- Tôi cũng chỉ đoán mò như vậy. Nhưng tình huống cụ thể còn phải chờ cô và tôi tiếp xúc với hắn mới biết được.
Long Vũ nói:
- Người ta thường nói, không điều tra không có quyền lên tiếng. Chị Hàn, như vậy đi, chị giúp tôi mang cái xác này tới cục cảnh sát, sau đó điều tra Vương Quốc Duy. Nếu có tin tức, chị liên hệ với tôi…
- Được.
Dừng một chút, Hàn Duyệt đột nhiên nhớ ra cái gì đó:
- Tiểu Vũ, lần trước nói chuyện đó với cậu, cậu tính sao?
- Gặp lại sau.
Cũng không biết Long Vũ có nghe rõ hay không, không nói hai lời cắp đít chuồn thẳng.
Quay đầu nhìn xác chết, Hàn Duyệt đang bực mình, nâng giày cao gót đạp thẳng vào mặt. Nhưng đây cũng chỉ là một cỗ thi thể.
Gọi một cuộc điện thoại, Hàn Duyệt dặn Tiểu Vương cho pháp y tới đây nhặt xác.
Bầu trời lác đác một vài vì sao, không biết từ lúc nào mây đen dần che phủ, đã tối càng thêm tối. Cuồng phong nổi lên, thổi tung bụi mù mịt quanh công trường.
- Rào rào.
Một tiếng sét nổ vang, mưa to như trút nước. Từng hạt mưa lớn rơi trên miếng sắt tại công trường, phát ra tiếng vang lớn.
Sấm sét không ngừng xuất hiện, tia chớp giống như long xà xé rách trời đêm.
Hàn Duyệt cũng không có trú mưa, mà thuần túy để mưa to thấm ướt thân thể mình. Nhìn nhìn công trình trước mắt, sâu kín thở dài:
- Chỉ mong nơi này sớm yên bình trở lại.
…………………………......
…………………………......
Sau khi Mã Hiểu Mai trở lại thế giới sự thật, cũng không về nhà Long Vũ, mà trực tiếp trở về Mã gia. Đối với lần này, Mã Ngọc rất khó hiểu. Ban đầu, hắn chỉ nghĩ con gái cùng Long Vũ có chút mâu thuẫn. Nhưng sau nhiều ngày quan sát, hắn cảm thấy sự tình không đơn giản như mình nghĩ.
Vì thế, hắn cùng con gái nói chuyện.
- Hiểu Mai, nói cho cha biết, có phải lại có mâu thuẫn với Tiểu Vũ hay không? Tại sao lại quay về nhà?
Mã Ngọc cẩn thẩn hỏi.
- Cha, con không sao. Con chỉ muốn về nhà ở thêm vài ngày. Cha yên tâm, mấy ngày nữa con sẽ đi.
Mã Hiểu Mai miễn cưỡng cười cười:
- Con với anh Vũ không có chuyện gì hết. Đúng rồi, lần này đi Huyền Cảnh, Long Vũ tìm được chú Long Thiên Trạch, con cũng góp không ít sức.
Lời này không giả, Mã Hiểu Mai vì Long Vũ đến cả bản thân còn mang ra phục vụ hắn. Đương nhiên nàng cũng nhận được không ít chỗ tốt. Ngoại trừ được sung sướng lúc cùng Long Vũ kết hợp, nàng còn nhận được máu huyết của Sinh Mệnh Chi Long. Tuy rằng rất ít, nhưng không tồi. Người tu đạo bình thường cho dù mười đời, trăm đời cũng không có được cơ duyên như vậy.
- Tốt.
Mã Ngọc cười nói:
- Long Thiên Trạch là một hán tử. Trước kia tại nghiệp đoàn dị năng được coi là một nhân vật lớn. Mấy năm nay vì Tiểu Vũ, anh ta cũng vô cùng khổ cực. Đúng rồi tình huống của anh ta thế nào?
- Không được tốt.
Mã Hiểu Mai nói:
- Chú ấy hiện tại chỉ có nửa cái mạng. Nhưng mà chị Phượng có thể khôi phục, chú ấy hiện tại vẫn còn đang ở Huyền Cảnh. Dựa theo thời gian ở thế giới này, chỉ mất hơn một tháng. Cha, lúc này không còn sớm, con muốn nghỉ ngơi… Có việc gì chúng ta nói sau.
- Được rồi.
Suy nghĩ của Mã Ngọc có lẽ đã bị Mã Hiểu Mai đánh lạc hướng. Hắn đứng dậy, thậm chí quên cả mục đích của mình.
Mã Hiểu Mai thấy cha mình rời đi, rốt cuộc thở dài một hơi.
Nói thật, nàng không thể đem chuyện của mình nói cho cha.
Sở dĩ nàng về chỗ này, cùng chuyện đó có quan hệ rất lớn. Nói toạc ra, nàng không biết làm thế nào để đối mặt với Long Vũ.
Nhưng tình huống hiện tại, nàng biết mà Long Vũ không biết.
Cũng không biết Long Vũ có biết chuyện này hay không?
- Đợi một chút.
Ngay khi Mã Ngọc ra cửa, hắn đột nhiên đứng lại. Nghiêng đầu nhìn con gái, thấy nàng không vui, sắc mặt dần chìm xuống.
- Đưa cho cha xem Thủ Cung Sa. ( Cái chấm màu đỏ trên tay ấy )
Mã Ngọc dường như nghĩ thông suốt, thân hình nhoáng một cái, làm bộ muốn giữ chặt cánh tay phải của con gái.
Mã Hiểu Mai nghe vậy, sắc mặt xanh mét, vội vàng tránh né.
Nhưng tu vi của nàng sao so với cha nàng, cuối cùng cũng không thể nào tránh né.
Vì không cho Mã Hiểu Mai phản kháng, Mã Ngọc phong trụ huyệt đạo của nàng, lập tức vén tay áo lên, muốn nhìn Thủ Cung Sa của Mã Hiểu Mai trên tay phải.
Quả nhiên không thấy.
Sắc mặt Mã Ngọc kinh hãi, vội vàng giải khai huyệt vị cho con gái hỏi:
- Xảy ra chuyện gì? Con nói cho cha biết, đến tột cùng là sao? Vì sao Thủ Cung Sa không thấy?
Mã Hiểu Mai thấy tình trạng như vậy, cũng không giấu diếm, vội vàng nói:
- Là anh Vũ…
- Con cùng với Tiểu Vũ hợp thể sao?
Mã Ngọc nghe vậy, không biết là cao hứng hay không. Tất nhiên, hắn hi vọng Long Vũ cùng con gái gắt gao một chỗ, tương lai Mã gia cũng có lợi không ít. Ít nhất, bọn họ có thể thường xuyên tới Huyền Cảnh gặp Mã Chính Phong. Nhưng về phương diện khác, hắn không muốn con gái mình trở thành bà nội trợ trong gia đình sớm như vậy. Nói thật, Mã Hiểu Mai chính là thiên tài mấy trăm năm của Mã gia. Hắn còn trông cậy Mã Hiểu Mai có thể đem Mã gia phát dương quang đại.
Nhiều thế hệ Mã gia đều hi vọng có thể sánh ngang với Huyền Môn.
Hiện giờ, Mã gia đã trở thành niềm ước ao của nhiều gia tộc tu đạo, hi vọng ở ngay trước mắt.
Hắn cũng không hi vọng hùng tâm của mình tan vỡ.
- Làm sao con ngu như vậy? Chuyện này chỉ là diễn kịch thôi. Tại sao con lại cùng với cậu ta?
Mã Ngọc thở dài:
- Đứa con gái này… Hai, cha đi tìm Tiểu Vũ. Hai đứa đã trở thành vợ chồng, không bằng cha dự tính tổ chức hôn lễ.
- Cha.
Mã Hiểu Mai vội vàng nói:
- Cha gấp cái gì? Con gái cha vẫn còn một thân tu vi, hơn nữa còn mạnh hơn trước…
- Đúng vậy.
Mã Ngọc kỳ thực là quá khẩn trương, thành ra hồ đồ. Lúc trước con gái hắn chơi trò mèo đuổi chuột, hiển nhiên một thân tu vi vẫn còn tồn tại.
- Không đúng.
Mã Ngọc có chút nghi hoặc:
- Xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ nguyền rủa của Mã gia đã mất đi hiệu lực? Ha ha, tốt… Tốt. Như vậy phụ nữ Mã gia có thể tiêu dao như người bình thường rồi.
- Cha. Không phải như vậy.
Mã Hiểu Mai vội vàng giải thích:
- Con thực sự không có mất đi tu vi, nhưng cũng không phải là giải trừ nguyền rủa của Mã gia… Sự tình là thế này…
Mã Hiểu Mai lập tức đem cụ thể đầu đuôi giải thích.
Sau khi xong câu chuyện, nàng nói:
- Lần này xem như con may mắn. Vì vậy cha đừng để mọi người trong tộc làm chuyện điên rồ…
- Là như vậy à?
Mã Ngọc khẽ nhíu mày:
- Xem ra bằng hữu của Long Vũ cũng không hề đơn giản… Hiểu Mai, con xem thế này được không? Cha tuyển chọn vài cô gái trong tộc, đưa tới bên cạnh Long Vũ. Con nghĩ thế nào?
- Không được.
Mã Hiểu Mai lập tức nóng nảy:
- Cha, làm sao con có thể làm như vậy… Nếu cha làm như thế, con làm sao bây giờ?
- Con…
Mã Ngọc ý vị thâm trường:
- Nhìn con kìa… Con không nhớ sao? Con cùng Long Vũ chỉ là một đám hỏi chính trị. Hay là con thực sự ghen rồi?
- Cha, cha nói nhăng cuội gì đấy?
Sắc mặt Mã Hiểu Mai nhất thời đỏ bừng.
- Hiểu Mai, con hãy nghe cha nói… Chuyện này con nhất định phải nghe cha, nhưng phải hỗ trợ cha.
Mã Ngọc thấm thía nói:
- Nguyện vọng của các tổ tiên Mã gia là gì? Chính là kề vai cùng Huyền Môn. Vì nguyện vọng này, con cháu từng thời đại đều nỗ lực phấn đấu, thậm chí hi sinh tính mạng đều không tiếc. Hiện giờ, cơ hội của chúng ta đến đến… Chính là Tiểu Vũ. Con ngẫm lại, nếu phụ nữ Mã gia chúng ta khi sinh con mà tu vi vẫn còn tồn tại thì thế lực kiên cố thế nào? Hiểu Mai, lời này con tuy không thích nghe, nhưng thân là phụ nữ Mã gia, con phải giác ngộ hi sinh. Tình yêu của con, sự nghiệp, thậm chí cả tính mạng…
- Cha, con có thể hi sinh.
Mã Hiểu Mai trầm giọng nói:
- Chính như lời cha nói, con là phụ nữ Mã gia, cho nên con không có lựa chọn nào khác. Nhưng cha có nghĩ tới, anh Vũ vì sao phải nhận sự an bài của cha?
- Ha ha…
Mã Ngọc nhất thời nở nụ cười:
- Hiểu Mai, xem ra con đối với đàn ông không quá hiểu biết. Cha nghĩ ở thiên hạ này không có thằng nào chủ động cự tuyệt mỹ nữ đưa đến miệng. Mục đích của chúng ta chỉ là để các cô ấy mang thai, mà không phải là cái khác. Sống ở cái xã hội này, cha nghĩ Tiểu Vũ cũng không cự tuyệt. Hiểu Mai, hiện tại cha cần trợ giúp của con, con câu dẫn lấy Tiểu Vũ, cho cậu ta sửa sang lại tính nết của mình. Sau đó cha mang các cô nàng kia đưa tới trước mặt cậu ta, tin tưởng các cô nàng này sẽ hoàn thành nhiệm vụ…
- Cha… Cha tỉnh táo một chút, cha có biết cha đang làm cái gì không?
Mã Hiểu Mai giận tái mặt, không chút khách khí:
- Cha làm như vậy, chỉ có thể làm cho Tiểu Vũ giữ khoảng cách với Mã gia.
- Con có ý gì?
Mã Ngọc nhíu mày hỏi.
- Cha, anh Vũ không giống với tưởng tượng, anh ấy không phải là loại đàn ông như thế.
Mã Hiểu Mai nói:
- Đối với quan hệ của chúng con, anh ấy cũng có chút mâu thuẫn. Nói cụ thể một chút, anh ấy không thích loại hôn nhân chính trị này. Nếu anh ấy biết cha đem anh ấy trở thành ngựa giống, tin tưởng nhất định không tha thứ cho Mã gia chúng ta.
- Con nói cũng đúng…
Mã Ngọc đồng ý gật đầu:
- Hiểu Mai, không bằng như vậy, con nghĩ biện pháp lấy … cái đó của cậu ta. Chúng ta có thể tại bệnh viện thụ thai. Hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển như thế này, cha không nghĩ cậu ta cần thiết phải trở thành ngựa giống mới có thể mang thai.
Mã Hiểu Mai nghe vậy, trực tiếp hết chỗ nói.
- Cứ quyết định như thế, cha cho con thời gian ba ngày.
Mã Ngọc dường như bị lợi ích của gia tộc làm cho ủng não. Không từ bất kể thủ đoạn nào.
- Không được.
Mã Hiểu Mai một mực cự tuyệt:
- Cha, cha không thấy như vậy quá hoang đường sao? Nếu như cha làm như thế, đối với anh Vũ, với mọi người trong tộc đều không công bằng. Hơn nữa, các nàng trong tộc chưa chắc đồng ý đề nghị của cha…
- Hừ.
Mã Ngọc khinh thường nói:
- Cha là gia chủ, chỉ cần cha đồng ý là được rồi, các cô ấy căn bản không có quyền lựa chọn. Còn về phần Tiểu Vũ, chúng ta có thể gạt cậu ta, đừng cho cậu ta biết là okie.
- Tốt nhất là bỏ đi.
Mã Hiểu Mai lại cự tuyệt:
- Con không muốn làm chuyện thế này… Cha, cha đã thay đổi. So với mấy năm trước, cha ngày càng vì hiệu quả và lợi ích.
- Câm mồm.
Mã Ngọc nghe con gái cự tuyệt, lập tức nổi giận:
- Con biết cái gì? Dựa vào cái gì mà con cự tuyệt? Đây là cha muốn phục hưng Mã gia. Nếu con còn là con gái của cha, con nhất định phải nghe lời cha. Cơ hội ngay trước mắt, cha cũng không muốn cứ như thế mất đi. Hiểu Mai, sao con lại làm cho cha hết hi vọng. Vài cái chuyện cha làm này tính là cái gì. Con chưa từng nghe qua sao? Muốn thành công phải trả giá một chút. Đối với việc cha làm, một chút cũng không quá phận…
- Tóm lại, con sẽ không làm chuyện này.
Mã Hiểu Mai nói:
- Nếu muốn người không biết, tốt nhất là không làm. Coi như anh Vũ sớm muộn cũng phát hiện ra sự thật như vậy. Đến lúc đó, ngộ nhỡ anh ấy phẫn nộ, hậu quả thế nào, cha có nghĩ tới hay không?
Nói tới đây, Mã Hiểu Mai nghiêm túc nói:
- Cha, cha căn bản không biết anh Vũ. Anh ấy không giống như cha tưởng tượng. Con hi vọng cha có thể bình tĩnh mà suy xét. Nếu cha tin tưởng con gái, con sẽ luôn luôn bên cạnh anh ấy vì Mã gia mưu lợi. Nếu cha muốn con làm việc không nên làm này, con đây cũng không thể nói gì. Bởi vì con dù sao cũng là con gái của cha, dù sao cũng là phụ nữ Mã gia. Nhưng con muốn nói cho cha rõ ràng. Đi làm loại chuyện này, có thành công hay không vấn đề ở chỗ năng lực. Năng lực của con gái không quá mạnh, cha cũng đừng trách con.
- Con… Con đang uy hiếp cha?
Sắc mặt Mã Ngọc xanh mét.
- Con gái cha không thẹn với lương tâm.
Mã Hiểu Mai nói:
- Con làm như thế, chỉ là giúp Mã gia…
- Haiz…
Mã Ngọc thở dài nói:
- Quên đi, cha cũng không ép con. Nếu con không muốn làm như vậy, cha cũng không miễn cưỡng ép buộc con. Nhưng về Long Vũ, con nhất định không được buông tay. Như vậy đi, sau ba ngày nữa con phải trở về đó. Lần sau đi vào Huyền Cảnh, phải tìm ông nội con, hỏi ông ấy về phù chú Thất Tinh Phục Ma Trận, xem làm thế nào có thể tăng uy lực. Thế giới sự thật gần đây cũng không còn thái bình. Trước mắt, chính là thời điểm thông linh Mã gia thi thố tài năng…
- Vâng, con biết!
Lúc này Mã Hiểu Mai cũng không nói gì nhiều.
Trên thực tế, Mã Hiểu Mai vô cùng tôn kính Mã Ngọc.
Hơn nữa, Mã Ngọc còn là thần tượng nàng sùng bái.
Hiện tại, có một số việc trong lòng Mã Hiểu Mai cũng rõ ràng. Cha làm như vậy, kỳ thực hoàn toàn vì lợi ích gia tộc.
Toàn bộ gánh nặng gia tộc, lúc này đều do cha nàng phụ trách.
Trong lòng Mã Hiểu Mai cũng rõ ràng, mấy năm nay Mã Ngọc vô cùng vất vả.
Hiện tại, địa vị của Mã gia tại giới tu đạo có chút khởi sắc, trong lòng ông ta hiển nhiên là càng sốt ruột.
Việc này kỳ thực cũng dễ lý giải, giống như phát tiền lương vào ngày mùng mười. Thời gian cuối tháng mọi người không vội, nhưng còn khoảng năm ba ngày, đa số mọi người là đứng ngồi không yên, ngày nào cũng lang thang qua mấy cái cột rút tiền kiểm tra.
Đồng dạng như vậy, trước kia Mã gia còn chưa có tiếng nói. Nhưng hiện giờ có chút thần sắc, tất nhiên hắn đứng ngồi không yên.
Đây là tính chung của mọi người.
……………………………………
……………………………………
Sau khi Tuyết Cơ biết tin tức Long Thiên Trạch được cứu ra, nàng tương đối vui vẻ. Đừng nhìn ngày thường nàng cùng Long Thiên Trạch đấu võ miệng, nhưng xảy ra chuyện đó trong lòng nàng lúc nào cũng vô cùng lo lắng.
Nếu Long Vũ không nói tình hình Long Thiên Trạch, không chừng Tuyết Cơ sẽ cật lực yêu cầu Long Vũ cho nàng tới Huyền Cảnh thăm người.
Đương nhiên, sợ Long Vũ mệt mỏi nên nàng đành cố gắng nén nhịn.
Mấy ngày này giống như đã khôi phục bình thường, Long Vũ lại bắt đầu thực hiện ba công việc trong một ngày. Học tập, tu luyện, ngủ… (Ăn cơm không tính nhá, thằng này ăn nhanh lắm, 15’ một bữa, bát thì khỏi rửa, Mã Hiểu Mai đập hộ hắn rồi )
Đối với tình huống trước mắt, Long Vũ tương đối thỏa mãn. Tu vi cao, tiền thì rủng rỉnh, tinh thần sảng khoải. Duy nhất có một điều làm hắn buồn bực, là con súc sinh Thiên Dực Hổ kia.
Cũng không biết nó chết toi chỗ nào rồi, lâu lắm cũng không thấy bóng dáng của nó.
Long Vũ quyết định lần sau gặp nó, cho nó biểu diễn một chút. Lão hổ không phát uy, còn tưởng là mèo bệnh.
- Tiểu súc sinh, lần sau anh mày bắt được, sẽ cột mày vào chân giường cho bắt chuột.
Long Vũ hầm hừ lải nhải.
Buổi trưa, hắn nhận được điện thoại của Hàn Duyệt.
Theo lời Hàn Duyệt, hiện tại tổ Lâm Phong đã sớm theo dõi Vương Quốc Duy cùng tập đoàn Bách Thánh. Nhưng cho tới bây giờ không phát hiện chút tình huống nào.
Ý tứ của Long Vũ rất rõ ràng, tiếp tục theo dõi.
Buổi chiều, hắn gọi cho Tuyết Cơ một cuộc điện thoại. Trước tiên báo cho nàng một chuyện, trong tháng này mang nàng đi Huyền Cảnh. Tuyết Cơ vui vẻ nhận lời.
Buổi tối trở về, Long Vũ vẫn không gặp Mã Hiểu Mai.
Đối với lần này, hắn thập phần vui vẻ.
Không có Mã Hiểu Mai, hắn cảm giác thoải mái. Tỷ như lúc tu luyện không ai quấy rầy, tỷ như lúc ngủ có thể cởi trần, lúc xem ti vi ở phòng khách có thể mặc quần lót.
Tóm lại, toàn bộ đều vô cùng thuận tiện.
Nếm qua cơm chiều, xem tin tức nửa tiếng, Long Vũ đóng chặt của phòng, đi vào phòng ngủ của mình. Xác định bốn phía không có gì dị thường, hắn cẩn thận lấy quyển sách ố vàng mà Phúc Bá đưa cho hắn.
Khi hắn mở quyển sách ra, nhất thời từ quyển sách phóng ra màu vàng chói lọi, đem phòng ngủ của Long Vũ bao bọc.
- Đây rốt cuộc là vật gì?
Ánh mắt Long Vũ đảo qua, nhìn kỹ, đem con ngươi dừng lại trên mặt quyển sách. Từng chữ nhỏ giống như ánh sao lưu chuyển.
- Là tu luyện Thể Ngộ Tâm Đắc.
Long Vũ nhìn một hồi lập tức minh bạch. Nguyên lai Phúc bá đem Thể Ngộ Tâm Đắc của hắn viết thành sách, làm lễ vật đưa cho Long Vũ.
Lúc đầu, Long Vũ thực sự không hề biết.
Bởi vì tại Huyền Cảnh Phúc Bá trổ hết tài năng cứu hắn, hắn còn hôn mê. Cho nên hắn không biết Phúc Bá là một cao thủ ẩn dấu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT