa, thì cũng không nên chọn thời điểm sương mù dày thế này, chẳng nhìn rõ được gì cả.

Chung Định phóng mắt về nơi xa, bên đó rặt một màu xám trắng, bóng cây mờ mờ tỏ tỏ, “Tiểu Sơn Trà, em thích căn phòng này không?”

Cô gật gật đầu, “Thích.”

Hắn chà xát đôi tay lạnh ngắt của cô, làm cô ấm lên, “Vây anh sang tên cho em.”

Hứa Huệ Chanh hết sức kinh ngạc nhìn hắn, “Cho em… để làm gì?” Đây đã không phải là chuyện sáu triệu tệ nữa rồi. Căn phòng này, bố cục và tầm nhìn đều cực tốt, lại xây dựa vào núi, có sự trong lành của thiên nhiên. Cô ngờ rằng phải đến vài chục triệu.

“Ngốc.” Chung Định búng nhẹ lên trán cô.

Cô sợ đến sững cả người.

Hắn cười ôm lấy cô, “Cho thì em cứ lấy.”

“Tại … sao…” Cô nào có tài đức gì.

“Anh thích.”

Hứa Huệ Chanh ngửa đầu nhìn hắn.

Ánh mắt của Chung Định vẫn nhìn về nơi xa xôi không tên kia, trong mắt của hắn, có một loại hướng tới mà cô đọc không hiểu. Cô không biết đó là cái gì. Cô chỉ biết rằng, lúc này tâm tình của hắn thật sự rất tốt.

Như hắn đã nói, hắn vui thích.

Thật ra lời “thích” cô nói ban nãy, ý rằng vì nơi này có hắn. Cảm giác yêu thích và giá trị của căn phòng này không liên quan đến nhau, chỉ vì có sự tồn tại của hắn.

Trái tim của Hứa Huệ Chanh ở nơi hắn càng lún càng sâu, sâu đến mức hoàn toàn không thể quay đầu lại được nữa.

Bây giờ cô không màng đến chuyện hôn sự của hắn nữa, chỉ muốn có thể ở bên cạnh hắn, thì những chuyện khác cô đều không để ý. Cũng như thái độ của hắn đối với đoạn quá khứ kia của cô vậy.

—-

Buổi sáng ngày hôm sau, Chung Định nhận được điện thoại từ trợ lý của Chung lão thái gia, thông báo cho hắn về Chung gia một chuyến.

Chung Định trong lòng hiểu rõ, nhưng vẫn vờ hỏi, “Ông nội có nói là chuyện gì không?”

“Thiếu gia cứ về thì khắc biết thôi ạ.” Giọng điệu của vị trợ lý lại rất cung kính.

“Bây giờ tôi sẽ qua.”

Lúc hắn ra ngoài, cười đến là thư thái xán lại, ôm lấy Hứa Huệ Chanh hôn vài lượt, “Đợi anh trở về.”

Hứa Huệ Chanh cảm nhận được niềm vui sướng trong lòng hắn, cũng cười theo, “Em đợi.”

Hai chữ đơn giản này, khiến cho trái tim hắn đầy ắp.

Chung Định đi trên con đường mòn của Chung gia, hắn nhìn khắp bốn phía. Nơi này, trong miền ký ức của mình, hắn chẳng tìm thấy được hồi ức tốt đẹp nào cả.

Ngày trước Chung Diên có nói, “Chẳng có cha mẹ nào lại không yêu thương con cái của mình.”

Từ lúc sáu tuổi, Chung Định đã không tin lời nói này.

Cho dù sau này Chung Diên cho Chung Định rất nhiều tình thương anh em, thế nhưng đó cũng không bù đắp được việc Chung Định từ nhỏ đến lớn chưa từng được nhận tình yêu từ cha mẹ.

Tình cảm của Chung Định, trước nay vốn thiếu đi một mảnh.

Mà nay, hắn đã hoàn toàn vứt bỏ mảnh đó rồi.

Bên trong nhà lớn của Chung lão thái gia, Chung phụ và Chung mẫu đều có mặt, thậm chí ngay cả Phượng Oanh Oanh không danh không phận cũng đến.

Chung Định mắt như trăng non, bước vào, “Chào ông nội, chào cha, chào mẹ.”

Phượng Oanh Oanh nhìn thấy Chung Định, tỏ ra vô cùng kích động. Bà ta ôm lấy ngực mình, khóe mắt lại tuôn lệ.

Chung lão thái gia liếc mắt qua.

Chung phụ lập tức kéo nhẹ bà ta một cái, tỏ ý bảo bà ta bình tĩnh lại.

“Chuyện của Phượng Hữu.” Chung lão thái gia thong thả nói, “Hy vọng cháu cho một lời giải thích.”

“Nhiều ngày vậy rồi, ba vẫn chưa tra ra à?” Mắt mày của Chung Định nhướng lên.

Chung phụ mặt lạnh như băng.

Chuyện mà ông ta nắm rõ, đó là Phượng Hữu bắt con ả tình nhân bé nhỏ của Chung Định, trong lúc nổi giận, Chung Định đã xông vào nhà của Phượng Hữu.

Vậy nhưng thế lực của Chung Định hình thành như thế nào, đám nam nữ mặc đồ đen vào nhà Phượng Oanh Oanh ăn nói ngông cuồng kia bây giờ ở đâu? Chung phụ không hay biết gì cả.

Mà càng tra không ra, thì càng chứng minh Chung Định che giấu càng kỹ.

Liên quan đến chuyện này, tự tôn của Chung phụ đã bị đụng chạm. Bản thân ông ta chưa hề xem trọng đứa con này, thế mà nó lại có thể chạm đến bên Phượng Hữu. Sau này Chung phụ suy nghĩ kỹ càng, đây đại khái là do ông ta và Phượng Hữu đã khinh địch rồi. Dù sao thì Phượng Hữu làm sao có thể ngờ tới được Chung Định nhàn nhã như vậy, mà cũng có thể có được thế lực của mình chứ.

Chung phụ tin chắc, nếu như trước kia Chung Định có để lộ ra chút dấu vết, thì Phượng Hữu sẽ không thể thất bại được.

Chung lão thái gia nghe ra được sự mỉa mai trong giọng điệu của Chung Định, ông ho khan một tiếng, tiếp tục nói với Chung Định, “Ta muốn cháu tự mình nói cho rõ.”

“Không nói rõ được.” Chung Định nhàn tản đi đến bên ghế sofa, ngồi xuống. Một tay của hắn đặt lên lưng ghế, tư thế duỗi người có phong vị tiêu sái nói không nên lời.

Chung mẫu không ưa nhất là dáng điệu lười nhác này của Chung Định. Bà bĩu môi, không dự tính sẽ đi bênh vực.

“Thế nào mà nói không rõ!” Cuối thì thì Phượng Oanh Oanh cũng nổi đóa lên, “Mày đem con trai tao giấu nơi nào rồi?”

“Con trai bà?” Chung Định cong môi cười, âm khí dày đặc, “Con trai bà thì liên quan gì đến tôi?”

“Láo xược.” Chung phụ tiến lên một bước, che chở Phượng Oanh Oanh, “Đó là em trai của mày.”

Chung Định lấy bật lửa ra, nghịch hộp thuốc, “Em trai tôi chỉ có một, mà nó thì chết rồi.”

Sắc mặt Chung mẫu khẽ biến.

Chung lão thái gia híp mắt lại. Chung Định thế này, ông cảm thấy rất kỳ quái. Ngày thường trước mặt cha mẹ, thằng cháu này chỉ lạnh nhạt, nhưng chưa từng chống đối gì nhiều.

“Cha.” Chung phụ xoay về hướng Chung lão thái gia, “Phượng Hữu đã nhận tổ quy tông, thằng bé là con cháu Chung gia chúng ta. Mà bây giờ công ty đang phát triển, không có thằng bé thì không được.”

“Ừm.” Chung lão thái gia gật đầu, ông vẫn nhìn về phía Chung Định, “Náo loạn thì cũng đã náo loạn mấy ngày rồi, có gì giận dỗi thì nên nguôi đi.”

Chung Định ngước mắt, nhìn thẳng về phía Chung lão thái gia, “Không giận.”

“Con người của ta ấy, không tán thành cái loại chuyện vì phụ nữ mà làm to chuyện,” Đang nói, Chung lão thái gia lại quét mắt nhìn về phía Phượng Oanh Oanh. Ý tứ rất rõ ràng, ông không muốn nhìn thấy Phượng Oanh Oanh.

Chung phụ lập tức buông tay của Phượng Oanh Oanh ra.

Phượng Oanh Oanh có chút tổn thương, đau buồn nhìn về phía Chung phụ.

Nhìn thấy màn này, Chung mẫu rất xem thường.

“Cháu cũng không tán thành.” Chung Định châm điếu thuốc trong tay mình, đưa lên miệng rít vào một hơi, “Thế nhưng việc cháu không tán thành hơn, chính là bốn chữ “lấy ân trả oán”. Ông nội, ông cảm thấy thế nào?”

Chung lão thái gia trầm mặc. Tôn chỉ trước sau như một của Chung gia, chính là có oán phải trả.

“Giáo huấn những chuyện này, nếu như không nghiêm khắc, thì nó làm sao mà học cho tốt được nhỉ?” Đáy mắt của Chung Định dần dần nổi lên sự tàn bạo dày đặc.

Chung lão thái gia nhìn đứa cháu của mình, cảm thấy nó càng ngày càng xa lạ. Người đàn ông khí thế ác liệt trước mắt này, làm sao có thể là cái đứa Chung Định tầm thường kia được.

“Phượng Hữu…” Chung phụ mới nói ra hai chữ này thì đã ngừng lại. Sau khi ông ta quan sát sắc mặt của Chung lão thái gia rồi mới tiếp tục nói, “Bây giờ đang là trụ cột của công ty, có một hạng mục lớn vẫn đang đợi nó gật đầu.”

Chung Định châm biếm nói, “Cha đang tuổi sung mãn, vậy mà đã không có tư cách ra quyết sách rồi à?”

Chung phụ nổi giận, “Chuyện của công ty không đến phiên mày xía mõm vào.”

“Hay là do cha lưu luyến mỹ nhân, bỏ bê chính sự.” Chung Định nhả một hơi thuốc ra, nụ cười càng lúc càng đậm, “Ông nội, chi bằng cháu giúp ông thanh lý môn hộ, thế nào?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play