- Thời gian một tuần? Không thành vấn đề, nhưng ta muốn nói chính là, qua một tuần, nhiều nhất mười ngày, thì ta bất lực, sống hay chết chỉ có thể nhìn vận số của Lạc Lý Tư bệ hạ!
Lần này Trần Tước trả lời tương đối sảng khoái.
- Tốt lắm! Trong vòng một tuần, ngài hãy ở chỗ này, các việc khác giao cho ta!
Tiêu Hoằng nói xong, vỗ vỗ cánh tay Trần Tước, rồi rất nhanh đi ra ngoài cửa.
- Tiêu Hoằng Quận trưởng!
Ngay lúc Tiêu Hoằng vừa mới tới cửa, Trần Tước bỗng nhiên gọi Tiêu Hoằng lại, nhẹ giọng hỏi:
- Quận trưởng đại nhân! Lạc Lý Tư bệ hạ qua đời, ngài chính là Quốc vương của Thiên Tế Tinh, tin tưởng ngài có thể gánh vác gánh nặng Thiên Tế Tinh, dẫn dắt Thiên Tế Tinh tiếp tục quật khởi. Hơn nữa cho dù tìm được Thác Lý Trùng, nhiều lắm cũng chỉ kéo dài sinh mệnh của Lạc Lý Tư bệ hạ vài năm mà thôi, có đáng để ngài phải mạo hiểm nguy hiểm cửu tử nhất sinh hay không?
- Đáng giá! Thời điểm ta mười mấy tuổi, đã không còn cha mẹ, sau lại trải qua cực khổ, người rất tốt với ta lần lượt chết đi, loại cảm giác này khiến ta cực kỳ thống khổ, ta muốn bằng mọi cách cứu Lạc Lý Tư sống sót, cho dù chỉ là để trò chuyên với ta, hỏi hắn ân cần một chút, ít nhất ta cũng không cô đơn!
Tiêu Hoằng dịu dàng nói ra từng chữ một, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Đi ra ngoài phòng Lạc Lý Tư, Tiêu Hoằng liền thông qua Ma Văn thông tin, lệnh cho đội quân tù nhân khẩn cấp tập hợp, mà Tiêu Hoằng thông qua Phất Lạc mở ra khe nứt không gian, trực tiếp đi tới bên cạnh tòa nhà văn phòng của mình, sau đó ngựa không dừng vó đi thẳng đến căn cứ quân sự Phí cổ.
Gần như ngay khoảnh khắc Tiêu Hoằng đi vào căn cứ quân sự Phí cổ, đội quân tù nhân cũng đã tập hợp xong trên sân thể dục, mỗi người đều là tinh thần phấn chấn.
- Hôm nay triệu tập các vị, chỉ có một việc, Lạc Lý Tư bệ hạ bệnh nặng, cần có Thác Lý Trùng mới có thể cứu ngài được, chúng ta ở trong này được hưởng ân sủng của Lạc Lý Tư bệ hạ, hiện tại ngài hấp hối, về tình hay về lý chúng ta cũng không thể ngồi yên không lý đến. Hơn nữa ta vừa mới biết được, Thác Lý Trùng từng xuất hiện ở vùng Bắc Cực, nơi đó rất nguy hiểm, nhưng ta vẫn quyết định phải đi tìm nó, có ai nguyện ý theo giúp ta đi một chuyến không?
Tiêu Hoằng nắm Băng Tín Ngưỡng bên hông, đứng ở phía trước đội ngũ, cao giọng hỏi, bên trong giọng điệu tràn ngập quả quyết.
- Lão đại đi đâu, chúng ta tự nhiên phải đi theo đến đó, cho dù là núi đao biển lửa!
Ốc Sư lên tiếng đáp lại.
Lại nhìn tất cả đội quân tù nhân, không một người nào lùi bước.
- Tốt lắm, chuẩn bị một đêm, rạng sáng ngày mai chúng ta sẽ xuất phát, tìm kiếm Thác Lý Trùng!
Tiêu Hoằng lên tiếng nói.
Kế tiếp, Tiêu Hoằng lại phân phó liên tiếp, chủ yếu là phương án chuẩn bị, dù sao xâm nhập Bắc Cực mà không chuẩn bị hoàn thiện, dù bọn họ có được trình độ Ngự Sư đỉnh phong, cùng với Đại Ngự Sư cũng không thể nào thành công được?
Mà trên thực tế, trải qua thời gian dài như vậy, theo không ngừng khai phá Lý Tư Giai Nội Hải thu được cũng không ít Ngự linh thủy, trong đội quân tù nhân người có được cấp bậc Đại Ngự Sư trở lên đã đạt tới năm mươi bảy người, thậm chí Thiết Nam và Ốc Sư đều đã đạt tới thực lực Đại Ngự Sư cấp hai, Hứa Kính Uy cùng đang không ngừng rảo bước hướng tới Đại Ngự Sư cấp ba.
Đồng thời, Tiêu Hoằng thường thường cũng sẽ đưa lại đây một ít Chiến Văn tương đối tốt đẹp, bản thân đội quân tù nhân cùng thường đi Hàn Thương Quận kiếm cho mình một ít Chiến Văn tốt. Có thể nói, Chiến Văn dự trữ đã rất nhiều, thậm chí còn dự trữ Chiến Văn đã dùng, hoặc là nhằm vào địa phương bất đồng sử dụng Chiến Văn khác nhau.
Khi đêm xuống, Tiêu Hoằng quay về trong văn phòng, cùng gọi tới Hạ An Kỳ, bảo nàng đi chuẩn bị một ít vật phẩm để đi Bắc Cực, tỷ như thức ăn dự trữ, hay như trang phục phòng lạnh, Ma Văn đun nóng các thứ, tổng cộng cần chuẩn bị 500 phần.
Chuyện này đối với Hạ An Kỳ mà nói, thật đúng là một nhiệm vụ lớn, hơn nữa phải hoàn thành trong một đêm. Tuy nhiên, Tiêu Hoằng cũng phái tới mấy chục người trợ giúp Hạ An Kỳ.
Về phần Tiêu Hoằng, thì ngồi trên bàn giấy, quan sát trên bản đồ địa lý vùng cực bắc này.
Toàn bộ Bắc Cực kỳ thật chính là một đại lục cấu thành, một đầu đại lục khác là biển Hồng Độ Dương khổng lồ, chính là một cái đại dương này gần như đã chiếm cứ một phần tư diện tích của Ma Duệ Tinh.
Đương nhiên, Tiêu Hoằng hiện tại quan tâm cũng không phải là Hồng Độ Dương, mà là tình huống cụ thể ở Bắc Cực đại lục.
Bắc Cực đại lục hiện tại quyền khống chế không thuộc về Thiên Tế Tinh. Tuy nhiên, bởi vì cực độ rét lạnh, đồng thời không có cung cấp thực vật hữu hiệu, quân đội bảo vệ tiêu chuẩn rất cao. Bởi vậy, binh sĩ Cao Tương đóng quân ở Bắc Cực đại lục, cũng không có nhiều như ở Sùng Cao Châu, tổng cộng đóng quân tất cả cũng chỉ có hơn 5000 người. Hơn nữa tương đối phân tán, phần lớn tác dụng chỉ giới hạn ở giám thị và trinh sát.
Ngoài ra, cuộc sống người dân Cao Tương ở Bắc Cực rất ít, hầu hết đều cư trú ở một vùng duyên hải khác, dựa vào săn bắn mà sống, hoàn toàn có thể xem nhẹ không tính.
Khu vực quanh vùng Bắc Cực dân cư gần như không có.
Hiển nhiên, trước mắt Tiêu Hoằng đối mặt với vấn đề số một là phải thần không hay quỷ không biết, không để cho binh sĩ Cao Tương ở Bắc Cực phát giác, xâm nhập vào bên trong khe sâu Kham Ba Lạp. Tuy nhiên, bởi vì ở Bắc Cực đại lục tuyến phòng ngự phân tán mỏng đến cực điểm, nên điều này cũng không phải là việc khó.
Ngay sau đó, Tiêu Hoằng lại chau mày lấy ra tư liệu ghi chép về khe sâu Kham Ba Lạp, cùng với tập tính của Thác Lý Trùng, đồng thời nghiên cứu tỉ mỉ các phương diện hành động. Có thể nói, bên trong khe sâu Kham Ba Lạp chính là một hang động tập trung linh thú khổng lồ.
Về phần Thác Lý Trùng, địa phương ưa thích của nó chính là bên trong các khe nứt giá lạnh. Năng lực sinh tồn của nó cực kỳ ngoan cường, thậm chí ném vào trong hư không, đều có thể náu thân sinh sống được. Chỉ có điều là đừng để cho nó cảm nhận dao động Ngự lực cường đại hơn so với nó là được.
Về yếu điểm chú ý, gần như Tiêu Hoằng ghi chép toàn bộ trên cuốn sổ nhỏ.
Chuẩn bị hết thảy thỏa đáng xong, nhìn xem còn có chút thời gian, Tiêu Hoằng liền nhìn lướt qua giới thiệu tương quan về chế tạo Ma Văn khởi động khe nứt không gian, dù sao, đây chính là một biểu hiện của Đại Ngự Sư cấp ba.
Đảo mắt, thời gian tới rạng sáng bốn giờ ngày hôm sau, bầu trời vẫn còn tối đen, phía trên đường phố chỉ có điểm điểm Ma Văn đèn đường chiếu sáng, ngoài ra không có một bóng người.
Lúc này Tiêu Hoằng đã chuẩn bị xong, áo choàng màu đen của Lạc Lý Tư tặng thì xếp ngay ngắn đặt ở trên bàn giấy, mà trên lưng thì khoác một áo choàng lông linh thú thuần màu trắng vừa dày vừa nhẹ nhàng, dễ dàng cho ngụy trang và che dấu.
Ngoài ra, bên trong khe nứt không gian của Tiêu Hoằng cũng cất giữ nhiều tiếp tế tiếp viện khẩn cấp, cùng với dược phẩm.
Hiện tại, Tiêu Hoằng cần phải làm, có lẽ chính là chờ đợi vận may.
Bởi vì hiện tại mới là rạng sáng, nhân viên công tác trong tòa nhà lầu, hầu hết đều còn đang nghỉ ngơi, bởi vậy toàn bộ tòa nhà lầu có vẻ im lặng lạ thường. Ở lối đi nhỏ lầu một, lầu hai, trừ một chiếc Ma Văn đăng nhỏ chiếu sáng, các chỗ khác đều tối đen như mực.
Tuy nhiên, ngay lúc Tiêu Hoằng đi xuống tới phòng khách lầu một, sắc mặt Tiêu Hoằng không kìm được vừa động, Phất Lạc đang đứng ở cửa, nhìn Tiêu Hoằng đi xuống thang lầu.
- Quyết định rồi à?
Phất Lạc nhìn Tiêu Hoằng, nói từng chữ một. Kỳ thật thời điểm này, lão rất muốn cùng đi với Tiêu Hoằng, chỉ tiếc cấp bậc Đại Ngự Sư cấp năm trở lên căn bản là không thể cùng đi, nếu không chỉ có thể làm trở ngại chứ không giúp ích gì.
- Đúng vậy!
Tiêu Hoằng nhìn Phất Lạc, khẽ gật gật đầu nói.
Phòng khách chỉ có một mảng tối đen, chỉ có Ma Văn đăng nhỏ cách đó không xa, cùng với đèn đường ngoài cửa sổ, phát ra ánh sáng mờ mờ, bốn phía vô cùng im lặng.
- Là người Lạc Đan Luân, ngươi làm như vậy ta rất vui mừng, nhưng là một huynh đệ cùng vào sinh ra tử, ta khuyên ngươi suy nghĩ lại một chút! Ngươi đã chuẩn bị năng lực gánh vác chủng tộc Lạc Đan Luân, ít nhất theo ý ta, không đáng mạo hiểm vì Lạc Lý Tư gần đất xa trời! Nếu ngươi xảy ra chuyện ngoài ý muốn và Lạc Lý Tư mất đi, như vậy Thiên Tế Tinh sẽ ra sao?
Phất Lạc đứng ở tại chỗ, nhẹ giọng nói với Tiêu Hoằng.
- Huynh nói hết thảy điều này ta đều hiểu, ta chỉ hỏi huynh một câu, Lạc Lý Tư bệ hạ đối đãi với ta như thế nào?
Tiêu Hoằng hỏi ngược lại.
- Là như con đẻ!
Phất Lạc không ngập ngừng chút nào đáp lại ngay.
- Như vậy là đủ rồi! Tiêu Hoằng ta trước sau như một như thế, người khác đối
Với ta như thế nào, ta sẽ đáp lại gấp bội! Ta xeNi Lạc Lý Tư như thân nhân, như phụ thân, xin cho phép ta! Tiền bối bảo vệ sinh mệnh ta, quan ái ta, số lượng không nhiều lắm, ta sẽ không quản hết thảy giữ lại sinh mệnh của Lạc Lý Tư bệ hạ!
Tiêu Hoằng giọng điệu chân thành tha thiết, nói ra từng chữ từng câu với Phất Lạc, ánh mắt bình thản mà khao khát.
Phất Lạc không có nói thêm gì nữa, chỉ là khẽ gật gật đầu, tránh thân mình qua một bên.
- Yên tâm đi! Tới khe sâu Kham Ba Lạp ta sẽ cẩn thận làm việc, lượng sức mà làm, cam đoan sẽ hoàn hảo không tổn hao gì trở về! Mặt khác phiền toái huynh theo giúp ta mở một cái khe nứt không gian đi!
Tiêu Hoằng tiếp theo nhẹ giọng nói với Phất Lạc, sau đó liền đi ra ngoài.
Cùng Phất Lạc đi vào căn cứ quân sự Phí cổ, thời điểm này, đội quân tù nhân cũng đã hoàn toàn chuẩn bị xong, đang cùng nhau điều chỉnh thử Ma Văn hỗ tương di chuyển. Mỗi người như trước là một thân áo trắng, phía sau lưng đeo một cái túi hành trang không lớn không nhỏ, bên hông đeo Minh cốt Ma Văn Đao, bên trong chiến bào còn mặc một thân nhuyễn giáp phòng hộ, có công năng giữ ấm.
Có thể nói, toàn thân từ trên xuống dưới đều được bao bọc trong trang bị quý báu.
- Được rồi, xuất phát!
Theo Tiêu Hoằng ra lệnh một tiếng, lại nhìn Tiêu Hoằng đã từ phía sau lấy ra một cái mặt nạ giống như bộ xương khô, dày đặc xương trắng, hai bên mặt nạ tạo hình là chi chít Khí Văn, tác dụng chủ yếu ngoại trừ phòng hộ, còn có tác dụng ngăn cách không khí lạnh cùng với độc khí. Đồng thời có chứa công năng nhìn ban đêm, đây cũng là do Cơ Ốc thiết kế ra.
Các đội quân tù nhân khác cũng như thế, đều lấy ra mặt nạ bộ xương khô đeo trên mặt, ở trong đêm tối nhìn thoáng qua đội quân tù nhân vô cùng âm trầm và quỷ dị.
Ngay sau đó, Tiêu Hoằng liền suất lĩnh đội quân tù nhân dựa vào bóng đêm, xuyên qua khe nứt không gian đi tới đầu mút phía bắc Hàn Thương Quận.
Chỉ thấy nơi này đã toàn bộ bị bao phủ trong băng tuyết, từng dãyừng dãy ngọn núi nguy nga phía trên phủ đầy tuyết trắng.
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nương theo ánh sao, Tiêu Hoằng có thể nhìn thấy rõ ràng đường ranh giới như tầng mây thật dày ở Thiên Tế Tinh kia.
Ở trong ngọn núi, còn có điểm điểm sáng của một số tháp canh gác. Tuy nhiên, bởi vì Tiêu Hoằng trước đó đã ngầm đánh tiếng trước, các tháp canh gác phát hiện Tiêu Hoằng, cũng không có làm ra mảy may phản ứng gì.
Cầm lấy bản đồ quan sát lại một lần nữa. Tiêu Hoằng mới quay nhìn đội quân tù nhân phía sau, làm một cái thế tay xuất phát tới phía trước. Ngay sau đó tất cả thành viên đội quân tù nhân, cũng không có khởi động Dực Văn, mà chỉ khởi động Lưu Văn, phi hành dán sát mặt tuyết không một tiếng động, cũng không lưu lại chút dấu chân nào trên mặt tuyết.
Rời Hàn Thương Quận không lâu, Tiêu Hoằng đi xuyên qua hẻm núi, liền thấy cứ điểm của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc ở Bắc Cực đại lục. Đây là một loại căn cứ nhỏ dựng ở phía trên sườn núi, đại khái cũng chỉ có thể cất chứa hơn một trăm người, bởi vì Bắc Cực đại lục thật sự không có gì có thể đoạt lấy hay là phá hủy, bởi vậy Cao Tương Chân Nghĩa Quốc phòng bị ở Bắc Cực đại lục, có thể nói rất lơi lỏng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT