Chung phụ cười gằn, ở trước mặt ông ta nói ra hai chữ “tắm máu”, thật không biết trời cao đất dày. Ông ta gọi một cuộc điện thoại cho thư ký của mình.

Bên kia thư ký hiểu ý, lập tức nghe lệnh an bài.

Hayakawa Riho đứng ở giữa phòng, nghe hết nội dung cuộc điện thoại của Chung phụ, cô vẫn duy trì nụ cười mỉm trên môi.

Chính vào lúc Chung phụ tưởng rằng đám nam nữ áo đen không rõ lai lịch này sẽ bị quét sạch toàn bộ, thì họ lại đột ngột rời đi.

Ra đi cực kỳ thoải mái.

Hayakawa Riho nói thế này, “Nếu như bên đó đã xử xong rồi, thì chúng ta về nhà nghỉ ngơi thôi.” Nói xong, cô ta liền xoay người rời khỏi.

“Đợi đã.” Chung phụ kêu cô ta lại, giọng điệu uy nghiêm đáng sợ.

Cô làm lơ không thèm nghe, cứ thế mà dẫn cả một nhóm lớn người trở về nghỉ ngơi, không nhìn đến cảnh hỗn độn mà lúc nãy mình đã tạo nên ở bên ngoài nhà.

Chung phụ lúc này vẫn không hiểu “bên đó” mà cô ta nói là chỉ nơi nào.

Sau đó, Phượng Oanh Oanh kinh hoảng lúng túng nhào vào lòng ông ta, run như một con cầy sấy, môi cũng trắng bệch, “Con trai… con trai… nó…”

Con trai trong lòng Chung phụ là ai? Tất nhiên là Phượng Hữu.

Chung phụ lập tức hỏi han tỉ mỉ tình hình của Phượng Hữu, được biết gã sống chết còn chưa biết, Chung phụ thật sự nổi giận xung thiên.

Ông ta và Phượng Oanh Oanh vội vàng chạy đến biệt thự của Phượng Hữu.

Đám thuộc hạ ở nơi đó, toàn bộ đều trọng thương.

Cửa lớn của biệt thự xiên vẹo, giống như bị thứ gì đó tông vào. Không chỉ có thể, hàng rào quanh nhà phía trong, cũng đều sập đổ. Trên nền đất có vết bánh xe nghiến sâu xuống. Bên trong vườn hoa lộn xộn ngổn ngang, chậu hoa vỡ nát đầy dưới đất, ở nơi xa xa, còn có xác của con chó săn.

Trên mặt cỏ, là một vũng máu lớn.

Chỉ có điều không nhìn thấy Phượng Hữu ở đâu.

Phượng Oanh Oanh nhìn thấy máu, suýt chút thì hôn mê bất tỉnh, “Con trai ở đâu rồi?”

Chung phụ ôm chặt lấy Phượng Oanh Oanh đang khóc nức nở, nhỏ giọng an ủi. Trong lòng ông ta lửa giận phừng phừng, hận không thể nào băm vằm kẻ địch thành vạn mảnh.

Lúc nửa đêm, trợ lý báo tin về.

Chung phụ vừa nghe, lại càng hoảng loạn.

Phượng Hữu đến nay chẳng biết đi đâu.

—-

So với bên Chung phụ tối nay nóng lòng mất ngủ, thì phía bên Chung Định, không khí lại rất yên bình.

Lúc Hứa Huệ Chanh mở mắt ra, thì xe đã rời khỏi biệt thự một khoảng xa.

Chiếc xe này tuy là loại SUV chịu được va chạm, thế nhưng cái cách đụng xe không màng sống chết của Chung Định, đã khiến cho chiếc xe hư hại rất nặng.

Kiều Lăng đợi ở đầu đường.

Chung Định bỏ chiếc xe của mình lại, kéo Hứa Huệ Chanh ngồi vào trong xe của Kiều Lăng.

Hứa Huệ Chanh cúi thấp đầu, quần áo của cô bẩn thỉu, Chung Định giúp cô vỗ vỗ bụi đất.

Kiều Lăng liếc mắt nhìn phía sau xe.

Cũng không biết người phụ nữ này, có thể coi như là khắc tinh của Chung Định hay không. Chung Định và gia tộc không có tình cảm gì, thế nhưng cũng không xung đột lớn. Hắn tháo bỏ trách nhiệm của mình xuống, dù sao thì cơm áo hắn cũng chẳng cần lo. Trưởng bối trong Chung gia nhìn hắn như thế nào, hắn đã không quan tâm từ lâu rồi.

Mấy năm nay Phượng Hữu âm thầm ngấp nghé cổ phiếu của Chung Định.

Khi nói đến chuyện này, Chung Định châm biếm cười, “Có bản lĩnh thì nó giành thử.”

Trong lòng Kiều Lăng hiểu rõ, sở dĩ Chung Định quan tâm đến cổ phiếu của Chung thị, chính bởi vì đó là do Chung Diên để lại.

Sự tồn tại của Chung Diên, che lấp đi hào quang của Chung Định. Thứ nhất, bởi vì Chung Diên có đầu óc kinh doanh vượt trội, điều này khiến cho Chung gia từ trên xuống dưới đều nhìn với cặp mắt khác hẳn. Thứ hai, Chung Định lười.

Tuy rằng khi so sánh, Chung Định tỏ ra rất thứ phẩm, thế nhưng, hắn lại rất coi trọng người em trai này. Trong gia tộc đặt lợi ích lên đầu như Chung gia, tình cảm giữa hai anh em, hẳn là rất kỳ quái.

Sau khi Chung Diên chết đi, ngoại trừ phần cổ phiếu đáng lẽ phải có, những thứ khác Chung Định chẳng hề quan tâm.

Kiều Lăng còn cho rằng, đã không còn thứ gì có thể khiến Chung Định quan tâm đến nữa.

Không ngờ, xuất hiện một người phụ nữ.

Kiều Lăng cũng không biết, đây là việc tốt hay việc xấu, gã chỉ hy vọng, quan hệ của Chung Định và gia đình đừng quá cương. Huống hồ chi, bây giờ Chung Định còn có sợi dây rằng buộc là cuộc liên hôn với Thẩm gia.

Buổi tiệc đính hôn vào cuối tuần sau, thiếp mời đã phát ra cả rồi. Loại chuyện Chung Định vì hồng nhan nổi giận xung quan, thứ bị xé xuống, cũng là thể diện của Thẩm gia.

Kiều Lăng lo rằng, Chung Thẩm sẽ hợp lại đối phó Chung Định.

Thế nhưng dễ nhận ra, bản thân Chung Định hoàn toàn chưa hề có chút nào băn khoăn.

Chung Định nhéo nhéo gương mặt của Hứa Huệ Chanh, “Vẫn còn sợ à?”

Cô ngẩng đầu nhìn hắn, lắc lắc đầu.

Hắn kéo cô vào trong lòng, tay vỗ vỗ lên vai cô.

Cô dựa vào vòm ngực của hắn, an tâm nhắm mắt lại.

Hai người đều im lặng.

Kiều Lăng liếc nhìn cặp đôi này, bỗng có chút hâm mộ.

Giao tình thông ý tâm hài hòa, đêm khuya tri kỷ nào ai hỡi? (*)

—-

Sau khi Chung Định và Hứa Huệ Chanh về đến nhà, chị Vương mới bắt đầu chuẩn bị thức ăn. Chị Vương không biết những chuyện trước đó, chỉ nghĩ rằng đôi trẻ này muốn ở nhà đón lễ.

Hứa Huệ Chanh là người phụ nữ đầu tiên mà Chung Định đưa về nhà.

Trong mắt của Chị Vương, Điền Tú Vân đến đây là vì công việc, nên không đáng nhắc đến.

Chị Vương không hề hay biết về quá khứ của Hứa Huệ Chanh, chị nhìn đôi nam nữ này, cảm thấy họ rất xứng đôi vừa lứa. Điều quan trọng nhất là, vẻ thả lỏng của Chung Định có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

Sau khi chị bưng đồ ăn lên liền rời khỏi.

Hứa Huệ Chanh không nói gì nhiều, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Chung Định.

Chung Định chỉ ăn đồ ăn do cô gắp, những thứ khác hắn đều không động đến.

Người bạn gái này của hắn, có một điểm rất tốt, đó chính là không xen vào chuyện riêng của hắn. Có lẽ cho dù hắn và cái cô Thẩm gì đó kết hôn, thì cô vẫn sẽ thản nhiên cười khi ở trước mắt hắn.

Thế nhưng bởi vì hắn, mà cô gặp phải chuyện ngày hôm nay, nhưng cô vẫn không hỏi gì.

Hắn không phân biệt được thứ tính cảm lạ lẫm đang trào dâng trong lồng ngực mình là gì. Trên thế gian này chỉ có một cô ngốc như thế này, có thể đem toàn bộ bản thân mình phó thác cho hắn. Hắn nói cái gì, cô cũng tin tưởng. Hắn làm cái gì, cô cũng không oán.

Bữa cơm này, cả hai đều trầm mặc.

Trong lòng Hứa Huệ Chanh tỏ như gương sáng, tên đàn ông thả chó cắn cô, có ân oán với Chung Định. Nói thế nào thì cô cũng đã trải qua phong trần, chút chuyện này, cô có thể đoán ra được. Chung Định ở trong hào môn thế gia, những loại tranh giành ngoài mặt lẫn cấu xé trong tối, khó mà tránh khỏi.

Loại hành vi không lo việc chỉ tiêu tiền của Chung Định, người khác không căm ghét mới lạ.

Thế nhưng cô không trách hắn. Là cái tên đàn ông thả chó đó mói bỉ ổi đê tiện.

Sau bữa tối, Chị Vương đi lên thu dọn bàn ăn.

Còn Chung Định thì kéo Hứa Huệ Chanh đến phòng phẩm rượu.

Chung Định lấy mấy chai rượu trên kệ xuống, “Hôm nay không mua được quà gì, cho em ngắm soái ca, coi như là quà tặng.”

Hứa Huệ Chanh cuối cùng cười rồi. Trong mắt cô, dáng vẻ của hắn thế nào cũng đều đẹp. Đẹp nhất.

Đáng tiếc rằng, túi xách của cô đã rơi trong nhà vệ sinh khu mua sắm rồi. Món quà hoa Sơn Trà đó cũng lạc mất trong đó rồi.

Chung Định ngậm điều thuốc, nhưng không đốt. Hắn cởi áo ngoài ra, cởi bỏ ba chiếc nút phía trên cùng của áo sơ mi, rồi lại xắn tay áo lên.

Cô biết hắn cố ý, cố ý khiến cho mình đẹp trai đến không biên giới. Thế nhưng, trước nay cô rất phối hợp với hắn, nhất là vào những lúc hắn muốn được cô khen. Cô vỗ tay cười, “Chung tiên sinh, đại soái ca!”

Động tác của hắn dừng lại, nhìn thấy chiếc răng khểnh của cô lộ ra, ánh mắt hắn có ý cười nhàn nhạt, sau đó hắn quay lại với trò tung hứng ly pha rượu.

Hứa Huệ Chanh ngồi trên quầy bar, chống tay lên má nhìn hắn.

Cô có thể gặp được hắn, là điều may mắn lớn nhất. Có lẽ trong tương lai ông trời sẽ thu hồi điều may mắn này lại, cô chỉ có thể cầu khấn, mong cho ngày đó đừng đến quá sớm.

Chung Định đẩy một ly rượu cho cô, “Không say đâu, em thích uống thế nào thì cứ uống như thế.”

Cô nhấp một chút, vị ngòn ngọt. Quả nhiên là khẩu vị của Chung Định. Cô uống từng ngụm, từng ngụm. Chiếc ly rất nhanh đã thấy đáy.

Bởi vì hắn nói sẽ không say, cho nên cô nốc hết ba ly.

Sau đó, cô dần dà bắt đầu choáng váng.

Âm nhạc trong phòng đột nhiên nổi lên một giai điệu nào đó, cô cảm thấy rất quen thuộc, bèn ngâm một câu. Sau một câu, miệng cô hát ra và giai điệu của âm nhạc hoàn toàn không ăn nhập gì nhau cả. Cô mặc kệ, tiếp tục hát của mình.

Chung Định vừa nhìn thấy bộ dáng của cô thì liền biết cô đã say rồi. Ánh mắt của cô đã trở nên mơ màng.

Hắn chưa hề nghe thấy cô hát, chỉ nhớ đến điệu múa cứng nhắc của cô. Hắn cười chọc ghẹo cô, ngón trỏ ve vuốt chiếc cằm của cô, “Tiểu Sơn Trà, em đang hát gì đó?”

Hứa Huệ Chanh cười vui, “Quả táo, quả táo!”

“Hửm?”

“Suỵt, anh nghe xem…” Cô nắm lấy ngón trỏ của hắn, đặt lên môi của mình, “Bài này… gọi là quả táo.”

Chung Định thật sự không biết bài hát tiếng Pháp này, còn có cái tên khác gọi là quả táo.

Hứa Huệ Chanh nghe một hồi, lắc lắc đầu, “Anh ta hát sai rồi…”

Hắn cười, ngón trỏ tự động xoa nhẹ cánh môi của cô, “Vậy em hát đi.”

“Em hát…” Suýt chút thì cô cắn phải ngón tay của hắn, sau đó thì cô hất tay hắn ra, tiếp tục hát, “Quả táo, quả táo!”

“Câu này em hát rồi.”

Hai tay của Hứa Huệ Chanh nắm lấy ly rượu, bắt đầu lớn tiếng hát, “Không rời! Không bỏ!”

“Tiểu Sơn Trà…”

“Càng thêm! Ấm áp!”

“Anh nói…”

“Thắp sáng lửaaaaaa!” Cô hát xong rồi uống hết một ngụm lớn rượu.

Hắn đợi một chút, nhìn thấy cô không hát nữa, mở miệng nói, “Tiểu Sơn…”

“Lửaaaaaa!”

Cuối cùng Chung Định hoàn toàn ngậm miệng.

“Sườn núi, sườn núi!” Hứa Huệ Chanh đặt mạnh ly rượu xuống, “Không rời! Không bỏ!” Cô lặp lại bốn chữ này thêm lần nữa, sau đó nghĩ ra gì đó, đưa hay tay bấu lấy vai của hắn, “Chung tiên sinh…”

Chung Định cứ tưởng rằng cô muốn hát bên tai hắn, thế nhưng cô lại nói, “Sau này anh phải nhớ em… phải nhớ…”

Hai tay cô vòng qua vai hắn, trên lưng hắn cô viết lên mấy chữ, nét viết rất lộn xộn.

Hắn đoán, chữ thứ nhất và chữ thứ ba, chắc hẳn là “không”.

Hứa Huệ Chanh lẩm bẩm, “Phải nhớ…”

“Ừm.” Bởi vì cách bởi quầy bar, hắn chỉ có thể đỡ lấy vai của cô, “Anh sẽ nhớ.”

“Vậy thì tốt…” Cô hát rất khẽ, rất khẽ, “Không rời, không bỏ…”

Chung Định nghiêng về trước, trán chạm trán cô, “Tiểu Sơn Trà, anh hứa với em, không rời không bỏ.”

Cô mở to mắt, nhìn ngũ quan phóng đại của hắn, cô không phân biệt được đây là hiện thực hay là cảnh mộng, sau đó cô nâng gương mặt hắn, hôn lên môi hắn.

Đây là lần đầu tiên Hứa Huệ Chanh chủ động. Tuy rằng chỉ là chạm lên môi, chẳng có những động tác khác.

Chung Định khắc sâu hơn nụ hôn này.

Thật ra lúc ở thành phố S, hắn đã hứa với cô từ sớm rồi, không rời không bỏ. Chỉ là mấy năm lang bạc kỳ hồ, cô đã mất đi lòng tự tin, vẫn mãi không dám đòi hỏi gì ở hắn. Cũng chỉ khi uống say rồi, cô mới đáng yêu thêm chút này đây.

—-

Hai ngày sau Chung phụ gọi điện thoại cho Chung Định. Hai cha con bắt đầu đều nói những lời khách sáo thường ngày.

Sau đó Chung phụ thật sự chịu không nổi những lời hỏi thăm trên trời dưới biển nữa, trực tiếp nói, “Mấy ngày nay, anh có gặp Phượng Hữu không?”

“Không có.” Chung Định ở đầu dây bên kia nhìn ra cây xanh ở ngoài ban công, ánh mặt trời đổ trên mặt đất, thật rực rỡ.

“Hai ngày trước, anh ở đâu?”

Chung Định nhìn bóng dáng của Hứa Huệ Chanh ở trong phòng bếp, hơi cong đôi mắt, sau đó trả lời, “Ngày lễ đặc biệt như vậy, con lại phải theo lời dặn dò của ông nội, chăm sóc Thẩm đại tiểu thư.”

“Kết quả ngay cả nhẫn đính hôn cũng không chọn được?”

“Cái cô ta chọn quá mắc, tháng này tiền còn chưa vào tài khoản, có chút khó khăn.” Giọng điệu của Chung Định lại rất bình thản.

Nghe câu này, Chung phụ thiếu chút thì quăng điện thoại.

Treo cái họ “Chung” trên người, thế mà ngay cả chiếc nhẫn đính hôn cũng mua không nổi, thật quá mất mặt.

“Cả đời này anh cứ đi gặm nhấm di sản của A Diên đi.” Chung phụ lạnh lùng nói xong câu thì cúp máy.

Chung Định cười trào phúng, hắn không thèm đi tranh luận những chuyện này với cha của mình.

Ở bên ngoài, hắn lạnh lùng thờ ơ, sau đó mang tất cả những ấm áp đều cho Hứa Huệ Chanh hết thảy.

Hắn không rời, cô không bỏ.

—-

Sau cuộc điện thoại của Chung phụ, bên phía Chung Định vẫn bình thường như mọi ngày. Sự kiện hôm lễ tình nhân cứ như chưa từng xảy ra vậy.

Phượng Hữu vẫn không tung không tích.

Phượng Oanh Oanh khóc ngất mấy lần, mấy chuyện giường chiếu, bà ta cũng mất đi tâm trạng. Chung phụ hết cách, mấy ngày này đều luôn ở bên cạnh bà ta, ân cần che chở, khuyên bà ta bớt buồn rầu.

Lại ba ngày nữa trôi qua, tình trạng gió yên sóng lặng ngoài mặt giữa Chung Định và Chung phụ bị phá tan.

Chung phụ tìm đến, không phải là Chung Định, mà là Kiều Lăng.

Bởi vì chiếc xe xông vào biệt thự của Phượng Hữu, đâm loạn khắp mơi là chiếc SUV, chủ xe là Kiều Lăng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play