Thấy vậy, Tiêu Hoằng đang cưỡi Thiết cước mã khẽ nhếch miệng một cái, đồng thời ghi tạc chuyện này vào trong lòng.

- Lão đại, ngài mau nhìn nơi này?

Đúng lúc này, Mặt Thẹo bỗng nhiên nói với Tiêu Hoằng, sau đó hắn trực tiếp mở một kho hàng khổng lồ ra.

Bên trong là một chiếc Ma Văn máy bay vận tải vô cùng khổng lồ, tuy rằng trình độ vẫn vô cùng thô ráp, đường nối trên phần hộ giáp rất ghồ ghề, nhưng quả thật chính là thứ mới tinh.

Mà trọng yếu hơn là, máy bay vận tải khổng lồ này hoàn toàn có thể chứa được hơn 600 người.

Nhìn thấy thứ này, trên mặt Tiêu Hoằng không kiềm được toát ra một nụ cười nhạt, trong mắt dường như đang suy nghĩ gì đó.

Các thành viên đội quân tù nhân khác nhìn thấy Ma Văn máy bay vận tải khổng lồ như vậy, phản ứng đầu tiên chính là bọn họ có thể cưỡi nó để về nhà, chỉ cần mười mấy giờ là được, tuy nhiên, nghĩ lại thì e rằng trong mười mấy giờ này, bọn họ sẽ hoàn toàn trở thành bia ngắm cho đối phương.

- Chiếc Ma Văn máy bay vận tải này, nhận lấy.

Tiêu Hoằng trầm tư một lát, hạ lệnh.

Ngay khi Tiêu Hoằng hạ lệnh, thì từ phía xa đã có 100 tên phi công đang bị quân tâm phúc áp giải ra từ trong một căn ký túc xá.

- Lão đại, những người này nên xử trí như thế nào?

Bình Bạc hỏi Tiêu Hoằng.

- Còn cần phải hỏi sao? Giữ lại đám rác rưởi này thì có ích lợi gì? Toàn bộ giết chết, không lưu một người sống nào.

Mặt Thẹo lớn tiếng đáp.

- Chậm đã.

Tiêu Hoằng bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, nâng tay ý bảo đội quân tâm phúc tạm hoãn động thủ, sau đó ra lệnh:

- Trói toàn bộ những phi công này lại, mang về khu Gia Tác, bọn họ có thể còn có chút tác dụng.

- Đã hiểu!

Bình Bạc đáp lại một tiếng, sau đó lập tức trói đám phi công này lại.

- Lão đại, giữ lại đám Cao Tương bại hoại này có ích lợi gì a?

Mặt Thẹo khó hiểu hỏi Tiêu Hoằng.

- Không lâu sau ngươi sẽ biết.

Tiêu Hoằng cười thần bí, sau đó bắt đầu chỉ huy đội quân tù nhân, cùng với 5000 du kích quân vừa mới tới, sửa sang lại chiến lợi phẩm, sau đó lái Ma Văn Xa vận tải, chạy về phía Đông Giang Thành.

Cứ như vậy, mãi cho tới khi trời tối, toàn bộ Diễm Dương Thành đã gần như biến thành một tòa thành chết, các phương tiện quân sự có thể dỡ đi được thì đã bị tháo đi toàn bộ, còn lại thì bị trực tiếp tiêu hủy, hễ có bình dân Cao Tương dám phản kháng, thì đều bị giết chết hết.

Trong một đêm này, dân cư Diễm Dương Thành đã trực tiếp chết một phần ba, tuy nhiên, đại bộ phận kiến trúc vẫn được giữ lại, mục đích làm như vậy thì cũng giống như bắt cá, sau khi bắt được con cá lớn thì sẽ thả đám cá nhỏ lại, ý đồ rất rõ ràng, đợi khi Diễm Dương Thành khôi phục lại, thì sẽ tới lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư để cướp bóc.

Đồng thời trên sơn đạo đi tới khu Gia Tác, có hơn 1000 chiếc Ma Văn Xa vận tải đã nối đuôi nhau đi về phía Đông Giang Thành.

Mà tại các khu vực khác xung quanh khu Gia Tác, thì quân đội Gia Tác cũng có thu hoạch rất phong phú, cướp sạch vài căn cứ quân sự, tối thiểu thì lương thực để sống qua mùa đông cũng đã thu được đầy đủ, các loại vũ khí Chiến Văn thì cũng hoàn toàn có thể trang bị cho toàn bộ binh sĩ khu Gia Tác một lượt.

Sau chiến dịch này, Tự Cường Châu nếu còn muốn dẹp yên khu Gia Tác thì sẽ không còn dễ dàng như vậy nữa, nhất là một trận chiến này đã khiến cho khu Gia Tác có được đại lượng trọng hình vũ khí, cùng với vũ khí công kích cự ly xa.

Trải qua một đêm di chuyển, vào sáng sớm hôm sau, khi đám người Tiêu Hoằng quay về tới Đông Giang Thành, các nhánh quân các phương hướng khác cũng lần lượt quay về, chiến lợi phẩm rất phong phú, chủ yếu là đồ ăn, tài liệu cùng với vũ khí.

Một trận chiến qua đi, khu Gia Tác đã bắt đầu bước về phía giàu có, tuy rằng sự giàu có này được thành lập trên tai họa của Tự Cường Châu, nhưng có ai đi quan tâm điều này đâu?

Nhìn phố lớn ngõ nhỏ, cảnh tượng dân chúng khu Gia Tác được phân phát đồ ăn, trong lòng Tiêu Hoằng rất rõ ràng, thời gian mà hắn và đội quân tù nhân rời đi đã không còn xa nữa.

Bất kể là Tiêu Hoằng hay là đội quân tù nhân, thì đều phi thường rõ ràng, mục đích của bọn họ vĩnh viễn đều là Thiên Tế Tỉnh.

- Kha Lôi Ba, đi đi, nắm chặt thời gian, hoàn thành hệ thống phòng ngự của khu Gia Tác mà vẫn chưa xong kia đi!

Đi vào cửa Khách sạn Đại Sâm Lâm, Tiêu Hoằng nói với Kha Lôi Ba.

- Đã hiểu!

Kha Lôi Ba tự nhiên có thể hiểu được ẩn ý trong câu này của Tiêu Hoằng, liền thấp giọng đáp một tiếng, sau đó bước dưới ánh nắng đi hoàn thành công tác của mình.

Sau khi quay về Khách sạn Đại Sâm Lâm, Tiêu Hoằng lại lần nữa đi trong phòng của Phất Lạc để xem xét một chút, sau đó mới quay về phòng của mình, bắt đầu tiếp tục sử dụng Ngự Nhiên Ma Văn châu, tu luyện Ngự lực của bản thân.

Về phần các thành viên của đội quân tù nhân thì cũng có thể cảm nhận được thời điểm rời đi đã tới gần, bởi vậy cũng ra sức tranh thủ hoàn thành những chuyện vẫn chưa làm xong, thậm chí còn có hơn 100 thành viên đội quân tù nhân đã bắt đầu chủ động hỗ trợ Môn Đặc huấn luyện thành viên của đội quân tâm phúc.

Có thể nói, được đội quân tù nhân mang theo một lượt chiến đấu, đối đội quân tâm phúc đã trưởng thành một cách nghiêng trời lệch đất, nhất là tâm lý tố chất đã cực kỳ trưởng thành, kèm theo là sự sùng bái đối với đội quân tù nhân.

Đương nhiên, sau một vòng chiến đấu này, đội quân tâm phúc cũng không phải là không có thương vong, số người bị thương cao tới 560, tuy nhiên đều có thể khỏi hẳn được, ngoài ra, còn có mấy chục người bỏ mình.

Tổn thất như vậy không tính là lớn, nhưng cũng không phải là tin tức gì tốt cả, mỗi một thành viên đội quân tâm phúc đều âm thầm hiểu được, nếu muốn sống sót, vậy thì chỉ có thể không ngừng trưởng thành, biến thành cường giả, đây là chân lý bất biến tại bất kỳ nơi đâu và khi nào.

Trong lúc khu Gia Tác bắt đầu tiêu hóa chiến lợi phẩm, đồng thời lại chuyển hóa chiến lợi phẩm này thành sức chiến đấu, thì trong Bái Áo Thị, trải qua một đêm nghỉ ngơi, khí sắc trên mặt Cao Long Văn rốt cục cũng khôi phục lại mộtchuts, tuy nhiên vẫn vô cùng khó coi, vạn phần nghiêm trọng.

Dưới sự chỉ huy của hắn, đi san phẳng một khu Gia Tác nho nhỏ, vậy mà lại khiến cho 75000 binh sĩ Cao Tương toàn quân bị diệt, Diễm Dương Thành và xung quanh khu Gia Tác đã bị tàn phá trước nay chưa từng có, nếu tin tức này bị truyền ra, như vậy chắc chắn sẽ trở thành lý do để các đệ đệ của hắn dùng để công kích, đồng thời làm cho Cao Triết Cơ cực kỳ bất mãn, tuyệt đối sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với tương lai của hắn.

Nhất là Tứ đệ Cao Long Đình của hắn, lại là kẻ tâm ngoan thủ lạt, vô cùng tàn bạo, đối với Cao Long Văn thì luôn như hổ rình mồi, ở tiền tuyến Bắc bán cầu lại vô cùng dũng mãnh.

Chính vì muốn tạo áp lực cho Cao Long Đình, thì Cao Long Văn mới quyết định làm như thế, chỉ là hắn lại không nghĩ tới, một “cái đinh chắn đường” này lại vô cùng cứng rắn như vậy.

Tiến vào sở chỉ huy tạm thời, Cao Long Văn liền nhìn thấy Hàn Sinh, An Thượng Võ và vài tên sĩ quan coi như ra dáng của Tự Cường Châu đã tề tụ bên trong, chỉ có điều sĩ khí lại có vẻ cực kỳ sa sút.

Thấy Cao Long Văn chậm rãi tiến vào, mọi người đều bày ra bộ dáng cung kính.

- Thế cục hiện tại chính là như vậy, các ngươi hẳn là đều đã rõ ràng, mà hiện tại ta cần một biện pháp có thể thực hành được, phải mau chóng dẹp yên khu Gia Tác.

Cao Long Văn chậm rãi ngồi trên ghế chủ tọa, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, trong lòng Cao Long Văn rất rõ ràng, nếu không nhanh chóng giải quyết, như vậy sớm hay muộn tin tức này cũng sẽ truyền vào trong Thánh Tử Thành, đến lúc đó, hắn cứ chờ trở thành trò cười đi.

- Nếu muốn nhanh chóng giải quyết, thì trước mắt chỉ có một biện pháp, đó chính là bí mật điều động từ Bắc bán cầu tới đây một nhánh quân siêu cường, sau đó lại phối hợp với toàn bộ binh lực còn lại của Tự Cường Châu, phát động một lần tấn công quân sự quy mộ lớn chưa từng có!

An Thượng Võ trầm tư một lát, vô cùng cẩn thận nói.

Nghe vậy, ánh mắt Cao Long Văn khẽ nhúc nhích, vẻ mặt lại biến đổi, điều động quân đội từ Bắc bán cầu tuyệt đối là một sự điều chỉnh quân sự rất lớn, nên biết rằng ở Bắc bán cầu, mỗi một nhánh binh lực không chỉ có cường đại, bao gồm toàn bộ tinh nhuệ của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, mà trọng yếu hơn là, mỗi một binh lực đều có tác dụng chiến lược của nó, nếu tự tiện điều động, xảy ra bại lộ, thì tuyệt đối sẽ làm cho Cao Triết Cơ vô cùng tức giận.

Nhưng trước mắt, ngoài biện pháp này, thì còn có biện pháp nào khác có thể dùng được hay sao?

- Dưới tình huống ảnh hưởng không phải rất lớn, An chủ soái có thể điều động ra bao nhiêu người?

Cao Long Văn vẻ mặt nghiêm túc, hỏi An Thượng Võ.

- 2 vạn tinh nhuệ, có thể không một tiếng động mà điều động ra.

An Thượng Võ nhẹ nhàng đáp, hắn rất rõ ràng, hắn và Cao Long Văn là cùng một trận doanh, nếu Cao Long Văn sụp đổ, thì kẻ thứ nhất phải chết chính là hắn.

- Cần thời gian bao lâu?

Cao Long Văn hỏi tiếp.

- Một tuần!

An Thượng Võ đáp. Mà quân đội An Thượng Võ muốn điều động chính là Quân đoàn chiến đấu Đông Ngũ, Quan tổng chỉ huy của quân đoàn là do An Thượng Võ một tay đề bạt lên, bí mật để cho hắn chấp hành một lần hành động, vẫn tuyệt đối không thành vấn đề.

- Vậy thì ngươi đi liên lạc đi.

Cao Long Văn thấp giọng nói, sau đó khẽ nhìn về phía Hàn Sinh, nghiêm túc nói:

- Hiện tại ta ra lệnh cho ngươi, từ trong Tự Cường Châu điều động ra 10 vạn người, có gì khó khăn không?

Lúc này thì Hàn Sinh thật sự khó có thể nói được gì, Cao Long Văn không bắt hắn phải chịu tiếng xấu thay người khác thì đã là tốt lắm rồi, bởi vậy, hắn cũng không quan tâm có gì khó khăn hay không khó khăn nữa, mà vội vàng gật đầu nói:

- Đại nhân yếu nhân, bất kể như thế nào, tại hạ cũng sẽ gom đủ.

Thấy bộ dáng này của Hàn Sinh, Cao Long Văn cũng không nói thêm gì nữa, mà nhìn về phía bản đồ khu Gia Tác, nheo mắt suy nghĩ, bàn tay trắng mềm của hắn đã hơi nắm chặt lại.

Cứ như vậy, một tuần thời gian vội vàng trôi qua.

Cách thời gian Tiêu Hoằng rời đi theo kế hoạch, thì đã gần ngay trước mắt.

Lúc này Tiêu Hoằng đang ở trong chiếc đại hình Ma Văn máy bay vận tải thu được kia, bắt đầu tiến hành một loạt cải tạo trong phòng lái, mục đích chính là làm cho chiếc đại hình Ma Văn máy bay vận tải này có năng lực tự động điều khiển một cách đơn giản.

Cái gọi là đơn giản chính là có thể cất cánh, giữ vững tuyến đường thẳng tắp mà bay, vô cùng đơn giản, cải tạo cũng không phải quá khó, chỉ cần tăng thêm một cái khống chế Ma Văn là được.

Về phần nên sử dụng chiếc đại hình Ma Văn máy bay vận tải này như thế nào, trong lòng Tiêu Hoằng đã có kế hoạch rõ ràng, mà trước khi rơi đi, Tiêu Hoằng còn muốn giảm một chút áp lực cho khu Gia Tác, Tiêu Hoằng hiểu rất rõ, khu Gia Tác sẽ chuẩn bị nghênh đón một cơn “bão” lớn hơn nữa.

Bởi vì thông qua thẩm vấn đám phi công tù binh kia, Tiêu Hoằng đã biết được, chỉ huy phía sau màn chính là Chuẩn thần phụ Cao Long Văn, con trai của Cao Triết Cơ.

Tiêu Hoằng đã đọc rất nhiều bộ sách, cũng biết một chút về thời kỳ viễn cổ, con trai của Cao Triết Cơ nghĩa là gì? Hiển nhiên, nếu nói là Chuẩn thần phụ, thì thà rằng nói là hoàng tử còn đúng hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play