Một tuần thời gian đảo mắt đã trôi qua.

Ước chừng trải qua một tuần huấn luyện, Tiêu Hoằng đã hoàn toàn dùng hết Ma Văn tu luyện Vận Quang, trong đó Tiêu Hoằng còn đặc biệt tự mình chế tạo một cái Ma Văn tu luyện Ngự Nhiên, đủ có thể thấy được, trong một tuần tu luyện này, rốt cuộc Tiêu Hoằng liều mạng tới cỡ nào.

Mà trong một tuần này, Ngự lực trong cơ thể Tiêu Hoằng cũng lại một lần nữa tăng lên mạnh, Ngự lực trong cơ thể đã đạt tới 24138 cổ, chỉ còn không đến 1000 cổ thì Tiêu Hoằng sẽ hoàn toàn đạt tới trình độ Đại Ngự Sư cấp ba, đây là hiệu quả do các kỳ trân dị bảo kia chồng chất lên mà có.

Đương nhiên, trong này thì hiệu suất tu luyện siêu cao của Ma Văn tu luyện Ngự Nhiên là không thể bỏ qua được.

Vào sáng sớm, Tiêu Hoằng ngồi khoanh chân trên đệm, thấy Ma Văn tu luyện Vận Quang đã không thể tiếp tục hoạt động nữa, chùm tia sáng màu lục nhạt lúc sáng lúc tối, tới giờ thì đã hoàn toàn tắt hẳn. Thấy vậy, Tiêu Hoằng mới đứng dậy, nhìn Ma Văn tu luyện Vận Quang một cái, trong mắt hiện lên một chút bất đắc dĩ.

Ngay sau đó, Tiêu Hoằng liền trực tiếp ngồi trên sàn nhà, mở cái túi ra để xem bên trong còn có cái gì nữa. Chỉ sót lại một gốc Thuần lộ thảo đã sấy khô, cùng với một lọ dung dịch Hắc kim thủy mẫu.

Thuần lộ thảo sấy khô có công hiệu tẩm bổ Ngự lực, làm cho Ngự lực trong cơ thể trở nên càng thêm tinh thuần hơn, rất hiếm có, tuy nhiên nó lại không có nửa điểm tác dụng nào đối với việc tăng lên Ngự lực cả.

Về phần dung dịch Hắc kim thủy mẫu thì còn có một chút hiệu quả tăng lên Ngự lực, tuy nhiên cũng không phải là rất lớn.

Ngay khi Tiêu Hoằng đang suy nghĩ cách sử dụng hai thứ này, thì Ma Văn thông tin mà hắn vừa mới mở ra đã rung lên, người gọi tới chính là Mã Di.

Nhìn thấy trên màn hình của Ma Văn thông tin hiện lên hai chữ “Mã Di”, Tiêu Hoằng mới giật mình nhớ tới, thời gian một tuần ước định đã đến, có thể nói, tu luyện ở trong một nơi cực kỳ im lặng, hơn nữa còn không có người nào tới quấy rầy thì rất dễ dàng làm cho người ta quên đi thời gian, nhất là vào lúc đang cực kỳ nhập tâm như thế này.

- Tiêu Hoằng, ta cùng với Vĩ Ngạn đã ở trong tòa nhà của ngươi tại Phí Cổ Thành, hiện tại ngươi ở đâu?

Ngay khi Tiêu Hoằng vừa mới nối liên lạc, Mã Di đã vội vàng nói, giọng điệu tràn ngập vẻ thúc dục, hiển nhiên nàng cũng là một người có tính cách khá nôn nóng, nhất là khi trước Tiêu Hoằng đề cập tới kế hoạch Long Kỵ Sĩ, điều này đối với Mã Di và Vĩ Ngạn thì chính là một sự hấp dẫn rất lớn.

- Lập tức sẽ tới.

Tiêu Hoằng đáp lại một tiếng, sau đó cầm vài thứ trong tay, bỏ vào trong túi, rồi đi theo thang gỗ xuống lầu dưới.

Đi theo khe nứt không gian mà Phất Lạc mở ra vào trước tòa nhà của Quận trưởng Lý Hải Quận, Tiêu Hoằng đã có thể rõ ràng nhìn thấy Mã Di đang mặc một bộ áo khoác da linh thú có màu vàng nhạt, ngồi trên trường kỷ, thoạt nhìn rất giống một vị phu nhân. Phất Lạc thì vẫn có vẻ “đầu gỗ”, gần như đã sắp quên mất “bà vợ” này rồi, hắn đang không ngừng trò chuyện với Phất Minh Qua. Tiêu Hoằng không ở đây thì hắn nghiễm nhiên trở thành “lão đại” của Lý Hải Quận.

Về phần Vĩ Ngạn thì thoạt nhìn vẫn có vẻ vô cùng quy củ, ngồi ngay ngắn trên trường kỷ, bàn tay đang cầm một chén nước chè xanh.

Thấy Tiêu Hoằng xuất hiện trước cửa, Mã Di và Vĩ Ngạn liền lần lượt đứng lên.

- Tiêu Quận trưởng, chúng ta đã chuẩn bị tốt, không biết kế tiếp ngươi có tính toán gì không?

Vĩ Ngạn nhìn Tiêu Hoằng, nhẹ giọng nói.

- Đi theo ta.

Tiêu Hoằng nói xong, liền nhìn về phía Phất Lạc.

Đối với ánh mắt này của Tiêu Hoằng, Phất Lạc tất nhiên là hiểu ý. Hắn liền nâng tay, mở ra một cái khe nứt không gian.

Sau khi Tiêu Hoằng mang theo ba lão quái Ngự Hồn xuyên qua khe nứt không gian, cảnh tượng xuất hiện trước mắt Mã Di và Vĩ Ngạn chính là đường ven biển thật dài của Lý Tư Giai Nội Hải, lúc này đám người Tiêu Hoằng đang đứng trên một vách đá.

Dõi mắt nhìn ra, khắp đường ven biển không có chút khác thường nào, vách đá, bãi biển, nước biển không có chút dị động, mấy con chim mòng biển thì thậm chí còn đang bắt đầu xây tổ trên vách đá.

- Đây là... Ngươi đang làm cái quỷ gì vậy? Cái gì cũng không có? Cái gọi là chuẩn bị mà khi trước ngươi đã nói đâu rồi? Không phải là muốn để cho chúng ta bơi tới chỗ mà ngươi nói đấy chứ?

Mã Di nhìn cảnh vật trước mắt, không kiềm được hơi nhíu mày, vẻ mặt có chút thất vọng.

Vĩ Ngạn cũng vậy, vẻ mặt tràn ngập nghi hoặc, dựa theo đạo lý mà nói, thì Tiêu Hoằng cũng không phải là kẻ thích khoác lác, nhưng hắn lại đưa bọn họ tới bờ biển Lý Tư Giai Nội Hải này, rốt cuộc là muốn làm gì đây? Trước mắt thì cái gì cũng không có.

- Có một điều mà chúng ta cần nói rõ trước, cho dù có nhìn thấy bất kỳ cái gì, thì chúng ta cũng chỉ có thể nhìn mà thôi, không được để lộ ra, có thể làm được hay không?

Tiêu Hoằng hơi quay đầu, hỏi Mã Di và Vĩ Ngạn.

- Cho dù có nhìn thấy cái gì ư? Có thể có cái gì a? Mấy tảng đá vụn này ư?

Mã Di nhìn xuống dưới chân, sửa sang lại bộ áo khoác bằng da của mình, hơi có chút khinh thường.

- Tiêu Quận trưởng, không thành vấn đề, ngươi cứ yên tâm đi!

Vĩ Ngạn phi thường thống khoái đáp, tuy nhiên trong lòng hắn cũng thầm nhủ: Chờ một chút xem có thể nhìn thấy cái gì a! Nơi này thì bất kỳ thứ gì cũng không có!

Thấy Vĩ Ngạn nói vậy, lại thấy Mã Di gật gật đầu, Tiêu Hoằng liền phất tay áo về phía Phất Lạc, ngay sau đó, Phất Lạc liền đi tới trước một tảng đá lớn, lấy tay kéo ra, tảng đá liền biến trở thành hai nửa, lộ ra một cầu thang bằng kim loại đi thông vào trong lòng đất, phía cuối các bậc thang này là một mảnh sáng ngời.

- Ân?

Nhìn thấy hình ảnh này, Mã Di và Vĩ Ngạn nhìn nhau, dường như bọn họ đã lờ mờ cảm nhận được chỗ khác thường rồi.

Sau đó Tiêu Hoằng liền dẫn đầu, mang theo Mã Di và Vĩ Ngạn tiến vào trong thông đạo đi thông xuống lòng đất, so với các kiến trúc trên mặt đất thì ở đây thoạt nhìn có vẻ tương đối nguyên thủy. Phất Lạc đi phía sau cùng, đồng thời vươn tay khép kín thông đạo lại.

Đại khái trải qua hơn một phút đi bộ, đám người Tiêu Hoằng đã hoàn toàn đi xuống phía dưới mặt biển, Mã Di nhìn ra phía ngoài thông qua lớp kính thủy tinh xuyên thấu, vẻ mặt hơi khinh thường khi trước đã trở nên đại biến.

Đôi mắt hạnh đã mở to ra thành hình tròn, khóe miệng hơi há hốc, bước chân cũng bắt đầu trở nên không còn đều nhịp nữa.

Ngay cả Vĩ Ngạn luôn luôn bình thản, thì lúc này vẻ mặt cũng phát sinh biến hóa kịch liệt, khuôn mặt hơi trở nên tái nhợt, hai mắt toát ra vẻ khiếp sợ.

Chỉ thấy bên ngoài lớp kinh thủy tinh, từ trên cao nhìn xuống, thì có một giàn giáo chế tạo tàu ngầm vô cùng khổng lồ, các cánh tay người máy khổng lồ, các nhân viên công tác mặc đồng phục với màu sắc khác nhau thì chỗ nào cũng có, lúc này bến tàu Số 1 đang dùng các Ma Văn chùm tia sáng để từ từ cắt gọt từng miếng hợp kim Vi Mễ to lớn.

Phía đối diện thì có thể nhìn thấy các kiến trúc vô cùng khổng lồ, bên trong đó là các nhân viên công tác đang cầm tư liệu trong tay mà đi tới đi lui.

Dõi mắt nhìn khắp thì nơi này dường như đã biến thành một thế giới khổng lồ trong lòng đất.

- Cái này... Trời ạ...!

Mã Di không kiềm được thốt lên, trong hai mắt đã toát ra vẻ hưng phấn và kinh hãi.

- Tiêu... Tiêu... Các ngươi làm sao làm được thứ này vậy? Rất khó tin!

Lúc này thì Vĩ Ngạn chỉ cảm thấy da đầu có chút run lên, lắp bắp hỏi Tiêu Hoằng.

Đúng vậy, sống hơn 1000 năm, có thứ gì mà Vĩ Ngạn chưa từng thấy đây, nhưng mà hiện tại, trong phong ấn của Cáp Thụy Sâm, không ngờ còn có thể tồn tại một nhà máy trong lòng đất khổng lồ, hơn nữa còn rất hiện đại như thế, thật sự là rất khó tin.

- Trong số đội quân tù nhân của ta thì có một vài nhân tài về phương diện này, ngoài ra còn do kỹ thuật truyền thống của Lạc Đan Luân, cùng với người tài chính khổng lồ duy trì nữa.

Tiêu Hoằng lạnh nhạt đáp, sau đó đi tới của văn phòng Phất Minh Qua.

Tất cả mọi thứ ven đường thì đều cực kỳ hiện đại, hơn nữa còn cực kỳ tiên tiến, dường như đây chính là một căn cứ siêu cấp trong lòng đất vậy.

Khi từng thứ mới lạ dần dần xuất hiện trước mặt Mã Di và Vĩ Ngạn, vẻ mặt của họ lại càng thêm biến đổi, bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới, phía sau một Lý Hải Quận phồn vinh phát triển này thì lại còn có một kế hoạch cực lớn đến mức làm cho người ta sợ hãi như thế đang được tiến hành.

- Phất Lạc, ngươi thật đáng ghét a, Lý Hải Quận có kế hoạch như vậy, vậy mà đến một chút mà ngươi cũng không lộ ra, cái miệng cũng thật là kín a!

Mã Di quá mức kinh ngạc, liền liếc mắt Phất Lạc một cái, thấp giọng nói.

- Đây là cơ mật, làm sao có thể nói lung tung được!

Phất Lạc không chút đổi sắc, nhẹ nhàng đáp.

- Cái gì gọi là nói lung tung? Ta là gì của ngươi? Nói với ta mà cũng gọi là nói lung tung ư? Trong lòng ngươi rốt cuộc là Tiêu Hoằng quan trọng, hay là ta quan trọng!

Mã Di bĩu môi, vẻ mặt “ghen tuông” nói.

- Tiêu Hoằng a!

Phất Lạc trả lời gần như không cần nghĩ ngợi.

Mã Di nghe vậy, bước chân hơi dừng lại một chút, vẻ mặt tức giận trở nên tái mét, sau đó là chuyển sang màu xanh tím, cũng giống như một thùng thuốc nổ đã bị kích nổ, nhưng lại đang bị áp chế lại.

- Hừ, Phất Lạc, lúc khác ta sẽ tìm ngươi tính sổ, chuyện này ta nhớ kỹ rồi đấy!

Mã Di cắn răng, rít ra mấy chữ này.

Trái lại thì Phất Lạc vẫn mang bộ dáng không thèm quan tâm.

Lúc này thì Tiêu Hoằng đã đi vào trong văn phòng của Phất Minh Qua, mà Phất Minh Qua thì đã đợi tại đây từ lâu rồi.

- Tham kiến bốn vị Quận trưởng.

Nhìn thấy đám người Tiêu Hoằng đi đến, Phất Minh Qua hơi cúi người, khí sắc toàn thân thoạt nhìn là khá tốt, so sánh với trước kia thì có vẻ lên tinh thần hơn nhiều.

- Không cần đa lễ, thời gian sắp tới rồi, đã chuẩn bị tốt chưa?

Tiêu Hoằng nhìn Ma Văn thời gian, nhẹ giọng nói.

- Tất cả đã sắp xếp xong.

Phất Minh Qua nói xong, liền đưa tay mời đám người Tiêu Hoằng, sau đó đi thẳng đến thông đạo nối với căn cứ Hải Quân trong lòng đất, thông đạo này có thể đi thông tới các bến tàu, ở giữa được dùng băng chuyền tốc độ cao nối lại với nhau.

Khi Mã Di và Vĩ Ngạn đi qua thông đạo, bọn họ có thể nói là càng nhìn càng kinh hãi, bất kể như thế nào thì bọn họ cũng không nghĩ tới, căn cứ Hải Quân trong lòng đất này lại khổng lồ đến như thế.

Nơi đây gần như giống với một thế giới trong lòng đất vậy.

Nhưng đây vẫn chỉ là bắt đầu mà thôi, ngay khi đám người Tiêu Hoằng đi trên băng chuyền trong lòng đất được mười mấy phút, thì đã tới được bến tàu Số 5.

Lúc này thì Mã Di, Vĩ Ngạn coi như đã hoàn toàn cứng người ngay tại chỗ.

Chỉ tính riêng thể tích thì bến tàu Số 5 còn lớn hơn so với các bến tàu khác rất nhiều lần, tại khu trung tâm, Thủy Trung Bá Vương Hào có chiều dài ước chừng 550 thước, chiều rộng lên tới 100 thước, đang được tiến hành kiểm tra lần cuối cùng.

Một con quái vật lớn như vậy làm cho người ta có cảm giác, đây giống như một căn cứ có thể di chuyển dưới nước vậy, chỉ nhìn bề ngoài thì sẽ làm cho người ta có một cảm giác rất chấn động.

Thiên Tế Tỉnh có thể có thứ này, thật sự làm cho người ta tràn ngập vẻ khó tin.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play