Trước đây, trong số rất nhiều thiên tài của Quang Minh võ hội, Diệp Triêu Ca tuyệt đối không phải là một kẻ chói mắt, nhưng hắn là một trong những người phong thánh sớm nhất. Mà hắn cũng là võ giả duy nhất có thể áp chế Đường Thiên. Tề Sơn chết dưới tay Đường Thiên, Trương Minh Hách té ngã ở Tam Hồn thành, theo góc độ này mà nói thì Đường Thiên thật xứng là “Đá mài đao Quang Minh”.

Sau khi phong thánh, khí chất Diệp Triêu Ca thay đổi lớn, giống như một loại dã thú điên cuồng đã thu lại nội liễm, tuy rằng khí chất vẫn lạnh lùng nghiêm nghị y như cũ nhưng không khiến người ta khó gần như trước. Dưới cái nhìn nhòm ngó của rất nhiều người, biểu hiện thành thục của Diệp Triêu Ca càng được hiển lộ.

Nhận những kích thích từ Diệp Triêu Ca, những người khác bắt đầu dồn dập đến tiền tuyến, gia nhập vào chiến đấu với chòm Sư Tử để từ đó ma luyện thực lực của mình.

Diệp Triêu Ca cũng không đắc ý, hắn biết rõ một thiên tài khác so với hắn còn khủng bố hơn, kẻ tu luyện ra kiếm hồn, Tỉnh Hào!

Tỉnh Hào tu luyện ra kiếm hồn, chuyện này khiến cho cao tầng của Quang Minh võ hội xuất hiện sóng to gió lớn. Tại Quang Minh võ hội, Kiếm thánh cũng không phải là chủ lưu, bên trong Quang Minh võ hội, những hồn thuật cao cấp nhất đều không phải là Kiếm thánh. Trong lịch sử Quang Minh võ hội, đây là lần đầu tiên xuất hiện kiếm hồn. Mà càng làm cho bọn họ bối rối chính là, đây còn là một kẻ phản bội.

Tuy rằng An trưởng lão vẫn luôn xây dựng thanh thế, nỗ lực một lần nữa đem Tỉnh Hào quay lại Quang Minh võ hội, nhưng tuyệt đại đa số trưởng lão đều bảo trì trầm mặc.

Truyền thống của Quang Minh võ hội là Quang hệ liệt hồn thuật, hồn thuật cao nhất của Quang Minh võ hội, bản chất hạch tâm nhất chính là Quang! Bắt đầu từ người sáng lập Quang Minh võ hội, sau đó mỗi đời đều sẽ xuất hiện thiên tài trong lĩnh vực này, từng đời kiên trì không ngừng mà hoàn thiện, hình thành một hệ thống quang hệ liệt hồn thuật hoàn chỉnh.

Vì vậy bên trong Quang Minh võ hội, võ giả tu luyện Quang hệ liệt hồn thuật mới được xem là chính thống.

Kiếm hồn tuy rằng hiếm thấy, nhưng mà vẫn như trước không cách nào đả động đến các Quang Minh trưởng lão khác. Quang Minh võ hội tồn tại nhiều năm như vậy, chắc chắn sẽ có không ít đệ tử vì thất bại mà rời bỏ võ hội. Điều đó cũng không có gì lạ, nhưng hành vi của Tỉnh Hào, với cái nhìn của đa số Quang Minh trưởng lão, không nghi ngờ gì chính là hành vi đại nghịch.

Trong lịch sử, những đệ tử thoát ly võ hội về sau tuy độc bá một phương nhưng vẫn luôn duy trì mối quan hệ tốt với Quang Minh võ hội. Quang Minh võ hội coi những hành vi này giống như là mở rộng ảnh hưởng. Nhưng sự kiện Tỉnh Hào là hoàn toàn bất đồng, vì Tỉnh Hào đã gia nhập vào chính địch nhân của Quang Minh võ hội.

Ngược lại, Diệp Triêu Ca càng được các trưởng lão Quang Minh yêu thích. Kiếm hồn tuy mạnh nhưng trong mắt các trưởng lão cũng chỉ đến giới hạn nào đó thôi. Kiếm hồn, so với bề dày tích lũy bên trong kinh người của Quang Minh võ hội, thì tính là cái gì?

Diệp Triêu Ca thu hồi tâm tư, Tỉnh Hào mới là đối thủ hắn mong đợi nhất.

Nam tử trước mặt hoàn toàn xa lạ, nhìn qua cũng không có chút khí thế nào, lại còn tu luyện thức hồn, thứ từ xưa đã bị đào thải, Diệp Triêu Ca có chút mất hứng. Nếu không phải Dụ lão lên tiếng, loại hàng này đến liếc mắt hắn cũng chẳng buồn nhìn.

Hơn nữa, tên gia hỏa này dường như lại đang đờ ra…

Diệp Triêu Ca nhíu mày, biểu hiện nghiệp dư thế này khiến hắn càng thêm xem thường.

“Cái thằng này không phải là sợ chết ngất rồi chứ.” Gã thanh niên nói, tóc xõa chân trần, con mắt đen bóng, khiến cho người ta có cảm giác yêu dị, than nhẹ: “Còn muốn nhìn xem thực lực của Diệp Triêu Ca, hy vọng thằng kia đừng có quá yếu a.”

Cạnh hắn, tên trung niên với thân hình cao gầy, viền mắt hãm sâu, thần tình hung ác nham hiểm: “Diệp Triêu Ca là đối thủ chủ yếu của ngươi.”

“Chòm Sư Tử sao chứ? Bọn họ sao lại không tới? Nếu không chúng ta còn có thể khiêu khích bọn họ một cái.” Gã thanh niên cười dài nói.

“Hồn điển bên trong bảo tàng này đẳng cấp không cao, đối với đồng thau thánh giả mới tương đối có lực mê hoặc. Lần này Vinh Ba cũng là vì tạo thế cho Diệp Triêu Ca.” Tên trung niên nói chuyện không nhanh không chậm, lại phảng phất lộ ra chút âm trầm.

“Vì sao không trực tiếp đoạt?” Gã thanh niên cất giọng: “Lấy thực lực sư phụ, đủ để quét ngang nơi này.”

“Vinh Ba cũng có thể quét ngang.” Tên trung niên liếc nhìn gã thanh niên: “Mọi người không động thủ, đây là giao kết ngầm. Ai phá cái giao kết ngầm này tức là châm ngòi chiến tranh toàn diện, cái hộp này không ai dám mở ra. Quang Minh võ hội dám đánh chòm Sư Tử, nhưng tuyệt đối không dám kích động chiến tranh toàn diện. Chòm Sư Tử dám đánh Quang Minh võ hội cũng không dám kích động toàn diện chiến tranh, Hắc Hồn chúng ta cũng không dám. Vì vậy, Thương Dương Vũ rất thông minh.”

“Kỳ thực ta cảm thấy chiến tranh toàn diện cũng rất tốt.” Gã thanh niên không cho là đúng, nói: “Hắc Hồn chúng ta trong trận chiến này không thể phát huy gì, thật đáng thất vọng.”

Tên trung niên lạnh lùng nhìn gã thanh niên: “Đồng Cách, chiến tranh rất tàn khốc.”

“Thế nhưng sư phụ…” Dáng vẻ tươi cười trên mặt Đồng Cách biến mất, nghiêm mặt nói: “Không trải qua chiến tranh tẩy rửa, võ giả như chúng ta về sau sẽ tụt lại phía sau bọn họ. Đến lúc đó, chúng ta còn có thể đuổi kịp bước tiến của bọn họ sao?”

Tên trung niên chợt giật mình.

“Bọn họ đang trong máu lửa mà phát triển, còn chúng ta lại ở một bên nhìn.” Đồng Cách nhẹ giọng nói: “Bọn họ đang biến thành kền kền, trong khi chúng ta vẫn như cũ chỉ là gia cầm, chúng ta lại còn mơ mộng chờ đợi hai con kền kền kia lưỡng bại câu thương, chúng ta có thể trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Nhưng mà, sư phụ, hai con kền kền cùng bị thương, gia cầm có thể thắng sao?”

Tên trung niên nói không ra lời.

Bên trong, Đường Thiên đang tự ngẫm, không đúng, là đang người và hồn giao chiến. Đường Thiên cùng Tiểu Nhị tâm thần liên thông, căn bản không cần nói chuyện.

“Tiểu Nhị, chuẩn bị thuấn di cho tốt!” Đường Thiên nói.

“Thuấn di cũng trốn không thoát.” Tiểu Nhị bập bẹ cắt đứt tưởng tượng của Đường Thiên, trong lòng trợn mắt kinh ngạc, quả nhiên cái thằng này biểu hiện ra ngoài vừa tùy tiện vừa ngu xuẩn, nhưng thực tế lại là một tên ngoan tâm thủ lạt.

Then chốt là, thực sự quá không biết xấu hổ rồi…

Trước mắt bao nhiêu người lại có ý nghĩ cướp đồ chạy trốn, hành vi vô lại như vậy, người đứng đầu một tòa sao không biết xấu hổ hay sao? Thật không biết xấu hổ sao?

Tiểu Nhị tính tình kiêu ngạo, sao có thể khoan dung cho hành vi sỉ nhục như vậy!

Tâm địa đen tối của Đường Thiên vẫn chưa dứt: “Thật trốn không thoát?”

“Nhiều thánh giả như vậy. Hơn nữa, ngươi cảm thấy Quang Minh võ hội sẽ không có biện pháp đối phó với thuấn di?” Tiểu Nhị lạnh lùng nói, giọng nói vừa lạnh lùng vừa bập bà bập bẹ khiến cảm giác giống như hắn sẽ nhanh chóng sụp đổ, thật đáng hận! Nhưng mà để phòng ngừa con hàng này làm ra sự tình mất mặt trước nhiều người, Tiểu Nhị vẫn kiên trì nói: :Trước mắt bao người, nếu như ngươi có thể kiên trì hai mươi chiêu, mấy thứ này chính là của ngươi, Quang Minh võ hội tuyệt đối sẽ không đổi ý. Hay là ngươi chống đỡ hai mươi chiêu dưới tay Diệp Triêu Ca cũng không có lòng tin?”

“Đánh rắm!” Đường Thiên giận tím mặt: “Không cần nói hai mươi chiêu, hai trăm chiêu cũng không có vấn đề gì!”

Qủa nhiên đối phó với tên này đơn giản nhất chỉ cần phép khích tướng…

Tiểu Nhị trong lòng thầm khinh bỉ, ngoài miệng lại tiếp tục thổi gió châm lửa: “Ngươi lần trước bị hắn đánh như chó, trong lòng sợ hãi, cũng có thể lý giải.”

Đường Thiên tức thì thù mới hận cũ nảy lên trong lòng, tàn bạo nói: “Chỉ lấy của hắn hai món đồ rác rưởi, quả thực quá tiện nghi cho hắn, ta phải đem hắn đập như heo như chó!”

Qủa nhiên phép khích tướng phối hợp với thức tỉnh cừu hận, con hàng này tất nhiên sẽ xù lông!

Tiểu Nhị rất lý trí ngậm miệng không nói lời nào, trong lòng yếu ớt nghĩ nếu như thế giới này toàn bộ địch nhân đều giống con hàng lỡm này thì đối phó dễ dàng tốt biết bao…

Hắn hồn nhiên quên mất những chật vật đã trải qua lúc trước.

Diệp Triêu Ca cũng không thừa dịp đối phương đang thất thần để ra chiêu, hắn là người có thân phận có địa vị, nội tâm lại kiêu ngạo, chuyện như vậy hắn không làm được. Hơn nữa bây giờ hắn đang đại biểu cho Dụ lão, hắn làm tốt thì Dụ lão mới có mặt mũi, nếu biểu hiện của hắn không xong thì mặt mũi Dụ lão cũng mất mát nhiều.

Điều then chốt nhất chính là, hắn ngay từ đầu đã không đem đối phương để vào mắt, đối phương vừa nghiệp dư, hơn nữa biểu hiện vụng về khiến hắn càng không cho là đúng.

“Này, họ Diệp, ta muốn đem ngươi đánh như một con chó!”

Bỗng nhiên, đối phương vang lên rống giận, Diệp Triêu Ca giật nảy mình, đối phương đột nhiên trở nên đằng đằng sát khí, hai mắt đỏ bừng mà trừng nhìn hắn. Trong lòng Diệp Triêu Ca khó giải thích, phép khích tướng? Thực sự là kỳ quái…

Nhưng vào lúc này, đối phương đột nhiên bước về phía trước một bước, khi cước bộ hắn tiếp xúc trong nháy mắt, mặt đất khẽ run lên, bụi xung quanh bàn chân im hơi lặng tiếng tan vỡ.

Con ngươi Diệp Triêu Ca đột nhiên co rụt lại, lực lượng một cước này… Thật mạnh!

Tê!

Thân ảnh trước mặt đột nhiên trở nên mơ hồ, quanh thân ảnh mơ hồ, một chùm vụ khí nổ tung, âm chướng vân!

Gần như đồng thời, khuôn mặt xa lạ kia tựa hồ vọt tới trước mặt Diệp Triêu Ca.

Thật nhanh!

Diệp Triêu Ca thầm than, nhưng trên mặt vẫn không có nửa điểm biến hóa, một thanh kiếm xuất hiện trong tay, nhẹ nhàng giơ lên.

Đang.

Nắm tay va chạm với thân kiếm, tiếng đập nặng nề, kình khí kích động lượt qua khuôn mặt Diệp Triêu Ca, hắn thần sắc vẫn lạnh lùng như trước, thân hình giống trên mặt băng trước về phía sau vài bước.

Tuy rằng Diệp Triêu Ca đã sớm đoán lực lượng của đối phương rất mạnh, nhưng không nghĩ đến lực lượng của đối phương lại mạnh đến như vậy.

Người của Hắc Hồn?

Tốc độ đối phương cực nhanh, tất suất xuất thủ cũng cực nhanh, quả thực không thể tưởng tượng nổi. Chiêu pháp giản dị dứt khoát, không có bất luận biến hóa gì, lấy vũ kỹ cơ sở làm chính nhưng mà với lực lượng cường đại thì lực sát thương thật kinh khủng.

Diệp Triêu Ca có chút hưng phấn, thật lâu rồi không gặp đối thủ có lực lượng mạnh như thế. Bản thân huyết mạch của hắn cũng phi thường đặc thù, mà trong quá trình phong thánh, huyết mạch của hắn cũng phát sinh biến hóa.

So về lực lượng, hắn không sợ bất luận kẻ nào.

Kiếm trong tay Diệp Triêu Ca, với biên độ cực nhỏ, rất nhanh mà biến ảo, cũng không có biến hóa kiếm chiêu, nhưng mà mỗi một kiếm đều lực lượng sung mãn!

Đang đang đang!

Tiếng đánh đột nhiên vang lớn, Diệp Triêu Ca khua vẫy ra một màn kiếm, trong công kích như cuồng phong bão táp của Đường Thiên vẫn sừng sững bất động.

Ai cũng không nghĩ tới hai vị thánh giả trong lúc so đấu vậy mà lại so đấu về mặt sức mạnh. Nhưng mà bọn họ không thể không thừa nhận loại công kích giản dị tự nhiên này lại có lực sát thương cực lớn.

Đối với biểu hiện của Diệp Triêu Ca mọi người không lấy gì làm ngạc nhiên, nhưng mà cái tên gia hỏa tướng mạo xấu xí kia thực lực cũng không thể khinh thường.

Nhưng vào lúc này, Dụ lão trán đã nhíu lại, thản nhiên nói: “Triều Ca, không nên chơi, tốc chiến tốc thắng đi.”

Diệp Triêu Ca bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, bất tri bất giác, song phương đã liên tục liều mạng mười lăm chiêu, thuần túy so đấu lực lượng như vậy quả thực đã thỏa mãn đến cực điểm. Lẽ nào đây là sách lược của đối phương?

Nếu nói như vậy, đối phương nghiên cứu mình, thực sự rất ngoài dự đoán của mọi người a.

Diệp Triêu Ca phút chốc kéo dãn cự ly, nheo lại con mắt một lần nữa, còn lại năm chiêu, vậy là đủ rồi.

Thánh giả chiến đấu, hồn thuật mới chân chính là nhân vật chính.

Thân thể hắn sáng lên một luồng sáng trắng nhu hòa, luồng sáng trắng như một loại nước chảy, chảy xuôi dọc theo thân thể hắn, đem kiếm trong tay hắn vây vào bên trong.

Luồng sáng trắng càng phát lên sáng ngời, một luồng khí tức cuồn cuộn bá đạo bao phủ toàn trường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play