Một ngôi trường nằm giữa một thôn xóm, một ngôi trường đồ sộ, kiến trúc hoa lệ nổi tiếng mà lại nằm giữa một vùng đất hẻo lánh. Một ngôi trường 60 năm trước đây đã nổi như cồn và 5 năm trước đây được xây dựng lại theo thời đại mới. Trường tư nhân Mekinson được xây dựng giữa vùng nông thôn nằm giữa thành phố, đường sá được đầu tư xây dựng rộng lớn người dân trong vùng nhờ đó cũng thơm lây. Có thể nói thành phố Yumaki này là thành phố lớn nhất nước B nhưng lại tồn tại một vùng “nông thôn” này là do Mekinson. Chính vì thế Mekinson như một tòa tháp biệt lập, nhìn từ trên cao Mekinson hoàn toàn tách rời những ngôi biệt thự, cao ốc.... trong thành phố.

Xung quanh trường bao bọc bởi bạt ngàn hoa màu, cây trái tạo thành một nông trại rộng lớn, nông trại này cũng là nơi học sinh trường thực hành trồng cây hái trái. Trường có một chốt bảo vệ bên trong duy nhất nằm ở cổng chính, còn số bảo vệ còn lại chịu nhiệm vụ giám sát xung quanh trường nằm bên ngoài. Cổng sau luôn được khóa kỹ dùng cho trường hợp khẩn cấp, cổng sau không có bảo vệ.

KTX nằm cách trường 0,5km thuộc phạm vi trường học, có 6 căn tin thuộc khu vực KTX, dưới trường có 4 căn tin. Bãi giữ xe nằm đối diện trường học chỉ cần trình thẻ học sinh sẽ gửi và lấy xe nhanh chóng, khu vực xe giáo viên và học sinh tách biệt. Trường cấm học sinh đi xe hơi, xe máy chỉ được đi xe đạp. Chủ nhật hàng tuần học sinh được đi ra khỏi trường, giờ giới nghiêm là 22h.

Phân cách tuyến...

Tôi không muốn ở cùng phòng nữ chính Diêu Khúc Lan càng không muốn ở cùng phòng vị nữ phụ Cố Nhã Yến nên giờ đây tôi được phân ở KTX tầng 18. Trường học không có thang máy nhưng KTX thì có rất nhiều, một tầng có 6 thang máy. Điều này gây khó cho tôi đây, lúc trước tôi đã cố gắng khắc phục hội chứng sợ không gian hẹp của mình rất tốt vì tôi mang thai luôn nghĩ cho con mình, nay thì khác trước rất nhiều rồi. Tôi vẫn nên chọn đi cầu thang cho chắc.

Bước chân vào KTX phòng 6013, tôi kéo chiếc vali của mình nhìn xung quanh phòng. Một nữ sinh tóc đen dài đang cúi đầu đọc sách, cô ấy mang một chiếc kính gọng đen, dáng người nhỏ nhắn. Có 6 chiếc giường, trên một chiếc giường màu hồng có một cô gái tóc uốn màu nâu đang sơn móng tay. Tôi nhìn qua phải một cô gái tóc ngắn đang nằm trên giường lúc lắc cái đầu, tai cô ta đeo một cái headphone to.

Phòng rất to không hề có vụ giường tầng ở đây, tôi kéo vali vào cửa, hắng giọng:

“Xin chào, mình là học sinh mới tới”

Ba cô gái không hẹn mà cùng lúc quay đầu nhìn tôi. Cô gái đang đọc sách nâng kính nhìn tôi quan sát tôi từ đầu tới chân trong im lặng. Cô gái tóc xoăn đình chỉ động tác sơn móng chăm chú nhìn tôi, cô gái còn lại nghe nhạc nhắm mắt thả hồn đương nhiên không nhìn thấy cũng nghe thấy tôi nói gì.

Tôi mỉm cười làm quen hai vị bạn mới:

“Xin chào, mình là học sinh lớp 12A8, mình mới chuyển tới Mekinson” Tôi đưa tay vén tóc lên vành tai, trông có chút ngại ngùng.

“Chào, mình tên Lại Thục Phân!” Cô gái tóc xoăn bước xuống giường định bắt lấy tay tôi nhưng cô ấy vội rụt tay lại vì nước sơn móng chưa khô.

“Ngại quá, mình mới sơn móng” Lại Thục Phân cười tươi.

“Không sao, không sao” Tôi xua tay bật cười nhìn em gái ngây thơ trước mắt.

“Xin chào, mình là Jessica Ji So” Cô gái mắt kính hướng tôi giơ tay ra.

“Chào bạn, rất vui được làm quen với các bạn mình tên Nguyễn An Tâm!” Tôi bắt tay cô nàng mang kính cận rồi nở một nụ cười thật tươi nhằm gây ấn tượng tốt cho lần gặp đầu tiên này.

Chúng tôi nhìn nhau cười tươi, tôi quay đầu nhìn cô gái đang nằm nghe nhạc trên giường, Jessica Ji So nắm tay tôi kéo vào trong, Lại Thục Phân lấy vali tôi kéo. Tôi ngỡ ngàng .

“Đừng quan tâm cô ta làm gì, cô ta là người sống biệt lập” Lại Thục Phân kéo tay tôi đến bên cạnh một chiếc giường, cô gái nhỏ này đặt vali tôi lên giường rồi quay sang tôi:

“Bạn ở giường này nhé! Kế bên là giường của mình, đối diện là giường của Ji So”

Tôi gật đầu rồi nhìn quanh phòng một lần nữa, 6 chiếc giường được kê sóng đôi, đối diện nhau. Đối diện cửa ra vào là cửa sổ. Có hai cánh cửa sổ được mở toang thoáng mát.Ngoài giường của tôi còn có hai giường trống. Tôi quay sang Lại Thục Phân:

“Thục Phân, phòng mình có mấy người?”

“Vốn dĩ có 6 người, cách đây mấy tháng có hai người chuyển về nhà và một người....” Lại thục Phân đột nhiên nhỏ giọng.

“Làm sao? Mình không nghe rõ” Tôi tiến sát đến bên cạnh Lại Thục Phân.

“Hai người chuyển về nhà và một người tự vẫn” Jessica Ji So ngồi xuống bên trái tôi nhỏ giọng.

“Tự vẫn?” Tôi tròn mắt nhìn Ji So.

“Uhm, chuyện đó để tụi mình kể sau bây giờ mình sẽ giúp cậu sắp xếp đồ đạc” Jessica Ji So nhìn tôi mỉm cười.

“Được” Tôi gật đầu.

Ngôi trường này có rất nhiều bí ẩn, nữ sinh tự vẫn trước kia ở phòng này tuyệt đối không đơn giản. Tôi đột nhiên cảm thấy lạnh cả người, chỉ cần nghĩ đến việc ngôi trường này về đêm đầy ma quỷ là tôi chỉ muốn ôm chăn, thật lòng muốn có Diệp Gia Thành bên cạnh.

Với sự hỗ trợ của hai vị mỹ nữ nhiệt tình tôi nhanh chóng thích nghi với nơi ở mới. Mỗi chiếc giường sẽ có một bàn học, tôi mang sách vở, giấy viết, bút mực đặt lên bàn riêng. Chiếc vali quần áo được tôi để dưới gầm giường, tôi lấy một bộ quần áo hình mặt cười ra vào toilet tắm rửa.

Tôi vừa mở cửa toilet, một cái đầu bù xù chui vào khiến tôi mới vừa mở cửa không chú ý giật mình lùi lại mấy bước. Cô nữ sinh đầu tóc ngắn như nam sinh nhìn tôi nhếch mép cười:

“Mới tới à?”

“Uh, mới tới!” Tôi gật đầu né ra cho cô ta một lối đi.

Một con người kỳ lạ, tôi có cảm giác cô gái khác người này có điều gì đó rất kỳ lạ....aizzz... Tôi mở vali lấy máy sấy tóc ra sấy mái tóc đang ướt của mình. Đưa mắt nhìn ra cửa sổ, trời bắt đầu ngã về chiều rồi. Hôm nay chủ nhật tôi còn có hẹn với đám người sếp Diệp, không biết giờ này sếp Diệp và mọi người như thế nào? Có gặp những nhân vật kỳ lạ như tôi không? Nữ chính Diêu Khúc Lan và nữ phụ Cố Nhã Yến ở cùng một phòng chắc có trò hay để xem đây. Cố Nhã Yến lúc nào cũng ra vẻ ta đây muốn đạp tôi và nữ chính xuống dưới lòng bàn chân.

Tôi dám cá chắc nếu Cố Nhã Yến cứ ỏng ẹo, nóng bỏng và tràn ngập quyến rũ như thường ngày thì người đầu tiên trong ba chúng tôi bị Cổ Chính Hiên đè chính là cô ta. .

Phân cách tuyến....

17h tôi chạy nhanh xuống căn tin KTX để hội họp với mấy người sếp Diệp. Cả ngày tôi chỉ ăn sáng lúc 8h tới tận bây giờ, bụng tôi đói meo. Tôi ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh Diệp Gia Thành:

“Chào mọi người, em đói bụng quá có thể cho em ăn trước được không?” Tôi ngay cả mặt sếp Diệp cũng không thèm nhìn hướng mọi người tuông một tràn dài.

“Được chứ, chị dâu cứ tự nhiên!” Trịnh Vĩ Bình bật cười.

“Đừng gọi như thế, người ta nghe thấy sẽ nghi ngờ” Diệp Gia Thành trầm giọng nhắc nhỏ Trịnh Vĩ Bình.

“Có quen nơi ở mới không? Phòng nhiều người chắc em không phải sợ chứ?” Diệp Gia Thành nhìn tôi bằng đôi mắt chứa đầy quan tâm. Giọng nói anh ôn nhu, nhẹ nhàng.

“Phòng em có ba người, có một cô gái tình tình rất kỳ dị” Tôi vừa gắp một miếng thịt gà vừa nói.

“Cứ từ từ điều tra, bên bọn anh không khí cũng rất kỳ dị. Nam sinh trong phòng hình như rất rất không bình thường khi nhắc đến nữ sinh của trường” Kỷ Ngự Trình đảo mắt nhìn xung quanh sau đó nhỏ giọng.

Cố Nhã Yến yên lặng nhìn hành động vô tư của tôi, tôi biết cô ta rất chán ghét tôi nhưng vẫn làm ngơ tiếp tục càn quét bàn ăn. Nữ chính Diêu Khúc Lan mỉm cười gắp cho tôi một miếng thịt kho rồi nói:

“Bên chị cũng rất lạ, con gái sống rất hài hòa, lúc nào cũng tụm lại với nhau”

Tôi nhìn nữ chính mỉm cười:

“Hay chị sang bên em đi” Vì một miếng thịt gà và thái độ của nữ chính mấy tháng nay tôi quyết định cho chị ta một cơ hội. Tôi tin nữ chính sẽ không thay đổi thành một người phụ nữ thâm độc, nếu chị ta vẫn giữ được lương tâm tinh khiết thì tốt biết mấy. Dù trước đây chị ta có nói những lời lẽ xúc phạm tôi, tôi cũng chấp nhận cho qua hết.

“Qua phòng em sao? Có được không?” Diêu Khúc Lan mở to mắt nhỏ giọng nhìn tôi.

“Có được không?” Tôi nhìn sếp Diệp bằng đôi mắt long lanh

“Đương nhiên là được, anh sẽ sắp xếp!” Diệp Gia Thành cau mài tránh né ánh mắt của tôi sao đó lên tiếng.

“Vậy tốt quá rồi! Chị Lan chị em mình nhất định sẽ hợp tác với nhau thật tốt” Tôi nắm tay nữ chính cười thật tươi.

“Đúng, hi vọng chúng ta sẽ lập công thật lớn” Diêu Khúc Lan bật cười.

“Nhã Yến, Ái Thi dù sao cũng chưa có kinh nghiệm thực tiễn nhiều nên Khúc Lan đi theo em ấy hỗ trợ em ấy, em đừng để ý nhé... một mình em bên đó chắc không có vấn đề gì chứ?” Kỷ Ngự Trình nhếch mép nhìn Cố Nhã Yến.

“Đương nhiên là không rồi!” Cố Nhã Yến cười gượng.

“Được rồi, trời cũng tối rồi mọi người nhanh ăn đi!” Diệp Gia Thành cầm lấy đôi đũa hướng mọi người nói rồi bắt đầu ăn.

Tôi ngẩng đầu nhìn xung quanh, mọi người bắt đầu rời khỏi căn tin rồi. Đi một cách nhanh chóng. Chúng tôi cũng thế, ăn xong thì chia nhau ra, ai đi về chỗ người ấy. Diêu Khúc Lan vẫy tay chào tôi, tôi cũng nở nụ cười vẫy tay tạm biệt chị ấy. Sếp Diệp dặn dò tôi mấy câu, đại khái là trời đêm ở đây rất lạnh tôi phải giữ ấm, ban đêm đừng thức quá khuya... Tôi mua mấy loại trái cây và vài túi snack sau đó về phòng.

Phân cách tuyến...

18h45 tôi về đến phòng, lẽ ra tôi có thể về sớm hơn nhưng do tôi đi thang bộ nên hành trình kéo dài ra. Mọi người cùng phòng vẫn chưa ngủ, tôi mở cửa ra ba cái đầu quay lại nhìn tôi rồi thở phào quay đầu lại tiếp tục làm việc của mình. Tôi nhìn hành động kỳ lạ của ba người bạn cùng phòng trong lòng đầy nghi vấn.

Tôi đi đến bên giường của mình ngồi xuống, ngó thấy hai cái cửa sổ đã bị đóng chặt tôi quay đầu nhìn Lại Thục Phân.

“Chưa ngủ mà đóng cửa sổ sớm vậy?”

“Uh, trời bắt đầu tối thì đóng được rồi!” Lại Thục Phân từ quyển sách ngẩng đầu nhìn tôi.

“Mai các cậu học môn gì?” Tôi lấy mấy quyển sách ra đặt trên bàn học quay đầu nhìn Ji So đứng gần đó.

“Toán, Sử, Tin” Ji So trả lời ngắn gọn sau đó đến ngồi bên bàn học của cô ấy.

“Mai mình có hai tiết Hóa và Hai tiết Văn” Lại Thục Phân mỉm cười.

“Còn cậu?” Jessica Ji So nhìn tôi.

“Umm, mai mình có tiết Sinh, Văn, Giáo dục” Tôi lấy túi trái cây vào toilet mở vòi nước trong bồn rửa tay rửa trái cây. Nhìn có chút mất vệ sinh nhưng không sao, bồn rửa tay cách xa “chỗ ấy” mà.

Sao khi gọt vỏ mấy loại trái cây chua xong tôi bê chiếc bàn học tới gần khu vực cửa sổ. Tôi đưa tay vẫy ba người cùng phòng:

“Các cậu lại đây cùng ăn trái cây đi!”

“Lại đó....” Lại Thục Phân liếc nhìn cửa sổ có vẻ chần chừ.

“Được!” Dù mang vẻ mặt có chút miễn cưỡng nhưng Jessica Ji So vẫn bê chiếc ghế cùng chiếc bàn bàn của mình lại gần cửa sổ. Người duy nhất trong phòng vẫn giữ gương mặt bình tĩnh là Ngô Tưởng Đình : cô gái có mái tóc ngắn nhưng ít nói. Cô ấy không nói gì cầm chiếc bàn nhỏ đi đến bên phải trái tôi. Chúng tôi đặt bốn chiếc bàn xung quanh nhau. Tôi ngồi đối diện cửa sổ, Tưởng Đình ngồi kế tôi. Thục Phân và Ji So ngồi hai bên chúng tôi, tạo nên vòng chữ U ( I_ _I)

Chúng tôi bày trái cây ra đĩa rồi chụm đầu lại ăn vừa ăn vừa nói chuyện.

“Mình biết ngôi trường này có rất nhiều điều kỳ lạ, sớm muộn gì mình cũng biết chi bằng mấy cậu nói cho mình biết đi!” Tôi đột nhiên lên tiếng làm ba người còn lại đứng hình nhìn tôi.

“Mình sẽ nói cho cậu biết!” Tưởng Đình trầm giọng, nhìn người không thể nhìn bề ngoài, nhìn Tưởng Đình ít nói nhưng cô ấy là người thẳng tính nhất.

“Tưởng Đình....” Thục Phân nhỏ giọng rồi nhìn ra cửa sổ.

“Để cậu ấy nói đi!” Ji So nhỏ giọng.

Tôi nuốt nước miếng nhìn vẻ thần bí, sợ hãi của hai người Thục Phân và Ji So rồi nhìn sang người bình tĩnh nhất phòng : Ngô Tưởng Đình.

“Mekinson nổi danh là một ngôi trường tài giỏi, nổi tiếng nhưng nó cũng nổi tiếng trong khu vực này... một ngôi trường ma!” Tưởng Đình nhẹ giọng.

Tôi há mồm, đọc truyện so với nghe kể làm sao hấp dẫn bằng. Tôi đưa đầu lại gần Tưởng Đình, bốn chúng tôi tụm lại một chổ. Giọng của Tưởng Đình vang lên nhẹ nhàng, xì xào vang lên đều đều:

“ Chúng mình đã học ở đây từ năm lớp 8, cách đây hai năm có bốn học sinh hai nam và hai nữ đã tự vẫn ở phòng học số 307... chỉ trong một đêm, bọn họ cùng nhau cắt cổ tay tự vẫn”

Tôi há mồm, quá hồi hợp. Giọng Tưởng Đình vẫn xì xào.

“Sau cái chết của bốn người bọn họ thì trường xuất hiện lời đồn đại rằng oan hồn bọn họ vẫn chưa tiêu tan thường hay hiện về lúc trời tối. Mọi người ban đầu không ai tin hết nhưng sau đó không một ai không dám tin”

“Trước đó có rất nhiều người không tin, nhưng cậu biết đó, căn tin trường mở cửa liên tục từ 6h sáng cho tới 11h đêm. Lúc ấy có rất nhiều học sinh xuống trường đi tập thể dục, đi dạo, đi ăn... thậm chí chơi trò chơi vào ban đêm. Trong 100 người ra khỏi phòng vào ban đêm thì có 90 người nhìn thấy hồn ma của bốn học sinh yểu mệnh đó”

“Một truyền 10, 10 truyền trăm trong trường bắt đầu bàn tán xôn xao. Hiệu trưởng tân nhiệm biết được đứng ra hạ lệnh cấm tất cả học sinh không được phép nói ra nói vào về việc hồn ma xuất hiện nữa nếu ai trái lệnh sẽ bị đuổi học và đóng phạt một số tiền lớn vì tội truyền bá sai sự thật, mê hoặc, rối loạn lòng người”

“Từ khi có việc hồn ma xuất hiện thì cứ cách ba bữa nữa tháng trường lại có học sinh nhảy lầu tự vẫn, không chỉ nhảy lầu còn tự vẫn bằng hóa chất trong phòng thí nghiệm, treo cổ, uống thuốc ngủ.... không có tháng nào mà trường không có học sinh tự sát chết”

“Nhà trường giải thích như thế nào về việc học sinh tự vẫn?” Tôi nhìn Ngô Tưởng Đình.

“Nhà trường nói do áp lực học tập căng thẳng, học sinh yêu đương rồi thất tình, chuyện gia đình rắc rối...” Ji So nhỏ giọng xen vào.

“Nhưng chuyện đâu có dễ dàng lắng xuống, cậu biết không hai năm trước số học sinh học chung và biết mặt bốn học sinh tự vẫn rất nhiều nên họ không thể nào nhìn nhầm được, sự việc được đồn đãi ngầm khắp trường đấy” Thục Phân nắm tay tôi khẽ giọng.

“Vào lúc trời sẫm tối hoặc những lúc mưa phùn lất phất hay mưa to sấm chớp đều có thể nhìn thấy hồn ma của bốn người học sinh đó, nhưng không phải ai họ cũng cho phép thấy họ” Ji So tiếp lời.

“Cậu phải cẩn thận đừng ra ngoài lúc trời tối, những hồn ma đó thường hay lãng vãng xung quanh đây. Lúc thì đi chầm chậm trên hành lang, lúc thì ngồi trên cành cây trong trường. Có đôi khi đứng bên cửa sổ nhìn vào chúng ta” Tưởng Đình nhỏ giọng.

Bốn người chúng tôi đột nhiên nhào lại ôm lấy nhau. Tim tôi đập thình thịch. Tưởng Đình là người bình tĩnh nhất vẫn kể tiếp.

“Nói cho cậu biết đã có rất nhiều nữ sinh chết vì thấy hồn ma rồi đó, cách đây một tháng Tạ Hồng Liên - nữ sinh lớp 11S9 ban đêm lúc 9h tối đã đi hẹn hò với bạn trai về ngang qua phòng 307. Cô ấy đã xui xẻo nhìn thấy hồn ma của nữ sinh Trần Thuần mái tóc cô ta đen dài tung bay tong gió đêm, cô ta mặc một chiếc váy trắng ngồi vắt vẻo trên lang cang tầng 20. Lúc ấy Tạ Hồng Liên sợ muốn vỡ mật, cô ta kể lại rằng khi ấy Trần Thuần đang cúi đầu nhìn xuống sân trường, ban đầu Tạ Hồng Liên cứ tưởng một nữ sinh nào đó hóng gió đêm nên cũng không để ý lắm. Cho đến khi nữ sinh ấy quay đầu lại thì Tạ Hồng Liên sợ muốn thét lên mà không được vì cả người bủn rũn.”

“Vì hình ảnh của bốn người học sinh đã mất được chuyền tay khắp nơi nên lúc đó ai cũng biết mặt bốn người họ. Tạ Hồng Liên vừa nhìn đã biết cô gái ấy là Trần Thuần một trong hai nữ sinh tự vẫn chết hai năm trước. Hai mắt Trần Thuần đẫm huyết lệ nhìn Tạ Hồng Liên, nhìn bóng dáng Trần Thuần đang ngồi vắt vẻo trên lang cang nhìn mình Tạ Hồng Liên không thể nào chịu được sợ hãi nên ngất đi.”

“Ba ngày sau đó...ba ngày sau đó người ta phát hiện Tạ Hồng Liên nằm chết trong phòng tắm, khi chết cô ta trợn hai mắt thật to, móng tay cô ta còn bị gãy hết mấy cái” Ji So giọng run run.

“Gần đây nhất bạn cùng phòng tụi mình cũng vừa qua đời vì bị kẹt trong thang máy” Tưởng Đình nhìn tôi bằng đôi mắt thâm trầm.

“Ban đầu những học sinh như chúng mình đều nhìn qua hình ‘bốn người ấy’ nhưng một tháng trước đã bị hiệu trưởng tịch thu hết rồi. Hiệu trưởng trẻ tuổi đẹp trai nhưng vô cùng nghiêm khắc” Thục Phân bĩu môi.

“Mấy cậu đóng hết cửa lại vì sợ nhìn thấy họ à?” Tôi nhỏ giọng.

“Cậu nhỏ tiếng thôi!” Thục Phân đưa tay che miệng tôi lại.

“Cậu không biết đó thôi, có rất nhiều nữ sinh lẫn nam sinh lúc trước mở cửa sổ đều nhìn thấy bọn họ đứng dưới lầu vẫy tay!” Tưởng Đình bỗng mỉm cười.

“Trời ạ! Thật đáng sợ!” Vậy mà Tưởng Đình còn cười được. Tôi ôm lấy cánh tay run run.

“Mình nói cho cậu biết, trường này nam sinh đẹp trai rất nhiều nhưng cậu tuyệt đối đừng bắt chuyện với bạn nam đẹp trai nào đó lúc trời tối hoặc mưa phùn, trời nhạt nắng... tóm lại là trời âm u, âm thịnh dương suy!” Thục Phân kéo tay tôi lại nhỏ giọng.

“Tại sao vậy?” Tôi tò mò nhìn Thục Phân.

“Vì rất có thể người nam sinh đẹp trai đó chính là một trong hai nam sinh...” Thục Phân ngừng lại đưa mắt nhìn tôi.

“Hiểu rồi!” Tôi máy móc gật đầu.

“Các cậu đã...đã gặp họ bao giờ chưa?” Tôi nhỏ giọng.

“Vẫn chưa!” Cả ba người họ nhỏ giọng đồng thanh.

Phân cách tuyến....

Tôi nằm trên giường nhìn cánh cửa sổ đang đóng chặt lòng lo sợ vu vơ. Tôi tự trấn an bản thân, kéo chiếc chăn lên trùm kín người một lát tôi thở phì phò lật tung chăn ra Lăn qua lăn lại một lúc tôi ngủ lúc nào cũng không hay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play