Theo mệnh lệnh của Cao Long Văn, 100 chiến đấu cơ Ma Văn ở phía tây địa khu Gia Tác lần lượt xuất phát, xếp thành hàng ngũ khổng lồ giữa bầu trời, gấp rút lao về phía địa khu Gia Tác.
- Lần này, ta muốn xem, công sự địa khu Gia Tác, mai rùa kia còn có tác dụng gì!
Cao Long Văn nói, lúc này, hẳn đã thật sự nóng nảy.
Mục đích hẳn đến đây rất rõ ràng, là lấy danh nghĩa tuần giám, đến đây càn quét tù nhân, san bằng địa khu Gia Tác. Lấy chuyện này triển lãm tài năng phi phàm của mình ở trước mặt toàn quân tướng sĩ, trước mặt dân chúng, củng cố địa vị của mình, coi như lấy được vòng sáng phủ thêm công tích.
Chỉ là Cao Long Văn có mơ cũng không ngờ, nơi mà hẳn cho là yếu nhất, lại trực tiếp đạp phải đinh, rõ ràng khiến Cao Long Văn vừa thẹn vừa giận!
Hơn nữa nếu chuyện này truyền đến mấy người em trai của hắn, chắc chắn sẽ trở thành nhược điểm, đúng là trộm gà không xong còn mất nắm gạo.
Bởi vì khoảng cách rất gần, khoảng 5 phút sau là chiến đấu cơ Ma Văn phía tây Gia Tác đã vào chỗ, chia làm vô số tiểu đội, chia nhau tập trung mục tiêu, chuẩn bị giải vây cho 40 ngàn quân bên dưới.
- Bắn! Hung hăng bắn cho ta!
Cao Long Văn lớn tiếng ra lệnh, thật giống một tên dân cờ bạc đã thua đỏ cả mắt.
Đã nói rồi, trận chiến này, hắn không thua nổi.
Nhưng Cao Long Văn vừa lên tiếng, không đợi chiến đấu cơ Ma Văn phát động tấn công, thông qua máy bay Ma Văn ghi hình, Cao Long Văn đã thây được rõ ràng.
Trên mặt đất, giữa những khối đá trên núi, những lùm cây tách ra, tiếp đó hàng loạt họng pháo phi đạn Ma Văn, cùng với ống phát chùm sáng nhiệt độ cao chui ra ngoài, có đến hơn 300 cái, mỗi cái thể tích không quá lớn, dài 3m cao 2m.
Vài giây sau, ngay khi chiến đấu cơ Ma Văn bắn phi đạn xuống công sự phía dưới, trên mặt đất đã bùng nổ.
Chỉ nghe “ầm” một phát, các chùm tia cực nóng màu da cam, cùng các phi đạn Ma Văn dài 3m lao thẳng lên chân trời, nháy mắt là mặt đất bỗng sôi trào.
Khoảng khắc, 200 phi đạn Ma Văn do chiến đấu cơ Ma Văn phát ra đã bị chặn đứng giữa không trung, hình thành vô số chùm sáng.
Vốn được đích thân Cao Long Văn hạ lệnh, đám phi công hùng hổ chuẩn bị oanh tạc san bằng địa khu Gia Tác, nhìn cảnh tượng này, không khỏi biến sắc, ánh mắt lóe lên một chút kinh ngạc.
Nhưng đám phi công còn chưa phản ứng lại kịp, tiếp theo đó, mấy trăm vũ khí phòng không dưới mặt đất đã nhắm thẳng vào chiến đấu cơ Ma Văn. Kế đó liên tiếp bắn ra phi đạn Ma Văn, chùm tia sáng cực nóng, như lưỡi đao thật dài bô lên chiến đấu cơ Ma Văn.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm...
Tiếng nổ đinh tai nhức óc không ngừng vang lên, giữa bầu trời hình thành vô số đoàn ánh sáng, sau một vòng tấn công hết sức chính xác, 100 chiến đấu cơ Ma Văn trực tiếp bị dẹp sạch!
Cũng không cần lạ, dù sao chiến đấu cơ Ma Văn của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc đều là hàng làm ẩu, so sánh với chiến đấu cơ Ma Văn do Tập đoàn Thiên Xà sản xuất, đúng là trên trời dưới đất.
Ngoài ra, bởi vì phi công Cao Tương Chân Nghĩa Quốc không có thiết bị huấn luyện tiên tiến, tố chất càng tồi tệ hết chỗ nói, đối mặt công kích mặt độ cao như vậy, căn bản không có chút chống trả gì.
Cao Long Văn ngồi ở ghế cao, nhìn chỉ mới 1 phút mà 100 chiến đấu cơ Ma Văn trực tiếp bị xóa xổ, cả người ngây ngốc, sắc mặt trắng bệch.
Kinh biến liên tiếp trước đó, nói thật ra Cao Long Văn đã cảm nhận được địa khu Gia Tác khó chơi, nhưng tuyệt đối không ngờ tới lại khó chơi đến mức này, hay có thể gọi là hùng mạnh.
An Thượng Võ bên cạnh càng ngây ra như phỗng, luôn chỉ huy chiến đấu ở Ma Duệ Tinh, lần đầu tiên hẳn nhìn thấy phòng ngự tường đồng vách sắt còn cực kỳ xâm lược như thế.
Dựa vào cường độ công kích của Tự Cường Châu, căn bản không thể chọc thủng.
- Khi nào mà địa khu Gia Tác thành lập nên hệ thống phòng ngự như thế, sao có thể thế được? Nơi đó vốn là một đám ô hợp nhỏ mà thôi.
Hàn Sinh run sợ nói, mồ hôi liên tục nối tiếp tràn ra.
Nhất thời, không khí trong phòng như đông lại.
Chẳng qua, đây là một mặt mà thôi, chân chính thảm thiết, là ở bắc bộ địa khu Gia Tác.
Chỉ trong nửa tiếng, bắc bộ địa khu Gia Tác, 35 ngàn binh lính do Vương Các dẫn đầu đã còn lại không đủ 20 ngàn, xác chết phủ khắp nơi.
Mặt đất đã bị nhuộm thành màu đỏ.
Binh lính Cao Tương hùng hổ, tung hô bản thân trăm trận trăm thẳng, đã bị đánh như heo chó, vừa đối mặt đã hoàn toàn không có chỗ đành trả, chỉ có bị tàn sát.
Có lẽ là vì nói khoác nhiều quá, khoác lác đến ngay cả chính mình cùng tin là trăm trận trăm thắng, lần này bọn họ coi như lĩnh giáo được cái gì mới là quân đội cấp cao.
Về phần Hàn Sinh, lúc này thân thể không kìm được phát run, lúc trước ở trại tập trung Tín Nghĩa, Tự Cường Châu đã tôn thất 45 ngàn người, bây giờ nếu 75 ngàn người này cùng xong đời, vậy thì tổng số tổn thất đã trên 100 ngàn, tuyệt đôi không thể gánh nổi.
Quan trọng hơn, là nếu đánh thắng, Cao Long Văn nhận hết công lao, chỉ huy có tài nhưng đánh tới cục diện này, thất bại, sẽ phải có người gánh tội thay cho Cao Long Văn. Mà người này, ngoài Vương Các ra, vậy thì chỉ có Hàn Sinh.
Nhất thời, không khí trong phòng trở nên trầm lắng, ánh mắt mọi người ngoài kinh hãi ra, còn có bó tay mờ mịt.
Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng đang đứng trên sườn núi, trên mặt, trên tay đầy máu, nhỏ giọt xuống đất, ở trước mặt Tiêu Hoằng, chính là Vương Các. Quan tổng chỉ huy sư đoàn tự xưng chủ lực này, bây giờ tuy rằng là Đại Ngự Sư cấp hai, nhưng trên mặt, trên tay, trên vai, đã chồng chất vết thương.
Ở sau lưng Vương Các, là một người vừa gia nhập, chính là Hứa Kính Uy, lão đại cũ của tổ chức Hồng Sâm. Hắn là được Tiêu Hoằng cho phép, một thân một mình gia nhập sau, chẳng qua hắn không phải muốn trốn, hay có mưu đồ khác.
Nguyên nhân rất đơn giản, Tiêu Hoằng nói một câu rất thực tế, đó là ở dưới trạng thái này, chỉ có ôm chung vào nhau, mới có thể sinh tồn.
- Tiêu Hoằng, không biết ta giúp ngươi xử lý tên này, có thể đổi lại tự do cho ta không?
Hứa Kính Uy hỏi, sắc mặt cũng có phần thoải mái, có làm lão đại hay không, hắn thật sự không cần.
- Không thể, chẳng qua, ta có thể cho ngươi một vị trí trong đội quân tù nhân.
Hứa Kính Uy nói một tiếng, liền đột nhiên tăng tốc, lao thẳng về phía Vương Các!
Khoảng khắc, ba người Tiêu Hoằng, Hứa Kính Uy, Vương Các lại hỗn chiến với nhau.
Lúc này Vương Các đang bị tra tấn cả tâm linh vẫn thân thể, rõ ràng chiến đấu này đã hoàn toàn thất bại, cơ bản chỉ còn ngược đãi nhục nhã mà thôi!
Còn tiếp tục chiến đấu, chết! Nhưng trốn về, hẳn còn có thể tốt lành hay sao? Đó là không thế nào, rất có khả năng sẽ gánh tội thay cho tên Cao Long Văn, sau đó quân pháp xử lý, chôn vùi toàn bộ sư đoàn Chiến Hồn, có khả năng sẽ bị xử cực hình.
Nhưng lúc này Vương Các đã không còn nhiều cơ hội suy nghĩ, ngay khi Vương Các mới vượt qua đợt công kích liên tiếp của Tiêu Hoằng, Hứa Kính Uy bên cạnh đã mở ra Chiến Văn chủ chiến Lục Tí của hắn, trên hai vai đã hình thành 6 cánh tay thật to từ thể năng lượng, điên cuồng đập xuống Vương Các.
Đều là Đại Ngự Sư cấp hai, lúc này Vương Các đã tới bờ vực thể lực, cảm thấy quá sức chịu đựng. Dưới tình huống thể lực giảm xuống nghiêm trọng, mỗi một lần phòng ngự sơ hở, đều sẽ một trận chà đạp, mỗi một đòn lên người, đều là da tróc thịt bong.
Còn bên dưới núi, đội quân tù nhân, đội quân tâm phúc đánh vào giữa đội ngũ vẫn đang điên cuồng giết hại, mỗi một phút một giây đều có mười mấy binh lính Cao Tương chết thảm.
Lại thêm 10 phút, Vương Các bị Tiêu Hoằng và Hứa Kính Uy liên tục oanh kích, đã trở nên tàn tạ. Hứa Kính Uy một cánh tay năng lượng bóp cổ họng Vương Các, đập mạnh xuống đất mấy lần, sau đó ném sang Tiêu Hoằng.
Tiếp đón Vương Các là một cái bia mộ tử vong vùi dập!
Ầm ầm!
Một tiếng nổ trầm muộn, Vương Các bị nện mạnh xuống đất, trong khoảnh khắc, màng phòng hộ suy yếu của Vương Các đã bị vỡ vụn.
Tiếp theo Hứa Kính Uy bước tới, dùng cánh tay năng lượng cơ bắp liên tục nện lên đầu Vương Các, thẳng đến khi cái đầu biến dạng, Vương Các ôm theo kinh hoàng sợ hãi mà chết!
Tiêu Hoằng đứng một bên, cũng không tranh cùng Hứa Kính Uy cái đầu người này, dứt khoát cho Hứa Kính Uy công lao lấy đầu quan tổng chỉ huy tiền tuyến địch quân.
Hứa Kính Uy cắt lấy đầu Vương Các, giơ lên cao, phát ra một tiếng hét thật dài!
Nội tâm binh lính Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, kể cả trận hình, triệt để tan vỡ!
Hoàn toàn bỏ qua chống cự, chạy tán loạn khắp nơi. Tách.
Ngồi trên chiếc ghế hoa lệ, Cao Long Văn nhìn cảnh tượng thê thảm này, một giọt mồ hôi trên trán rơi xuống, nằm dài ra bàn.
Cái gì gọi là thảm bại? Nhìn cảnh trước mắt là biết, 75 ngàn người, bây giờ chỉ còn hơn 30 ngàn một chút, trực tiếp bốc hơi quá nữa.
- Đại... Đại nhân, lần này là chúng ta sơ sẩy, vì bảo tồn thể lực, bảo trì một ít sinh lực.
Hàn Sinh lắp bắp nói.
Tuy rằng cực kỳ không cam lòng, nhưng Cao Long Văn cũng biết rõ rằng, toàn quân bị diệt cùng thảm bại vẫn có khác biệt về bản chất. Vì thể khẽ gật đâu, sắc mặt lại rối rắm, hơn nữa trong lòng âm thầm thề, nhất định phải chém ngàn vạn đao cái tên Tiêu Hoằng tóc bạc cùng đội quân tù nhân kia, hoàn toàn san bằng địa khu Gia Tác!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT