- Cũng không phải quá thuận
lợi, tính cả Quỷ Diện và Ba Ước, ta chỉ có tổng cộng 1500 người, đều có
cấp bậc coi như không tồi, cũng vô cùng đáng tin cậy.
Nhâm Thu ít nhiều có chút ngượng ngùng nói, sau đó ngước lên, dùng ánh
mắt điềm đạm đáng yêu nhìn Tiêu Hoằng, không nói thì cũng biết đây là có ý gì rồi.
- Ngoài Quỷ Diện và Ba Ước, đưa toàn bộ 1500 người của ngươi tới chỗ ta!
Tiêu Hoằng nghĩ một chút, phân phó Nhâm Thu.
Sau khi cắt liên lạc, Tiêu Hoằng liền trực tiếp gọi cho Bình Bạc, một người Lạc Đan Luân duy nhất trong Bát Đầu Trùng.
Sau khi hình ảnh của Bình Bạc xuất hiện, vẻ mặt vốn lạnh nhạt của Bình
Bạc không kiềm được hiện lên một chút mừng rỡ, vẫn là câu nói kia, tuy
rằng trước đây đội quân tù nhân là địch nhân của bọn hắn, nhưng đại bộ
phận thành viên của đội quân tù nhân đều là người Lạc Đan Luân, chỉ bằng vào điểm này, thì cũng không cần phải nói gì nhiều nữa.
- Đại nhân, ngài tìm ta?
Bình Bạc thấy Tiêu Hoằng, lễ phép hỏi.
- Hiện tại ta rất muốn biết, ở trong tổ chức Hồng Sâm có bao nhiêu người Lạc Đan Luân?
Tiêu Hoằng hỏi thẳng.
- Khoảng 1800 người, toàn bộ đều là thủ hạ của ta.
- Bởi vì nơi này điều kiện bình thường, tuy rằng thiên phú của bọn họ
cũng không tồi, nhưng đại bộ phận chỉ có cấp bậc Ngự lực vào bậc trung.
Phổ biến đều là Ngự Sư một, hai cấp Ngự Giả cấp bốn, cấp năm.
Lời này của Bình Bạc ít nhiều có chút ngượng ngùng, dù sao khi so với
đám đội quân tù nhân thủ hạ của Tiêu Hoằng, thì đám người Lạc Đan Luân
thủ hạ của Bình Bạc sẽ kém hơn rất nhiều.
- Coi như là dùng được, hiện tại ngươi mang toàn bộ người Lạc Đan Luân
tới đây đi, ta định xây dựng một đội quân tâm phúc, từ nay về sau, các
ngươi phải toàn tâm toàn ý nghe theo mệnh lệnh của Nhâm Thu.
Sắc mặt Tiêu Hoằng trở nên nghiêm túc, phân phó.
- A? Nghe Nhâm Thu? Không phải nghe theo mệnh lệnh của ngài sao?
Bình Bạc có chút kinh ngạc hỏi.
- Nghe theo mệnh lệnh của Nhâm Thu, chính là nghe theo mệnh lệnh của ta.
Tiêu Hoằng bổ sung một câu.
- Ta hiểu, tuân mệnh đại nhân, ta sẽ chuẩn bị ngay.
Bình Bạc đáp một tiếng, sau đó thật cẩn thận cắt liên lạc.
Một giờ sau, đợi đám người Tiêu Hoằng dùng cơm xong, Mặt Thẹo cũng quay
về, cũng cầm theo một cái Ma Văn hình ảnh, giao cho Tiêu Hoằng.
- Chia ra ba chỗ chụp, hơn hai trăm tấm, lão đại tự mình lựa chọn đi.
Mặt Thẹo nói với Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng không đáp lại, tiện tay khởi động Ma Văn hình ảnh. Bên trong
là một rừng cây, đám người Mặt Thẹo mặc áo giáp da sói, trên người đầy
máu tươi, ngoài ra là các tấm hình chụp “thi thể” của thành viên Bạch Ti Đái, các bức hình kiểu này thì có hơn sáu mươi tấm.
Cảnh tiếp theo là tại một căn nhà gỗ trong rừng, đám người Mặt Thẹo đang ăn thịt nướng, nuốt ngấu nghiến như hổ đói. Hình ảnh được chụp từ
khoảng cách cực xa, có vô số bức kiểu này.
Rất nhanh, Tiêu Hoằng chọn ra trong đó bảy, tám tấm mờ mờ ảo ảo, nhìn
không ra tung tích, tóm lại là không hề có sơ hở gì, hơn nữa cũng khiến
cho Sư đoàn Chiến Hồn không phát hiện ra được chút giả tạo nào.
Sau đó hắn đóng Ma Văn hình ảnh lại, lập tức một tấm bản đồ đã xuất hiện trong tay Tiêu Hoằng.
Ngay khi Tiêu Hoằng đang không ngừng bận rộn, 1500 người mà Nhâm Thu
chọn ra được thì cũng đã đi tới bên ngoài Khách sạn Đại Sâm Lâm, tất cả
đều mặc thường phục. Mà cấp bậc Ngự lực của những người này cũng không
khác đám người Lạc Đan Luân mà Bình Bạc suất lĩnh là mấy, đều là Ngự Sư
một, hai cấp đến Ngự Giả cấp bốn, cấp năm.
Cấp bậc Ngự lực như vậy, ở trước mặt đội quân tù nhân thậm chí là Thích
Khách Minh, thì thật sự có chút không đáng nhắc tới, tuy nhiên, trong
quân đội, nếu dựa theo cấp bậc Ngự lực trước mắt này mà nói, thì tuy
rằng tạm thời còn chưa trở thành quân đội cấp A, nhưng cũng hoàn toàn có thể đạt tới quân đội siêu cấp B rồi.
Nếu có thể đủ trang bị một vài vũ khí tiên tiến, thì bọn họ hoàn toàn có thể tự mình đảm đương một phía, tuy nhiên, điều này còn cách yêu cầu
của Tiêu Hoằng rất xa.
Đi ra cửa của Khách sạn Đại Sâm Lâm, Tiêu Hoằng hơi nhìn đội quân tâm
phúc này một cái, bọn họ đứng xiêu xiêu vẹo vẹo, không ra hàng lối gì,
nhưng hai mắt lại tràn ngập cung kính, vẻ mặt Tiêu Hoằng cũng không có
biến hóa quá lớn, hắn chỉ chậm rãi nhìn về phía một thành viên đội quân
tù nhân đang đứng bên cạnh.
Thành viên đội quân tù nhân này cũng không phải là người Lạc Đan Luân,
có đồng tử màu xám đen, trước đây hắn là một người Á Tế Á, tuy nhiên đã
bị đám người Á Tế Á hoàn toàn vứt bỏ.
Hắn tên là Môn Đặc, một gã ác ma giáo quan, trước khi đã từng huấn luyện khiến cho vài tên binh sĩ mệt tới chết, cuối cùng mới bị tước quân hàm, đồng thời bị đồng nghiệp xa lánh, cuối cùng bị sung quân tới đây.
- Môn Đặc, những người này, đợi khi có cả 1800 người Lạc Đan Luân sắp
tới nữa, thì đều giao cho ngươi, tiến hành một tháng đặc huấn đối với
bọn họ.
Tiêu Hoằng nói với Môn Đặc đang mang vẻ mặt hung ác kia.
- Không biết lão đại muốn cường độ huấn luyện kiểu gì? Ngài muốn có binh sĩ kiểu gì?
Môn Đặc hỏi Tiêu Hoằng.
- Cường độ huấn luyện thì tự ngươi quyết định, về phần binh sĩ kiểu gì, thì chỉ cần có thể đánh là được!
Tiêu Hoằng đơn giản phân phó một câu.
- Ta đây đã hiểu, tuy nhiên, hy vọng lão đại có thể để cho ta được toàn quyền trong lúc huấn luyện!
Môn Đặc nói tiếp.
- Đây là điều tất nhiên.
Tiêu Hoằng không chút do dự nói.
Ngay khi Môn Đặc và Tiêu Hoằng đang nói chuyện, Bình Bạc đã dẫn 1800 tên Lạc Đan Luân đi tới cửa Khách sạn Đại Sâm Lâm.
- Đại nhân, gần như tất cả người Lạc Đan Luân tại khu Gia Tác đều đã đến đông đủ.
Bình Bạc đi tới trước mặt Tiêu Hoằng, hơi cúi người nói.
- Tốt lắm, từ hôm nay trở đi, các ngươi sẽ được xây dựng thành đội quân
tâm phúc, đồng thời tiến hành một tháng đặc huấn địa ngục, hơn nữa một
khi đặc huấn bắt đầu, sẽ không có quyền bỏ cuộc, hy vọng các ngươi có
chuẩn bị trước.
Tiêu Hoằng nhìn Bình Bạc một cái, nhẹ nhàng nói.
- Không có vấn đề, người Lạc Đan Luân chưa bao giờ thiếu ý chí.
Bình Bạc phi thường kiên nghị đáp.
- Ta tin tưởng ngươi, cũng tin tưởng người Lạc Đan Luân.
Tiêu Hoằng chỉ ném lại một câu như vậy, liền xoay người tiến vào trong Khách sạn Đại Sâm Lâm.
Lúc này, Môn Đặc cũng chậm rãi đi tới trước mặt đám đội quân tâm phúc
này, bắt đầu tự giới thiệu một cách ngắn gọn, cùng với phương châm cơ
bản khi huấn luyện.
Mà Tiêu Hoằng thì lại trực tiếp buông tay mặc kệ với đám người kia, đúng như khi nãy đã nói, hắn toàn quyền giao cho Môn Đặc đi quản lý.
- Lão đại, chúng ta và Sư đoàn Chiến Hồn đánh một trận, hẳn là là không thể tránh khỏi phải không?
Ngay khi Tiêu Hoằng tiến vào đại sảnh, Kha Lôi Ba vừa kết thúc một giờ tu luyện, đã đi tới bên cạnh Tiêu Hoằng, thấp giọng hỏi.
- Tất nhiên!
Tiêu Hoằng bình tĩnh đáp.
- Vậy ngươi có nghĩ tới hay không, một trận chiến này trôi qua, bất kể
ai thua ai thắng, thì đều khó tránh khỏi khiến cho Cao Tương Chân Nghĩa
Quốc gây chiến với khu Gia Tác, đồng thời sau khi chúng ta rời đi, tình
hình sẽ trở nên càng thêm nghiêm trọng.
Kha Lôi Ba nói tiếp.
- Điều này thì ta biết, đây cũng là một trong những nguyên nhân ta muốn huấn luyện đội quân tâm phúc.
Tiêu Hoằng đáp.
- Nhưng như vậy đã đủ rồi hay sao?
Kha Lôi Ba nói tiếp.
Nói tới đây, Tiêu Hoằng cũng đã hiểu được ý của hắn rồi, cười cười nói:
- Ngươi có biện pháp gì hay ư?
- Lão đại, ngài trước hết nhìn cái này đã!
Kha Lôi Ba nói xong, trực tiếp mang tới một bức bản đồ của khu Gia Tác.
Toàn bộ khu Gia Tác được bao phủ bởi các dãy núi, có hình thang, vô số vách đá cheo leo bao bọc.
- Trong lúc ta vô tình nhìn địa đồ tại khu Gia Tác, kết quả không xem
không biết, vừa xem thì đã bị dọa cho nhảy dựng lên a, nơi này tuyệt đối là một vị trí hoàn mỹ để xây dựng siêu cấp công sự phòng ngự!
Kha Lôi Ba hơi có chút hưng phấn nói, sau đó hắn lấy ra một bản vẽ khác, trên đó là ý tưởng đại khái xây dựng công sự phòng ngự của Kha Lôi Ba.
- Chỉ cần công sự phòng ngự này có thể xây xong, thì tuyệt đối là một người giữ ải, vạn người khó qua a.
Kha Lôi Ba nói tiếp.
Tuy rằng không quá tinh thông kiến thức về công sự phòng ngự, mà chỉ
biết một chút, nhưng Tiêu Hoằng vẫn có thể nhìn ra được, công sự phòng
ngự như vậy có thể nói là rất tinh diệu.
Từng tòa phóng xạ tháp phát ra các chùm sáng cực nóng, được thiết kế dán vào trong vách đá, trên ngọn núi được bố trí vô số các lưới cắt kim
loại, ngoài ra còn bố trí thứ này trên các trục đường chính nữa.
- Trên cơ bản, chỉ cần hoàn thành, khu Gia Tác sẽ trở nên phòng thủ kiên cố, hơn nữa chỉ cần bố cục hợp lý, thì nhân lực, vật lực cần dùng cũng
không phải quá lớn.
Kha Lôi Ba nói tiếp.
- Nói một chút dự toán của ngươi, cùng với thời gian xây dựng đi!
Tiêu Hoằng nói tiếp.
- Dựa theo giá cả thị trường mà tính toán, đại khái cần 1000 vạn kim, cần 2 vạn người, thời gian một tháng.
Kha Lôi Ba thoáng trầm tư một lát, sau đó nói với Tiêu Hoằng.
- Ta đồng ý, đi tìm Nhâm Thu đòi tiền.
Tiêu Hoằng gọn gàng dứt khoát nói, sau đó, xoay người đi lên thang lầu, chuẩn bị kiểm tra tình huống của Phất Lạc một lần nữa.
Cứ như vậy, một tuần thời gian vội vàng trôi qua.
Trên cơ bản, khu Gia Tác vừa được thống nhất này, đã bắt đầu âm thầm tiến hành đủ loại công tác chuẩn bị.
Trong vùng núi, thời kỳ huấn luyện của đội quân tâm phúc đã đi vào khuôn khổ, có thể nói chính là đặc huấn kiểu địa ngục, chủ yếu huấn luyện ma
hạng mục, tu luyện Ngự lực, huấn luyện các loại kỹ xảo và huấn luyện ý
chí lực, vì vậy, Tiêu Hoằng còn đặc biệt cung cấp cho Môn Đặc hai mươi
cái Ma Văn tu luyện Ngự Nhiên.
Toàn bộ quá trình huấn luyện, những người tham gia đều không có quyền bỏ cuộc, hoặc là tiếp tục, hoặc là tự sát, có thể nói là biến thái một
cách không thể chối cãi được.
Về phần Kha Lôi Ba thì dẫn theo bốn gã thành viên trong Bát Đầu Trùng,
cùng với 25000 thành viên, bắt đầu âm thầm xây dựng công sự phòng ngự
bên cạnh khu Gia Tác.
Vì thế, Tiêu Hoằng còn đặc biệt cung cấp mười tấn Hàn băng vạn năm cho bọn họ, dùng để tinh luyện hợp kim Vi Mễ.
Ngoài ra, Tiêu Hoằng đề ra phương hướng phát triển sau này của khu Gia
Tác cho Nhâm Thu, đó chính là cam đoan tự cung tự cấp, đồng thời ra sức
mượn sức các sĩ quan trong hạm đội vũ trụ mà không có liên quan trực
tiếp tới Tự Cường Châu, cũng nên duy trì quan hệ lợi ích lâu dài với bọn họ, để cho những sĩ quan này không thể rời bỏ được, đây được coi như
một loại phòng ngự mềm, không đến mức làm cho khu Gia Tác hoàn toàn bị
vây kín.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT