- Tiêu thúc thúc, lúc nào thì chúng ta mừng tiết Nguyên thánh.

Bé trai nhỏ này ngọng nghịu hỏi Tiêu Hoằng.

Tiết Nguyên thánh cũng là ngày hội truyền thống long trọng nhất của người Lạc Đan Luân, giống như lễ năm mới ở Vũ trụ Thải Qua, chẳng qua tiết Nguyên thánh có địa vị cao hơn lễ năm mới, đó là ngày sinh chính thức của chủng tộc Lạc Đan Luân.

- À... Còn rất lâu nữa.

Tiêu Hoằng dứt khoát ôm lấy bé trai, ngẫm nghĩ, ôn hòa nói. Mấy đứa nhỏ khác thì vây quanh dưới chân Tiêu Hoằng, ngước khuôn mặt non nớt nhìn hắn. So với bộ dạng gầy còm lúc trước, những đứa nhỏ bắt đầu mập tròn ra, trong đôi mắt xanh ẩn chứa đầy hiếu kỳ.

Bọn nhỏ chưa trưởng thành, trong đầu chúng chỉ có khái niệm, Tiêu Hoằng là người tốt, Tiêu Hoằng cho bọn nó ăn no, còn có kẹo mạch nha thật ngon.

- Thiệt là không thích, xem ra còn phải chờ rất lâu mới có quà.

Bé trai được Tiêu Hoằng ôm lên chà chà góc áo, buồn bực nói.

- Con người có chờ mong mới tốt, đến ngày đó, con muốn quà gì?

Tiêu Hoằng cười nhàn nhạt hỏi.

- Là muốn nhất phải không?

Bé trai lại hỏi.

- Ừ!

Tiêu Hoằng gật đầu.

- Vậy đương nhiên là mặt trời.

Bé trai gần như không nghĩ ngợi nói ngay.

Nghe vậy, Tiêu Hoằng không khỏi sửng sốt, chỉ là điều này cũng khó trách. Đứa nhỏ nơi này từ khi sinh ra, vốn chưa từng thấy mặt trời là như thế nào, nói lại, thật là đáng buồn.

Đúng thế, phong ấn của Cáp Thụy Sâm để lại che chở cuối cùng cho người Lạc Đan Luân, đồng thời cũng vì thế mà người Lạc Đan Luân mất đi rất nhiều, đó là ánh sáng và ấm áp.

Thậm chí thể liên hiệp Xích Nghĩa còn nói, người Lạc Đan Luân là ma quỷ trốn dưới bóng tối, bởi vì chỉ có ma quỷ mới sợ ánh mặt trời.

Trên thực tế, là vậy sao?

- Tiêu thúc thúc, Tiêu thúc thúc, thúc đã thấy được mặt trời chưa?

Có cô bé vây quanh Tiêu Hoằng hỏi, trong ánh mắt trong suốt toát ra mong chờ.

Những đứa bé khác cũng vậy, trong ánh mắt đầy hướng tới.

- Đã thấy.

Tiêu Hoằng ngừng một lúc, mới khẽ nói, trong lòng không khỏi có chút cảm xúc.

- Vậy mặt trời là như thế nào?

Cô bé hỏi tiếp, ngóng trông nhìn Tiêu Hoằng.

- Rất ấm, rất sáng.

Tiêu Hoằng ngẫm nghĩ, nói:

- Yên tâm, có một ngày, các bé sẽ nhìn thấy mặt trời.

Cứ thế, Tiêu Hoằng nói qua nói lại trò chuyện đến nửa tiếng với mấy đứa nhỏ, mới bước đi, lập tức đến căn cứ quân sự Phí cổ, sắc mặt cũng dần trở nên nghiêm túc.

Bước vào căn cứ quân sự Phí cổ, Tiêu Hoằng thấy phần lớn các thành viên đội quân tù nhân, trải qua một ngày làm việc, huấn luyện khắc khổ, đang đi căn tin hưởng thụ bữa tối.

Hai con Quỷ kỳ sa mới săn được, Phất Lạc đặc biệt đưa đến một khối lớn, cung cấp cho đội quân tù nhân dùng.

Thấy Tiêu Hoằng đi đến, căn tin sạch sẽ hơi ầm ĩ liền im lặng. Bất luận là nhân viên hay thành viên đội quân tù nhân, đồng loạt nhìn về phía Tiêu Hoằng.

- Lúc nghỉ ngơi, không cần nghiêm túc như thế.

Tiêu Hoằng tự nhiên nói, bước vào trong, tìm một chỗ ngồi xuống, lấy ra tờ giấy, trên đó viết tên 13 người.

- Có lẽ các người đều biết được tin tức phát hiện Ngự linh thủy, là ta cất riêng cho các người.

Tiêu Hoằng nhìn xung quanh, cười nói.

Những người khác nghe vậy, cười hắc hắc, bọn họ biết rõ Tiêu Hoằng không làm việc tư, dường như thật sự đã ngoại lệ vì họ một lần. Chẳng qua chuyện này cũng phải, hiện giờ ở quận Lý Hải, đội quân tù nhân là mạnh nhất. Đừng nhìn trong tay chủ quản bộ quân sự Lôi Kiệt có 70-80 ngàn người, trang bị hoàn mỹ, nhưng mà đánh với quân đội Cao Tương còn được, ở trước mặt đội quân tù nhân, chỉ là bình hoa mà thôi.

Đương nhiên, cười thì cười, nhìn tờ giấy trong tay Tiêu Hoằng, trong lòng bọn họ cũng trở nên thấp thỏm. Bọn họ biết, danh sách trong tay Tiêu Hoằng, chính là những người có thể được thăng cấp Đại Ngự Sư.

- Không cần căng thẳng như thế, thả lỏng đi, chúng ta ra biển một chuyến, đã có 13 viên Ngự linh thủy, xem ra biển nội địa Lý Tư Giai có rất nhiều rất nhiều Ngự linh thủy, nói không chừng năm sau là toàn bộ các ngươi sẽ trở thành Đại Ngự Sư.

Tiêu Hoằng tự nhiên nói, bắt đầu đọc tên, phát Ngự linh thủy cùng Ma Văn vụ luyện.

Danh sách này đều nằm trong dự kiến của mọi người, dù sao đội quân tù nhân như hình với bóng, người ta không biết ai mạnh ai yếu, nhưng các thành viên bên trong đều rõ ràng.

Tiêu Hoằng phát xong 13 viên Ngự linh thủy, tiểu thư hậu cần đặt một bàn đầy thức ăn trước mặt Tiêu Hoằng, sau đó cười duyên với hắn.

Bàn ăn thật là thịnh soạn, cơm thơm phức, rau cải xanh cùng thịt tươi, ngoài ra còn có 2 khối lớn thịt Quỷ kỳ sa, chất thịt mềm non.

Tiêu Hoằng cũng không khách khí, ra hiệu mọi người tự nhiên, sau đó cắm đầu ăn.

Bề ngoài Quỷ kỳ sa thật không dám khen, nhưng lột bỏ vỏ ngoài, thịt bên trong thật là ngon ngọt.

Ăn no bụng, Tiêu Hoằng lại trò chuyện cùng mọi người mấy câu, liền vội trở về phòng ngủ, bắt đầu như thường lệ dùng Ma Văn tu luyện Ngự Nhiên tiến hành tu luyện điên cuồng, sử dụng sạch toàn bộ Ngự lực, hơn nữa Tiêu Hoằng hiện giờ chỉ cách Đại Ngự Sư cấp hai một bước xa.

Cùng lúc đó, ở Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, ngoại trừ vẫn duy trì đề phòng với Thiên Tế Tinh, còn đang tích lũy lực lượng chuẩn bị tấn công lần nữa. Đồng thời, tranh đoạt Chuẩn thần phụ đã tiến vào giai đoạn gay cấn.

Từ khi Cao Long Đình tiếp nhận sư đoàn Đạt Phu, Cao Long Văn cùng Hoắc Nhiên đều trở nên cảnh giác.

Càng làm cho Cao Long Văn bó tay chân là Cao Long Đình nắm rõ Sùng Cao Châu như lòng bàn tay, bản thân Sùng Cao Châu chính là trọng địa quân sự. Trải qua nửa năm ngắn ngủi, Cao Long Văn cũng không qua loa, dưới sự chỉ đạo của Hoắc Nhiên, trực tiếp khống chế Tự Cường Châu, thậm chí phần lớn các châu ở nam bán cầu.

Đương nhiên ngoại trừ địa khu Gia Tác, dưới bố trí của Cao Long Văn, đã gạt bỏ địa khu Gia Tác ra ngoài Tự Cường châu. Trên bản đồ hành chính, đã khó mà tìm được sự tồn tại của địa khu Gia Tác, đây là vì thể hiện Cao Tương Chân Nghĩa Quốc thái bình thịnh thế, cũng là vì địa vị của Cao Long Văn.

Nhưng dù thế, ngoại trừ thân phận Chuẩn thần phụ trước mắt, chỉ tính riêng thực lực, Cao Long Văn thật đúng chưa chắc là đối thủ của Cao Long Đình, có lẽ đây là ưu thế duy nhất ngoài huyết thống cùng địa vị hiện tại.

Rõ ràng lúc này Cao Long Văn phải nắm chắc thời gian, bảo trì thực lực của mình, nhất là sư đoàn Đạt Phu, vẫn là thủ hạ của Cao Long Đình.

Lúc này, bên trong điện thần Áo Cách Tư ở thành Thánh Tử, Cao Triết Cơ, Cao Long Văn, Cao Long Đình cùng các tướng lĩnh trọng yếu đang tụ tập trong này.

Mấy trăm chỗ ngồi không còn trống.

Cao Triết Cơ vẫn ngồi ở ghế chính, sắc mặt bình thản, không nhìn ra chút khác lạ gì. Hoàn toàn không biết tung tích Tiêu Hoằng, Dịch Phong Mạch cho ra báo cáo là mất tích, không thấy thi thể đâu.

- Tình hình Thiên Tế Tinh hiện giờ thế nào?

Cao Triết Cơ ngẩng đầu, không liếc nhìn mọi người, nghiêm mặt hỏi.

- Thưa cha, từ khi con tiếp nhận sư đoàn Đạt Phu, đã triệt để khống chế Thiên Tế Tinh. Hiện giờ bọn họ như rùa rụt vào mai, chỉ cần dám thò đầu ra, sư đoàn Đạt Phu sẽ trực tiếp đập trở vào, bọn họ căn bản không có sức chống trả.

Cao Long Đình đứng lên, cứng cỏi nói.

Cao Long Văn ở bên cạnh mặt xanh mét, liếc Hoắc Nhiên, cũng đứng dậy, báo cáo cho Cao Triết Cơ:

- Thưa cha, do con dẫn dắt, hiện giờ phần lớn các châu nam bán cầu đều là một mảnh an lành, con dân đêm không đóng cửa, cơm no áo ấm, con dân cũng hận thấu xương Thiên Tế Tinh, không ngừng yêu cầu chiến đấu. Cho nên, cá nhân ta đề nghị, Cao Tương Chân Nghĩa Quốc phát động một trận tấn công quy mô lớn vào Thiên Tế Tinh, phạm vi công kích không chỉ giới hạn ở Sùng Cao Châu, còn phải cùng Thịnh thế Châu, Thiên Hợp Châu, từ 3 hướng phát động tấn công toàn diện vào Thiên Tế Tinh, cũng là đề cao sức mạnh Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, tạo phúc cho con dân. Con đây săn sàng nắm giữ quân đội Thịnh Thế Châu, tự mình ra trận giết địch vì con dân Cao Tương!

Nghe nói như thế, Cao Long Đình hơi biến sắc, hắn không ngốc, thậm chí nói về tài năng, Cao Long Đình còn giỏi hơn Cao Long Văn. Theo Cao Long Đình thấy, Cao Long Văn nói cả một đống vô nghĩa, chỉ có câu cuối cùng mới là mấu cốt, hắn muốn nắm giữ Thịnh thế Châu, rõ ràng là muốn nắm giữ xong nam bán cầu, bắt đầu thò tay lên bắc bán cầu.

Nếu tùy ý cho Cao Long Văn tiếp tục, ưu thế của Cao Long Đình sẽ bị gặm nhấm từng chút một.

- Thưa cha, con cho rằng nhị ca nói như thế có phần không ổn. Hiện giờ bắc bán cầu đã vào mùa đông rét lạnh, người Lạc Đan Luân sống quanh năm trong giá rét, bọn họ đã quen chiến đấu trong rét lạnh. Còn quân đội Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, kém hơn người Lạc Đan Luân rất nhiều. Huống chi chiến đấu mùa đông, chi phí sẽ rất cao, phiêu lưu quá lớn, cho nên con không tán thành tác chiến mùa đông. Ý cá nhân con, đợi đến đầu xuân sang năm, phát động tấn công quy mô lớn, để cho quân đội của chúng ta có cơ hội nghỉ ngơi.

Cao Long Đình làm ra bộ dáng hiên ngang lẫm liệt mà nói.

- Ý của tứ đệ không khỏi bảo thủ quá đi chứ? Bây giờ Thiên Tế Tinh thiếu lương thực, đang trong bờ nguy ngập. Nhất là mùa đông, Thiên Tế Tinh còn không sản xuất được lương thực, đây chính là lúc bọn họ suy yếu nhất. Ta cho rằng tấn công lúc này, chính là lúc thích hợp nhất.

Cao Long Vãn không khoan nhượng.

Một loạt người ngồi đàng sau, ai cũng hiểu được cạnh tranh giữa Cao Long Văn và Cao Long Đình đã bắt đầu chuyền từ âm thầm lên ngay trên mặt bàn, hơn nữa có xu thế ngày càng nghiêm trọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play