Cái gọi là hậu cần thành lũy, đó là nạo sạch lòng núi, tạo thành chỗ dừng chân bí mật, trong này chứa đựng thức ăn, dược phẩm... Dùng tiếp tế.

Bởi vì địa khu Gia Tác không phải chỗ giàu có gì, cho nên cái gọi là tiếp tế, thực phẩm chiến đấu chỉ có bánh khô, dưa muối cùng cá khô thôi.

Hơn nữa những cái này còn là dốc hết toàn bộ vật tư của địa khu Gia Tác, nếu một trận thất bại, địa khu Gia Tác sẽ lọt vào cảnh nghèo khó. Cho nên một trận chiến này rất trọng yếu với Tự Cường Châu, cũng rất quan trọng đối với địa khu Gia Tác.

Chỉ cần địa khu Gia Tác có thể đánh thắng, không những thu được số lượng lớn vật tư chiến đấu, cũng có thể thừa cơ tiến hành một trận cướp bóc ở những khu vực xung quanh, bổ sung lại đầy đủ cho địa khu Gia Tác, sức chiến đấu cùng nâng cao một bậc.

Đi trong khe suối khoảng 10 phút, đến sườn núi, Tiêu Hoằng dời ra một đống cỏ dại, liền thấy được cửa hầm đi vào trong. Ở trên ngọn núi cao khoảng 200m, tổng cộng có không dưới 20 cái đường hầm như thế này.

Xuyên qua một cái đường hầm, ở bên trong là đại sảnh hình sáu cạnh, đèn đường Ma Văn vừa đủ, nhiệt độ khoảng 20, không quá lạnh, cũng không quá nóng.

Đánh giá hoàn cảnh xung quanh, Tiêu Hoằng không thể không thừa nhận, kỹ xảo kiến trúc của Kha Lôi Ba thật là cao thâm.

- Trước khi chiến đấu bắt đầu, nơi này là địa điểm đóng quân tạm thời của chúng ta.

Tiêu Hoằng nói với đội quân tâm phúc và tù nhân ở phía sau.

Theo lệnh của Tiêu Hoằng, đội quân tù nhân cùng tâm phúc mới thả lỏng thần kinh, tiếp theo dựa vào góc tường nghỉ ngơi.

Bình Bạc cùng những người Lạc Đan Luân trong đội quân tâm phúc thì rụt rè nói chuyện với đội quân tù nhân, rất là thân thiết.

Còn Tiêu Hoằng thì dẫn Thiết Nam và Ốc Sư, vào trung tâm chỉ huy, mở ra màn hình trung tâm, đám người Tiêu Hoằng có thể thấy được tình hình bắc bộ địa khu Gia Tác. Thậm chí ở cực bắc địa khu Gia Tác còn có một cái Ma Văn theo dõi, còn thấy được cả hình ảnh thành phố Diễm Dương. Tuy rằng hình ảnh mờ nhạt, nhưng Tiêu Hoằng vẫn thấy được ở phía sân bay, cả trăm chiến đấu cơ Ma Văn đang sẵn sàng.

Ngoài ra, toàn bộ thành phố Diễm Dương đề phòng sâm nghiêm, hệ thống phòng hộ xây dựng lâm thời bố trí chi chít.

Đủ thấy, nó đã chứng mình Cao Tương Chân Nghĩa Quốc muốn tổ chức hành động san bằng địa khu Gia Tác.

Cứ thế, nhoáng cái 4 ngày trôi qua.

Đến sáng ngày thứ 4, ở trong thành phố Diễm Dương, Vương Các nghiêm mặt, đang tích cực điều chỉnh, đã chuẩn bị săn sàng các phương diện, tất cả binh lính Cao Tương sẵn sàng xuất phát.

- Tướng quân, vừa lấy được tình báo từ Nhâm Thu, nói rằng đám tù nhân kia đã bỏ qua thành Đông Giang, đang thẳng tiến phương bắc. Hơn nữa Nhâm Thu còn nói, chỉ cần chúng ta vừa hành động, bọn họ sẽ phát động tấn công tổ chức Ngốc Thứu và tổ chức Hồng Sâm ở bên trong địa khu Gia Tác, nhưng mà phải xác định chúng ta nhanh chóng hành động.

Ngưu Lương đi vào sở tổng chỉ huy, gằn giọng báo cáo cho Vương Các, lấy ra xấp tài liệu đưa tới.

Nhận lấy tài liệu, Vương Các chỉ quét mấy cái, tất cả ảnh chụp đều là đội quân tù nhân cưỡi Thiết cước mã, hình ảnh tiến thẳng phía bắc rất rõ ràng.

- A, xem ra đúng là oan gia ngõ hẹp, lần này ta xem, đám ác đồ kia còn trốn đi đâu?

Vương Các nhìn hình ảnh trong tay, cười khẽ nói:

- Truyền lệnh xuống, chạng vạng, phát động tổng tiến công!

Mệnh lệnh của Vương Các còn chưa chuyển ra ngoài, bí thư Đậu Vân đã đi tới, khoác quân trang phẳng phiu, mái tóc choàng vai, giày cao gót tôn lên dáng người no đủ, ngón tay thon thả.

Thấy Đậu Vân đi tới, sắc mặt nghiêm nghị của Vương Các liền biến thành cung kính. Tuy rằng tính quân hàm thì Vương Các có thể ném xa Đậu Vân mấy con phố, nhưng Đậu Vân này là người bên cạnh Cao Long Văn, không ai dám đắc tội, mà nàng ra mặt, thường là đại biểu cho Cao Long Văn.

- Tướng quân Vương Các, hôm nay là ngày tổng tiến công, vì sao quân đội của ngài còn chưa hành động?

[ tru

yen cua tui ʘʘ net ] Đậu Vân đi tới, nghiêm mặt hỏi.

- Ta chuẩn bị đến chạng vạng, mượn bóng đêm phát động công kích bất ngờ, như vậy xác xuất thành công của chúng ta sẽ cao hơn.

Vương Các đáp rõ ràng.

- Bóng đêm? Không được, ngài nên biết, ban đêm không có lợi cho máy quay Ma Văn ghi hình, càng không thể nắm bắt được tràng diện khí thế hùng hồn, như vậy, làm sao phản ánh được năng lực chỉ huy cực mạnh của Cao Long Văn đại nhân? Quân đội Cao Tương uy dũng của chúng ta?

Đậu Vân trực tiếp phủ quyết đề nghị của Vương Các, hơn nữa đưa ra lý do của mình.

Ngưu Lương đứng sau lưng Vương Các nghe thế, sắc mặt hơi đổi, theo hắn thấy, cái này làm gì là đánh trận chứ, rõ ràng là diễn tuồng mà. Chỉ là trong lòng biết rõ, nhưng Ngưu Lương cũng không thể nói được gì.

- Tuân lệnh, tại hạ sẽ điều chỉnh ngay.

Vương Các cung kính đáp lời, liền quay sang nhìn Ngưu Lương, ra lệnh:

- Truyền lệnh xuống, đúng giữa trưa, tiến hành công kích san bằng địa khu Gia Tác!

- Rõ! Tướng quân.

Ngưu Lương hô một tiếng, liền đi ra ngoài.

- Tướng quân Vương Các có phải cảm thấy ta nhúng tay lung tung hay không?

Đậu Vân thấy Vương Các thoáng không vui, liền nói.

- Không... Không có.

Vương Các đáp.

- Kỳ thật đừng trách ta lắm miệng, theo ta thấy, chúng ta có nhiều binh lực như vậy, đánh hạ một cái địa khu Gia Tác, chỉ là chuyện trở bàn tay, đúng không?

Đậu Vân lại hỏi.

- Đúng thế.

Vương Các trả lời.

- Nếu chỉ là trở bàn tay, vì sao không đánh cho xinh đẹp một chút? Tuy rằng ta không quá rành quân sự, nhưng ta hiểu được làm sao cho chuyện này càng xinh đẹp hơn, càng làm cho thủ trưởng vừa lòng, như thế sẽ càng có hiệu quả hơn là ngài đánh thắng trận thông thường.

Đậu Vân vô vỗ vai Vương Các, như đang khuyên bảo.

- Ta đã hiểu, cảm tạ Đậu Vân tiểu thư nhắc nhở.

Vương Các nói, suy nghĩ lại cũng đúng, nếu có thể đánh thắng 100%, vậy thì tại sao không làm cho xinh đẹp chút? Càng làm cho Cao Long Văn vừa lòng, Cao Long Văn đến đây, không phải vì muốn tô son công trạng hay sao?

Sau đó Đậu Vân cũng không nói thêm, đi ra ngoài, dặn dò tổ quay phim chuẩn bị mọi hướng, trong đó có 6 chiếc máy bay Ma Văn ghi hình, cùng 20 tổ làm phim chiến trường.

Cùng lúc đó, ở phía nam thành phố Diễm Dương, chừng 30 ngàn binh lính Cao Tương đã chuẩn bị xong, sẵn sàng ra trận. Đồng thời biết được Cao Long Văn đốc chiến, trong lòng binh lính Cao Tương cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy toàn thân tràn đầy sức mạnh, một đám như gà thấy máu, thề thốt trong vòng 1 ngày san bằng địa khu Gia Tác, lấy lại bình yên cho Tự Cường Châu.

Tiếng hô khẩu hiệu thoáng cái vang tận mây xanh, đinh tai nhức óc!

Cao Long Văn ở trong trấn Tiểu Lung, đi cũng có Hàn Sinh, An Thượng Võ phó quân sự trường, và Kiều Đạt hội trưởng hội tuần giám, tự nhiên cùng thấy tràng diện hoành tráng kia.

- Đại nhân, ngài xem, các tướng sĩ biết được ngài tự mình chỉ huy, mỗi người đều tràn đầy hăng hái. Vốn quân đội Tự Cường Châu không có danh tiếng, nhưng lúc này đã biến thành sư đoàn dũng mãnh.

Hàn Sinh đứng cạnh dẻo miệng nói, mặt đầy cung kính.

- Cái này gọi là tài năng, quân đội nam bán cầu này có thể được đại nhân dẫn dắt, đúng là phước đức ba đời.

Kiều Đạt bổ sung.

Còn Cao Long Văn ngồi ở ghế trên, trên mặt bắt đầu nở nụ cười, những lời mặt ngọt liên tiếp rót xuống, làm cho hắn hưng phấn không thôi.

- Các vị không cần quá khen, ta chỉ gánh vác trách nhiệm thay cha ta, thay dân chúng Cao Tương Chân Nghĩa Quốc mà thôi. Ta dám nói địa khu Gia Tác vừa bị trừ khử, từ nay ve sau Tự Cường Châu một mảnh thái bình, coi như món quà nhỏ ta tặng cho con dân Cao Tương.

Cao Long Văn làm ra vẻ cao thượng mà nói.

Ở phía bên kia, Tiêu Hoằng thông qua Ma Văn theo dõi cũng chú ý tới rất đông bình dân đã thay quân phục, đang tập trung ở phía nam thành phô Diêm Dương, khỏi cần nói cũng biết có chuyện gì.

- Truyền lệnh xuống, chuẩn bị ứng chiến!

Tiêu Hoằng dùng Ma Văn thông tin hạ lệnh, liền dẫn đội quân tù nhân, đội quân tâm phúc rời thành lũy nghỉ ngơi, bắt đầu chạy vùn vụt trong sơn mạch.

Đồng thời, tất cả binh lính địa khu Gia Tác cũng bắt đầu hoạt động.

Mệnh lệnh của Tiêu Hoằng vừa truyền xuống, toàn bộ địa khu Gia Tác bỗng trở nên im lặng, như một con quái vật khổng lồ bất chợt căng cứng, tất cả bố trí phòng ngự đã nằm trong trạng thái kích hoạt, sẵn sàng đợi lệnh phát ra.

Đến giữa trưa, bản thân Vương Các đã thay bộ giáp da linh thú hoa lệ, giống một bộ áo gió dài, xuất hiện đàng trước đội ngũ khổng lồ. Lại dặn dò một chút nhiệm vụ, Vương Các suất lĩnh sư đoàn Chiến Hồn tinh nhuệ của hắn, cũng leo lên Thiết cước mã.

Có thể đi trong đường núi như thế này, chỉ có Thiết cước mã mới là công cụ tốt nhất!

- Nhớ kỹ, lần này không phải chiến đấu, mà là đồ sát! Tranh thủ trong vòng 1 ngày, san bằng địa khu Gia Tác, thần Áo Cách Tư vĩ đại, vĩnh viễn chiếu cố những ai dũng cảm tiến tới!

Vương Các cưỡi Thiết cước mã, lớn tiếng hô lên.

- Quân đội Cao Tương vĩ đại, trăm trận trăm thẳng!

Binh lính Cao Tương đồng loạt hô to.

Tiếp theo, Vương Các không nói nhiều nữa, cưỡi Thiết cước mã dẫn theo sư đoàn Chiến Hồn chủ bài của hắn trực tiếp lao về phía địa khu Gia Tác. Về phần binh lính Cao Tương phía sau, bắt đầu mở ra Phong văn quân dụng, tiến thẳng đến sơn mạch địa khu Gia Tác!

Ngoài ra, 40 ngàn binh lính Cao Tương ở sườn tây địa khu Gia Tác cùng lập tức lên đường, bổ nhào tới địa khu Gia Tác.

Dưới tình huống gần như không có dấu hiệu, nháy mắt hình thành 2 quân đội cắm thẳng vào quân địch!

1 giờ sau, sư đoàn chiến Hồn cưỡi Thiết cước mã xung phong dẫn đầu đã lao thẳng vào phía bắc địa khu Gia Tác, một đường chạy rất hùng hổ. Mục tiêu đầu tiên của Vương Các là trấn Ma Lập ở phía bắc địa khu Gia Tác, sau đó một đường xuống nam, chọc thẳng thành Đông Giang, san bằng địa khu Gia Tác, gà chó không tha!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play