Mà Lý Tư Giai Nội Hải cũng không phải là một hải ương bình thường, hoặc là nói cùng với hải dương, còn không bằng nói là một địa phương tụ tập linh thú thủy hệ khổng lồ, khắp bên trong hải dương, linh thú thủy sinh vô số kể, vô cùng hung mãnh, trong biển gió lốc mãnh liệt lại như cơm bữa.
Cao Tương Chân Nghĩa Quốc từng nhiều lần có ý đồ tiến hành khai phá nơi này, nhưng cuối cùng đều là với thất bại mà chấm dứt, dù sao Cao Tương Chân Nghĩa Quốc không có quân hạm cường đại trên biển, không quân cũng rất yếu, bởi vì tấn công Thiên Tế Tinh, sử dụng Ma Văn chiến đấu cơ, Ma Văn xe tăng cũng không có tác dụng gì lớn.
Nói đúng ra, nơi đó là địa phương số lượng Ma Duệ Tinh không nhiều lắm, không có bị Cao Tương Chân Nghĩa Quốc khai phá, đồng dạng nơi đó cùng vô cùng hung hiểm.
Xét đến cùng, nhân loại vẫn là sinh vật sinh sống trên lục địa, ở hải dương nơi đó chính là sân nhà của linh thú thủy hệ. Linh thú lặn xuống đáy biển sâu, gần như Cao Tương Chân Nghĩa Quốc không có mảy may biện pháp gì.
Đối với Thiên Tế Tinh hiện tại, nơi đó đồng dạng cũng là một vùng cấm địa, giống như một tấm chắn bao la bát ngát.
Mà Tiêu Hoằng đối Lý Tư Giai Nội Hải cũng không có ý tưởng gì quá lớn, ở Tiêu Hoằng xem ra, xuyên qua nơi đó trình độ khó khăn cũng là cửu tử nhất sinh, không thua gì xuyên qua Sùng Cao Châu.
Hiện tại Tiêu Hoằng muốn tìm kiếm trên bản đồ, chính là khu vực Sùng Cao Châu đón chặn tương đối bạc nhược, để quy hoạch lộ tuyến bước tiếp theo.
Cho dù tiền đồ xa vời, đi tới cũng là lựa chọn duy nhất của đội quân tù nhân, nếu không chỉ có ngồi chờ chết.
- Lão đại, đây!
Đúng lúc này, Thiết Nam bỗng nhiên đi tới bên cạnh Tiêu Hoằng, đưa cho Tiêu Hoằng một chén nước bốc hơi nóng hổi.
Tiếp nhận chén nước nóng, Tiêu Hoằng không kìm được uống một ngụm to, một dòng nước ấm theo thực quản chảy xuống dạ dày, làm cho thân thể lạnh như băng của Tiêu Hoằng một lần nữa cảm nhận được một luồng hơi ấm áp.
- Áí chà...
Uống cạn chén nước cầm trong tay, Tiêu Hoằng không kìm được phát ra một tiếng rên rỉ. Lúc này hắn có một loại cảm giác như tái thế làm người.
Có thể dưới tình huống như vậy, bình yên uống cạn một ly nước nóng ấm, thật sự cùng xem như một loại xa xỉ.
Tiếp theo sau, Tiêu Hoằng ăn qua loa một vài thứ, rồi lại lần nữa bắt đầu tuần tra trong đám thương binh, xử lý thương thế trên người thương binh.
Cứ như vậy thời gian đi tới chính ngọ, đám người Tiêu Hoằng mới chuẩn bị, sau đó mang theo thương binh, tiến lên theo hướng phương bắc.
Ở bên trong địa giới Hồng Tâm Châu, không còn phát hiện có truy kích hoặc binh sĩ chặn lại.
Tình cảnh như vậy nhìn như có lợi một ít cho đội quân tù nhân. Nhưng có bài học trước đó, mỗi người đều biết rằng con đường phía trước tuyệt đối sẽ không thuận buồm xuôi gió như vậy.
Hiện tại ngay cả chính Tiêu Hoằng, cũng không biết tâm tình của mình lúc này rốt cuộc là cái dạng gì. Biết rõ con đường phía trước càng ngày càng khó đi, mà vẫn phải tiếp tục đi tới. Điều này quả thật có chút bi tráng.
Trên thực tế, đây cũng là hy vọng duy nhất Tiêu Hoằng có thể quật khởi hay không? Nếu không ở lại khu Gia Tác? Nơi đó vĩnh viễn không có phát triển gì quá lớn. Nhân số cũng chỉ có bấy nhiêu, vật tư, tiếp tế tiếp viện cũng là bần cùng.
Tiêu Hoằng đã suy tính cẩn thận: Nếu hắn và đội quân tù nhân ở khu Gia Tác, thực rất có thể phải sống hết quãng đời còn lại trong tầm thường vô vị, hoàn toàn bị lịch sử quên lãng.
Những cừu hận khắc khổ khắc sâu trong lòng kia, cùng với không cam lòng và tiếc nuối trong lòng cũng sẽ hoàn toàn bị nhấn chìm... Đó không phải là điều Tiêu Hoằng muốn, càng không phải là đội quân tù nhân muốn, mà bọn họ nhất định phải về nhà.
Cho dù là chết, cũng muốn chết trên đường về nhà, chết trận, mà không phải là cái chết tầm thường vô vị, hay bị thời gian làm hao mòn mà chết!
Hiện giờ điều này đã trở thành niềm tin của mỗi người.
Ước chừng trải qua hai ngày hai đêm thong thả tiến lên, Tiêu Hoằng dẫn dắt đội quân tù nhân rốt cục đi tới khu vực biên cảnh của Hồng Tâm Châu.
So với việc Hồng Tâm Châu đã buông bỏ tất cả không chặn lại, vừa đi tới ranh giới Hồng Tâm Châu, Tiêu Hoằng đã có thể nhìn thấy rành rành, chỗ giao giới giữa hai châu, chính là một ngọn núi lớn cao ngất lấp trong mây, độ cao so với mặt nước biển ít nhất cũng có hơn ba ngàn thước, trên đỉnh núi có tuyết đọng thật dày, xuyên qua tầng mây mờ nhạt. Giống như một tấm chắn thiên nhiên, vắt ngang ở trước mặt đám người Tiêu Hoằng.
Nó chính là ngọn núi Áo Lôi Tư Sơn nổi tiếng của Ma Duệ Tinh.
Ở một bên Áo Lôi Tư Sơn, là một cái hẻm núi rộng chừng 500 thước dài chừng hai cây số, là một trong thông đạo số lượng không nhiều lắm nối liền Sùng Cao Châu và Hồng Tâm Châu.
Đồng dạng ở hẻm núi thật lớn này đúng là một căn cứ quân sự.
Có thể nói, một căn cứ quân sự như vậy có muốn né tránh cũng không thể tránh được. Đối với Tiêu Hoằng thời điểm này đối với chiến đấu thảm thiết mà nói, đã bắt đầu có chút chán ghét, hẳn thật sự không muốn tiếp tục đánh nhau, nhưng cũng không thế nào né tránh. Trừ chiến đấu ra, Tiêu Hoằng cùng với đội quân tù nhân gần như không còn cách nào khác.
- Tất cả đội quân tù nhân, chuẩn bị chiến đấu!
Tiêu Hoằng bỗng nhiên bật thốt ra mệnh lệnh như thế, đồng thời giơ cao cánh tay lên.
Ngay sau đó, lại nhìn đội quân tù nhân chật vật không chịu nổi ở phía sau, một lần nữa khởi động Chiến Văn của bản thân. Trên mặt cái gì bi thương, cái gì bất lực, đã hoàn toàn mờ nhạt đi, lại biến thành vẻ kiên nghị chết chóc.
Chiến đấu, không phải là thời điểm để thương thân trách phận hay trách trời oán đất!
Ngay sau đó, đám người Tiêu Hoằng không có tạm dừng, bắt đầu từng chút từng chút lợi dụng rừng cây thưa thớt, đi tới hướng căn cứ quân sự kia.
Dựa theo đánh dấu trên bản đồ, căn cứ quân sự này thuộc về Sùng Cao Châu, tên là căn cứ quân sự Y Hải.
Đang không ngừng tới gần căn cứ quân sự Y Hải, đồng thời Tiêu Hoằng cũng không ngừng quan sát nhất cử nhất động ở bên trong màn lưới hợp kim phòng hộ.
Nhưng mà, làm cho Tiêu Hoằng cảm thấy bất ngờ chính là, bên trong cả khu căn cứ quân sự lại không có một bóng người, ngay cả binh sĩ Cao Tương canh gác cũng không nhìn thấy.
Lần dò đến cách căn cứ quân sự không đến 500 thước, thông qua Ma Văn kính mắt có công năng nhìn xa, Tiêu Hoằng gần như có thể nhìn thấy rõ ràng tình huống bên trong, đúng như trước đó quan sát, không có một bóng người, hơn nữa cũng không có cảm giác cũ nát, làm cho người ta có cảm giác chính là rút lui phi thường có trật tự.
- Là kế không thành? Còn có mai phục gì khác không?
Tiêu Hoằng nhỏ giọng nói thầm một câu. Lần này Tiêu Hoằng thật sự có chút không nắm được chủ ý chính xác.
Tận khả năng thanh trừ sạch sẽ toàn bộ tạp niệm trong đầu, Tiêu Hoằng mới nhẹ nâng tay lên, trong nháy mắt ở trong tay Tiêu Hoằng hình thành một con ưng đầu bạc, tiếp theo Tiêu Hoằng thả con ưng đầu bạc cho bay vào trên bầu trời căn cứ quân sự.
Từ tầng trời thấp quan sát xuống, Tiêu Hoằng có thể càng nhìn thấy rõ ràng nhất cử nhất động trong căn cứ quân sự, tất cả doanh trại đã trống rỗng, không có một tên binh sĩ nào, ngoài ra, Ma Văn Xa, vũ khí trọng hình, cũng toàn bộ bị dời đi hết sạch.
- Đây rốt cuộc là muốn làm gì?
Ước chừng kiểm tra mười mấy lần, xác định không có một bóng người, lại xác định không có bất kỳ chất nổ hay vật phẩm nguy hại gì, Tiêu Hoằng kìm lòng không được bật thốt ra như thế.
Một màn như vậy tạo cho Tiêu Hoằng có cảm giác rõ ràng nhất: Đó là cố ý thả lỏng cho đám người Tiêu Hoằng tiến vào sâu bên trong Sùng Cao Châu.
Có cảm giác như vậy làm cho Tiêu Hoằng cảm thấy thật không tốt, thậm chí có thể nói là phi thường bất ổn, nhưng dường như cũng không có cách nào khác.
Nếu không tiến vào, như vậy Tiêu Hoằng chỉ có hai lựa chọn: Một là vượt qua ngọn núi cao hơn mấy ngàn thước kia, đối với Đại Ngự Sư có được Dực Văn còn may mà nói, nhưng đối với Ngự Sư chỉ có Lưu Văn thì có vẻ phi thường khó khăn, huống chi, nơi này còn có Thiết cước mã chở vật tư, cùng với gần 200 thương binh.
Còn có một lựa chọn thứ hai, chính là theo chỗ khác tiến vào Sùng Cao Châu, nhưng nếu làm như vậy hậu quả chính là, phải vượt qua các căn cứ quân sự khác của Hồng Tâm Châu, đồng thời lộ trình phải đi vòng hơn một ngày một đêm.
Phải trả cái giá như vậy, thật sự có chút quá lớn.
- Hứa Kính Uy, Mặt Thẹo, đi theo ta, những người khác không cần loạn động!
Tiêu Hoằng quay đầu lại, dặn dò cẩn thận, sau đó dẫn theo Hứa Kính Uy và
Mặt Thẹo, khởi động Ma Dực, trực tiếp bay vào bên trong căn cứ quân sự.
Theo Tiêu Hoằng ba người bay vào, căn cứ quân sự không lớn, như trước không hề có động tĩnh, yên tĩnh thật đáng sợ! Cẩn thận xem xét vài căn phòng, bên trong như trước là trống không, dường như tất cả chỉ còn lại một cái xác trông rỗng.
Chính là, khi Tiêu Hoằng đi vào tận mút phía bắc căn cứ quân sự, Tiêu Hoằng liền nhìn thấy, trên mạng lưới hợp kim phòng hộ thật lớn dựng một tấm bảng gỗ, mặt trên dùng chữ đỏ viết rõ ràng: “Lối vào phần mộ, hoan nghênh đi chịu chết!
Nhìn thấy một cái bảng hiệu như vậy, Tiêu Hoằng lập tức hiểu được hết thảy: Đây là quan chỉ huy cao nhất của Sùng Cao Châu, không muốn binh sĩ ở chỗ này gặp phải tổn thất không cần thiết, tính toán thả lỏng cho đám người Tiêu Hoằng vào sâu trong Sùng Cao Châu, sau đó trực tiếp đánh chết.
Vẫn là câu nói kia, cảm giác như vậy làm cho Tiêu Hoằng cảm thấy thật không tốt, nhưng ngoài ra, Tiêu Hoằng còn có con đường thứ hai để lựa chọn hay sao?
Nhìn tấm ván gỗ trước mặt, ước chừng trôi qua một hồi lâu, Tiêu Hoằng mới chậm rãi vươn tay nắm lấy tấm ván gỗ tiện tay ném qua một bên. Sau đó thông qua Ma Văn hỗ tương di chuyển ra lệnh:
- Toàn thể thành viên đội quân tù nhân tiến vào căn cứ quân sự đi, tiếp tục đi tới trước!
Chỉ qua năm phút, tất cả thành viên đội quân tù nhân tính cả Thiết cước mã liền chậm rãi xuất hiện ở phía sau Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng cũng không có nói gì nhiều, chỉ nhấc cánh tay lên, lấp tức mấy đạo băng nhận trực từ tay Tiêu Hoằng bắn thẳng tới màn lưới hợp kim phòng hộ ở trước mặt, cắt xé nát tan.
Ngay sau đó, Tiêu Hoằng liền nhíu mày, ánh mắt kiên nghị, bước qua màn lưới hợp kim phòng hộ, chính thức tiến vào bên trong địa vực Sùng Cao Châu.
Đồng dạng, trải qua một đường chém giết, đám người Tiêu Hoằng đã từ vùng ôn đới của Ma Duệ Tinh, đánh giết tới vùng nhiệt đới, lại từ vùng nhiệt đới đánh giết tới vùng ôn đới của bắc bán cầu.
Mà giờ phút này, bắc bán cầu đã tiến vào tiết trời cuối mùa hạ, trước mắt ngọn núi kéo dài không dứt. Tuy rằng như trước làm cho người ta có một loại cảm giác sinh cơ dạt dào, nhưng ở phía sau sinh cơ này, trong bầu không khí bỗng dưng lại thêm một mùi vị tiêu điều.
Trong dãy núi, khi thì có thể nghe tiếng chim hót êm tai kèm theo luồng gió có chút hơi lạnh thôi qua chạc cây. Tuy nhiên hết thảy thứ này, Tiêu Hoằng cùng với đội quân tù nhân đã không rảnh rỗi mà thưởng thức.
- Hả?
Gần như ngay khoảnh khắc toàn bộ đội quân tù nhân xuyên qua màn lưới hợp kim phòng hộ, Tiêu Hoằng không kìm được bật thốt ra như thế: Chỉ nhìn thấy hẻm núi phía sau lưng, trực tiếp bị một màng năng lượng màu xanh to lớn bao phủ, hoàn toàn ngăn chặn đường lui của đám người Tiêu Hoằng.
Một màn như vậy rốt cuộc chứng tỏ điều gì, đã không cần nói cũng biết.
Chỉ có điều Tiêu Hoằng cùng với đội quân tù nhân, cũng không có ánh mắt sợ hãi gì, thậm chí Tiêu Hoằng cùng với các thành viên đội quân tù nhân khác, còn toát ra vẻ cười lạnh mờ nhạt. Trên thực tế, ngay khoảnh khắc bọn họ vượt qua màn lưới sắt kia, thì chưa từng nghĩ tới phải quay lại đường cũ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT