Đợi Thái Tư rời đi, Tiêu Hoằng liền vội vã đứng dậy, nhảy vào bên trong phòng ngủ của mình, bắt đầu một lần nữa sửa sang lại Ma Văn thúc đẩy, đồng thời kêu lại đây Hạ An Kỳ, cùng toàn bộ một số nhân viên công tác không có việc gì làm.

Sau một lát, lại nhìn Hạ An Kỳ mang theo ba gã nhân viên công tác, liền thật cẩn thận đi tới cửa phòng.

- Đi! Đi dạo một vòng ở gần đây, nhìn xem nhà ai có nông cụ, mượn lại đây vài cái!

Tiêu Hoằng xách theo hộp gỗ, lại khoát lên vai một bó tuyến truyền dẫn Ngự lực, nhìn bốn người này phân phó một câu.

- A? Quận trưởng? Đây là muốn làm gì vậy?

Hạ An Kỳ có chút kinh ngạc, hiện tại Tiêu Hoằng tạo cho Hạ An Kỳ có cảm giác lớn nhất chính là Tiêu Hoằng này không phải Quận trưởng a, mà giống như một gã phu khuân vác.

- Trồng trọt, nhanh đi!

Tiêu Hoằng biểu tình bình thản, phất tay áo nói với Hạ An Kỳ.

Thấy Tiêu Hoằng như thế Hạ An Kỳ cũng không tiện hỏi lại cái gì, liền mang theo những tiểu lâu la này, đồng loạt làm theo.

Đồng thời lại nhìn Tiêu Hoằng, cũng không có trì hoãn, liền đi xuống dưới lầu, đi tới một mảnh đất hoang phế ở phía tây tòa nhà lầu.

Mảnh đất này vốn trước đây định gieo trồng một ít hoa cỏ không cần nhiều tới ánh mặt trời, nhưng vẫn không có thực thi, vừa lúc Tiêu Hoằng tạm dùng một chút.

Ngay lúc Tiêu Hoằng đánh giá mảnh đất này, Hạ An Kỳ mang theo ba gã nhân viên công tác ôm một đống nông cụ, lớn có nhỏ có đi tới bên cạnh Tiêu Hoằng, làm việc có thể nói rất nhanh nhẹn.

- Nhìn xem tấm đồ hình này, dựa theo đó sửa sang lại mảnh đất này đi!

Tiêu Hoằng đưa ra một tấm giấy cho Hạ An Kỳ, phân phó, sau đó cầm lấy một cái cuốc.

Hạ An Kỳ cùng với nhân viên công tác khác nhìn xem bản vẻ trong tay Tiêu Hoằng, đều sửng sốt, chỉ nhìn thấy trên đồ họa thiết kế, mặt đều không phải là bằng phẳng, mà có hình dạng như mạng nhện.

Chuẩn bị đất gieo trồng như vậy, bọn họ chưa từng thấy qua.

Tuy nhiên, thấy Tiêu Hoằng đã bắt đầu nhanh nhẹn cuốc đất sửa sang lại, không có mảy may kém thua nông dân, đám người Hạ An Kỳ cũng không dám chậm trễ, cùng bắt đầu rất nhanh cuốc đất làm theo mô hình.

Đại khái chỉ qua thời gian một giờ, lại nhìn phía trên mảnh đất bên cạnh Tiêu Hoằng dài rộng chừng ba mươi thước, mặt đất đã bị cuốc lên theo thiết kế, công việc xem như hoàn chỉnh tỉ mỉ.

Hiển nhiên những người Hạ An Kỳ này, làm việc còn là phi thường thuần thục.

- Hiện tại bốn người các ngươi hãy quan sát kỹ xem ta làm như thế nào, cũng không khó lắm đâu. Học kỹ để sau này các ngươi sẽ đi phụ trách chỉ dạy cho người khác!

Tiêu Hoằng nói xong, liền ngồi xổm thân mình xuống, bắt đầu chôn Ma Văn thúc đẩy cùng với tuyển truyền dẫn Ngự lực ở trong lòng đất, đồng thời ở phía trên tuyển truyền dẫn Ngự lực vùi xuống hạt giống lúa.

Đám người Hạ An Kỳ nhìn trong chốc lát, liền chủ động bắt đầu tiến lên hỗ trợ. Nói thật ra, chế tạo Ma Văn thúc đẩy phi thường phức tạp, nhưng khi thực hiện lắp đặt lại rất dễ dàng, trên cơ bản đứa nhỏ bảy tám tuổi nhìn vài lần là có thể làm được. Đương nhiên, ngoại trừ Hạ Lục Để trước kia.

Nửa tiếng sau, đợi hạt giống lúa trong tay Tiêu Hoằng và mấy người toàn bộ gieo trồng xong, Hạ An Kỳ lại lần nữa dời ánh mắt nhìn ngay Tiêu Hoằng.

Bọn họ không biết, Tiêu Hoằng làm như vậy mục đích rốt cuộc là làm gì, đối với hạt giống có thể có chỗ tốt gì?

- Loại Ma Văn này tên là Ma Văn thúc đẩy, sắp tới ta sẽ chế tạo chúng với số lượng nhiều, sau đó đem nó mở rộng ra, sau này Lý Hải Quận sẽ sử dụng phương thức này tiến hành canh tác, đồng thời sau này phải mau chóng một chút khôi phục chế độ tiền tệ của Lý Hải Quận!

Tiêu Hoằng nói xong, liền chậm rãi đi tới hướng trung tâm mảnh đất này.

- Ma Văn thúc đẩy? Hiệu quả của nó là gì? Có thể đề cao sản lượng sao?

Hạ An Kỳ trong mắt tỏa sáng nói.

- Dĩ nhiên, mà lại tiến độ sinh trưởng sẽ nhanh hơn!

Tiêu Hoằng nói xong, liền đưa bàn tay đặt ở phía trên lớp đất, khởi động Ma Văn thúc đẩy trung tâm.

Một phút đồng hồ sau, liền thấy lúa gieo trồng trên đất vừa rồi, một số mầm xanh biếc tươi mới đã từ trong đất nhô đầu lên, trong chớp mắt, mặt đất nâu đã bao phủ một lớp mạ màu xanh biếc.

Lại nhìn Hạ An Kỳ cùng với ba gã nhân viên công tác kia, nguyên vốn hai mắt tỏa sáng, đã hoàn toàn đọng lại ở trên mặt, khóe miệng theo hạt lúa giống mọc lên hơi hơi mở ra, bốn người đều xoát xoát cứng đờ tại chỗ.

Trước đó nghe Tiêu Hoằng nói có thể tăng cao sản lượng, còn có thể tăng cao tiến độ sản xuất, bọn họ đầy cõi lòng chờ mong, nhưng một màn trước mắt này, không thể nghi ngờ thật quá ra ngoài dự kiến của bọn họ, hoặc là nói đã vượt hơn xa chờ mong của họ.

Một phút đồng hồ, hạt giống đã dài ra? Điều này... Ở trong lòng Hạ An Kỳ, đã có thể nói là thần tích, dường như chỉ có thần minh mới có thể làm ra chuyện kinh người như thế.

Gần như ngay lúc đám người Hạ An Kỳ cảm thấy rung động trong lòng, hạt giống nho nhỏ trước mặt bọn họ đã mọc qua khỏi mắt cá chân của Tiêu Hoằng, với tốc độ lấy mắt thường có thể thấy được.

Ngắn ngủn mười mấy phút sau, hạt lúa giống đã vượt qua đầu gối Tiêu Hoằng, hạt lúa giống xanh nhạt những người Lạc Đan Luân này gần như chưa từng thấy tận mắt, không thể nghi ngờ đây chính là sinh cơ!

- Coi như ba ngày sau, là có thể thu gặt!

Tiêu Hoằng đưa tay vuốt ve trên vụn đất, giọng điệu thoải mái nói.

- Cái gì? Ba ngày? Quận trưởng ta không có nghe lầm chứ?

Hạ An Kỳ có chút không thể tin được lỗ tai của mình, ba ngày có thể thu gặt? Điều này không giả chứ?

Không hề nghi ngờ, từ khoảnh khắc cái tên Tiêu Hoằng này xuất hiện, dường như là tồn tại của thần linh bình thường. Cho dù là ba mươi ngày, bọn họ đều đã cảm thấy có chút biến thái, nhưng chỉ ba ngày, điều này rốt cuộc có ý nghĩa gì, là mọi người đều hiểu rồ: Sản lượng lương thực của Lý Hải Quận, ít nhất phải tăng cao gấp 100 lần so với trước đây.

- Cái này còn coi như chậm!

Tiêu Hoằng thật hơi quá phận, liếc mắt nhìn Hạ An Kỳ đang ngây ra như phông một cái, hờ hững nói.

Lại nhìn Hạ An Kỳ, lần này thật sự có chút sửng sốt đến ngây người, chớp chớp mắt cứ như vậy nhìn đăm đăm vào Tiêu Hoằng. Hiện giờ ở trong mắt Hạ An Kỳ, tuy rằng cấp bậc Ngự lực của Tiêu Hoằng không được cao lắm, nhưng so với Cơ Ma thật sự là quá thần kỳ.

- Như vậy... Quận trưởng lão đại! Mảnh đất thế này, rốt cuộc có thể sản xuất bao nhiêu lương thực vậy?

[ truyen cua tui dot net ] http://truyen

cuatui.net/ Nam nhân đeo kính đen lên tiếng hỏi, hẳn tên là An Tang, chính là một viên văn thư, thoạt nhìn hào hoa phong nhã, giờ phút này đã tim đập gia tốc, sắc mặt đỏ bừng. Hắn đương nhiên biết một màn trước mắt rốt cuộc có ý nghĩa gì: Vấn đề lương thực hàng đầu của Thiên Tế Tinh, hết tám phần rất nhanh sẽ được giải quyết.

- Hả...

Tiêu Hoằng dừng lại bước chân, suy nghĩ một chút nói:

- Không dễ đánh giá! Tuy nhiên, trước đây dùng loại kỹ thuật này, sản lượng một mẫu ruộng là bốn năm ngàn cân hẳn là không có vấn đề gì quá lớn!

(Đây là mẫu ta: 3600 mét vuông)

- Ách!

An Tang nghe nói như thế, một hơi thở không đi lên, ánh mắt đứng tròng, trực tiếp liền ngất đi.

Tiêu Hoằng nói rất nhẹ nhàng, nhưng lực đánh vào với những người này tuyệt đối không thua gì một quả Ma Văn đạn pháo kích nổ ở bên cạnh bọn họ. Nên biết rằng, một mảnh đất dưới tình huống bình thường, sản lượng một mẫu bảy tám trăm cân đã là một sản lượng rất cao rồi, mà Tiêu Hoằng tụy tiện liền nói một câu, chính là bốn năm ngàn cân, con số này gần như gấp năm sáu lần rồi.

Nói đúng ra, giả thiết toàn bộ đất đai của Lý Hải Quận bao phủ loại Ma Văn thúc đẩy này, như vậy tương lai sản lượng lương thực của Lý Hải Quận, chỉ cần thời gian ba ngày, sản lượng này là có thể dễ dàng vượt qua mấy chục lần tổng sản lượng một năm của Lý Hải Quận trước đây, thậm chí không chỉ có thể! Bởi vì sản lượng lương thực của Lý Hải Quận trước đây thật sự quá thấp.

Điều này sẽ biến thành một cái khái niệm gì? Chỉ một Lý Hải Quận đã có thể cung cấp cho mười mấy cái Thiên Tế Tinh, thậm chí không chỉ như thế.

Giờ khắc này, ở trong mắt Hạ An Kỳ, Tiêu Hoằng kia đâu phải là người nữa, mà rõ ràng chính là một cái kho lúa di động.

Hạ An Kỳ đã ở trong khiếp sợ, hoàn toàn không để ý tới hình ảnh An Tang té xỉu, mọi người đều đồng loạt ngẩn người tại đương trường, ngược lại Tiêu Hoằng bước tới mấy bước, đỡ An Tang dậy, sau đó rất nhanh vô vài cái phía sau lưng An Tang.

Sau một lát, An Tang thở ra một hơi tỉnh lại, sau đó là dùng ánh mắt nhìn Tiêu Hoằng như một con quái vật.

- Đại nam nhân, năng lực chịu đựng trong lòng một chút như vậy, nếu ném ngươi vào chiến trường, ngươi còn không trực tiếp chết đi sao?

Tiêu Hoằng nhíu mày nói.

- Nhớ kỹ, mảnh đất này các ngươi phải chăm sóc thật cẩn thận! Mặt khác Hạ An Kỳ, ngươi đi gọi chủ quản nông nghiệp của Lý Hải Quận tới đây, thuận tiện đi tìm vài Chế văn sư không tệ một chút, đại khái chừng mười người là đủ!

Tiêu Hoằng phân phó với Hạ An Kỳ.

Hạ An Kỳ không có đáp lại, ước chừng trôi qua một phút đồng hồ, mới ư ư a a, rõ ràng đại não ở dưới tấn công có chút trì trệ. Điều này cũng không kỳ quái, cái này giống như một tên sắp sửa chết đói, thoáng cái trúng thưởng một mâm thức ăn lớn, không trực tiếp ngất đi đã xem như hạng người năng lực chịu đựng trong lòng rất cường hãn rồi.

Tiếp theo sau, bốn người này liền một đường bay bổng đi theo phía sau Tiêu Hoằng, đại não gần như trống rỗng.

Ước chừng trôi qua nửa tiếng, mới lấy lại tinh thần, sau đó bắt đầu dựa theo phân phó của Tiêu Hoằng đi làm.

Trái lại Tiêu Hoằng trở lại văn phòng, liền ngồi trên ghế cực lớn kia, bắt đầu dùng Ma Văn bút do xương linh thú chế thành, viết viết vẽ vẽ trên tờ giấy trắng.

Chủ quản nông nghiệp của Lý Hải Quận tên là Bá La Tư, tuổi gần như đã hơn bảy mươi tuổi, khóe miệng lưu giữ chòm râu thật dài, thần sắc tiều tụy, khuôn mặt gầy ốm, gần như chỉ còn da bọc xương.

Điều này cũng không kỳ quái, ở Thiên Tế Tinh bất kể là quận nào, chủ quản nông nghiệp là công việc khó khăn nhất, nếu so sánh nông nghiệp của Thiên Tế Tỉnh với một động vật, như vậy động vật này gần như đã hấp hối, chỉ cần một sơ suất là sẽ chết đi.

Mà nó còn có tính quan hệ đến sinh tử tồn vong của Lý Hải Quận.

Kể từ đó, đảm nhiệm chủ quản nông nghiệp có thể có ngày sống yên bình mới là lạ, có thể nói như đứng trên đống lửa, như ngồi giữa đống than.

Ngay lúc Bá La Tư đang lật xem tình trạng sản xuất sắp tới, chân mày nhăn nhíu, Ma Văn thông tin ở bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một hồi chấn động, thỉnh cầu gọi đúng là Hạ An Kỳ.

Nhìn thấy cái tên này ánh mắt Bá La Tư khẽ chớp chớp, Hạ An Kỳà bí thư của Quận trưởng, nàng xuất hiện thường thường chính là đại biểu cho Quận trưởng.

- Hạ tiểu thư! Có chuyên gì?

Bá Là Tư khách sáo nói. Đối với chuyện Tiêu Hoằng đến đây đảm nhiệm Quận trưởng, Bá Là Tư là biết được, chính là tạm thời còn không có tiến hành quá nhiều tiếp xúc với Tiêu Hoằng.

- Quận trưởng lão đại muốn gặp ngài, nhanh lên lại đây!

Hạ An Kỳ tuy rằng tận khả năng bày ra bộ dáng nghiêm túc, nhưng trên nét mặt vẫn còn đọng lại từng trận dư âm khiếp sợ, hô hấp dồn dập hơn so với trước đây.

Mà bản thân Hạ An Kỳ, cùng với toàn bộ nhân viên trong nhà lầu công sở đều đã bội phục Tiêu Hoằng sát đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play