Tiêu Hoằng cũng không nói quá nhiều lời vô nghĩa cùng Phất Minh Qua, vỗ
bả vai Phất Minh Qua một cái, sau đi liền đi lên cầu thang, bước vào
trong văn phòng của mình.
Phất Minh Qua thì lại thật cẩn thận đi phía sau Tiêu Hoằng, trong lòng lại thấp thỏm lo âu.
- Nói cho ta một chút, hiện tại tình huống ngành công nghiệp của Lý Hải Quận thế nào?
Tiêu Hoằng ngồi trên ghế, dứt khoát hỏi.
- Thưa Quận trưởng, không... không phải là quá tốt, bởi vì sự tồn tại
của Cáp Thụy Sâm phong ấn, nó có thể bảo vệ chúng ta, nhưng lại tạo
thành đả kích trí mạng cho nền công nghiệp của Lạc Đan Luân, tất cả cơ
giới Ma Văn thể đều không dùng được, công nghiệp nên bắt đầu thế nào
được đây, hiện tại công nghiệp của Lý Hải Quận và toàn bộ Thiên Tế Tỉnh
cũng chỉ là dừng lại trên lĩnh vực luyện kim, hơn nữa gần như vẫn hoàn
toàn do thủ công mà làm, kim loại được tinh luyện ra, đại đa số cũng chỉ để cung cấp cho quân đội, chế tạo các loại Văn Khí, hoặc là nông cụ.
Phất Minh Qua lo sợ đạo, đây cũng nguyên nhân mà hắn cảm thấy bất an.
Tuy nhiên, đối với điều này thì trên mặt Tiêu Hoằng cũng không có biến
hóa quá lớn, càng không hề tức giận, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ,
không nhất thiết phải trách cứ ai làm gì.
- Như vậy thì kỹ thuật cơ giới Ma Văn thể mà Lạc Đan Luân đế quốc kế thừa được có bao nhiêu?
Tiêu Hoằng nghĩ nghĩ rồi hỏi tiếp, đồng thời chậm rãi vươn tay, lấy ra một cây bút.
- Các bộ sách thì đều còn, nhưng nhân viên thì lại dần ít đi, nhân số
đại khái chỉ có mấy trăm người, hơn nữa căn bản không có cơ hội rèn
luyện thực tiễn.
Phất Minh Qua vẫn rất chi tiết mà báo cáo.
- Hợp kim Vi Mễ, có thể tinh luyện ra được không?
Tiêu Hoằng hỏi tiếp.
- Tất nhiên là có thể, đây chính là bản lĩnh giữ nhà của người Lạc Đan Luân, làm sao có thể thất truyền được?
Phất Minh Qua rốt cục bày ra một bộ dáng nắm chắc.
- Tốt lắm, chờ một chút, ta sẽ cung cấp cho ngươi mấy ngàn tấn Hàn băng
vạn năm, cho Bộ công nghiệp của ngươi, nắm chặt tất cả thời gian, đi đề
luyện hợp kim Vi Mễ, hiện tại nói tới chính sự.
Tiêu Hoằng nói xong, liền bắt đầu vẽ ra một đồ hình đơn giản, nhưng cũng vẫn rất rõ ràng.
Đó chính là vết nứt mà Tiêu Hoằng vừa mới phát hiện trên bờ biển kia.
Chỉ cần tạm thời ngăn lại nước biển tràn vào đó, bên trong hố sâu do vết nứt lưu lại, sẽ thành lập một xưởng tàu to lớn trong đó, đặc biệt là
chế tạo ra một chiếc Ma Văn tàu ngầm khổng lồ.
Thân là chủ quản ngành công nghiệp, đối với thiết kế đồ trước mắt này,
thì hắn tự nhiên có thể xem hiểu, hai mắt không kiềm được khẽ biến.
- Thứ này có thể được ư?
Phất Minh Qua hỏi thử.
- Ta đã thí nghiệm qua, chỉ cần ở dưới mặt biển, Cáp Thụy Sâm phong ấn
sẽ không có chút ảnh hưởng nào đối với cơ giới Ma Văn thể, mà mục đích
chúng ta làm như vậy thì chỉ có một, đó là chiếm lấy Lý Tư Giai Nội Hải, chỉ cần chúng ta sản xuất ra Ma Văn tàu ngầm có thể chống đỡ tấn công
của thủy hệ linh thú, đồng thời tiến hành bắt giữ, thì sẽ giảm mạnh
thiếu hụt về tài liệu trên người động vật, hơn nữa cũng có thể khiến cho vài Châu của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc xung quanh Lý Tư Giai Nội Hải
không được an bình, nhất là Sùng Cao Châu. Đây là đệ nhất châu của Cao
Tương Chân Nghĩa Quốc, chúng ta có thể giảm bớt áp lực tiến công cho Lập Đốn Quận.
Tiêu Hoằng gằn từng chữ.
Nghe vậy, vẻ mặt Phất Minh Qua có thể nói càng thêm biến đổi, ý tưởng
củaTiêu Hoằng là rất lớn mật, nhưng nếu thành công, vậy thì chắc chắn sẽ thay đổi kết cục cho Thiên Tế Tỉnh, làm cho Thiên Tế Tỉnh từ thế bị
động phòng ngự, đổi thành chủ động tấn công.
Hơn nữa cũng có thể đạt được vô số tài liệu hệ sinh vật, nhưng độ khó
cũng không nhỏ, dù sao chế tạo Ma Văn tàu ngầm cũng không đơn giản giống như đề luyện kim chúc.
Thứ này cần dụng cụ chế tạo cực kỳ tinh vi, nhưng những dụng cụ này thì
Thiên Tế Tỉnh gần như đã không có, mà trọng yếu hơn là vẫn rất thiếu các nhân viên tương ứng.
- Ta biết việc này rất khó khăn, nhưng ngươi nên biết rằng trả giá và
thu nhập có liên quan chặt chẽ với nhau. Hơn nữa Thiên Tế Tỉnh không có
khả năng cả đời như vậy mãi, ngồi ăn chờ chết, hơn nữa nếu cái gì chúng
ta cũng không có, thì sao có thể đoạt lại Ma Duệ Tinh vốn là của chúng
ta nữa? Đó quả thực chính là si tâm vọng tưởng mà thôi, có tin hay
không, chỉ cần quân đội của chúng ta đánh ra ngoài, thứ nghênh đón chúng ta chính là trọng trang xe tăng cùng với Ma Văn chiến đấu cơ của Cao
Tương Chân Nghĩa Quốc đang cuồng oanh lạm tạc.
Tiêu Hoằng gằn từng chữ về phía Phất Minh Qua.
- Lời của Quận trưởng, ta hiểu rõ, yên tâm đi, ta sẽ dùng hết sức lực của mình!
Phất Minh Qua cam đoan với Tiêu Hoằng.
Đối với lời này của Phất Minh Qua, Tiêu Hoằng cũng không đáp lại, mà
thông qua hỗ động Ma Văn, phát ra một tin tức cho Cơ khí sư Hải Luân
trong đội quân tù nhân, để cho hắn và Kha Lôi Ba mang theo Chế văn sư,
Cơ khí sư cùng với thành viên chuyên về công trình kiến trúc trong đội
quân tù nhân vào văn phòng của mình.
Đại khái chỉ mười mấy phút sau, hơn bốn mươi thành viên đội quân tù nhân đã xuất hiện trước mặt Tiêu Hoằng, văn phòng nhỏ của Tiêu Hoằng không
chứa hết, nên hắn liền tập trung toàn bộ ở hành lang, chỉ có Kha Lôi Ba
và Hải Luân tới gặp Tiêu Hoằng.
Nhìn thấy những thành viên đội quân tù nhân này, không thể phủ nhận,
trong lòng Phất Minh Qua vẫn tràn ngập cung kính, những người này là
người nào của Tiêu Hoằng, trong lòng hắn tự nhiên rất rõ ràng, tuy rằng
những người này không có quân hàm, không có chức vụ, nhưng địa vị của
những người này ở Lý Hải Quận thì cũng chỉ dưới Tiêu Hoằng mà thôi.
Nếu nói Tiêu Hoằng là kế thừa giả của Cáp Thụy Sâm, như vậy thì những
người này rất có thể là là kế thừa giả tương lai của Tống Táng kỵ sĩ
đoàn.
Nhìn thấy Kha Lôi Ba và Hải Luân, Tiêu Hoằng cũng không có quá nhiều lời vô nghĩa, lập tức nói lại ý tưởng của mình và hiện trạng của Thiên Tế
Tỉnh một lần.
- Các ngươi xem, ý tưởng của ta có thể hoàn thành được hay không?
Tiêu Hoằng ngẩng đầu, hỏi Kha Lôi Ba và Hải Luân.
- Có thể, nhưng tương đối mà nói, sẽ khó khăn hơn một ít, đầu tư cũng
phi thường to lớn, không thể sử dụng đại hình cơ giới Ma Văn, xây dựng
bến tàu trong lòng đất thì chỉ có thể dùng nhân công đi khai thác, sau
đó còn cần tạm thời chế tạo các loại chế tạo dụng cụ, điều này chắc chắn sẽ cần đại lượng nhân lực vật lực, đơn giản tính toán một chút, dưới
tình huống không có công cụ phụ trợ công suất lớn, thì cần ít nhất là 2
vạn người, về phần đầu tư, thì lại không dễ tính, dù sao hiện tại tiền
vừa mới sống lại, giá hàng cũng không ổn định.
Kha Lôi Ba trầm tư một chút rồi nói.
- Ta điều động cho các ngươi 5 vạn người, tất cả sẽ do tài vụ Lý Hải
Quận gánh vác, bất kể tiêu phí bao nhiêu, cứ lớn mật đi làm! Chúng ta
không thể ngồi chờ chết.
Tiêu Hoằng trầm tư một lát, sau đó quả quyết phân phó.
- Đã rõ!
Kha Lôi Ba và Hải Luân đồng thời đáp
Ngay khi Tiêu Hoằng làm ra quyết định, một ngày sau, 5 vạn người đã bị
Tiêu Hoằng phân phối xong, sau đó liền trực tiếp xây dựng bến tàu đầu
tiên của Thiên Tế Tỉnh dưới mặt đất mà Tiêu Hoằng chỉ định, đây cũng
tượng trưng cho việc Thiên Tế Tỉnh đã bước ra bước phản kích đầu tiên,
không còn cố thủ thành trì, ngồi chờ chết như trước nữa.
Giờ phút này Tiêu Hoằng lại đang tự mình chỉ huy những lao động được
điều động từ Lý Hải Quận ra này, đầu tiên chính là dùng cát đá hoàn toàn chặn lại lượng nước biển đang dũng mãnh tiến vào trong vết nứt, sau đó
hút nước biển trong vết nứt ra, cũng bắt đầu xây dựng bến tàu trong khe
nứt này. Phất Lạc lại tự mình ra trận, dựa vào thực lực cấp bậc Ngự Hồn, tiến hành khai phá, làm cho người ta có cảm giác, đây đâu còn là bộ
dáng của thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn nữa, mà chính là một tên lao
công siêu cấp lớn.
Tiêu Hoằng cũng không nhẹ nhõm chút nào, hắn bắt đầu không ngừng nhìn
thiết kế đồ, không ngừng tiến hành ưu hoá trên mọi phương diện.
Bên kia, các xưởng tinh luyện kim loại của Lý Hải Quận cũng đã bắt đầu
tiến hành hoạt động, chủ yếu chính là tinh luyện hợp kim Vi Mễ, những
hợp kim Vi Mễ này vừa để cung cấp cho bến tàu và chế tạo Ma Văn tàu
ngầm, vừa để cung cấp cho Lập Đốn Quận, để cho bọn họ gia cố phòng tuyến thủ vệ Thụy Lạp.
Đương nhiên, những hợp kim Vi Mễ này thì đều dùng kim tệ đến để mua bán.
Mà sách lược kinh tế của Tiêu Hoằng cũng đã bắt đầu làm cho các năm quận khác kêu khổ thấu trời, dân chúng thì còn may, Lý Hải Quận tạm thời vẫn đang miễn phí cung cấp lương thực cho bọn họ, nhưng mà khoảng cách tới
kỳ hạn của Tiêu Hoằng, thì chỉ còn không đến hai tháng thời gian nữa
thôi.
Hai tháng trôi qua, nếu dân chúng các quận khác đều có cơm ăn, trong khi quận của mình lại không có, như vậy thì dân chúng sẽ không trách cứ
Tiêu Hoằng cái gì cả, mà sẽ cảm thấy Quận trưởng là kẻ vô năng a!
Trong đó kẻ sứt đầu mẻ trán nhất chính là Mã Di của Phong Cốc Quận, nàng lại khôn giống Lập Đốn Quận, phải đối mặt với Sùng Cao Châu, hoàn toàn
có thể dùng danh nghĩa chiến sự khẩn trương để ngửa tay về phía vương
điện để xin tiếp tế tiếp viện.
Trái lại Phong Cốc Quận thì phía nam giáp Lý Hải Quận, phía bắc thì lại ở gần vòng cực Bắc, phía tây thì giáp với Hàn Thương Quận, phía Đông
hướng thì có một phần ranh giới với Lý Tư Giai Nội Hải, còn có một bộ
phận lớn giáp với Thịnh Thế Châu của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, cũng chỉ có sườn đông là có chút chiến sự, nhưng cũng không phải là địa điểm tấn công chủ yếu của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, dù sao thì Thịnh Thế Châu
cũng gần với vòng cực Bắc, nhiệt độ không khí thật sự là rất thấp, binh
sĩ giữ ấm thân thể thì cũng đã là một vấn đề rồi, hơn nữa chi phí chiến
tranh lại rất cao.
Giờ phút này Mã Di đang ở trong của văn phòng mình, vẻ cao ngạo trên
gương mặt xinh đẹp đã nhạt đi rất nhiều, đang biến thành vẻ lo âu, mái
tóc màu vàng nhạt cũng có chút tán loạn, trên chiếc bàn giấy trông rất
nữ tính của mình có quốc kỳ Lạc Đan Luân, ngoài ra còn có một đống sách
được xếp lộn xộn phía trên đó.
Đối với việc làm như thế nào mới có thể làm cho Phong Cốc Quận có doanh
thu, thì Mã Di gần như không có một ý tưởng nào, đối với Tiêu Hoằng thì
nàng cũng không biết nhiều, tuy nhiên, xem ra tám phần là một tên rất
quả quyết, hai tháng mà trôi qua, có trời mới biết hắn có thể chặt đứt
cung cấp cho Phong Cốc Quận hay không.
Về phần xin Phất Lạc giúp đỡ ư? Mã Di không kiềm được bĩu môi, cho tới
bây giờ hai người vẫn còn đang trong trạng thái “căng thẳng”, dưới đống
sách kia đang kẹp bức ảnh của đứa con gái duy nhất giữa hắn và Mã Di,
tên là Phất Lệ Nhã, chỉ tiếc con gái của bọn họ vào 1000 năm trước đã bị Phất Lạc mạnh mẽ mang đi, làm cho mẹ con họ hoàn toàn chia tách nhau.
Đây cũng là nguyên nhân căn bản cho sự “căng thẳng” trong quan hệ giữa Mã Di và Phất Lạc.
Trăm mối không thể giải quyết được, Mã Di khẽ mím môi, nghĩ nghĩ một
chút, cuối cùng thì vẫn gọi cho Tiêu Hoằng, đây cũng coi như một loại
cứng rắn, nên biết rằng, Mã Di này có tính tình giống Hạ Lục Đế như đúc, lòng tự trọng rất mạnh, rất không dễ dàng chịu cúi đầu.
Lúc này Tiêu Hoằng đang ở trên bờ biển, hỗ trợ thi công, nâng một khối
cự thạch cực lớn từ trong hố sâu ra ngoài, chồng lên chỗ cửa, hoàn toàn
ngăn lại nước biển tràn vào trong vết nứt này.
Nhưng đúng lúc này, Ma Văn thông tin trong người Tiêu Hoằng bỗng rung
lên, hắn liền đi ra một bên, lấy Ma Văn thông tin ra, vừa nhìn thì Tiêu
Hoằng đã không kiềm được khẽ sửng sốt, người gọi tới là Mã Di.
Điều này ít nhiều cũng làm cho Tiêu Hoằng có chút bất ngờ, khi trước
Quận trưởng của các quận khác đều đã liên lạc với Tiêu Hoằng, nhưng Mã
Di vô cùng cao ngạo này thì lại là lần đầu tiên, tuy nhiên Tiêu Hoằng
vẫn nối liên lạc, sau đó cung kính hô:
- Tẩu tẩu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT