Đường Thiên có chút tiếc nuối khi hạ xuống , cảm giác phi hành trên bầu trời quả thực quá tuyệt vời, nhanh như điện , biển mây mênh mông và ánh trăng lành lạnh , nếu như lúc này mình mang theo cả Thiên Huệ chơi đùa như vậy thì nhất định sẽ hài lòng đến bùng nổ nha !
Khi Đường Thiên vừa rơi xuống băng nguyên thì lập tức cảm thấy rất bất ngờ . Khắp nơi trên băng nguyên đều đày rẫy bóng người.
"Không ngờ hàn triều lại có tác dụng này !"
"Thương Dương Vũ sắp phát tài rồi ..."
"Tốt thì tốt, chỉ tiếc là hơi thưa thớt một chút "
Những lời này vọng vào tai khiến Đường Thiên cũng hiểu ra ít nhiều , thì ra mọi người đều đang đi tìm hàn triều. Nhớ tới lúc trước đám Tiểu Nhị ăn đến no, Đường Thiên cười hắc hắc đầy đắc ý .
Điều này làm Tiểu Nhị chẳng hề hài lòng một chút nào , trong cái tâm cơ thâm trầm của hắn đang ẩn dấu một âm mưu , hắn đang nghĩ xem làm cách nào mới có thể đoạt lại quyền khống chế thân thể .
Giết chết con nhị hàng này ?
Không có khả năng! Hai cái người là hai mặt trong một thể , chỉ có thể áp chế cái con nhị hàng này chứ không thể cho hắn đi luôn . Hiện tại hắn đang ước gì có người đem Đường Thiên đánh một trận nhừ tử , nếu như Đường Thiên trọng thương nói không chừng hắn còn có một chút cơ hội.
Thế nhưng , thực lực của cọn nhị hàng này tiến bộ có chút nhanh chóng ...
Khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Nhị trầm như nước tựa như một tiểu bằng hữu đang giận dỗi cha mẹ vậy .
"Di! Thức hồn!"
Tiếng la của một lão đầu khiến Đường Thiên sửng sốt, hắn quay mặt lại thì thấy có một vị lão giả và một vị võ giả có thần sắc lạnh lùng đang song song mà đứng. Lão giả nhìn Tiểu Nhị, hai mắt tỏa sáng.
Nhưng ánh mắt của Đường Thiên lại rơi lên người tên võ giả lạnh lùng đứng bên cạnh lão giả .
Con mắt Đường Thiên nheo lại , khóe môi nhếch lên , đúng là oan gia ngõ hẹp a!
Diệp Triêu Ca!
Ánh mắt của Diệp Triêu Ca cũng rơi lên người Tiểu Nhị, thần sắc lạnh lùng như thường, nhưng trong con mắt lại hiện lên một tia kinh ngạc. Thức hồn, không ngờ lại có người tu luyện hồn vực cổ xưa như này ? Nhiều năm trước đây thức hồn đã bị đào thải, đã sớm không có người tu luyện.
Hồn vực hiện đại chú ý tới hiệu suất , dung lượng của hồn vực cũng chỉ hữu hạn chỉ có thể dung nạp số lượng hồn thuật nhất định , vì thế phải cách nào để tăng cao hiệu suất mới là mục tiêu chính của hồn vực hiện đại .
CÒn thức hồn là kết quả của tư tưởng hỗn độn thời cổ đại , các thánh giả viễn cổ cho rằng thiên địa vốn là một, cho rằng sinh mệnh vốn xuất sinh từ hỗn độn hư không . Thứ mà thức hồn dựng dục ra thường có tính tùy cơ rất lớn , bởi vì nó không thể khống chế tinh tế một cách trực tiếp được .
Đây là hai loại tư tưởng hoàn toàn bất đồng và cũng không phân chia cao thấp . Nhưng phong thánh đối với bất cứ kẻ nào đi nữa đều là chuyện cực kỳ gian nan, thật vất vả mới tiến nhập thánh giai, nếu lại phải mang nhân phẩm đi đánh cuộc thì đương nhiên là thánh giả chẳng ai nguyện ý rồi . Phần lớn bọn họ nguyện ý lựa chọn con đường chưa hẳn đã mạnh nhưng phải khống chế được.
Đây chính là nguồn gốc phát triển lên hồn vực hiện đại , theo quãng đường phát triển của hệ thống vũ kỹ hiện đại , quá trình tinh tế hóa cũng được phát triển đến cực hạn.
Ví dụ như , để có thể lượng hóa hồn vực lớn nhỏ bọn họ đã đề xuất ra khái niệm giá trị của một hồn. Không chỉ hồn vực có thể dùng giá trị hồn để tính toán mà mỗi một loại hồn thuật đều được dùng giá trị hồn để đánh giá . Cứ như vậy, bọn họ có thể đưa ra những phán đoán chính xác rốt cuộc bọn họ có thể tu luyện số lượng hồn thuật đến mức nào.
Cái loại hồn vực như thức hồn đã sớm bị đào thải rồi.
Vì vậy Diệp Triêu Ca mới cảm thấy hơi kinh ngạc, vào thời kỳ này còn có người dùng như phương thức tu luyện lạc hậu như vậy sao ?
Về phần lão đầu bên cạnh đang vui mừng , hắn cũng chẳng hề cảm thấy bất ngờ, lão đầu rất cổ quái rắc rối . Đối với điều này trong lòng Diệp Triêu Ca luôn cười nhạt , những. thứ gì gì đó đã sớm bị đào thải ,điều đó đã nói lên những thứ lạc hậu là thứ vô dụng, căn bản không đáng để tốn hao khí lực.
Nhưng thân phận của Dụ lão rất cao, được Vinh trưởng lão rất tín nhiệm, hơn nữa ngày thường thỉnh thoảng vẫn hay chỉ điểm cho hắn cho nên Diệp Triêu Ca vẫn cố đè nén tính tình. Dụ lão cảm thấy có hứng thú với hàn triều , thứ có thể tẩm bổ Hồn tướng không phải không có nhưng mỗi một thứ đều có giá trên trời. Một nơi như hàn cổ đại tuyết nguyên này có giá trị khó có thể lường được.
Hai người dạo qua một vòng nhưng mang chút thất vọng mà dùng lại . Thương Dương Vũ không cấp cơ hội nào cho người khác , suối nguồn của hàn triều nằm sâu dưới nền hàn cổ thành . CÒn số hàn triều trong không khí và trong khối băng có trước mắt bọn họ vô cùng thưa thớt, chẳng có chút giá trị nào với võ giả.
Nhưng không ngờ tới ở nơi này lại nhìn thấy thức hồn .
Tiểu Nhị cũng chú ý tới Diệp Triêu Ca, lần trước mọi người điều liều mạng đến ngươi chết ta sống vì thế khi gặp lại nhau thì đương nhiên là đỏ mắt rồi .
Thế nhưng thứ làm hắn thấy hiếu kỳ hơn lại chính là phản ứng của con nhị hàng kia
"Tiểu tử, vậy mà lại tu luyện ra thức hồn, không rồi không tồi ." Sắc mặt Dụ lão đầy vẻ tán thưởng: "Thế nào? Có hay hứng thú tới Quang Minh võ hội không ?"
"Quang Minh võ hội!" Đường Thiên cũng lộ ra vẻ hứng thú : "Nghe nói người của Quang Minh võ hội đều rất lợi hại a!"
Tiểu Nhị lệch mặt qua một bên không đành lòng nhìn,sắc mặt của ngươi có thể giả dối thêm chút nữa được không ?
Trái lại Dụ lão lại rất hưởng thụ: "Quang Minh võ hội có lịch sử lâu đời , các loại điển tịch cần cái gì là có cái đó , chỉ cần ngươi nỗ lực, vậy chắc chắn sẽ tốt hơn các thế lực khác nhiều."
Đường Thiên làm bộ làm tịch gật đầu: "Thế nhưng nói miệng không bằng chứng, người người đều nói Quang Minh võ hội rất lợi hại nhưng ta không tin."
Dụ lão cực kỳ hứng thú hỏi: "Vậy ngươi muốn thế nào mới có thể tin ?"
"Cùng hắn đánh một trận!" Đường Thiên chỉ vào Diệp Triêu Ca nói: "Chỉ cần hắn thắng thì ta sẽ gia nhập vào các ngươi ."
Dụ lão lập tức nở nụ cười: "Dũng khí rất đáng khen, Triêu Ca, đi bồi tiểu tử kia mấy chiêu đi, hạ thủ không nên quá ngoan (cố)."
Trong mắt Dụ lão , nhất định là tên tiểu tử trước mắt này nhận ra Diệp Triêu Ca định thông qua trận đánh với Diệp Triêu Ca để lộ rõ thực lực của mình từ đó kiếm được đãi ngộ tốt . Tiểu tử có tâm hiếu thắng là chuyện tốt a, Diệp Triêu Ca được công nhận là thiên tài đương nhiên không thể tránh được chuyện bị người khác mang ra so sánh rồi .
Chuyện như vậy, Dụ lão đã trải qua rất nhiều, còn về phần đối phương không muốn gia nhập vào Quang Minh võ hội, từ đầu lão đã không nghĩ tới điều đó rồi . Phía dưới cây đại thụ hóng gió rất tốt, Quang Minh võ hội hoàn toàn xứng với cái danh đệ nhất đại thụ, ai có thể cự tuyệt đây ? Còn về phần thực lực của tiểu tử này như thế nào , Dụ lão cũng cũng không thèm để ý, chẳng qua lão cảm thấy hứng thú với thức hồn . Nếu như không phải thức hồn là hồn vực của thánh giả thì hắn đã sớm xuất thủ cướp giật rồi .
Dù cho có đem đối phương đưa tới thì chẳng qua cũng chỉ là vật thí nghiệm mà thôi.
Diệp Triêu Ca lơ đểnh, chỉ đứng ra , chuyện như thế này hắn đã trải qua nhiều, hắn đã sớm tập thành thói quen bị khiêu chiến rồi .
Đường Thiên cùng hắn đánh một trận mà thành danh, thế nhưng trong trận chiến ấy danh tiếng của hắn cũng nổi lên không ít , lấy sức một người áp chế cả đám Đường Thiên, Tỉnh Hào . Bây giờ thanh danh của Đường Thiên tăng vọt khiến thanh danh của Diệp Triêu Ca cũng nước lên thì thuyền lên, vô số người muốn đạp lên bờ vai hắn để thành danh nhưng chưa người nào thành công .
"Chờ chút!" Tiếng Đường Thiên hô lên : "Nếu ta bại trong tay hắn thì ta gia nhập vào với các ngươi , nhưng nếu như ta thắng thì sao ?"
"Ngươi thắng rồi?" Dụ lão sửng sốt, ngay lập tức bật cười khanh khách, hắn căn bản không có nghĩ tới Diệp Triêu Ca thất bại, cười nói: "Tiểu tử rất có tự tin a. Đã như vậy, ta đây tựu áp lên tiền đặt cược, cái này thánh cốt, là của ta cất dấu một trong, đối với người khác không có tác dụng gì, nhưng mà đối với ngươi thức hồn, nhưng là rất có chỗ tốt. Cũng không cần ngươi thắng, chỉ cần ngươi có thể tại dưới tay hắn chống qua hai mươi chiêu."
Một khối không thu hút xương cốt, xuất hiện tại trong tay Dụ lão. Thứ này chỉ là hắn một kiện cất dấu, không đáng tiền.
Cái này khối xương chỉ so với đốt ngón tay hơi lớn, phủ đầy bụi bặm, nhìn qua tựa như một cục đất nhỏ, thập phần không thu hút.
Tiểu Nhị con mắt đột nhiên sáng lên lên tới, kia khối xương tỏa ra vị đạo...
Đường Thiên bất mãn nói: "Uy, lão đầu, không nên cầm một khối rách nát xương, tựu nói là cái gì thánh cốt. Ngươi thật là Quang Minh võ hội? Sẽ không là gạt người đi? Người của Quang Minh võ hội đều giàu được chảy mỡ!"
Gạt người...
Diệp Triêu Ca sắc mặt cổ quái.
Dụ lão khuôn mặt có chút khó coi, hắn cố nén tức giận trong lòng, nếu như không phải thức hồn tuyệt tích, chỉ bằng vừa mới rồi lời này, hắn sẽ không chút do dự đem cái gia hỏa này giết chết. Chờ ngươi rơi vào trong tay của ta, nhất định phải đem ngươi phơi nắng khô chế thành tiêu bản, trong ta cất dấu phẩm, lại nhiều ra một kiện. Hiện đại thức hồn, cũng là một kiện không sai cất dấu.
Nghĩ tới đây, Dụ lão kiên trì: "Cái này xác thực thánh cốt. Cổ đại thánh giả qua đời, cũng gọi mất đi, bọn họ hình thần đều sẽ câu diệt, không lưu bất luận cái gì vết tích tại trên đời. Chỉ có số rất ít thánh giả, sau khi chết xương cốt không có triệt để tiêu thất, những .. này lưu lại xương cốt, chính là thánh cốt. Trong truyền thuyết thánh cốt đối với thức hồn, là bổ dưỡng cực phẩm."
Đường Thiên vẻ mặt không tin, trong miệng nói thầm: "Ta tại bãi tha ma tùy tiện nhặt khối xương cũng so cái này trông vẻ ngoài tốt hơn, còn thánh cốt, lừa gạt người nào chứ? Thánh ở đâu?"
"..." Dụ lão khuôn mặt má co rúm, hắn theo trong kẽ răng đẩy ra một câu nói: "Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?"
Nếu như không phải nơi đây nhiều người mắt tạp...
Không! Chỉ phơi nắng khô tuyệt đối vô pháp tiêu mối hận trong lòng của ta, chờ ngươi rơi xuống ta trên tay, xem ta thế nào hảo hảo mà ngâm chế ngươi...
"Hồn thuật thẻ, tái thêm một tấm hồn thuật thẻ." Đường Thiên dựng thẳng lên một căn đầu ngón tay: "Uy, ngươi thế nhưng là Quang Minh võ hội đại nhân vật, cái loại này hàng thông thường, tựu không nên lấy ra tới rồi!"
Cái này thời điểm, đã có không ít thánh giả, bị nơi đây động tĩnh hấp dẫn, xa xa mà nhìn chăm chú vào.
Đường Thiên ngay lập tức dùng một loại hoài nghi ánh mắt đánh giá Dụ lão: "Uy, ta hiện tại hoài nghi ngươi có đúng hay không Quang Minh võ hội rồi? Ngươi sẽ không là tên lừa đảo đi!"
Tên lừa đảo...
Dụ lão tức giận được trên mặt nếp nhăn đều tại run rẩy, như một tầng sóng nước nhộn nhạo, hắn cũng lười lời vô dụng, trực tiếp xuất ra một tấm hồn thuật thẻ: "Cái này tấm hồn thuật thẻ, 【 ánh rạng đông 】!"
Diệp Triêu Ca tủng nhiên động dung, 【 ánh rạng đông 】 là Quang Minh võ hội tối phụ nổi danh hồn thuật thẻ một trong, được ca tụng là đồng thau thánh giai mạnh nhất hồn thuật thẻ một trong! Hắn đương nhiên biết rõ cái này trương hồn thuật thẻ giá trị, tựu tính tại Quang Minh võ hội bên trong, bán ra giá đều đạt tới hai nghìn ức! Còn không phải là tưởng mua là có thể mua được.
Dụ lão vậy mà lại xuất ra cái này tấm hồn thuật thẻ, Diệp Triêu Ca liền biết, cái này sự tình không phải chính mình tưởng tượng đơn giản như vậy.
Trước mắt cái này xa lạ gia hỏa, thế nào nhìn cũng không giá trị hai nghìn ức tinh tệ.
Hắn lập tức cảm thụ được một tia áp lực, nếu như nhượng Dụ lão thua trận cái này trương hồn thuật thẻ, tiếp cận hai nghìn ức tinh tệ tổn thất, đối với Dụ lão mà nói, cũng tuyệt đối sẽ cảm thấy đau lòng.
Hắn trong mắt hiện lên một tia thận trọng.
Xung quanh vang lên kinh hô lập tức nhượng Đường Thiên biết rõ, cái này trương hồn thuật thẻ, tuyệt đối là cái hảo đồ vật.
Đường Thiên không nói hai lời đáp ứng xuống tới: "Tốt! Bất quá, ngươi trước đem đồ vật cấp ta, miễn cho các ngươi một chút nữa chơi xấu. Dù sao các ngươi cũng không sợ ta chạy mất."
Dụ lão trong lòng sát ý chợt lóe mà qua, trên mặt hắn bất động thanh sắc, đem hồn thuật thẻ cùng thánh cốt ném đi qua: "Ha hả, đi! Tiểu tử tâm trí còn rất nhiều, bất quá, dùng thực lực nói chuyện là được, hiện tại nhưng không có đổi ý dư địa."
Hắn chính là muốn ngay tại mặt mọi người tọa thực chuyện này, hiện tại đối phương liền đổi ý cơ hội cũng không có, Quang Minh võ hội hối hận không phải tốt như vậy phản.
Nơi này là Lục Phân nghi tọa thì thế nào? Chỉ cần có lý, giết cái máu chảy thành sông hắn đều không hãi sợ.
Đường Thiên bình thản đem đồ vật thu đứng lên.
Người nghe tin mà động càng ngày càng nhiều, Diệp Triêu Ca cũng không phải là hạng người vô danh. Tuy rằng tại trong thánh giả, hắn tư lịch còn thấp, nhưng mà như thế tuổi còn trẻ, liền tiến nhập thánh giai, tuyệt đối là thiên tài!
Một trận chiến này, có đáng xem.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT