Người dịch: Luyện Khí Tiểu Tử

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Tề Sơn đầu hàng.

Kết quả này làm Đường Thiên có chút ngoài ý muốn, hắn nghĩ Tề Sơn sẽ đột phá vòng vây sẽ tử chiến, nhưng không hề nghĩ tới gã sẽ đầu hàng. Càng làm cho người lúng túng là câu nói sau khi gã bị trói.

"Các ngươi không có chứng cứ chứng minh là ta làm!"

Đường Thiên có chút bội phục, một câu này có lực sát thương hơn bất cứ thứ gì. Nếu như vừa rồi Tề Sơn quyết tử chiến, như vậy dưới xúc động và phẫn nộ, hắn chết trong loạn chiến, ai cũng không thể nói gì. Thế nhưng là hắn ném ra lời này, khiến mọi người đều không thể không cân nhắc một chút.

Tề Sơn nói không sai.

Không có chứng cứ xác thực, chứng minh việc A Tư Đại chết, Tiên Nữ cung nổ tung là do một tay Tề Sơn làm. Đêm nay Tề Sơn đánh lén trang viên Tường Vi, làm mọi người đều tin tưởng, trăm phần trăm mọi việc là do Tề Sơn làm.

Thế nhưng suy đoán vĩnh viễn là suy đoán, không có chứng cứ xác thực chứng minh là Tề Sơn làm. Tề Sơn tuy là kẻ đáng nghi nhất trong chuyện này, nhưng gia tộc của hắn thâm căn cố đế trong võ hội, chỉ cần không có chứng cứ xác thực, hoàn toàn có thể từ từ tranh luận.

Vẻ mặt Trâu Ninh trào phúng tùy ý cho hộ vệ trói hắn lại.

Câu nói của Tề Sơn làm đám thủ hạ lập tức trấn định.

Câu thứ hai của Tề Sơn càng khiến bọn họ yên tâm.

"Ta đã gởi thư tín cho võ hội, bọn họ sẽ lập tức phái người đến đây." Thần tình của Tề Sơn vô cùng trấn định, ánh mắt băng lãnh: "Quang Minh võ hội bọn ta, không phải muốn hãm hại là hãm hại đâu!"

Trâu Ninh ngạo nghễ nói: "Hiện tại các ngươi trói tiểu gia thế nào, đến lúc đó tiểu gia sẽ để các ngươi cởi trói cho tiểu gia như vậy!"

Đám người Tiên Nữ tọa không khỏi lộ ra vẻ phẫn nộ, nhưng không một ai hành động lỗ mãng, bọn họ đều cảm thấy vướng tay. Nếu như Tề Sơn khăng khăng nói bị hãm hại, dưới tình huống không có chứng cứ xác thực, bọn họ quả thật không có biện pháp bắt Tề Sơn.

Có chút trình độ.

Đường Thiên trong bóng tối rất có hứng thú, trong mắt một mảnh sương lạnh. Đáng tiếc, hắn không muốn để lại cho mình một kẻ địch như thế. Hắn thấp giọng nói vài câu bên tai An Đức Lệ Na. Sắc mặt An Đức Lệ Na bỗng chốc trắng bệch. Nàng hít sâu một hơi, ưỡn ngực lên, cất bước tiến tới.

"Chúng ta không cần chứng cứ!"

Trong lúc mọi người đang lúng túng, một thân ảnh uyển chuyển trang trọng bước ra từ bóng tối, chính là An Đức Lệ Na.

Mấy vị đại nhân vội vàng khom mình hành lễ.

Tuy bọn họ không biết vì sao Tiên Nữ hoàn lại trong tay An Đức Lệ Na. Nhưng An Đức Lệ Na là người thừa kế thứ ba, bọn họ rất rõ phẩm tính nàng như thế nào, rõ đến từng chi tiết. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, không một ai biết rõ, nhưng kết quả hiện tại, đối với Tiên Nữ tọa mà nói, là may mắn trong bất hạnh.

An Đức Lệ Na là một trong những người có quyền được thừa kế Tiên Nữ hoàn. Hơn nữa phụ thân nàng, Tháp Đốn, nắm giữ binh đoàn Cao Nguyên, đây cũng là lý do trọng yếu nhất mà mọi người ủng hộ nàng.

Đối với một Tiên Nữ tọa nguyên khí đại thương, ổn định quan trọng hơn bất cứ điều gì, ổn định để phù hợp với lợi ích của các gia tộc.

"Không cần chứng cứ? Tiếp đó các ngươi sẽ giết đệ tử hạch tâm của Quang Minh võ hội ư?" Trâu Ninh cười ha ha, tựa như vừa nghe được một câu chuyện buồn cười nhất: "Chuyện như vậy chưa từng xảy ra trước đây, về sau cũng không thể xảy ra!"

Nhìn Trâu Ninh, trong mắt An Đức Lệ Na hiện lên vẻ hận thù, chuyện ngày trước hiện lên trong lòng, nàng ngẩng cao đầu, đi tới trước người Trâu Ninh.

Trâu Ninh bình thản: "Thế nào? Chẳng lẽ ngươi còn muốn cùng ta..."

Phốc!

Trâu Ninh đang líu lo bỗng chốc ngưng bặt, vẻ mặt của hắn đọng lại, thân thể cứng đờ, không thể tin nhìn An Đức Lệ Na.

An Đức Lệ Na buông chủy thủ trong tay, lấy ra một chiếc khăn tay trắng như tuyết, lau vết máu trên tay. Không biết vì sao, trong lòng nàng không có chút cảm giác không thích ứng khi vừa giết người, xem ra mình ở gần tên gia hỏa kia lâu quá, nên tâm lý cũng trở nên âm u rồi.

Nàng cười cười tự giễu trong lòng.

Mọi người đều bị hành động của An Đức Lệ Na làm cho khiếp sợ. An Đức Lệ Na trước mắt thật lạ lùng.

"Khốn kiếp!" Tề Sơn tức giận không kiềm chế được. Hắn liều mạng giãy dụa, nhưng tất cả kinh mạch của hắn đều bị chân lực khóa lại, không thể động đậy. Khóe mắt hắn như muốn nứt ra: "Ta nhất định sẽ san bằng Tiên Nữ tọa! Nhất định!"

"Ngươi không có cơ hội đâu!"

An Đức Lệ Na chậm rãi đi tới trước mặt Tề Sơn, khuôn mặt anh tuấn của Tề Sơn, làm nàng thấy chán ghét từ tận đáy lòng. Cuộc sống bình thường của nàng chính là bị hắn phá vỡ, chỉ trong mấy ngày, dường như đã trải qua mấy đời. Mỗi đêm đều giật mình tỉnh lại vì ác mộng, tất cả đều do kẻ này ban tặng.

Nếu như không có kẻ này, cuộc sống vô ưu vô lo của mình trước đây vẫn không thay đổi, Lan Đế tỷ tỷ trở thành lãnh tụ của tinh tọa, mọi người vẫn sẽ ở hậu hoa viên của Tiên Nữ cung uống trà nói chuyện phiếm.

Thế nhưng, trên đời này không có từ ‘nếu như’, Tiên Nữ cung không còn nữa, Lan Đế không còn nữa, rất nhiều thứ đã không còn nữa.

Đôi mắt An Đức Lệ Na suýt nữa bắn ra, nhưng nàng cố gắng đè nén, những ngày này nàng đã hiểu được, nước mắt không có chút tác dụng nào. Tuy rằng không thể trở thành loại người lãnh khốc vô tình như hắn, nhưng mình cũng có tiến bộ.

Nàng nhìn chằm chằm Tề Sơn, tâm thần bình tĩnh đến lạ thường.

"Bởi vì từ hôm nay trở đi, Tiên Nữ tọa sẽ tuyên chiến với Quang Minh võ hội!"

Tề Sơn không thể tin tưởng mà nhìn An Đức Lệ Na: "Ngươi điên rồi! Ngươi tuyệt đối bị điên rồi! Ngươi biết ngươi đang làm gì không? Ngươi muốn hủy diệt Tiên Nữ tọa sao? Các ngươi cũng chỉ như những con kiến hôi mà cũng dám tuyên chiến với Quang Minh võ hội ư?"

An Đức Lệ Na không nhìn hắn nữa, nàng xoay người, đối diện với những người khác đang vô cùng kinh sợ.

"Tiên Nữ tọa chúng ta yêu hòa bình, chẳng bao giờ cùng tinh tọa khác đánh nhau! Tiên Nữ tọa chúng ta đối xử hoà thuận với mọi người, dù với gia hỏa kiêu ngạo ngang ngược như vậy, chúng ta vẫn tận tâm khoản đãi! Chứng cứ? Chúng ta cần phải chứng cứ sao? Đây là nơi nào? Đây là Tiên Nữ tọa! Đây là quê hương chúng ta, là nơi chúng ta đời đời sinh sống, là ngôi nhà của chúng ta, là nơi chúng ta cần phải dùng sinh mệnh để bảo vệ! Tôn nghiêm của chúng ta bị người khác giẫm đạp, lãnh tụ của chúng ta bị chúng ám sát, trưởng lão của chúng ta mười không còn một. Chúng ta còn cần chứng cứ sao? Chứng cứ có thể làm người chết đi sống lại không? Chứng cứ có thể khiến Tiên Nữ cung tái hiện không? Chứng cứ có thể làm cuộc sống trước đây của chúng ta trở lại không? Không thể! Mọi thứ đều không thể! Chúng ta không còn đường quay về! Chúng ta đã bị ép đến cửa nhà, phía trước là máu tươi của những người đã mất, phía sau là nhà của chúng ta, thân nhân của chúng ta! Lui một bước? Chúng ta phải lui về đâu đây? Chúng ta không thể lui! Không thể lùi bước nữa!"

Nước mắt An Đức Lệ Na cuối cùng không nhịn được đã chảy xuống.

Thanh âm khản đặc kích động của nàng vang vọng trong không trung, ngay cả đám mây giữa trời không cũng phiêu diêu bất định.

Mỗi một người của Tiên Nữ tọa ở đây không khỏi rơi lệ đầy mặt. Tiên Nữ tọa chẳng bao giờ trải qua chiến hỏa, mọi người tranh đấu luôn hạn chế ở mức cực thấp, bọn họ chưa từng trải qua bi thống như thế. Nhất là những người mất đi thân nhân ở đây, tất cả đều khóc rống lên.

Thần sắc Tề Sơn tái nhợt, con đàn bà này điên rồi, ả đã điên rồi!

An Đức Lệ Na lau nước mắt, nàng cởi Tiên Nữ hoàn trên cổ tay, giơ thẳng lên. Tiên Nữ hoàn sáng lên hào quang chói mắt như mặt trời, thành Tiên Nữ rực sáng như ban ngày. Tinh lực của Tiên Nữ tọa chậm rãi vận chuyển, tinh lực dao động truyền đến mỗi ngóc ngách Tiên Nữ tọa.

Thân ảnh An Đức Lệ Na khó thấy được trong hào quang, chỉ có thanh âm kiên định và dứt khoát của nàng quanh quẩn trên Tiên Nữ tọa.

"Nếu tôn nghiêm của chúng ta cần dùng máu tươi mà bảo vệ, chúng ta sẽ dùng máu mà bảo vệ! Nếu ngôi nhà của chúng ta cần dùng sinh mệnh để thủ hộ, chúng ta sẽ dùng sinh mệnh mà thủ hộ! Cừu hận của chúng ta, nợ máu phải trả bằng máu! Ta, An Đức Lệ Na, lãnh tụ Tiên Nữ tọa, dùng danh nghĩa báo thù tuyên chiến với Quang Minh võ hội!"

Hào quang quanh mình An Đức Lệ Na chói sáng, mọi người có mặt ở đây không hẹn mà cùng đồng thanh hét lớn: "Chiến!"

"Chiến!"

Sóng âm thanh giống như cơn lốc quét ngang toàn bộ Tiên Nữ tọa.

Tề Sơn thất hồn lạc phách, thần sắc mờ mịt.

"Giết chết hắn!"

An Đức Lệ Na lớn tiếng quát lên.

Phốc phốc phốc!

Vô số vũ khí đâm vào thân thể Tề Sơn.

Đường Thiên cùng Minh Nguyệt giằng co, trong khoảnh khắc An Đức Lệ Na ra ngoài, Đường Thiên cảm ứng được có cao thủ âm thầm ẩn nấp một bên, không ngờ chính là nữ tử kiếm vực bên hồ kia.

"Hảo diễn xuất! Hảo thủ đoạn!" Minh Nguyệt nghe được lời của An Đức Lệ Na, không khỏi động dung, chiêu ấy càng khiến nàng tán thưởng trong lòng. Nhìn như lỗ mãng tuyên chiến, trái lại không có gì nguy hiểm.

Bởi vì còn Sư Tử tọa, Sư Tử tọa tuyệt đối sẽ không ngồi xem.

Địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, đạo lý đơn giản như vậy Sư Tử vương hiểu rất rõ.

"Đó không phải là biểu diễn!" Đường Thiên bỗng nhiên nói, hắn nghe được bi phẫn trong lòng của An Đức Lệ Na. Tuyên chiến là chủ ý của hắn, nhưng cảm xúc trong lời nói của An Đức Lệ Na là thật.

"Tề Sơn không nên chết ở chỗ này!" Minh Nguyệt nói, lời vừa thốt ra nàng biết mình nói sai rồi.

Quả nhiên, thanh âm trào phúng của Đường Thiên vang lên: "Vì vậy hắn mới chết tại nơi đó!"

"Ngươi rốt cuộc là ai?" Minh Nguyệt nhìn chăm chú Đường Thiên, tự nói với mình: "Thượng Vãn Đình không có đệ tử như vậy."

"Kiếm vực ư?" Đường Thiên lạnh lùng nói: "Quy tắc cho đệ tử của kiếm vực, chưa phong thánh không được ra vực."

Đôi mắt Minh Nguyệt đột nhiên bắn ra một tia sáng: "Ngươi quả nhiên rất quen thuộc với kiếm vực! Ngươi thuộc cung nào trong mười hai cung Hoàng Đạo? Là đệ tử của vị Kiếm thánh nào?"

Đường Thiên không lý nàng, kiếm vực đều là một đám điên, nam nhân là nam nhân điên, nữ nhân là nữ nhân điên. Tuy rằng chỉ gặp mặt một lần, ngữ khí của cô nàng này tuy rằng khách khí, nhưng vẫn mang chút hơi hướng của kẻ từ trên nhìn xuống, khiến Đường Thiên không thích.

"Ngươi không nói, ta tự mình tìm hiểu!" Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, thân hình như điện, tuyết kiếm ra khỏi vỏ.

Sát ý trong lòng Đường Thiên lập tức nổi lên. Hắn tuy cố kỵ xuất thân của nàng, nhưng Minh Nguyệt lại dây dưa hết lần này đến lần khác, làm trong lòng hắn sinh ra mấy phần sát ý. Hắn chỉ là cảm thấy mình có quá nhiều phiền phức rồi, nên không muốn chọc thêm phiền phức mà thôi, không phải sợ sệt gì với kiếm vực cả.

Mà Đường Thiên cũng đoán rằng, Minh Nguyệt sẽ thông qua An Đức Lệ Na gây phiền phức cho hắn. Hắn thật vất vả mới tìm được một người hầu gái thích hợp, không thể chết non như thế.

Chỉ có giết chết mới sạch sẽ được!

Sát ý trong lòng Đường Thiên vừa nổi lên, Minh Nguyệt liền phát hiện, lập tức rùng mình. Nhưng càng kinh hãi hơn, đối phương biết rõ mình là đệ tử kiếm vực, vậy mà còn sinh sát ý, nói cách khác, đối phương không hề e sợ kiếm vực.

Hắn rốt cuộc là ai?

Minh Nguyệt giữa không trung bỗng nhiên thân hình gập lại, như một con chim lớn trắng như tuyết, bay lên không trung.

"Chúng ta sẽ còn gặp lại!"

Xa trên không trung truyền đến thanh âm lành lạnh của Minh Nguyệt.

Đường Thiên lập tức cảm thấy đau đầu, đối phương biết rõ quan hệ giữa hắn và An Đức Lệ Na, đây chắc chắn là một tai họa ngầm cực lớn.

Nhìn về phương hướng Minh Nguyệt biến mất, hắn ngưng thần chốc lát rồi thu hồi ánh mắt, lần nữa ẩn mình trong bóng tối.

Bây giờ đã là ngày thứ bảy.

Thời gian còn lại cho hắn không nhiều, hắn còn rất nhiều chuyện cần phải an bài, không thể lãng phí thời gian lên một nữ nhân bí ẩn được. An Đức Lệ Na trực tiếp tuyên chiến, làm hắn có chút ngoài ý muốn, nhưng suy nghĩ kỹ lại, tình huống hiện giờ không khác biệt quá lớn so với kế hoạch của hắn.

Mười lăm ngày, thực sự quá ngắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play