Nghe Lạc Lý Tư nói như vậy, những thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn khác không nói gì nữa, dù sao ở Thiên Tế Tính hiện giờ, Lạc Lý Tư có tư cách cao nhất, quyền lực lớn nhất.
- Ta biết trong lòng các người đang băn khoăn những gì, dựa theo tình trạng Thiên Tế Tinh hiện giờ, đột kích đường dài sẽ làm chúng ta tôn thất nặng nề, khiến Thiên Tế Tinh càng thêm khổ sở. Nhưng ta muốn nói, ta kiên quyết yêu cầu đi cứu đứa nhỏ này, hiện giờ ta chỉ muốn biết, ai đồng ý với ý kiến của ta?
Trong mắt Lạc Lý Tư bỗng lóe lên tia kiên quyết hiếm thấy, tiếng nói già nua vang dội trong đại sảnh.
- Được rồi, ta đi vậy.
Thái Tư dáng người không cao, cầm cây súng săn hoa lệ, tự nhiên nói, sau đó quay đầu rời đại sảnh.
Xuyên qua hành lang đầy cây hồng yên, đi qua quảng trường, xuyên qua trung tâm gác chuông, Thái Tư đến tường rào cung điện, đồng thời cầu treo đóng bằng gỗ và thép chầm chậm hạ xuống, phát ra tiếng vang nặng nề.
Đi ra đường phố thành Tử La Lan, Thái Tư theo thói quen liếc tầng mây dày nặng nề che phủ bầu trời, mặt đất như chìm trong khói mù. Thực tế, rất nhiều người Lạc Đan Luân ở Thiên Tế Tinh, từ khi sinh ra đã không thấy được mặt trời là như thế nào.
Điều này ít nhiều có phần châm chọc.
Mở ra khe nứt không gian, Thái Tư lập tức trở về quận do mình quản lý, ở đông nam Thiên Tế Tinh, quận Lập Đốn.
Trên thực tế, hiện giờ chỉ có một số nơi ở Thiên Tế Tinh mới sử dụng được chút ít khe nứt không gian, ra khỏi Thiên Tế Tinh, có thể thấy được trang bị quây nhiễu khe nứt không gian ở khắp nơi. Chỉ cần khe nứt không gian vừa hé mở, sẽ gặp phải quấy nhiễu liên tục, sau đó cưỡng chế đóng lại.
Bằng không đi cứu Tiêu Hoằng, đã không phải rắc rối như vậy.
Cùng lúc Thái Tư quay về quận Lập Đốn, một con Bạch ngạc hùng to khỏe bổ nhào về phía Thái Tư, cái đầu khổng lồ cọ cọ lên người hắn.
Thái Tư cũng vươn ngón tay to như cán chổi vuốt nhẹ đầu Bạch ngạc hùng, sau đó triệu tập 5000 thuộc hạ, chuẩn bị lập tức đi tiếp ứng Tiêu Hoằng, người mà Lạc Lý Tư khăng khăng cho là tiểu Cáp Thụy Sâm, Thái Tư không bày tỏ ý kiến về điều này.
Nhưng khi Thái Tư dẫn đoàn thuộc hạ gầy gộc đi ra cửa nam quân doanh, ánh mắt khẽ giật, nhìn cách đó khoảng l00m, một cái bóng đen vọt ra khỏi rừng cây, một mình đứng chặn trước Thái Tư.
Một góc áo choàng lớn, có thể thấy được là dùng vải thô may thành, góc đó là do Tiêu Hoằng xé mất. Mà bóng đen này, chính là cái mà Tiêu Hoằng gặp ở quặng mỏ, cũng tự tay giao Duệ cốt cho Tiêu Hoằng.
Trang phục không hề thay đổi, toàn thân đen thui, đội mũ che cực lớn, mặt nạ đen thui có văn lộ kia càng khiến hắn thêm phần thần bí.
- Lại là ngươi, mấy năm trước ngươi lén lút tới đây, đúng là ta không bắt được ngươi, nhưng ta hy vọng ngươi đừng có gây sự. Tránh ra, ta có chuyện gấp.
Bạch ngạc hùng bên cạnh nhe nanh u lam, gầm khe khẽ, móng vuốt cũng lóe ra tia u lam.
- Đi cứu tên Tiêu Hoằng kia phải không?
Bóng đen phát ra tiếng nói rất quái dị, cảm giác như là kim loại ma sát với nhau.
- Tiêu Hoằng? Ngươi nói ai?
Thái Tư tự nhiên không biết tên Tiêu Hoằng, ánh mắt đối địch hỏi. Thực ra bóng đen này đã tồn tại nhiều năm, khi ẩn khi hiện, ngay cả người Lạc Đan Luân cũng không biết hắn đến từ đâu, muốn làm cái gì?
- Tiểu Cáp Thụy Sâm như các ngươi nói, nhưng các ngươi không thể đi cứu hắn. Nếu hắn không thể đến được nơi này, có năng lực làm được cái gì?
Bóng đen nói tiếp, ngữ khí không có chút tình cảm gì.
- Không cần ngươi lo, có cứu hay không là chuyện của lão tử, cút ngay!
Thái Tư bỗng nhiên quát lớn, nâng súng săn Ma Văn, bắn ra viên đạn năng lượng màu u lam to cỡ ngón út, thể tích không lớn, nhưng những nơi đi qua, có thể thấy được không gian trở nên vặn vẹo, bắn thẳng tới bóng đen.
Đồng thời, Bạch ngạc hùng bên cạnh Thái Tư cũng há to miệng, cắn thẳng về phía bóng đen.
Đối mặt tình cảnh này, bóng đen không né không phá, cũng không chống cự.
Chỉ là, khi viên đạn năng lượng chạm đến chỗ bóng đen đang đứng, nó bỗng nhiên tiêu tán, tan rã như bông tuyết.
Về phần Bạch ngạc hùng bổ nhào tới, chỉ giơ tay lên, mặc kệ cho Bạch ngạc hùng cắn tay mình. Chỉ là khi Bạch ngạc hùng cắn lên tay bóng đen, trên cánh tay hình thành màng năng lượng mờ nhạt, nhìn rất mỏng manh, nhưng cứng cỏi tới mức Bạch ngạc hùng không thể cắn thủng được.
Cảnh tượng tiếp theo, lại càng quỷ dị hơn.
Chỉ thấy bóng đen trực tiếp bỏ qua sự tồn tại của Bạch ngạc hùng, giơ cánh tay bị Bạch ngạc hùng cắn chết không nhả, từng bước đi về phía Thái Tư.
Cảnh tượng này làm khóe miệng Thái Tư co rút, tuy rằng trước đó hắn gặp bóng đen nhiều lần, nhưng phần lớn tình huống là bóng đen đang lần trốn, gần như không ra tay. Người Lạc Đan Luân cũng không nặng tay, cho nên không ai hiểu được thực lực bóng đen kia đến cỡ nào.
Còn lần này, Thái Tư cảm nhận được bóng đen này quá mạnh. Nhưng bản thân là một thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn, Thái Tư cũng không sợ hãi, lại khởi động súng săn Truy Hồn, mũi súng toát ra lưỡi lê màu u lam, bên trên lóe ra dòng điện.
Ngay khi bóng đen mới tiến tới trước, Thái Tư đột nhiên tăng tốc, cầm súng săn Truy Hồn lao như tia chớp, đâm thẳng vào ngực bóng đen.
Nhưng khi Thái Tư đâm ra một đao, lại khiếp sợ phát hiện hắn đâm trúng tàn ảnh của bóng đen. Tiếp theo đó, Thái Tư nhìn thấy bóng đen xuất hiện ở bên trái mình, cách không tới nửa mét.
Tốc độ như thế, không chỉ Thái Tư, ngay cả quân đội Lạc Đan Luân phía sau cũng phải kinh ngạc.
Nhưng đây chỉ là bắt đầu, tiếp theo mọi người nhìn thấy, bóng tay giơ tay lên, chọc vào bả vai rộng lớn của Thái Tư.
Bùm!
Tiếng không khí bùng nổ vang lên, Thái Tư trực tiếp bị một ngón tay của bóng đen “chọc” bay ra ngoài, xa tới mấy chục mét, đến khi đụng vào gốc cây to mới ngừng lại.
Lực đánh mạnh mẽ làm cho thân cây to không ngừng rung chuyển, nhưng va chạm như thế lại không tổn thương tới Thái Tư, chỉ là đối mặt với bóng đen, Thái Tư hoàn toàn thua, không có chút phần thắng.
- Tiếp viện Tiêu Hoằng, dựa vào trạng thái của các ngươi hiện giờ, rất có thể toàn quân bị diệt, chịu chết không công. Trở về đi, Tiêu Hoằng không cần các ngươi đi cứu, hắn không cần bất cứ ai cứu, hắn cần phải tự cứu.
Bóng đen nhìn binh lính Lạc Đan Luân phía trước, thản nhiên nói, sau đó phất tay, Bạch ngạc hùng cắn chết dí không nhả bị văng ra ngoài, sau đó thân hình to con đập trúng ngay người Thái Tư.
Binh lính Lạc Đan Luân thấy bóng đen như thế, tuy rằng không lùi lại, nhưng ánh mắt lóe lên một tia hung ác, chỉ cần Thái Tư ra lệnh một tiếng, mặc kệ đối thủ là ai, bọn họ đều sẽ xông lên.
Nhưng Thái Tư đứng dậy, lại không hạ lệnh tấn công. Hắn biết rõ bóng đen mạnh mẽ, Ngự hồn bình thường không thể chống cự, càng biết rõ bóng đen này không ra chiêu sát thủ, nhưng không có nghĩa là bức ép hắn quá, hắn vẫn sẽ không.
Đương nhiên, bóng đen nói cũng không phải không có lý, hiện giờ sản lượng lương thực Thiên Tế Tinh đã giảm xuống điểm giới hạn, quân đội Lạc Đan Luân mỗi ngày chỉ được ăn một bữa, kéo quân đội như thế ra ngoài, có khác gì chịu chết?
- Lui, chúng ta trở về.
Thái Tư cẩn thận suy ngâm, cuối cùng lựa chọn thỏa hiệp, ra lệnh binh lính trở về quân doanh.
Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng và đội quân tù nhân không biết được tình hình trong Thiên Tế Tinh. Tiêu Hoằng cũng không quan tâm, dựa theo tình huống Thiên Tế Tinh hiện giờ, Tiêu Hoằng cũng không nghĩ tới Thiên Tế Tinh có năng lực đánh tới chỗ này, trừ khi dùng thi thể lót đường, đây không phải là điều Tiêu Hoằng kỳ vọng. Hiện giờ Tiêu Hoằng chỉ có một suy nghĩ, tự cứu, dựa vào chính mình và các huynh đệ sau lưng.
Lúc này đám người Tiêu Hoằng đi thẳng tới trước, vào trong thành Phan Đoán đổ nát, bên trong đầy những công trình đổ sập, bên trong những tòa nhà xám xít còn phủ đầy rêu xanh.
Gió lướt qua mặt đất, kéo lên cát đất hiu quạnh.
Nhưng khi đám người Tiêu Hoằng vừa vòng qua một mảnh công trình sụp đổ, đi vào quảng trường lớn ở trung tâm thành phố, Tiêu Hoằng và đội quân tù nhân cùng biến sắc.
Chỉ thấy ở phía bắc quảng trường khổng lồ, binh lính Cao Tương đứng dày đặc, ở sau lưng tường sập còn có binh lính Cao Tương phụ trách bắn phá tầm xa.
Những người này đều là binh lính sư đoàn Mã Hoàng cùng sư đoàn Hắc Cáp Tử.
Ở phía trước đội ngũ, là Hoắc Nhiên, đang thản nhiên ngồi trên hòn đá cũ, trên ngón tay là con quạ đen thui.
Tiêu Hoằng chỉ nghe qua cái tên Hoắc Nhiên, chưa gặp mặt lần nào, nhưng nhìn các binh lính Cao Tương này, Tiêu Hoằng cũng hiểu được thực lực bất phàm của Hoắc Nhiên.
Không có hung ác, không rít gào. Càng không có hoảng sợ, giống như thản nhiên đối mặt với số mệnh. Tiêu Hoằng chầm chậm rút ra đoản đao Nhược Thủy, tay phải lại bùng lên “ngọn lửa” đỏ máu.
Các tù nhân khác cũng thế, đến lúc này rồi, bọn họ khao khát sinh tồn, nhưng không sợ hãi cái chết, một đám thần sắc hờ hững, mở ra Chiến Văn.
- Tiểu Cáp Thụy Sâm? Tốc độ tiến tới của ngươi chậm hơn ta đoán nhiều lắm, chẳng qua, như thế cũng làm các ngươi sống lâu hơn một lúc.
Hoắc Nhiên nhấc tay, thả con quạ đen ra, liếc Tiêu Hoằng ở phía trước, cùng đội quân tù nhân tàn tạ, thản nhiên nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT