Đương nhiên, Huyễn Ma Chiến Văn có thể làm cho Hoắc Nhiên sống không bằng chết, và có quan hệ mật thiết không nhỏ với Ám thổ nhưỡng Tiêu Hoằng bồi dưỡng ra trước kia, đó chính là dùng máu thịt của nhân vật cấp Ngự Hồn đào tạo ra.
- Tiêu Hoằng! Ta sẽ không buông tha cho ngươi!
Hoắc Nhiên lại lần nữa bật thốt ra như thế, tiếp theo liền trực tiếp ngã xuống trên mặt đất, thống khổ giãy giụa, đồng thời cố dùng hết toàn lực, làm dao động năng lượng huyễn ma ở trong đầu óc mình tan rã đi.
Thánh Tử Thành.
Ở trong văn phòng của Cao Triết Cơ, ngay lúc Cao Triết Cơ bố trí giao mục tiêu công kích cho Hoắc Nhiên xong, mọi người liền quay về lại công việc của mình, chỉ có Cao Triết Cơ và Dịch Phong Mạch còn ở lại trong văn phòng.
Tuy nhiên, giờ phút này sắc mặt hai người, đã hoặc ít hoặc nhiều có chút rung động, ánh mắt mở lớn, trên mặt tràn ngập kinh ngạc.
Ở phía trên màn hình trung tâm, chính là hình ảnh chiến đấu của đội quân tù nhân ở Phan Đóa Thành. Vừa mới bắt đầu, đội quân tù nhân vì hộ chủ chọn dùng cách công kích tự sát, đã đủ khiến hắn cảm thấy rung động.
Tiếp theo sau Phất Lạc thức tỉnh, càng làm cho trong lòng Cao Triết Cơ cùng với Dịch Phong Mạch cảm thấy một tia cảm giác mát lạnh, sau đó là chiến đấu kịch liệt, Tiêu Hoằng trước sau như một bị đánh bay đi, lại tiếp tục quay lại chiến.
Càng làm cho Cao Triết Cơ và Dịch Phong Mạch cảm nhận được khiếp sợ chính là không ngờ Hoắc Nhiên lại bị Tiêu Hoằng đả thương. Tuy rằng đây là ở dưới kìm chế của Phất Lạc, nhưng thử nghĩ một Đại Ngự Sư lại đánh cho một Ngự Hồn một kích như thế, thật sự là khó có thể tin được.
Hỉnh ảnh kế tiếp, chính là Hoắc Nhiên rút lui, binh sĩ Cao Tương tan tác.
Lần này có được tuyệt đối nắm chắc bao vây tiễu trừ, vậy mà lại với thất bại mà chấm dứt! Có thể nói Phất Lạc tồn tại và thức tỉnh tuyệt đôi là chuyện ngoài dự liệu của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc.
Đây cũng là nguyên nhân trọng yếu của thất bại lần này.
Tuy nhiên, đáng được ăn mừng là, đội quân tù nhân trải qua đợt công kích lần này, chỉ còn lại có hơn 100 người còn sức chiến đấu. Hơn nữa Viên Nguyệt Chiến Văn đáng sợ trong đó dường như cũng đã tiêu hao hâu như không còn, Phất Lạc cũng bị thương tổn không nhỏ, sức chiến đấu lại một lần nữa giảm xuống trên diện rộng.
Qua một lúc lâu lo lắng, cuối cùng Cao Triết Cơ liền cầm lấy Ma Văn thông tin phát ra lời kêu gọi Hoắc Nhiên, chuẩn bị nhìn thử xem tình huống của Hoắc Nhiên rốt cuộc như thế nào.
Sau một lát, hình ảnh Hoắc Nhiên liền xuất hiện trên màn hình, chỉ nhìn thấy Hoắc Nhiên đã trở nên chật vật không chịu nổi, tóc tai rối bù, mặt mày trắng bệch dọa người, cái mũi lâu lâu lại co rúm mấy cái, thân thể run run.
- Thần... Thần phụ!
Hoắc Nhiên cố sức bày ra bộ dáng cung kính, tuy nhiên, biểu tình lại có vẻ vô cùng cứng ngắc, cả người thoạt nhìn, vô cùng tiều tụy, còn rất mất tự nhiên.
- Hiện tại tình huống ngươi như thế nào?
Cao Triết Cơ lên tiếng hỏi. Ánh mắt đang không ngừng quan sát tình trạng thương thế của Hoắc Nhiên.
- Còn... Còn tốt, dao động năng lượng kỳ quái kia ở trong đầu ta gần như tiêu tán hết rồi, phỏng chừng qua vài ngày, sẽ không có việc gì!
Hoắc Nhiên đáp lại.
- Vài ngày?
Cao Triết Cơ lập lại hai chữ này, mày nhíu lại: Thời gian vài ngày, nếu Phất Lạc bình phục trước, như vậy cũng đủ để đội quân tù nhân đánh về tới Thiên Tế Tinh rồi.
- Như vậy mấy ngày tới, ngươi cứ thanh thản ổn định điều trị đi, không cần miễn cưỡng lắm!
Cao Triết Cơ nhỏ giọng an ủi một câu, rồi cắt liên lạc. Sau đó dời ánh mắt nhìn ngay Dịch Phong Mạch ở bên cạnh, trầm giọng nói:
- Trước mắt, xem ra chỉ có thể phiền tới Dịch Phong Mạch chủ soái một lần rồi! Hãy tự mình đi hiệp trợ Sùng Cao Châu một chuyển, cần phải bắt cho bằng được tên tiểu Cáp Thụy Sâm kia!
- Hiểu rồi!
Dịch Phong Mạch đáp lại một tiếng.
- Nhớ kỹ, lần này chớ xem thường. Phải lượng sức mà làm, đừng để xảy ra sơ suất!
Cao Triết Cơ không chớp mắt, dặn dò thêm.
- Rõ!
Dịch Phong Mạch đáp lại một tiếng, cúi gập người chào Cao Triết Cơ.
Rời văn phòng Cao Triết Cơ, Dịch Phong Mạch liền gọi Cao Long Đỉnh tới, sau đó mở ra khe nứt không gian, rồi cùng Cao Long Đỉnh đi vào.
Mà Dịch Phong Mạch sở dĩ làm như vậy, mục đích của hắn chính là hoàn thành nhiệm vụ, đồng thời giúp cho Cao Long Đỉnh có kinh nghiệm chiến đấu càng thêm phong phú.
Trái lại ở bên kia, ước chừng trải qua thời gian một giờ, đám người Tiêu Hoằng ở đáy khoang tàu, rốt cục cũng miễn cưỡng sửa chữa được một cái động cơ của chiếc tàu. Cái loại rất miễn cưỡng này, trên cơ bản chính là tạm thời gom góp lắp ráp rất thô sơ, chỉ miễn cưỡng có thể vận chuyển mà thôi.
Đồng thời, đội quân tù nhân cũng chuyển đồng bạn trọng thương, thi thể đồng bạn, cùng với Thiết cước mã, đều đưa xuống bên trong chiếc tàu lớn.
Toàn bộ thân tàu, trừ boong tàu, nhìn qua giống như một khối băng lớn màu đỏ, chỉ lộ ra đuôi chiếc tàu một cái miệng phản lực nén ép không khí, dựa vào động cơ Ma Văn tiến hành phát động. Đây cũng là hệ thống động lực duy nhất trên tàu, có thể nói là rách nát không chịu nổi.
Tiếp theo sau, Tiêu Hoằng và mười sáu Đại Ngự Sư đều đi tới cuối đuôi tàu, hai tay đều đặt lên trên thân tàu, sau đó khởi động Dực Văn, bắt đầu toàn lực đẩy hạ thủy chiếc tàu lớn một lần nữa chuẩn bị vào hải dương.
Bởi vì mười sáu Đại Ngự Sư đông thời vận sức nên đẩy một chiếc tàu như vậy vẫn là rất dễ dàng, đại khái chỉ không đến một phút đồng hồ, chiếc tàu bị đẩy tới chỗ nước sâu, sau khi chao đảo mấy lần, cuối cùng lấy lại thăng bằng vững vàng, nổi trên mặt nước.
Nhìn thấy một màn như thế, Tiêu Hoằng cùng với tất cả Đại Ngự Sư mới hơi thở phào nhẹ nhõm, sau đó đều nhảy lên trên boong tàu rỉ sét loang lổ, đồng thời lệnh cho Hải Luân ở trong khoang thuyền động lực, khởi động động cơ.
Ngay sau đó, phía đuôi thuyền đã chậm rãi phun ra bọt khí dày đặc, đồng dạng chiếc tàu cũng từng chút từng chút bắt đầu rời bờ, xâm nhập vào bên trong Lý Tư Giai Nội Hải.
Tiêu Hoằng đứng trên nửa phần còn lại của viễn vọng đài, nhìn bờ biển càng ngày càng xa, trên mặt cũng không có biến hóa gì quá lớn, chỉ là nhíu mày: Bọn họ rời khỏi nơi hiểm cảnh Sùng Cao Châu này, lại bước tiếp trên một con đường hung hiểm khác.
Bất kể tiền đồ như thế nào, cũng tốt hơn so với bị bao vây tiễu trừ. Đây là lựa chọn của tất cả đội quân tù nhân, bất kể đúng hay sai, đều phải dũng cảm đi tới cùng.
Đội quân tù nhân đứng trên boong tàu rách nát, không nói một lời, nhưng đều duy trì một ý tưởng như Tiêu Hoằng, đây là con đường mọi người cùng lựa chọn.
Cùng lúc đó, Dịch Phong Mạch mang theo Cao Long Đình đã đi tới Bắc Ninh Thị, nhìn thấy Hoắc Nhiên nằm ở trên giường, trên trán dán vô số Dược Văn, Dịch Phong Mạch cũng không lộ vẻ gì, chỉ là rất thoải mái nói vài câu, rồi tạm thời tiếp quản hết thảy hoạt động quân sự ở Sùng Cao Châu.
Mà Dịch Phong Mạch hạ đạt mệnh lệnh đầu tiên là: Tất cả căn cứ quân sự ở bắc bộ Sùng Cao Châu cùng với khu phong tỏa, toàn bộ tiến vào trạng thái cảnh giới cấp một, không cho một con muỗi bay vào được Thiên Tế Tinh. Đồng thời điều động ước chừng 500 chiếc Ma Văn trinh sát cơ, tiến hành rải thảm truy tìm xung quanh khu vực Phan Đóa Thành.
Sau đó, Dịch Phong Mạch lại dời ánh mắt nhìn Cao Long Đình, bảo hắn tạm thời tiếp quản sư đoàn Đạt Phu là quân đội vương bài của Sùng Cao Châu.
Sư đoàn Đạt Phu tổng cộng có nhân số hơn 1 vạn quân, trên cơ bản chính là một sư đoàn mạnh nhất của toàn bộ Cao Tương Chân Nghĩa Quốc. Loại cường đại này, thậm chí so với các sư đoàn chủ lực khác cao hơn không chỉ một cấp bậc.
Tất cả trang bị đều là thông qua các loại đường tắt, hoặc gián điệp trộm đạo, hoặc mua giá chợ đen từ Gia Đô liên hợp thể hoặc là Á Bình Ninh liên hợp thể làm ra, mặt khác còn có một bộ phận là trang bị tiên tiến nhất siêu cao giá thu mua từ Tân Bối Ba liên hợp thể.
Trên cơ bản chỉ là một sư đoàn như vậy, trang bị, quân nhu hàng năm tổng tiêu phí gần như tương đương với giá trị tổng sản lượng của một châu Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, các thứ khác thì không cần nhiều lời.
Trước kia quyền khống chế sư đoàn này luôn nắm trong tay Long Đông một kẻ tâm phúc của Hoắc Nhiên, hiện tại chuyển giao cho Cao Long Đình, dụng ý có thể không chỉ là đuổi giết Tiêu Hoằng đơn giản như vậy.
Nắm giữ sư đoàn Đạt Phu coi như đã nắm giữ một lực lượng quân sự cực kỳ trọng yếu của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc.
Cao Long Đình nghe nói như thế, trong lòng vô cùng hưng phấn, hai mắt đều thấu phát ra tinh quang vô tận. Trên thực tế Dịch Phong Mạch này xem như là sư phụ của Cao Long Đình.
Theo Dịch Phong Mạch liên tiếp đưa ra mệnh lệnh, lại nhìn Sùng Cao Châu ở vào tình trạng đình trệ, một lần nữa bắt đầu hành động. Các loại Ma Văn phi cơ trinh sát gần như ùn ùn bay tản ra bốn phía Phan Đóa Thành, tiến hành thăm dò phạm vi lớn, quan sát nhất cử nhất động trên mặt đất.
Các sư đoàn, cùng bày ra trận thế bao vây truy chặn.
Ờ dưới chỉ định của Dịch Phong Mạch, Cao Long Đình lại trực tiếp điều động sư đoàn Đạt Phu chuẩn bị bất cứ lúc nào khi tìm kiếm được đội quân tù nhân, sẽ lập tức liên thủ với Dịch Phong Mạch, một lần nữa phát động một kích trí mạng với đội quân tù nhân.
Chỉ tiếc, tìm tòi như thế ước chừng trải qua mấy giờ, thẳng tới trời chạng vạng tối, cũng không có tìm thấy bóng dáng của một tù nhân nào.
Làm cho người ta có cảm giác giống như đội quân tù nhân đã bốc hơi khỏi nhân gian, không có lưu lại nửa điểm tung tích.
Ở tuyển phong tỏa lệch về hướng bắc của Phan Đóa Thành, cũng không có phát hiện tin tức đột kích gì của đội quân tù nhân.
Ở trong văn phòng của Hoắc Nhiên, Dịch Phong Mạch nhìn thấy kết quả trinh sát như thế, biểu tình trên mặt thật khó coi, điều này thật quỷ dị.
Trước đó đội quân tù nhân đều là dũng mãnh xông tới trước, một đường chạy về hướng bắc, lần này như thế nào lại đột nhiên biến mất chứ? Là ẩn nấp rồi? Hay là có sự cố gì khác...?
Có thể nói, thời điểm này dựa theo phỏng đoán của Dịch Phong Mạch, đội quân tù nhân có khả năng nhất chính là đã tìm một địa điểm cực kỳ bí ẩn, cho Phất Lạc dưỡng thương, sau đó sẽ tiếp tục xuất hiện.
Ngoài ra, loại biến mất này cũng rất có thể là đi đường biển. Tuy nhiên, phỏng đoán này hoặc nhiều hoặc ít Dịch Phong Mạch cảm thấy có chút không đáng tin. Theo ý Dịch Phong Mạch xem ra, xuyên qua Lý Tư Giai Nội Hải tiến vào Thiên Tế Tinh? Điều này rất không thực tế, gần như chẳng khác gì đi chịu chết.
- Truyền lệnh xuống, từ khu nam Sùng Cao Châu điều ra 5 vạn quân đội, bắt đầu trải thảm tìm tòi toàn bộ Sùng Cao Châu cho ta, ngay cả một tảng đá cũng lật lên không bỏ qua!
Dịch Phong Mạch suy nghĩ một chút, rồi phát ra mệnh lệnh.
Cùng lúc đó, trải qua mấy giờ bỗng bềnh trên biển, đám người Tiêu Hoằng cũng đã hoàn toàn tiến vào bên trong Lý Tư Giai Nội Hải. Bầu trời mưa gió dữ dội, tầng mây thật dày bao phủ không còn phân biệt rõ là ban ngày hay đêm tối. Từng đợt sấm chớp không ngừng lóe sáng.
Sóng lớn lại không ngừng quay cuồng trên mặt biển, giống như một nồi nước lớn bị đun sôi sùng sục.
Đội quân tù nhân cưỡi chiếc tàu lớn giống như một chiếc lá trong dòng sông, mặc cho mưa to gió lớn, sóng biển dập vùi.
Gần như bên trong nước biển màu đen, tùy ý có thể thấy được hình ảnh linh thú nhảy vọt lên mặt biển, rồi rơi ầm xuống bọt biển bắn tung tóe. Toàn bộ đều là linh thú cấp Đại Ngự Sư cấp bốn cấp năm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT