Tiếp tục đi về phía trước, xuyên qua hai trăm dặm vùng núi phía trước. Chúng ta có thể bớt đi một ngày đường!
Lex cầm ma pháp bản đồ, tìm kiếm tọa độ hiện tại, phóng đại đồ hình trên bản đồ.
- Nơi này có thôn trang không?
- Có lẽ có, có lẽ đã di dời đi rồi, đây là địa bàn của tộc Quả Cảm.
- Hay là đi vòng qua đi!
Sarin không muốn chọc tới phiền toái nữa. Những người Quả Cảm tại đây là dân tộc dũng mãnh thiện chiến trong vùng núi, Tần Nhân đã chinh phục
vùng đất này, nhưng cũng không tiêu diệt người Quả Cảm, nơi này không có bất kỳ một quý tộc nào nguyện ý đến, cho dù thổ địa được phong thưởng
có lớn hơn nữa, thì cũng cần phải có mạng mới hưởng thụ được.
- Không có việc gì, ta biết ngôn ngữ Quả Cảm, người nơi này đối với pháp sư không tệ. Hơn nữa, bọn họ cũng rất chán ghét người Vân Lưu.
Sarin im lặng, đời trước của Vân Lưu là vương triều thứ tư, vương triều
thứ tư này từng ở trong vùng núi Quả Cảm giết hại bừa bãi, chuyện này
hắn vừa mới nhìn thấy. Ngàn năm qua rồi mà không nghĩ tới người Quả Cảm
vẫn còn không quên mối hận này.
Lex ở đánh dấu đường đi kỹ càng tỉ mỉ trên bản đồ, để cho Sarin nhớ kỹ.
Kế tiếp là phải kiểm tra trang bị, ở trấn Aralia, Sarin đã dùng đi rất
nhiều quyển trục cấp thấp, ma hạch cấp tám trong cấu trang con rối cũng
tiêu hao hơn phân nửa. Không thể tiếp tục duy trì một hồi chiến đấu như
vậy nữa.
Trong Thanh Đồng Ma pháp thư của Sarin có chứa đựng ma pháp, nhưng giờ
cũng đều tiêu hao sạch sẽ, hiện tại không có thời gian để dừng lại cho
ma pháp vào nữa. Quyển trục trung cấp và cao cấp của hắn thì đại đa số
là đồ trống, Sarin cũng không cách nào vẽ lên những quyển trục này được.
Nếu có, Sarin còn có thể viết lên đại lượng quyển trục trống cấp thấp,
hiện tại hắn chỉ có thể trang bị ma hạch mới lên cho con nhện ma thú,
chờ mong vài ngày gần nhất không phải chiến đấu cường độ cao.
Lex tổn thất khá lớn, Thần La Chi Giới vận dụng xong, trong vòng một năm sẽ không cách nào sử dụng được nữa, hai cái ma pháp chứa đựng trong ma
pháp trượng cũng đã dùng hết, nàng không có năng lực chứa đựng các ma
pháp giống nhau. Cũng may nàng không hề động tới sách ma pháp màu trắng
bạc, mười tám cái ma pháp trung cấp trong đó xem như là năng lực mạnh
nhất mà nàng còn lại vào lúc này.
Ma pháp chứa đựng trong sách ma pháp có thể thi triển dễ dàng hơn so với viết quyển trục, nhưng mà nó tiêu hao cũng không ít, ưu thế chủ yếu là
không tồn tại vấn đề về xác xuất thành công.
Khuyết điểm của sách ma pháp cũng tương đối rõ ràng, đó chính là ma pháp chứa đựng ở bên trong phải do người sử dụng chứa đựng vào, nếu không
thì trong quá trình phóng thích sẽ có khả năng rất cao có thể sinh ra
hiện tượng nguyên tố biến mất, khiến cho ma pháp mất đi hiệu lực. Sarin
còn không có khả năng viết các kỹ năng ma pháp trong quyển sách màu
trắng bạc, hiện tại sáu cái ma pháp trung cấp chứa đựng trong ác ma sách ma pháp, liền trở thành cọng rơm cứu mạng.
Cũng may Tieta va Nerys cũng không bị thương, Sarin cũng không biết rằng thân thể Nerys đã được cường hóa một lần nữa, tiêu trừ một ít tai hoạ
ngầm do hấp thu ngọc tủy tạo thành.
Tieta một lần nữa cõng Lex lên lưng, bốn người đi vòng xuống sườn núi,
đi vào trong dãy núi. Dưới chân không thành đường đi, bùn đất ướt át,
nếu đổi thành đội ngũ khác, tốc độ sẽ bị chậm lại rất nhiều. Nhưng đội
ngũ của Sarin thì lại vẫn như cũ dùng tốc độ mỗi giờ đi gần 20 dặm mà di chuyển, sau khi băng qua mấy ngọn núi, một thôn xóm thật lớn hiện ra
trước mặt bốn người.
Sarin dừng lại, trong thôn không có âm thanh gì. Cửa thôn có một toà nhà hình tháp dùng gỗ dựng thành, trong toà nhà hình tháp cũng không có một bóng người. Từ cửa thôn nhìn vào trong, Sarin chỉ thấy được các căn nhà gỗ cong vẹo, còn có mặt đường nhấp nhô đầy các hố nhỏ.
Một người cũng không có!
- Nerys, vào xem thế nào!
Sarin không dám khinh thường đi vào, quy mô của thôn này thoạt nhìn ít
nhất cũng phải có hơn một trăm gia đình, nhưng hiện tại lại rất im ắng,
ngay cả tiếng gia súc thở mà cũng không có.
Lex bị thương cũng không coi là nặng, ít nhất nàng còn có thể phóng
thích ma pháp, chỉ là vết thương nằm ở xương sườn, khiến nàng không quá
muốn di chuyển, hiện tại đội ngũ là do Sarin chỉ huy.
Nerys gật gật đầu, thật ra nàng cũng không cần phải đi vào, vì nàng biết trong thôn không có người nào. Nói chính xác hơn, toàn bộ thôn không có một sinh mệnh còn sống nào. Hiện giờ Nerys đã trưởng thành, lá gan lớn
rất nhiều, cho dù gặp phải Hắc ma pháp sư thì cũng sẽ không phải chịu
thiệt.
Nàng đi vào trong thôn, dạo qua một vòng, lúc này mới đi ra.
Thôn trang của tộc người Quả Cảm rất đơn giản, nhà gỗ cách mặt đất là
dùng để phòng ngừa rắn và các loại côn trùng, bọn họ không gieo trồng
trên diện tích lớn. Tất cả thực vật sẽ được để chung vào một chỗ chứa
đựng.
- Chủ nhân, cái gì cũng không có!
- Cái gì cũng không có ư?
Sarin hỏi:
- Đây là ý gì?
- Chính là cái gì cũng không có, không có người nào, không có thực vật, không có vũ khí, không có ma thú, không có súc vật...!
Nerys càng ngày càng nói tốt Tần Nhân ngữ, nàng lần lượt tự mình liệt kê ra, Sarin vội vàng ngăn nàng lại.
- Có nguy hiểm gì không sao?
- Không có, đây chỉ là một cái thôn trống rỗng thôi.
Sarin gật đầu, là hắn cẩn thận quá mức, nơi này không phải là khu
Caucasus, người Quả Cảm rất dũng mãnh, nhưng không có tế ti như người
Caucasus, trong số các chiến sĩ ít có người đạt tới tiêu chuẩn Kiếm Sư.
Tế ti của người Quả Cảm đã sớm bị vương triều thứ tư giết sạch. Thứ duy
nhất phải lo lắng chính là độc dược của người Quả Cảm, tuy nhiên hắn là
Ma pháp sư, có thể trinh trắc ra độc tố.
- Chúng ta đi nghỉ ngơi một chút!
Sarin cảm giác vô cùng mệt nhọc, trong mấy ngày này thần kinh của hắn
vẫn luôn bị kéo căng, bất cứ lúc nào cũng phải chuẩn bị đối mặt với nguy hiểm. Một cánh tay của hắn cũng bị gãy đoạn, nếu muốn khôi phục thì
cũng cần phải mất từ năm đến bảy ngày, đây là công lao của ma dịch.
Người bình thường mà bị gãy xương thì ít nhất phải mất ba tháng trở lên
mới có thể khôi phục lại được.
Không cần phải vội vã mà đi nữa, Tieta buông Lex xuống, nói:
- Các ngươi đi vào, ta đi lên toà nhà hình tháp kia!
Nàng giắt cây gậy lên sau lưng, leo nhanh lên trên cầu thang, đi lên tòa nhà hình tháp. Nàng không đi mở cửa, mà là từ cửa sổ chui vào. Thân ảnh vừa Tieta mới biến mất ở cửa sổ, trong toà nhà hình tháp liền phát ra
âm thanh va chạm thật lớn.
Tiếp sau đó, tiếng quát phẫn nộ của Tieta truyền ra, kèm theo tiếng đồ
vật vỡ nát, một bóng người đen sì bay ra, rơi xuống mặt đất, Sarin vẫn
mở ra Băng Lãnh Thị Giác, nhìn thấy đó là một bộ xương khô.
Bộ xương khô ngã thật mạnh trên mặt đất, Sarin cũng không bỏ qua luồng
sáng u ám trong mắt nó. Hư Ảo Chiểu Trạch lập tức được phóng ra, vây
khốn bộ xương khô này.
Ca... ca...!
Cái cằm của bộ xương khô mở ra khép vào, giãy giụa muốn đứng lên, thanh âm Tieta từ trên toà nhà hình tháp truyền đến:
- Bảo nó đừng có mà lộn xộn!
Bộ xương khô nhanh chóng nằm im, Tieta thò đầu từ cửa sổ toà nhà hình tháp ra, nói vọng xuống Sarin ở phía dưới:
- Ta bắt được một người!
- Ngươi không phải nói là không có người sao?
Sarin tức giận nhìn thoáng qua Nerys.
Nerys ủy khuất nói:
- Trong thôn đúng là không có mà, điều này...!
- Đón lấy!
Tieta từ cửa sổ, quẳng ra một người, tên kia đang hoa chân múa tay giữa
không trung, lớn tiếng thét chói tai. Lex phóng ra một cái thuật trói
buộc, một luồng gió nhẹ nhàng quấn quanh hắn, đặt hắn xuống mặt đất..
Người này đầu tóc rối bù, trên kiện trường bào có vô số lỗ thủng, đôi
giầy trên chân cũng mất đi một chiếc, hắn bị thuật trói buộc trói chặt,
liền ngẩng mặt lên nhìn đám người Sarin. Đây là một gương mặt cực kỳ
giản dị, giống như một tên nông phu chất phác tại thành Scotzia.
Ngay cả Giáo hoàng cũng đều từng tán thưởng rằng, ở Scotzia, nếu một
người còn theo đuổi trồng trọt lương thực, vậy thì người này khẳng định
có linh hồn rất tinh thuần.
- Đừng giết ta, ta không có tiền, ta rất nghèo, ta...!
Tên này hét lên giống như một con heo sắp bị đưa lên bàn mổ. trên khuôn
mặt chữ điền của hắn có hàng lông mi dày đặc, rưng rưng nước mắt, bộ
dáng muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương.
Sarin đi tới phía trước, cúi đầu nhìn người kia, hỏi:
- Vong linh pháp sư, nếu ngươi không có tiền, vậy thì làm sao có thể có được một khô lâu từ Vong linh vị diện?
Bộ xương khô kia đột nhiên nhảy dựng lên, muốn đánh về phía Sarin. Trên
tay Sarin nhoáng lên một luồng sáng trắng, một cây băng tiễn chuẩn xác
bắn trúng ngực của bộ xương khô, bộ xương khô này liền bị băng tiễn đông cứng lại, Sarin nói:
- Nó còn dám lộn xộn nữa, ta sẽ dùng băng tiễn đánh nát đầu của ngươi!
Vong linh pháp sư bị trói lại này không dám làm bậy nữa, lúc này hắn mới nhìn rõ, Sarin mặc một kiện ma pháp bào màu xám, trên ma pháp bào có
hai đạo ma pháp dấu hiệu. Chẳng lẽ người này là Ma pháp sư cấp năm hay
sao?
Đây là do hắn hiểu lầm, ma pháp bào này vốn là của Lex, hiện tại Sarin chỉ là Ma pháp sư cấp bốn mà thôi.
- Vong linh pháp sư, đành phải ủy khuất ngươi một chút vậy!
Sarin vẫy tay, để cho Nerys nhấc lên tên Vong linh pháp sư này, đi vào trong thôn.
Vong linh pháp sư thấy Sarin thuấn phát ma pháp mà không hề có dấu hiệu
báo trước nào, lập tức mất đi ý định phản kháng. Bộ xương khô ngã trên
mặt đất kia cũng lắc lư đi theo sau bốn người, Tieta ở trên toà nhà hình tháp, vẫn không xuống dưới.
Tùy tiện tìm một gian nhà gỗ sạch sẽ, Lex ở trong phòng lót xuống một
tấm thảm, hạ màn xuống nghỉ ngơi. Nerys ném tên Vong linh pháp sư xuống
đất, bộ xương khô kia thì đứng ở trước cửa, không có mệnh lệnh của Vong
linh pháp sư, nó cũng sẽ không công kích bất kỳ kẻ nào.
Sarin nhìn bộ xương khô kia trong chốc lát, nói:
- Con Dực khô lâu này rất được đấy, đáng tiếc lại không hoàn chỉnh, Vong linh pháp sư, tại sao trong thôn này lại không có tới một người nào,
đều là do ngươi giết chết hay sao?
Vong linh pháp sư không phải là Hắc ma pháp sư, sẽ không lạm sát kẻ vô
tội, nhưng mà tính tình của bọn họ đều không tốt lắm, vào lúc tức giận
lên thì sẽ rất khó nói họ có thể gây ra chuyện gì.
Vong linh pháp sư có vẻ chất phác này khẽ liếc mắt, cảm giác rất khó đối phó với Sarin. Hắn nhìn về phía Lex đang minh tưởng, trong lòng buồn
bực không nói nên lời. Mình chỉ tìm một địa phương yên tĩnh để ngủ thôi, vậy mà cũng bị người bắt lại tra hỏi. Các Ma pháp sư khác đều được
người ta tôn kính, tại sao cứ đến lượt hắn thì lại xui xẻo như vậy?
Thuật trói buộc là một ma pháp đơn giản, thời gian duy trì cũng tương
đối dài, tuy nhiên ít nhất cũng phải vượt qua địch nhân hai cấp, thì mới có thể duy trì lâu như vậy được.
Con bà nó, tại sao lại đụng phải hai tên Đại ma pháp sư vậy!
- Vong linh pháp sư, nơi này chỉ có phương thức tra hỏi của ta là tương
đối ôn hòa. Nếu ngươi khiến ta mất đi kiên nhẫn, đối với ngươi mà nói
thì cũng không phải là chuyện tốt đâu!
- Ta...!
Vong linh pháp sư suy nghĩ hồi lâu, cảm giác không nên làm cho hai Đại ma pháp sư này tức giận. Đành phải thành thật trả lời:
- Đại nhân, ta chỉ là một tên pháp sư nho nhỏ, nào dám giết người trắng
trợn công khai như thế. Khi ta tới đây, nơi này đã là một khoảng không,
ngay cả một khúc xương cũng không tìm thấy. Đại nhân, ngài có gì để ăn
không? Ta sắp sửa chết đói rồi!
Sarin nhìn sắc mặt hắn vàng như nến, thân thể suy yếu, lắc đầu nói:
- Một pháp sư mà lại có bộ dạng như vậy, thật đúng là thất bại, đồ ăn
thì không có, trừ khi ngươi thành thật. Đừng nói cho ta rằng ngươi rất
nghèo, Tử Linh Hỏa Diễm rẻ nhất thì cũng có giá tận mấy trăm vạn kim tệ
đấy!
Vong linh pháp sư bày ra vẻ mặt cầu xin, nói:
- Đúng là vì nó, ta mới trở nên rất nghèo. Nếu không ta chỉ cần triệu
hồi ra khô lâu đại quân, thì đã sớm trở thành Hoàng gia pháp sư, việc gì phải bôn ba thế này nữa!
- Khô lâu đại quân? Chỉ bằng ngươi sao? Ngươi cho rằng ta không hiểu cái gì hay sao? Trừ khi ngươi có thể tìm được thông đạo ổn định, có thể mở
ra Vong linh vị diện vào bất cứ lúc nào thì mới được!
Sarin vốn không định làm khó tên Vong linh pháp sư này, nhưng tên Vong
linh pháp sư này thật sự là chọc người ta phải tức giận, trong miệng
không có một câu nói thật. Nếu hắn mà trung thực như Tieta, thì Sarin đã sớm cho hắn một ổ bánh mì rồi.
Ta tìm được tọa độ của vị diện!
Vong linh pháp sư quật cường một cách bất ngờ. Nhưng Sarin lại nhận ra nét giảo hoạt trong mắt hắn.
Thuật trói buộc biến mất, Sarin nâng Vong linh pháp sư dậy, ngồi xuống đất, hắn vỗ vỗ bả vai Vong linh pháp sư, nói:
- Ta là pháp sư thao túng nguyên tố, tọa độ của ngươi, đối với ta mà nói thì không dùng được. Ngươi chỉ là có chút mạo phạm nho nhỏ với ta, ta
vốn cũng không định giết chết ngươi. Ngươi khẩn trương như vậy làm gì?
Chẳng lẽ trên người ngươi có bí mật trọng yếu nào mà sợ ta biết được hay sao?
Thấy sắc mặt Vong linh pháp sư trắng bệch ra, trong lòng Sarin cũng có
chút kinh ngạc, chẳng lẽ hắn vừa thuận miệng nói một câu, mà đã đoán
đúng rồi ư?
Lúc này vẻ mặt của Vong linh pháp sư là vô cùng phong phú, có phẫn nộ, bi thương, thống khổ, mất mát...
Sarin khẽ cười, người này cũng không có cừu oán với hắn, không cần thẩm
vấn hắn giống như phạm nhân làm gì. Sarin lấy ra một cái bánh mì đen,
quết lên mỡ bò, kẹp thịt hun khói vào trong, bọc vải dầu cẩn thận, sau
đó đặt trước mặt Vong linh pháp sư.
Vong linh pháp sư nhìn thấy đồ ăn trước mặt, đột nhiên hai tay đấm mạnh xuống đất, khóc rống lên.
Sarin ngây người ra một lúc, nhưng lập tức thoải mái lại. Năm đó chẳng
phải hắn cũng chỉ vì một mẩu bánh mì mà từng chảy nước mặt hay sao. Tuy
nhiên Vong linh pháp sư này có lẽ cũng đã đạt đến cấp ba, chẳng lẽ ngay
cả săn thú mà hắn cũng không làm được ư?
- Ngươi ăn trước đi, ăn xong nói sau!
Sarin đẩy đồ ăn về phía trước. Lex đi ra ngoài hành tẩu thì cũng không
quá chú ý tới đồ ăn. Những thứ này đều là phần ăn tiêu chuẩn trong quân
đội, Vong linh pháp sư vồ lấy cái bánh mỳ, cố nhét vào miệng, nghẹn đến
lồi mắt ra. Sarin vốn cảm thấy có chút buồn cười, nhưng mà Vong linh
pháp sư lại đang không thở được, trong yết hầu phát ra âm thanh ú ớ,
khuôn mặt bị máu dồn đến mức tím lên.
Sarin nhanh chóng lao lên đỡ lấy Vong linh pháp sư sắp ngã quỵ này, ra sức đấm lưng cho hắn.
Vong linh pháp sư phun ra mẩu bánh mì mắc trong cổ họng, khuôn mặt quẫn bách.
Nerys lấy ra một cái chén lớn, Sarin chế tạo cho Vong linh pháp sư một
phần nước chữa trị. Vong linh pháp sư không dám nuốt ngấu nghiến như hổ
đói kiểu vừa rồi nữa, nếu Sarin không giúp hắn, vừa rồi hắn đã sáng tạo
ra một kỳ tích: trở thành pháp sư đầu tiên bị nghẹn chết từ trước đến
nay.
- Ngươi tên là gì?
Sarin thấy Vong linh pháp sư đã ăn xong rồi, mới một lần nữa hỏi.
- Daniel Khang!
- Ngươi là quý tộc ư?
Sarin thấy Daniel sau khi trở lại bình thường, dáng vẻ đã không còn có
một tia quẫn bách nào nữa, một cái bánh mì vậy mà lại có thể thay đổi
một người nhiều như vậy.
Daniel đỏ mặt lên, nói:
- Ta là pháp sư, Vong linh pháp sư cấp ba.
- Chắc là người Tanggulas!
Daniel gật đầu với vẻ có chút không tình nguyện, hắn là quý tộc của
Tanggulas đế quốc. Tuy nhiên Tanggulas đế quốc và Tần Nhân lại rất khác
nhau, sau khi lập nước được ngàn năm, số lượng quý tộc đã không có cách
nào khác thống kê nổi, có quá nhiều. Hắn chỉ là một tam đẳng Nam tước,
gia tộc chỉ có mấy dặm đất đai. Hoàn toàn dựa vào việc buôn bán với
người Scotzia thì mới có thể duy trì cuộc sống.
- Làm sao ngươi có thể chạy đến Tần Nhân vậy?
Sarin biết rõ nguyên nhân. Thần Thánh Giáo đình đã tuyên bố Vong linh
pháp sư là những kẻ tiết độc, cho dù Daniel là Công tước, thì cũng phải
chạy nhanh ra khỏi Tanggulas đế quốc.
Chỉ là Sarin không ngờ rằng, câu trả lời của Daniel còn phấn khích hơn
cả giả thiết của hắn, Vong linh pháp sư xui xẻo này có thể sống tới tận
Tần Nhân thì quả thực chính là một kỳ tích.
Gia tộc của Daniel nằm ở Tây Nam Tanggulas, vị trí lãnh địa cũng không
tốt, nơi này lúc nào cũng nằm trong tình trạng bị hạm đội của Vân Lưu uy hiếp. Tuy nhiên hắn cực kỳ thông minh, rõ ràng lại móc nối được sinh ý
với người Vân Lưu, sau vài năm thì đã có được ba chiếc thuyền, có thể đi xuống phía nam tới Vân Lưu, đi lên phía bắc tới Scotzia.
Này đối Tanggulas quý tộc mà nói, đây là một chuyện phi thường dọa
người, các quý tộc Tanggulas thà rằng chết đói, cũng khinh thường việc
đi buôn bán. Đương nhiên, thứ am hiểu nhất của đại quý tộc vẫn là sưu
cao thế nặng, nếu không có Thần Thánh Giáo đình, Tanggulas đế quốc đã
sớm tan rã rồi. Đế quốc càng mục nát, Giáo đình lại càng hưng thịnh.
Một người nếu ngay cả cơm đều không có để ăn, lại không thể phản kháng,
vậy thì sẽ rất dễ dàng đắm chìm trong sự ôm ấp của tín ngưỡng.
Bản thân Giáo đình cũng có vô số đất đai và các hãng buôn, hàng năm chỉ
cần xuất ra một chút, trợ cấp những giáo đồ này, sẽ tạo thành hiệu ứng
dây chuyền, khiến cho có càng nhiều nông dân mất đất gia nhập vào trong
Giáo đình.
Daniel vốn là một ma pháp học đồ, Ma pháp sư sẽ không địa vị rất cao ở
Tanggulas, một tên học đồ lại càng không sẽ khiến người khác chú ý. Hắn
giống như Sarin, không thể hình thành Ma huyền, vốn đã không còn chút
quyết tâm nào nữa rồi. Nhưng mà lão Daniel - phụ thân hắn, trong một lần đi biển đã cứu được một Vong linh pháp sư, vì thế Daniel chuyển sang
học Vong Linh Ma pháp.
Học tập Vong Linh Ma pháp ngoài việc cần có tinh thạch, thì còn cần Tử
Linh Hỏa Diễm, do đó mới xác định được tọa độ của Vong linh vị diện. Mặc dù nói như vậy, nhưng Tử Linh Hỏa Diễm cung cấp tọa độ lại rất mơ hồ,
Daniel cũng không có nhiều kỳ vọng lắm. Tọa độ mà mơ hồ, có nghĩa là Tử
Linh Hỏa Diễm của Vong linh pháp sư trưởng thành rất chậm.
Tuy nhiên phụ thân hắn vừa chết, hắn không nghĩ tiếp tục kinh doanh nữa, mà là đi tìm mua một phần Tử Linh Hỏa Diễm. Để có được phần Tử Linh Hỏa Diễm này, hắn đã phải bán đi ba chiếc thuyền mới đủ.
Daniel không nghĩ tới, Tử Linh Hỏa Diễm mà hắn mua được lại là cực phẩm, chỉ trong ba năm ngắn ngủn, hắn đã từ một học đồ tấn chức tới Ma pháp
sư cấp ba. Dựa theo quy luật chung mà tính toán, Vong Linh Ma pháp có mở đầu dễ dàng, nhưng phía sau lại rất gian nan. Nhưng mà tốc độ thăng cấp của hắn lại cho thấy, chỉ cần hắn tiếp tục cố gắng, thì rất có thể trở
thành Ma đạo sĩ trước khi chết.
Vong linh Ma đạo sĩ cũng có thể gia tăng thọ mệnh, Daniel bắt đầu chuyên tâm lên. Ngay tại thời điểm hắn đang thoả thuê mãn nguyện, Giáo đình
tuyên bố ra một mệnh lệnh làm cho hắn vô cùng sợ hãi, Vong linh pháp sư
là những kẻ tiết độc.
Hắn lập tức hiến đi đại bộ phận gia sản, hối lộ một Thần quan cấp hai
tại địa phương. Dưới sự che chở của vị Thần quan này, Daniel thoát khỏi
quê hương. Nhưng mà tên Thần quan cấp hai kia lại lập tức bán đứng hắn,
người của tông giáo Trọng Tài sở bắt đầu trở thành âm hồn bất tán đuổi
giết hắn.
Daniel một đường chạy trốnt, cuối cùng đi thuyền tới Vân Lưu đế quốc. Sử dụng phương pháp kinh doanh trước kia. Hắn cuối cùng cũng kiếm được một chút tiền, dự định bắt đầu lại một lần nữa tại Vân Lưu. Không ngờ trong lúc hắn vô ý, ở trong Vân Lưu đế quốc thì Giáo đình đã có rất nhiều
người ẩn núp, hơn nữa còn báo lại tung tích của hắn cho Trọng Tài sở.
Nếu những người này liều mạng bại lộ thân phận cũng muốn giết hắn, vậy
thì Daniel đã sớm chết rồi. Nhưng mà Vong linh pháp sư lại rất thưa
thớt, Giáo đình rất thích ý khi biến hắn thành một Vong linh pháp sư đầu tiên bị đốt đến chết trên Quang Huy quảng trường.
Lần này Daniel đã chạy nhanh hơn, hắn không dám tiếp xúc với những người quen cũ, trực tiếp gia nhập một Đoàn lính đánh thuê, lên thuyền rời bến đi mạo hiểm.
Phía nam của Vân Lưu là một vùng biển rộng, có vô số các hòn đảo. Tại
loại địa phương này, lực lượng Giáo đình tạm thời còn không thể đạt tới
được. Chỉ là dường như Daniel bị nguyền rủa vậy, hắn đi cùng Đoàn lính
đánh thuê lên trên một cái đảo lớn, trên đảo có rất nhiều ma thú quý
hiếm, diện tích cũng lớn tới mức đáng sợ.
Chỉ riêng phần hải đồ này thì đã có thể bán ra một cái giá trên trời
rồi, đáng tiếc trên đảo đã có người. Hòn đảo lớn như đại lục này đã bị
gia tộc Gaussian của Vân Lưu chiếm cứ, bí mật kinh doanh. Trong gia tộc
Gaussian có hai tên Công tước, bốn tên Hoàng Thân, là những kẻ có địa vị rất cao tại Vân Lưu. Chỉ là chiều dài hòn đảo đã vượt qua một ngàn dặm, nếu như bị phát hiện ra thì tất cả sẽ rơi vào trong tay hoàng thất. Gia tộc Gaussian bí mật chiếm cứ nơi này, đương nhiên không hy vọng bị
người khác truyền ra ngoài.
Daniel đáng thương lại bắt đầu cuộc chạy trốn chết mới, các lính đánh
thuê đi cùng hắn đều bị tiêu diệt, vong linh binh tùy thân của hắn cũng
chỉ còn lại con Dực khô lâu này. Trong chiến đấu cánh xương của Dực khô
lâu đã bị đánh gãy, Trên người Daniel đã không còn một xu dính túi,
không mua nổi ma hạch, chỉ trông vào Tử Linh Hỏa Diễm thì còn không biết khi nào mới có thể chữa trị khối khô lâu này, càng miễn bàn tới việc tu luyện.
Trở lại Vân Lưu, hắn sợ bị người của gia tộc Gaussian bắt gặp, không dám hoạt động ở bờ biển, hắn liền đi về phía Thái Thản công quốc, trên
đường lại gặp phải người của Trọng Tài sở. Hắn đành phải đi bừa về một
hướng, trốn tới Tần Nhân.
Sarin không biết tên Daniel này được coi là may mắn hay là bất hạnh, nếu nói là bất hạnh, vậy thì đã bị đuổi giết nhiều lần như vậy hắn lại vẫn
còn sống. Nếu nói là may mắn, thì bị Giáo đình và gia tộc Gaussian cùng
nhớ mãi không quên, điều này khẳng định không phải là thứ may mắn gì.
- Daniel, yên tâm đi, ở Tần Nhân, pháp sư sẽ được an toàn!
Sarin an ủi hắn.
- An toàn cái gì, người của Trọng Tài sở vẫn theo tới tận Tần Nhân này,
ngươi nghĩ rằng ta muốn trốn vào trong núi lắm hay sao? Dực khô lâu đã
không có cánh, tốc độ rất chậm, con mồi bị Vong Linh Ma pháp giết chết
thì căn bản không có thể ăn được, mấy ngày nay ta đều dựa vào việc bắt
kiến về lót dạ đấy...!
Bắt kiến!
Lúc này Sarin mới hiểu được, thì ra tên Vong linh pháp sư Daniel này đi
vào trong thôn trang bị bỏ hoang của người Quả Cảm, tất cả nhà tại nơi
này đều làm bằng gỗ, có lẽ có rất nhiều kiến, mối sinh sống.
Những gì mà Daniel gặp phải, đã không thể dùng hai từ “xui xẻo” đến để hình dung rồi.
- Ngươi mới vừa nói, người của Trọng Tài sở đã tiến vào Tần Nhân phải không?
Bỗng nhiên Lex mở to mắt, đứng phía xa nhìn Daniel.
- Phải, những kẻ điên kia...!
Daniel nhớ tới biểu hiện của những tên Trọng Tài sở khi đuổi giết mình,
lập tức rùng mình một cái. Người thường thì vô cùng sợ hãi đối với Vong
linh pháp sư, nhưng mà Daniel cảm thấy, những kẻ đáng sợ nhất trên đời
chính là tín đồ của Trọng Tài sở.
- Là Hắc Chấp sự hay là Hắc ám Thần sứ?
Lex hỏi với giọng lạnh như băng. Nàng không phải là phẫn nộ nhằm vào
Daniel. Phụ thân vừa chết, người của Giáo đình đã bắt đầu không cố kỵ
chỗ nào, đệ đệ kế thừa ngôi vị Hoàng đế trên thực tế thì đế đô nằm trong tay của Sephiroth, Sephiroth không chịu xuất binh một lần nữa, trong số quý tộc của Tần Nhân lờ mờ có dấu hiệu chia rẽ rồi.
- Là Hắc Chấp sự, nếu hắc ám Thần sứ đuổi giết ta, thì ta đã sớm chết rồi!
- Như vậy thì ngươi cũng đã rất giỏi rồi, hắc Chấp sự...!
Sarin bắt đầu suy tư. Nếu chỉ là Hắc Chấp sự, vậy thì hắn không cần sợ
hãi, tên kia chỉ tương đương với Ma pháp sư cấp năm, tuy nhiên Chấp sự
của Trọng Tài sở có sức chiến đấu rất cao, cần Lex ra tay thì mới có thể đối phó được. Để đuổi giết một Vong linh pháp sư, những người mà Trọng
Tài sở vận dụng khẳng định không ít, bây giờ bọn họ còn đang tránh né
những kẻ đuổi giết cự long, nếu mà tất cả mọi chuyện dính vào một chỗ,
thì đó mới là phiền toái chân chính.
Sarin lấy ra môt cái bút, dựa theo trí nhớ vẽ ra một cái bản đồ sơ lược. nói với Daniel:
- Bọn họ ở phương hướng nào?
Daniel dùng tay chỉ ra ba chỗ trên bản đồ, nói:
- Bên này, còn có bên này... Đại khái không đến ba mươi người, chia làm
ba đội, ta dự định đi tới Xích Đồng Bảo, tìm một thương đội, đi lên phía bắc tới Bàng Bồi, người của Trọng Tài sở khẳng định không dám đi tới
Bàng Bồi làm loạn.
- Xem ra ngươi không cần đi Bàng Bồi nữa rồi!
Sarin giận dữ nói:
- Trên phương hướng này có rất nhiều người của Vân Lưu lẻn vào, dường như đang đi tìm người!
- Cái gì?
Daniel lập tức choáng váng, người của gia tộc Gaussian cũng điên rồi
sao? Chỉ vì một tên pháp sư cấp ba nho nhỏ, vậy mà lại phái ra đại lượng nhân thủ tiến vào Tần Nhân, chẳng lẽ không sợ Tần Nhân tức giận ư?
Đương nhiên Sarin không thể nói cho Daniel rằng những người đó là đi tìm cự long, hắn dùng ánh mắt rất đồng tình nhìn Daniel, nói:
- Tất cả mọi người đều là pháp sư, đối với những gì mà ngươi gặp được,
ta cực kỳ thông cảm. Nếu ngươi không ngại, ta có thể giúp ngươi giải
quyết người của Trọng Tài sở!
Daniel ngẩn người ra, qua sau một lúc lâu, mới nói:
- Nếu như vậy, các hạ, ta sắp sửa phải trả cái giá gì?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT