Nghe nói tới cái tên Hoắc Nhiên này, đám người Dịch Phong Mạch, Phùng Kiện Quân mới chợt bừng tinh! Đây rõ ràng chính là trước đánh bị thương nặng đội quân tù nhân, sau đó trực tiếp đánh chết, rút quản chính là để giảm xóc.

Mà Hoắc Nhiên chính là một nhân vật cấp bậc Ngự Hồn khác của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, cũng là Quan tổng chỉ huy tiền tuyến của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, giao cho Hoắc Nhiên nhiệm vụ tiêu diệt tàn quân của đội quân tù nhân, người này là nhân vật cấp Ngự Hồn, đội quân tù nhân nếu muốn không chết cùng khó.

Có nhận thức như vậy, Phùng Kiện Quân cũng không có do dự, vì để nhanh chóng giảm bớt thương vong không cần thiết, vội hạ lệnh cho Phó Đức: Toàn bộ rút quân.

Chỉ qua hai phút thời gian, nhận mệnh lệnh của Phùng Kiện Quân, bốn sư đoàn không có tạm dừng, liền từng chút từng chút buông tha bao vây tiễu trừ đội quân tù nhân, vững bước rút lui theo bốn phương tám hướng. Đội quân tù nhân này vô cùng khó gặm, bốn sư đoàn làm sao không biết?

Đội quân tù nhân có lòng truy kích, nhưng đã bất lực, chỉ có thể không cam lòng và bất khuất, nhìn bốn sư đoàn 1 vạn người, tính cả Ma Văn xe tăng, lần lượt rút khỏi chiến trường.

Rất nhanh, lại nhìn một chỗ trũng, giữa đồi núi nhỏ, một số thành viên đội quân tù nhân máu chảy đầm đìa, cứ giống như điêu khắc như vậy đứng ở nơi đó, phía trên thân thể không ngừng chảy máu “lộp độp”, áo giáp da lông sói rách nát đã bắt đầu trở nên tàn phá không chịu nổi, tùy ý có thể thấy được dấu vết năng lượng nhận lưu lại, vết năng lượng thể lưu lại.

Thấy bốn sư đoàn của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc rút đi, Tiêu Hoằng ở giữa biển thi thể, tay ôm bụng, nửa ngồi nửa đứng. Chỉ thấy, từ ngực thẳng đến bụng của Tiêu Hoằng, có một miệng vết thương thật dài, miệng vết thương tuy rằng không sâu, nhưng chiều dài có tới hơn hai mươi lì, máu tươi đang tràn ra.

- Lão đại, ngài thế nào?

Ốc Sư đứng ở một bên, nhìn thấy bộ dáng Tiêu Hoằng như thế, giọng điệu thân thiết hỏi, đồng thời nhẹ nhàng đỡ Tiêu Hoằng dậy.

- Không cần lo cho ta! Không nên dừng lại. Đi tìm cứu người của chúng ta đi! Mau lên!

Tiêu Hoằng ít nhiều có vẻ hữu khí vô lực, thanh âm hơi khàn khàn, rất nhanh ra lệnh.

//truyencuatui.net/ Theo mệnh lệnh suy yếu của Tiêu Hoằng, các thành viên đội quân tù nhân còn đủ sức đi lại đều tản ra, dùng hết một tia khí lực cuối cùng, thông qua Ma Văn hỗ tương di chuyển, ở trong biển thi thể tìm kiếm đồng bạn.

Làm cho người ta có cảm giác giống như con dã thú bị thương nặng, cũng từng chút liếm miệng vết thương của chính mình.

Về phần Tiêu Hoằng, cũng không ngừng lại, sử dụng Ma Văn trị liệu cầm máu miệng vết thương phía dưới ngực, sau đó liền thất tha thất thểu đứng lên. Dùng vội một viên Văn đan, Tiêu Hoằng có vẻ bất lực và bi thương ở phụ cận tìm kiếm thành viên đội quân tù nhân. Không hề nghi ngờ, một trận chiến này hoặc ít hoặc nhiều có phần thảm thiết.

Đại khái đi tới phía trước mười mấy bước, Tiêu Hoằng ánh mắt không kìm được vừa động, sắc mặt trở nên khẩn trương, chỉ nhìn thấy Phất Lạc đang nằm trên mặt đất dính đầy máu, không nhúc nhích, Vương Quân thì cả người cứ như vậy nằm sát ở trên người Phất Lạc, trên lưng đầy máu, đã không thấy rõ miệng vết thương.

Một màn như vậy, không khỏi làm cho hai mắt suy yếu của Tiêu Hoằng đột nhiên mở lớn. Tuy rằng ngày thường cùng với Vương Quân có vẻ không mặn không nhạt, nhưng Tiêu Hoằng và Vương Quân đều là người từ Gia Đô liên hợp thể cùng đi vào trại tập trung Tín Nghĩa, cùng trải qua vô số cực khổ, phần tình cảm này là khó phải mờ được.

- Vương Quân! Vương Quân!

Tiêu Hoằng ngồi xuống bên cạnh Vương Quân, lớn tiếng la lên, giọng điệu hơi run rẩy.

- Ái chà...

Qua một hồi lâu, trong tiếng gọi liên tục của Tiêu Hoằng, bất chợt Vương Quân bật thốt ra như thế, ngón tay hơi hơi giật giật, sau đó suy yếu ngẩng đầu, nhìn Tiêu Hoằng:

- Lão đại! Ta còn chưa có chết à!

Nhìn thấy một màn như vậy, trong lòng Tiêu Hoằng cảm xúc hàng vạn hàng nghìn lần. Giờ khắc này Tiêu Hoằng thật sự rất muốn rống to vài tiếng, dùng tiếng rít gào để phát tiết trong lòng.

- Ngươi tên chết tiệt này!

Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói, tiếp theo liền nhẹ nhàng đẩy Vương Quân qua một bên.

Thấy Phất Lạc dưới thân mình Vương Quân bình yên vô sự, xem như vạn hạnh trong đủ loại bất hạnh.

Ước chừng trải qua gần hai mươi phút tìm kiếm, 533 thành viên đội quân tù nhân đã tìm được toàn bộ, trong đó 11 người bất hạnh gặp nạn 151 người khác thân bị trọng thương, hầu như đều là một loại tứ chi bị đứt đoạn, người còn lại cũng đều hoặc nhiều hoặc ít bị thương tổn trình độ bất đồng, không có một người nào không bị thương.

Mà một màn trước mắt này trừ thảm thiết ra, không thể dùng từ ngữ nào khác để biểu đạt. Hết thảy chuyện này có lẽ chính là cái giá phải trả của số mạng.

Nhìn 11 thi thể thành viên đội quân tù nhân kia, thành viên may mắn còn sống đều rơi vào tĩnh lặng, không có nước mắt, chỉ có trong lòng đang nhỏ máu.

Có thể nói, đội quân tù nhân khác biệt với các quân đội khác, mỗi người đều là cùng chung gian khổ đi cho tới từng bước hôm nay, mỗi người đều rất quen thuộc nhau, quen thuộc đến mức như người thân của mình. Mười một người vĩnh viễn ra đi, không thể nghi ngờ lim lại trong lòng bọn họ mối áp lực cừu hận và bi thương thật.

Mười một người này hầu như đều là Ngự Sư cấp năm, dường như điều này cũng lại lần nữa nghiệm chứng câu nói kia: Nếu muốn sống sót, chỉ có không ngừng trở nên cường đại! Làm thế nào an toàn? Chỉ có càng cường đại hơn so với người khác!

- Lão đại! Cầu xin ngài cho chúng ta một cái chết thống khoái đi, chúng ta không muốn làm liên lụy cho mọi người!

Đúng lúc này, cách Tiêu Hoằng không xa, truyền đến một thanh âm vô cùng suy yếu. Theo thanh âm nhìn lại, trong đó một gã thành viên đội quân tù nhân chỉ còn lại có một cánh tay, hai chân đứt đoạn, vô cùng suy yếu nói với Tiêu Hoằng, trong ánh mắt có tuyệt vọng, cùng có khẩn cầu... Hắn tên là Ái Mễ, người Lạc Đan Luân.

- Không!

Tiêu Hoằng phi thường quả quyết đáp lại.

- Vậy ta tự mình làm thôi!

Ái Mễ đáp lại một tiếng, liền từng chút từng chút dùng một tay còn lại, từ bên hông lấy ra Ma Văn hỗ tương di chuyển, đồng thời tính toán khởi động công năng tự bạo.

Các thương binh khác bên cạnh Ái Mễ cũng như thế, bọn họ rất rõ ràng, giờ khắc này, bọn họ đã phế bỏ, bọn họ chết đi nói không chừng những người khác còn có thể có cơ hội, nếu không...

“Bốp!

Gần như ngay lúc Ái Mễ vừa định khởi động công năng tự bạo, Tiêu Hoằng đã rất nhanh tiến lên, trực tiếp đá Ma Văn hỗ tương di chuyển trong tay Ái Mễ bay qua một bên.

- Ngươi làm gì? Chẳng lẽ ngươi muốn kháng mệnh sao?

Trong hai mắt bi thương của Tiêu Hoằng, đột nhiên sáng ngời lên, khiển trách.

- Tốt! Nếu các ngươi đã muốn kháng mệnh, vậy đến đây đi, ta hiện tại liền đứng ở giữa các ngươi, có bản lĩnh các ngươi tự bạo đi, cũng mang theo ta cùng đi!

Tiêu Hoằng tiếp theo giận dữ lớn tiếng quát.

Thương binh lập tức rơi vào tĩnh lặng, khóe mắt hiện ra máu đỏ, tay nắm Ma Văn hỗ tương di chuyển không ngừng run rẩy.

- Còn nhớ rõ, lúc trước chúng ta đã nói như thế nào không? Hoặc là cùng nhau chết, hoặc là hết thảy cùng thay đổi thế giới! Ta nói cho các ngươi biết, các ngươi không phải là liên lụy, hãy tin tưởng ta, chỉ cần chúng ta có thể bình an trở về đến Thiên Tế Tinh, ta cam đoan sẽ trị liệu cho các ngươi phục hồi như cũ, hoàn hảo không tổn hao gì. Các ngươi còn có thể chiến đấu! Hơn nữa hiện tại ta lập lại thêm một điều quân quy, chỉ cần có một người có thể còn sống trở về Thiên Tế Tinh, hay mang theo tất cả thi thể của mọi người cùng về!

Tiêu Hoằng nói tiếp, âm điệu không lớn, nhưng tràn ngập một loại kiên định nói không nên lời.

Các thành viên đội quân tù nhân khác không có nói gì nữa, chính là khẽ gật gật đầu.

- Tất cả Dược sư trong đội quân tù nhân nghe lệnh, bằng tốc độ nhanh nhất, trị liệu thương thế cho đồng bạn. Một tiếng sau, chúng ta xuất phát, tiếp tục về hướng bắc!

Tiêu Hoằng tiếp theo phát ra mệnh lệnh.

Sau đó, lại nhìn đội quân tù nhân cũng không có nói thêm gì nữa, đều bắt đầu bận rộn cả lên. Tiêu Hoằng cũng như thế, sử dụng Hàn băng vạn năm che lại miệng vết thương cho thương binh, sau đó với đồng bạn chết đi, thành lập một hộp băng, mang theo vô tận bi thương đưa bọn họ vào trong quan tài phong bế lại.

Về phần Thiết cước mã cũng chết đi một số lớn, tìm trở về chỉ còn lại có hơn 300 con, toàn bộ dùng để chở thương binh, những người khác thì tạm thời dựa vào Lưu Văn hoặc là Dực Văn thôi.

Ước chừng trải qua một giờ sửa sang lại và trị liệu, 371 thành viên đội quân tù nhân còn có sức chiến đấu, miệng vết thương đã trải qua xử lý tạm thời. May mắn là bọn họ từ khu Gia Tác mang theo một số Ma Văn trị bệnh. Ngoài ra, là dược phẩm quân dụng cướp sạch của Căn cứ quân sự thứ 51.

Lúc này toàn bộ phát ra công dụng.

Có lẽ đây chính là sự tàn khốc của chiến tranh, Tiêu Hoằng còn nhớ rõ, mấy giờ trước còn kề vai nhau chiến đấu, hiện giờ kết quả đã có đồng bạn vĩnh viên không thể thức tỉnh.

Đối với chuyện này, Tiêu Hoằng đã không dám nghĩ tiếp, chỉ có thể ngẩng cao đầu đầy máu, ánh mắt nhìn về phương bắc, hướng chính bắc.

Rất nhanh, đợi đội quân tù nhân bố trí xong cho thương binh cùng với toàn bộ đồng bạn chết đi, Tiều Hoàng suất lĩnh đội quân tù nhân vết thương lớp lớp, một lần nữa bước trên hành trình về nhà.

Chỉ có điều, lần này tốc độ tiến lên đã trở nên chậm, vì để tiết kiệm Ngự lực, rất nhiều người chỉ có thể dựa vào đi bộ.

Thời gian tới chính ngọ, trên bầu trời đã bắt đầu rơi xuống mưa phùn, bầu trời trở nên lờ mờ. Điều này không thể nghi ngờ làm cho đội quân tù nhân đang tràn ngập bi thương, tăng thêm một phần trầm trọng.

Mưa rơi giội lên trên vết thương vừa mới khép miệng, lại truyền đến từng cơn đau xót. Không có người nào nói chuyện, đội quân tù nhân một đường tiến lên, bầu không khí ít nhiều có vẻ trầm lặng vì nỗi đau thương mất đi đồng bạn, cùng với tiền đồ xa vời.

Hiện tại duy nhất chống đỡ bọn họ, chỉ có một tia tín niệm cuối cũng trong lòng, cùng với Tiêu Hoằng đang yên lặng tiến lên ở đầu đội ngũ kia.

Không hề nghi ngờ, giờ khắc này, là đội quân tù nhân gặp phải khiêu chiến lớn nhất từ khi thành lập tới nay, tuy nhiên, bọn họ đều rất kiên cường, bởi vì bọn họ là chiến sĩ đi ra từ trong địa ngục.

- Lão đại!

Ngay lúc Tiêu Hoằng một người yên lặng đi ở phía trước, Ốc Sư chống Huyết Vu Ma Văn trượng, chậm rãi đi tới bên cạnh Tiêu Hoằng, nhỏ giọng nói:

- Vừa rồi chúng ta làm công tác thống kê một chút, trải qua nhiều lần chiến đấu thảm thiết như vậy, từ nam bán cầu đánh giết đến bắc bán cầu, Chiến Văn của chúng ta tiêu hao thật sự rất lớn, rất nhiều Viên Nguyệt Chiến Văn của thành viên còn lại năng lượng cổ đã không tới 2000, thậm chí của một ít thành viên, đã không đến 1000!

Tiêu Hoằng tự nhiên hiểu được, lời nói như vậy rốt cuộc có ý nghĩa gì? Thực sự là đạn tận lương tuyệt sao?

- Tuy rằng vừa rồi khi chúng ta thu dọn chiến trường, thu thập được một số lớn Chiến Văn coi như không tệ, nhưng trình độ thuận tay, uy lực so với Chiến Văn của ngài chế tạo, là không thể bằng được. Nói đúng ra, nếu chúng ta đánh hết Ma Văn chủ chiến, tuy rằng còn có lực lượng phản kháng, nhưng là sức chiến đấu sẽ suy giảm mạnh!

Ốc Sư tiếp theo nhỏ giọng nói với Tiêu Hoằng.

Quân số còn có thể chiến đấu giảm gần một phần ba, năng lượng cổ của Chiến Văn khô kiệt, nếu nói sổ mạng vẫn luôn chống lại Tiêu Hoằng, như vậy lần này, số mạng không thể nghi ngờ là muốn xuống tay kết liễu Tiêu Hoằng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play