Khởi động Hàn Võ, ngọn lửa trên cánh tay Tiêu Hoằng càng thiêu đốt dữ dội hơn.
- Hả, đây là cái gì?
Giơ tay lên, Tiêu Hoằng nhìn thấy trong “ngọn lửa” đỏ máu cháy trên tay, có một chút màu vàng nhạt ẩn hiện trên thể năng lượng bọc trên tay, nếu không nhìn kỹ thì khó mà phát hiện được. Mà trước đó chưa từng thấy thể năng lượng này, nó có hình như bao tay kèm móng vuốt.
Phát hiện điều này, lại khơi dậy lòng khó hiểu vì hiếu kỳ của Tiêu Hoằng.
Nhưng nó không rõ ràng, biện pháp duy nhất, có lẽ là phải trở thành Đại Ngự Sư cấp ba.
Nghĩ vậy, Tiêu Hoằng không khỏi khẽ than, thu hồi Hàn Võ, mở ra Ma Văn thông tin đã tắt trước đó.
Rời phòng, gọi Hạ An Kỳ lấy 2 cái bánh bao coi như bữa trưa, Tiêu Hoằng đi nhanh tới khu đất trống gần ký túc xá. Xung quanh là toàn gạch vụn, nơi này vốn là khu nhà cũ, bây giờ thành Phí cổ đang đầu tư chuẩn bị xây dựng khu dân cư mới, cải thiện hoàn cảnh sống, không cần người khác bỏ tiền.
Trước mắt, không cần sợ phá hỏng chỗ này.
Đứng giữa phế tích, Tiêu Hoằng lại mở ra Hàn Võ đã tăng lên Đại Ngự Sư, khởi động Ma Dực.
Ma Dực vừa duỗi ra sau lưng Tiêu Hoằng, bên trên Ma Dực đã xuất hiện biến đổi rõ ràng. Ma Dực tạo thành từ hàn băng, những “lông chim” càng to hơn, dài hơn, ngoài rìa còn tản ra dao động năng lượng đỏ như máu.
Như thường lệ, bình ổn tâm tình, Tiêu Hoằng hoàn toàn dựa theo bản năng điều động Ngự lực, khống chế Ma Dực!
Nháy mắt, Ma Dực đột nhiên vỗ tới trước, Hàn băng vạn năm hình lông chim một hơi bắn tới đằng trước.
Khác với Hàn băng vạn năm bình thường, ở giữa Hàn băng vạn năm hình lông chim màu đỏ này có màu đen nhàn nhạt, tốc độ bắn tới cực nhanh.
Nháy mắt đã bay ra rất xa, trực tiếp xuyên thủng bảy tám bức tường phía trước, thành một loạt lỗ thủng, mà cả mặt tường vẫn không rung động, đủ thấy được mức độ sắc bén của nó. Hơn nữa 4 Hàn băng vạn năm đặc thù do Ma Dực sinh ra, cứng rắn hơn nhiều so với Đại Ngự Sư cấp một.
Đồng thời, như vậy Ma Dực sau lưng Tiêu Hoằng không chỉ đơn giản là tăng thêm tốc độ, tính cơ động, mà trải qua một lần tiến hóa, đã bắt đầu có được tính công kích.
Nhưng cái này không phải là toàn bộ của việc tăng lên Đại Ngự Sư cấp hai, ngừng một lúc, Tiêu Hoằng giơ tay trái. Cùng lúc này, xung quanh tay trái hình thành vô số băng tinh nhỏ, mỗi một chút băng tinh tiếp xúc với da Tiêu Hoằng sẽ bình thành đốm “lửa” đỏ máu nhỏ, chẳng qua bên trong đốm lửa này còn kèm theo một chút màu đen.
Một lát sau, tay trái Tiêu Hoằng đã bọc trong quả cầu lửa hai màu đen đỏ thật là quỷ dị.
Xoạt!
Quả cầu lửa này hình thành xong, lưỡi băng đen đỏ cháy hừng hực vươn ra từ tay trái Tiêu Hoằng.
Khác với trước kia, Tiêu Hoằng cảm nhận được bên trong mũi băng này như ẩn chứa năng lượng vô tận.
Ánh mắt Tiêu Hoằng bỗng trở nên lạnh băng, cánh tay trái vung lên, nơi lưỡi băng xẹt qua, để lại một chuỗi ánh sáng hai màu đỏ đen thật dài.
Ầm ầm ầm!
Cùng với đó là tiếng nổ đinh tai, một đoàn lửa băng khổng lồ bắn thẳng tới trước, đánh tan tành khu đổ nát trước mặt, như ngọn lửa địa ngục rít gào dữ tợn, đánh thẳng tới phía trước. Nơi đi qua còn để lại băng sương màu máu, nhiệt độ cực thấp.
Dù nhiệt độ hiện giờ đã rất thấp, có thêm lửa băng, nhiệt độ xung quanh càng thêm thấp như gió rét bắc cực.
Mà độ công kích mạnh cỡ nào, Tiêu Hoằng không đưa ra con số chính xác, nhưng tuyệt đối không nhỏ được. Chỉ nhìn cả một khu vực lớn trước mặt Tiêu Hoằng đã bị hàn sương bao trùm, đã đủ thấy được.
Trong lúc Tiêu Hoằng đang hừng hực khí thế dùng Hàn Võ huấn luyện, Ma Văn thông tin trong người lại rung lên, người gọi tới là chủ quản bộ công nghiệp Phất Minh Qua.
- Phất Minh Qua, có chuyện gì?
Thu hồi Hàn Võ, Tiêu Hoằng cầm lấy Ma Văn thông tin hỏi.
- Quận trưởng, máy thu tín hiệu Ma Văn của chúng ta vừa chặn được tình báo trọng yếu, ngài có thể đến đây không.
Phất Minh Qua sắc mặt nghiêm trọng nói.
Tiêu Hoằng thấy sắc mặt Phất Minh Qua như thế, cùng cảm nhận được tính nghiêm trọng của chuyện này.
- Chờ ta.
Tiêu Hoằng nói một câu, liền quay về phía khe nứt không gian gần ký túc xá.
Đi qua khe nứt không gian, đi đến chỗ bến tàu số 1, tàu Trường Tích số 1 vừa xuống nước, tất cả nhân viên chế tạo tàu ngầm sẽ nghỉ ngơi 2 ngày, cho nên nơi này có vẻ nhàn rỗi. Chỉ là phòng chỉ huy bến tàu số 1 lại không rảnh rỗi được, đi theo đường hầm ngầm, Tiêu Hoằng vào trong phòng chỉ huy. Hiện giờ nơi này vì ở sâu trong lòng đất, mọi thứ được cơ giới hóa cao độ, đủ các loại dây truyền tin, dụng cụ Ma Văn, thậm chí còn có sở điều trị cực kỳ hiện đại hóa.
Vào khu quản lý tình báo, lúc này Tiêu Hoằng thấy Phất Minh Qua đi qua lại trên hành lang, Lôi Kiệt chủ quản bộ phòng ngư cũng không ngừng vuốt cằm.
Hai chủ quản như thế, rõ ràng chuyện này không hề nhỏ, nếu chỉ là chuyện nhỏ nhặt, chính họ có thể tự làm chủ được.
- Quận trưởng lão đại, ngài đã đến.
Thấy được Tiêu Hoằng, Phất Minh Qua trực tiếp tới đón, Lôi Kiệt theo sát sau lưng hắn.
- Có chuyện gì?
Tiêu Hoằng liền hỏi, sau đó vào trong đại sảnh trung tâm bộ quản lý tình báo, liền thấy 20 nhân viên tin tức quận Lý Hải đang không ngừng dùng máy thu tin tức Ma Văn, cố gắng thu gom càng nhiều tin tức mấy châu gần biển nội địa Lý Tư Giai.
- Ngay vừa nãy, chúng ta phá giải được một đoạn tình báo Sùng Cao Châu gửi đến thành Thánh Tử, nội dung là phát động tấn công quy mô lớn vào Thiên Tế Tỉnh.
Phất Minh Qua nhỏ giọng nói, liền đưa cho Tiêu Hoằng kẹp tài liệu.
Mở ra xem, bên trong là tình báo thu nhận được, trong đó có tình huống điều động quân sự Sùng Cao Châu, Thịnh thế Châu, cũng có đối thoại giữa Hoắc Nhiên và Cao Long Văn...
Mọi dấu hiệu cho thấy, Cao Tương Chân Nghĩa Quốc này đang trong trạng thái không yên phận.
- Quận trưởng, chủ quản, chúng ta đã phá giải được một đoạn tình báo, nội dung là Thịnh thế Châu vừa mới vận chuyển đến 100 ngàn tấn lương thực, cùng với 50 ngàn bộ áo bông.
Đúng lúc này, có một nhân viên trong đại sảnh báo cho Tiêu Hoằng.
- Xem ra lần này, hành động đúng là không nhỏ mà.
Nghe được ba chữ Thịnh Thế Châu, Tiêu Hoằng trực tiếp hiểu được, rõ ràng lần này nếu thật sự phát động tiến công, đó là mọi hướng với quy mô lớn, không chỉ tấn công chính diện từ Sùng Cao Châu.
Công kích như thế, rõ ràng phải tổng động viên cả nước. Nên biết nhiều châu tiến công, nhất là Thịnh Thế Châu thời tiết g& rét, áo bông, thiết bị sưởi ấm quân doanh, bao gồm cả bảo trì vũ khí, đều cần phí tổn rất lớn.
- Lôi Kiệt, ngươi là chủ quản phòng ngự, ngươi có ý kiến gì với tình báo này?
Tiêu Hoằng nhận lấy trà nóng nhân viên đưa tới, uống mấy hớp, liền hỏi, sắc mặt không thay đổi nhiều, càng không có vẻ nghiêm trọng gì.
- Có chút quỷ dị, không phù hợp bình thường, thông thường Cao Tương chân Nghĩa Quốc rất ít phát động tiến công vào mùa đông.
Lôi Kiệt có phần kinh ngạc.
- Cái này ngươi sai rồi, đừng dùng bình thường mà cân nhắc quân sự. Ngươi từng thấy đánh trận có đánh buổi tối chưa? Buổi tối thông thường là phải ngủ, có ai nói ban đêm không được đánh trận?
Tiêu Hoằng lạnh nhạt cười nói:
- Hiện giờ ta rất muốn biết, nếu Cao Tương Chân Nghĩa Quốc vận dụng trên 1 triệu quân, phát động tiến công Thiên Tế Tinh từ 3 châu, dựa theo thực lực chúng ta hiện giờ, có thể chịu nổi không?
- Nếu là trước kia, sẽ rất là căng thẳng. Dù sao lúc đó thiếu lương thực, sức chiến đấu quân đội Lạc Đan Luân còn không tới 50%. Nhưng bây giờ đừng nhìn chúng ta chỉ có 800 ngàn quân đội, nhưng binh hùng tướng mạnh. Bởi vì kim tệ được lưu thông bên trong, tài liệu dồi dào, sức sản xuất tăng mạnh, quân đội Lạc Đan Luân đã đổi mới một số lớn trang bị và vũ khí, binh lính cũng đã khôi phục đến trạng thái tốt nhất. Đừng nói 1 triệu, dù là 2 triệu, dựa vào ưu thế địa lý, vẫn nắm chắc chống đỡ được. Huống chi, chỗ chúng ta còn có 100 ngàn tinh nhuệ, các binh lính Lạc Đan Luân này đều là từng trải trăm trận, nhưng trước kia bị tàn phế hay bị thương nặng, hiện giờ đã khỏi hẳn rồi.
Lôi Kiệt chậm rãi nói, nếu nói tâm cơ, Lôi Kiệt có phần thiếu khuyết, nhưng nói và đánh trận, đây là thế mạnh của hắn.
- Chống đỡ là không đủ, chúng ta phải đánh cho đau, hung hăng cho Cao Tương Chân Nghĩa Quốc một trận đại phản kích toàn diện, làm cho Cao Tương Chân Nghĩa Quốc biết được sự lợi hại của chúng ta.
Nghe vậy, Lôi Kiệt cùng Phất Minh Qua nhìn nhau, rõ ràng bản tính của Tiêu Hoằng lại bại lộ, đúng là hung tàn.
- Nhưng mà... Lão đại, chúng ta đều nghe ngài, nhưng đám lão già kia thì chưa chắc chịu nghe. Bọn họ đều già rời, thường có xu hướng bảo thủ, theo ý của đám lão già ka, hiện giờ Lạc Đan Luân đang có xu thể điên cuồng nhảy vọt, đứng vững trước đợt này, đợi xác lập đủ ưu thế thì mới phản kích.
Lôi Kiệt kề vào tai nói nhỏ với Tiêu Hoằng, không dám nói quá lớn. Dù sao nếu để cho đám người Tống Táng kỵ sĩ đoàn nghe được Lôi Kiệt gọi bọn họ như thế, tuyệt đối sẽ không tha cho hắn.
- Không sao cả, đám lão già kia không phải thích thủ hay sao? Vậy để cho họ thủ kỹ đi, chúng ta phụ trách tấn công. Đương nhiên đánh thì đánh, cũng phải có chừng mực.
Tiêu Hoằng lầm bầm lầu bầu, vẫn đang chìm trong suy tư.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT