Nhưng lúc hắn không ngừng đọc, trong đầu cảm thấy choáng váng, trực giác nói cho hắn biết không thể tiếp tục. Nhưng có một cỗ lực lượng vô hình giữ chặt hắn, để cho hắn không ngừng đọc, giải thích văn tự này.

Dần dần, tâm thần Long Vũ hoàn toàn đắm chìm bên trong quyển sách đó.

Sau đó, từ trên quyển sách này xuất hiện một chùm ánh sáng màu vàng bao vây lấy Long Vũ, lập tức tràn vào trong cơ thể hắn.

Long Vũ thoáng giật mình, cảm thẩy sự việc không ổn, vội vàng thúc dục đạo lực, tử hỏa trong cơ thể chống cự lại nhưng không có một chút tác dụng.

Rất nhanh, đạo lực, tử hỏa trong cơ thể hắn đã bị đạo ánh sáng này đánh lui, liên tục tiến thẳng vào trong đan điền. Đồng thời cỗ lực lượng này không ngừng tuần hoàn lặp đi lặp lại trong cơ thể Long Vũ. Thời gian không bao lâu, rốt cuộc thân thể cùng kinh mạch của Long Vũ không chịu được áp lực này.

Một cỗ huyết vụ lờ mờ từ chân lông thấm ra ngoài.

Lúc này ý thức của Long Vũ vô cùng bình tĩnh. Đau đớn thấu xương kia, hắn đã sớm thường xuyên trải qua nên hắn có thế chịu đựng được.

Tình huống trước mắt, hắn không chút rõ ràng. Muốn hỏi La Lâm nhưng vẫn không liên lạc được với nàng.

Thật sự là kêu trời trời không biết, kêu đất đất mất linh.

Long Vũ vô cùng buồn bực, không biết bị cái gì xâm lấn trong cơ thể. Không những cực nóng, mà bên trong kinh mạch còn cảm thấy rất đau đớn.

Bất kể là đạo lực hay tử hỏa đều bị đánh lui. Hắn không có biện pháp nào.

Lúc này, hắn chị biết cắn răng chịu đau.

Long Vũ cũng không biết, từ khi hắn tu luyện đến giờ, đã trôi qua năm ngày. Trước mắt, Tuyết Cơ, Hàn Duyệt, Mã Hiểu Mai đều chờ ở cửa phòng của Long Vũ.

Trong số ba người, người đến sớm nhất là Mã Hiểu Mai.

Bốn ngày trước, Mã Ngọc cha nàng thúc dục mang theo hành lý trở về. Lúc ấy nàng thấy phòng ngủ Long Vũ đóng chặt, đoán chừng hắn đang ngủ.

Nhưng mà tâm tình Mã Hiểu Mai không ổn định nên nàng cũng không để ý.

Mãi cho đến giữa trưa ngày hôm sau, Hàn Duyệt điện thoại cho Long Vũ không có kết quả, nàng liền tự mình tìm đến tận nhà. Sau khi cùng Mã Hiểu Mai đò đưa vài câu, Hàn Duyệt gõ cửa phòng Long Vũ.

Nhưng lúc tay nàng chạm vào cánh cửa, bỗng có một cỗ lực lượng vô hình mạnh mẽ đánh văng nàng ra. Nếu không phải Mã Hiểu Mai nhanh tay, Hàn Duyệt có thể lấy ngực mài mặt đất.

Xuất hiện tình huống như vậy, Hàn Duyệt có chút khó hiểu.

Nhưng Mã Hiểu Mai rõ ràng. Nàng là người tu đạo, tất nhiên biết đó là kết giới.

Lập tức Mã Hiểu Mai đưa ra một kết luận, Long Vũ đang tu luyện.

Chờ đến tối, cũng không thấy Long Vũ thu công xuất môn, Hàn Duyệt sốt ruột thúc dục Mã Hiểu Mai nghĩ biện pháp. Vì thế Mã Hiểu Mai thi triển thần thông, ý đồ phá cửa mà vào. Nhưng khi nàng thi triển toàn bộ thủ đoạn, cũng không thấy chút phản ứng. Dưới tình huống như thế, Mã Hiểu Mai gọi điện cho Tuyết Cơ.

Sau khi Tuyết Cơ tới, nàng cũng sốt ruột, liên thủ cùng Mã Hiểu Mai phá cửa. Nhưng kết quả là hai nàng lực bất tòng tâm.

Vì vậy, ba cô nàng vô cùng lo lắng.

Tuyết Cơ chau mày, theo lý thuyết, với tu vi của Long Vũ, không thể bố trí được kết giới lợi hại như vậy. Nhưng đây là phòng ngủ của hắn, ngoại trừ hắn thì không có ai?

Bắt đầu buổi tối, Tuyết Cơ phân tích kết giới có thể do Kim Phượng tạo ra. Ngoại trừ nàng, Tuyết Cơ không thể nghĩ ra có người nào Long Vũ quen lại lợi hại như vậy. Nhưng nghĩ lại, theo như lời nói của Kim Phượng, tại sao nàng không mang Long Vũ tới Huyền Cảnh tu luyện. Linh khí tại Huyền Cảnh vô cùng dồi dào, nàng không có lý do làm chuyện nhàm chán như thế.

Nhưng nếu không phải Kim Phượng, nàng thực không còn nghĩ ra có chuyện gì xảy ra.

Dưới tình huống bất đắc dĩ, các nàng đành phải đợi chờ là hạnh phúc.

Sau mấy ngày, chỉ có Hàn Duyệt ngủ gà ngủ gật, Tuyết Cơ cùng Mã Hiểu Mai không lúc nào chợp mắt. Nếu thật sự mệt mỏi, liền ngồi xếp bằng điều tức một lúc. Khi tinh thần khôi phục, lại tiếp tục đợi.

Hôm nay là ngày thứ bảy, phòng ngủ Long Vũ vẫn bị cỗ lực lượng kì dị bao vây.

Tuyết cơ mời Phù Hoa tới, mọi người hợp lực phá cửa, nhưng kết quả vẫn thất bại.

Cuối cùng thật sự không có biện pháp, Tuyết Cơ đành nhờ Phù Hoa lên Thái Huyền Sơn mời Thiên Cơ sư tôn xuống núi. Còn mình với hai cô gái tiếp tục chờ đợi.

Đến ngày thứ mười hai, Hàn Duyệt không thể chờ nữa. Nàng còn rất nhiều chuyện phải giải quyết. Hơn nữa đêm qua, tại Thiên Hải lại xuất hiện cương thi, số lượng trên hai mươi người.

Tuy rằng có thể vất vả khống chế, nhưng tình huống không chút lạc quan. Bởi vì lần này Vương Quốc Duy không giúp nàng thông báo.

Theo như lời nói của Vương Quốc Duy, hắn không muốn bị người giám thị.

Hiển nhiên, hành động của cảnh sát đã sớm bị Vương Quốc Duy phát hiện.

Nhiều lần cân nhắc, Hàn Dyệt cùng Lâm Phong cẩn thận thương nghị, quyết định tạm thời hủy bỏ theo dõi Vương Quốc Duy.

Nhưng mà trải qua chuyện này, hiềm nghi đối với Vương Quốc Duy càng ngày càng lớn.

Lâm Phong âm thầm sai khiến hai người dị năng giả am hiểu tinh thần khu vực theo dõi Vương Quốc Duy. Hai gã tổ viên mở di động hai tư trên hai tư, tùy thời có thể liên lạc.

…………………………….

…………………………….

Kinh mạch, khí quan trong cơ thể Long Vũ, thậm chí cả đan điền thừa nhận áp lực ngày càng lớn, tùy thời có thể nổ tan xác. Đối với lần này, Long Vũ hết đường xoay sở…

Dần dần, thậm chí hắn có chút tuyệt vọng.

- Chủ nhân, không được từ bỏ. Tất cả nội dung trong quyển sách đó đều là cảnh giới tinh hoa của người tu đạo, đối với anh có trợ giúp rất lớn, không được lãng phí…

Ngay lúc này, âm thanh của La Lâm xuất hiện trong đầu Long Vũ.

Tinh thần Long Vũ không khỏi phấn chấn.

- La Lâm, cuối cùng cũng nghe được âm thanh của em, thực quá tốt. Mau giúp anh kiểm tra, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Long Vũ giống như kẻ chết đuối vớ được cây chuối.

- Em mới thức tỉnh, tình huống cụ thể em cũng không rõ.

La Lâm nói:

- Nhưng anh phải cố gắng chịu đựng, ngàn vạn lần không được lơi lỏng. Em sẽ ủng hộ anh…

- Ừ. Anh biết.

Sau khi được La Lâm cổ vũ, Long Vũ hoàn toàn tin tưởng, thu liễm tâm thần, không quản trong cơ thể đau đớn thế nào, hắn đều tiếp tục. Bắt đầu nhận thức Thể Ngộ Tâm Đắc.

Sau một lúc, những thứ ảo diệu hoặc khó hiểu toàn bộ đều ghi nhớ trong đầu Long Vũ.

Đồng thời, cuối cùng hắn cũng hiểu được Thể Ngộ Tâm Đắc. Sau đó, trên mặt quyển sách đột nhiên xuất hiện hoa văn phù chú vô cùng ảo diệu, hơn nữa không ngừng chuyển động.

Làm cho người ta có một loại cảm giác, quyển sách này dường như được kích hoạt.

Rất nhanh, một khí tức màu tím mạnh mẽ tiến vào trong cơ thể Long Vũ. Sau khi toàn bộ cỗ lực lượng này tràn vào trong cơ thể hắn, quyến sách dần dần mất đi ánh sáng, giống như một quyển sách cổ cũ nát, cuối cùng biến mất.

Long Vũ không biết đây là một chuyện xấu hay tốt.

Hắn chỉ biết là, khi cỗ lực lượng kia tiến vào, thân thể hắn cũng đã đạt tới giới hạn hắn có thể chiu đựng.

Thông qua nội thị, hắn phát hiện kinh mạch của mình không ngừng bị tàn phá, đau đớn kịch liệt làm cho hắn muốn ngất đi. Tuy nhiên, đau đớn kia cũng không kéo dài. Đồng thời, những kinh mạch bị tàn phá này rất nhanh được một cỗ khí tức lạnh lẽo chữa khỏi. Cứ như vậy, độ rộng, độ dai của kinh mạch cũng gia tăng thêm một chút.

Cứ như vậy, Long Vũ thông qua nội thị tận mắt thấy kinh mạch của mình bị tàn phá, lại được chữa trị.

Cả quá trình vô cùng đau đớn nhưng cũng sung sướng.

Đương nhiên, tinh thần lực của Long Vũ từ nhỏ đã chiến đấu với đủ loại thống khổ. Đổi lại là người bình thường, loại đau đớn thế này tuyệt đối không chịu nổi.

Hậu quả của việc không thể thừa nhận chính là tẩu hỏa nhập ma, thân hình cụ diệt.

- Phù.

Cũng không biết trải qua bao lâu, loại đau nhức thống khổ này cũng biến mất. Long Vũ thở ra một hơi, rốt cuộc thu công.

Nhưng mà chuyện này vẫn chưa kết thúc. Ngay khi Long Vũ nghĩ đến mọi chuyện đã hoàn thành, toàn bộ phức tạp trong đầu đã trở lên sáng tỏ.

Thiên Sư kiếm quyết bắt đầu tự vận hành, đạo lực đồng thời vận chuyển.

Trong lúc Long Vũ còn đang khiếp sợ, hắn đột nhiên phát hiện mình tiến vào cảnh giới Tụ Linh.

Đúng vậy, đây chính xác là cảnh giới Tụ Linh.

Nếu là bình thường, Long Vũ nhất định thấy thành quả này mà vui vẻ.

Nhưng hiện giờ, hắn không có tâm tư quản nhiều như vậy.

Bởi vì theo Thiên Sư kiếm quyết cùng đạo lực điên cuồng vận chuyển, tu vi cảnh giới của hắn lại tăng lên. Trong chốc lát, muốn tiến nhập Luyện Khí Hóa Thần là cảnh giới Bất Diệt.

Hơn nữa, Thiên Sư kiếm quyết cũng không có xu thế đình chỉ.

Đạo lực tăng lên như chẻ tre. Nhưng mà khi tiến vào cảnh giới Bất Diệt, Thiên Sư kiếm quyết vận chuyển có chút chậm chạp. Nhưng tuy vậy, dựa theo tình hình này, đột phá cảnh giới Bất Diệt dường như không phải vấn đề gì.

Long Vũ hầu như trở thành thằng ngố.

Hắn hoàn toàn không biết có chuyện gì xảy ra.

Ý niệm trong đầu rất mơ hồ. Trong thời gian cực ngắn hiện lên vô vàn nghi vấn. Cuối cùng hắn đành bó tay.

Tuy vậy, Long Vũ cũng không có bất chấp nhiều, chỉ có kiên trì tiếp tục đi tới đích.

Bỏ lại suy nghĩ liên miên, hắn dùng tâm thần làm trợ lực, chủ động thúc dục Thiên Sư kiếm quyết cùng đạo lực trong cơ thể. Long Vũ cũng đã nghĩ thông suốt, ngươi không muốn đình chỉ sao? Còn muốn tăng lên hả kưng? Vậy anh thúc dục xem chú tăng lên đến cảnh giới nào. Có bản lĩnh thì cho anh thành tiên, thành thần luôn đi.

Được như thế mới là tốt nhất.

Nhưng sự thật không như hắn mong muốn. Ngay khi tu vi Long Vũ đạt tới Luyện Khí Hóa Thần cảnh giới Hóa Thần, Thiên Sư kiếm quyết cùng đạo lực trong cơ thể đình chỉ vận chuyển.

Sau đó, bên trong cơ thể Long Vũ ấm áp, cảm giác vô cùng thoải mái.

Đây là khổ tận cam lai sao?

………………………………

………………………………

Ngay khi Long Vũ thu công, bên trong Thanh Tân Tiểu Trúc, trong lòng Phúc Bá cảm giác một tia đa xót, lực lượng thần thức phóng ra ngoài triệt để cùng hắn mất đi liên lạc.

- Điều này có khả năng sao?

Phúc Bá tựa hồ có chút giật mình:

- Hay là cậu nhóc này đã hấp thu toàn bộ lực lượng mình để trong quyển sách đó.

Nghĩ đến đây, Phúc Bá giật mình.

Đồng tử Hoa An tưới hoa ở hoa viên, nghe Phúc Bá lầu bầu, vội vàng chạy tới:

- Phúc Bá, xảy ra chuyện gì?

- Khụ khụ…

Phúc Bá cười khan, biết mình thất thố, vội nói:

- Không có việc gì, không có việc gì, cậu đi tưới hoa của cậu đi…

- Phúc Bá.

Đồng tử Hoa An vừa rời đi, Kim Phượng đột nhiên xuất hiện, nàng nghiêm mặt nói:

- Phúc Bá, có phải ông giúp Tiểu Vũ tu luyện đúng không? Sắc mặt ông khó coi như vậy, nhất định là để lực lượng thần thức bám vào vật gì đưa cho Tiểu Vũ, đúng không?

- Cái đó… Kỳ thực cũng không có gì.

Phúc Bá cười nói:

- Tôi nhàn rỗi vô sự, đem Thể Ngộ Tâm Đắc lúc trước ta tu luyện đưa cho Tiểu Vũ, sau đó để một chút thần thức bám lên trên mặt. Ban đầu, tôi hi vọng Tiểu Vũ có thể dần dần tiêu hóa mấy thứ kia. Không nghĩ tới, đưa nhỏ này ăn quá khỏe. Nếu tôi đoán không nhầm, tu vi hiện tại của Tiểu Vũ đạt tới cảnh giới Hóa Thần. Theo tính toán tại Huyền Cảnh, cũng là cảnh giới ngũ đỉnh.

- Phúc Bá. Tôi biết tâm tư của ông. Nhưng như vậy đối với thân thể của ông không tốt. Ông không nhớ sao, trọng thương của ông vẫn còn chưa khỏi hắn đó?

Kim Phượng oán trách nói:

- Làm sao ông lại không chút lo lắng đến thân thể của mình.

- Ha ha... Không có việc gì...

Phúc Bá phất tay nói:

- Một chút lực lượng đó, đối với tôi không là gì. Hơn nữa, thương thế của tôi, sợ rằng không có biện pháp. Cô cũng biết, mấy năm nay tôi mai danh ẩn tích, chính là vì chữa thương. Ngay cả máu huyết của Sinh Mệnh Chi Long tôi cũng đã uống mấy chén, mà không chút hiệu quả. Yên tâm đi, với tu vi của tôi, cho dù là không có biện pháp chữa khỏi hẳn, nhưng cũng không chết ngay được.

- Phúc Bá.

Đôi mắt xinh đẹp của Kim Phượng hơi ướt:

- Ông già này, ông đừng nói bậy nữa. Ông yên tâm, thương thế của ông sẽ khỏi hẳn. Tin tưởng tôi. Chờ khi tôi tìm được cha, ông ấy nhất định sẽ xuất thủ giúp ông.

- Tốt.

Phúc Bá cười nói:

- Có những lời này của Tiểu Phượng, tôi an tâm. Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ an tâm làm quản gia cho cô…

- Vâng.

Kim Phượng gật gật đầu:

- Phúc Bá, chuyện lần này, sẽ không được tái diễn nữa…

- Tôi biết.

Phúc Bá đảm bảo nói một câu, lập tức nói thêm:

- Tiểu Phượng, tôi muốn nói với cô, tu vi của Tiểu Vũ thực sự quá kém, coi như dùng lực lượng của tôi tăng lên tu vi ngũ đỉnh, nhưng cùng người đối địch, không cách nào có thể phát huy lực lượng ngũ đỉnh, chỉ có thể đem khí thế ra dọa người. Ý của tôi là, sau này cô phải huấn luyện cậu ta nhiều hơn. Không biết cô có phát hiện hay không, gần đây tôi có cảm giác Huyền Cảnh có chút giông tố. Không ngoài dự liệu của tôi, sau trăm năm nữa, Huyền Cảnh sẽ đại loạn. Đến lúc đó, bất kể là Phượng Sào, Long Quật đều bị cuốn vào. Chúng ta cần có chuẩn bị sớm một chút.

- Tôi biết.

Kim Phượng nói:

- Tôi có một cảm giác, mấu chốt có thể từ chỗ Long Vũ. Hơn nữa, tôi cảm thấy bốn Thiên Địa lệnh còn lại sẽ tiếp tục hiện thân.

- Đúng vậy.

Phúc Bá hơi nhắm mắt nói:

- Không nói gạt cô, ngày trước tôi có cảm ứng một cỗ khí thức của Kim Long lệnh. Nhưng khí tức kia chỉ chợt lóe ra rồi tắt, tôi truy tung nhưng thất bại. Mấy ngày này, tôi luôn ghi nhớ chuyện này trong lòng. Đáng tiếc, khí tức của Kim Long lệnh không có xuất hiện nữa.

Kim Phượng nghe vậy, sắc mặt hơi đổi:

- Phúc Bá. Theo phân tích của ông, Kim Long lệnh đã bị người đoạt được.

- Là như thế hay không, trên thực tế tôi cũng không rõ ràng.

Phúc Bá nói.

……………………………….

……………………………….

- Tại sao mọi người đều ở đây?

Khi Long Vũ mở cửa phòng, thấy một đám người tụ tập ở chỗ này, trong đó còn có cả người đứng đầu Huyền Môn Thiên Cơ Tử, trưởng lão Thiên Thần Tử.

- Tiểu Vũ, em không sao chứ?

Tuyết Cơ lấy tay kéo Long Vũ vào trong lòng ngực mình, hai tay ôm chặt lấy hắn, thân thiết hỏi.

- Em không sao.

Cảm giác bộ ngực thật lớn cùng với mùi thơm quyến rũ, khuôn mặt Long Vũ hơi đỏ, nhưng mà cảm giác thật tuyệt.

Nếu không phải tại đây có nhiều người như thế, Long Vũ thật muốn giữ tư thế này cả ngày.

- Tiểu Vũ, ngươi lại đây.

Thiên Cơ Tử nhìn thấy trong ánh mắt hắn thay đổi, mỉm cười nói.

- Vâng.

Gật gật đầu, Long Vũ buông Tuyết Cơ đi qua. Đối với người đứng đầu Huyền Môn, hắn không dám quá mức bố láo, tuy rằng lão già này có chút bất công.

Nhưng mà người đứng đầu Huyền Môn này, lại nhiều lần cứu giúp mình.

Đại trượng phu ân oán phân minh, Long Vũ cung kính đi tới.

- Tiểu Vũ, ta hỏi ngươi, mấy năm nay ngươi đều tu luyện ở đây sao? Trong quá trình tu luyện rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vì sao bên ngoài phòng ngủ của ngươi bị một tầng kết giới thập phần cường đại bao vây? Ngay cả ta cũng vô pháp phá giải. Còn nữa, tu vi của ngươi bây giờ là cảnh giới gì? Đến cả ta cũng không nhìn thấu.

Thiên Cơ đạo nhân bình thản hỏi. Nhưng mà ai cũng có thể nhìn ra, trong lòng hắn không có chút bình tĩnh nào.

- Con tu luyện tại chỗ này, nhưng mà những chuyện gì xảy ra quanh đây con cũng không biết.

Long Vũ thực không muốn giấu diếm cái gì. Cho tới bây giờ, hắn cũng không biết có chuyện gì xảy ra.

Hiện tại chỉ có thể khẳng định, chuyện này có quan hệ với Phúc Bá.

Nhưng mà Phúc Bá là người Huyền Cảnh, Long Vũ cảm thấy không tiện nói chi tiết.

- Đây là vật gì?

Lúc này, Thiên Thần Tử từ trong phòng ngủ Long Vũ đi ra, trong tay cầm quyển sách rách nát mà Phúc Bá tặng cho Long Vũ.

- Là sách.

Long Vũ nói:

- Sư tổ, người không thấy sao? Đây là một quyển sách. Nhưng mà giống như không có chữ. Đúng rồi, người từ đâu lấy được? Đây không phải là Vô Tự Thiên Thư sao?

- Từ phòng ngủ lấy được.

Thiên Thần Tử nghe được bốn chữ Vô Tự Thiên Thư, theo bản năng giữ chặt quyển sách.

- Ai bảo người tự tiện đi vào phòng ngủ của con, thực quá phận. Sư thúc tổ, nơi này không phải là Huyền Môn, làm sao người lại tùy ý như vậy. Chúng ta là môn phái lớn, người hẳn phải rõ ràng. Nếu chủ nhân chưa cho phép, thực sự không thể nào đi vào trong phòng ngủ người ta…

Đối với Thiên Thần Tử, cho tới bây giờ Long Vũ đều không có chút ấn tượng tốt. Lợi dụng cơ hội lần này, hắn bắt đầu châm chọc.

- Ngươi…

Thiên Thần Tử lập tức nổi giận. Đang muốn mở miệng giáo huấn, đã thấy Thiên Cơ Tử duỗi tay:

- Đưa quyển sách đó đây…

Thiên Thần Tử nghe vậy, sững sờ hạ xuống, tựa hồ không chút tình nguyện. Nhưng mà hắn vẫn phải đưa quyển sách qua. Thiên Cơ Tử tiếp nhận quyển sách, cẩn thận mở ra, nhưng không có phát hiện bất luận kỳ dị nào.

Dừng một chút, hắn đưa quyển sách cho Long Vũ:

- Đây là đồ vật của ngươi, trả lại cho ngươi. Tiểu Vũ, ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play