- Ta... Ta không có nhìn lầm đấy chứ? Điều này sao có thể được?

Nhâm Thu thấy tin tức như vậy, không kiềm được thốt lên, căn bản là không thể tin được, thứ nhìn thấy trước mắt lại là sự thật.

Tuy nhiên, tổ chức Hồng Sâm đã đưa sản nghiệp của tổ chức Ngốc Thứu ra, lại dường như đang gián tiếp chứng minh tất cả.

Nhâm Thu nằm mơ cũng không dám tưởng tượng, chỉ trong một đêm mà Tiêu Hoằng không nói không rằng, đã làm cho tổ chức Bạch Ti Đái vốn còn tràn ngập trong nguy cơ, lại có thể thống nhất khu Gia Tác! Điều này có chút như trong mơ vậy!

Nhưng mà, ngay khi Nhâm Thu còn đang ngây người, Ba Ước lại gọi tới.

- Ba Ước, chuyện gì?

Nối liên lạc, Nhâm Thu vẫn có chút thất thần hỏi.

- Lão đại, có chút quỷ dị, Bát Đầu Trùng của tổ chức Hồng Sâm đã lựa chọn chủ động đầu hàng, tuy nhiên, bọn họ nói, chỉ ưu tiên nghe lệnh của đại nhân tóc bạc kia!

Ba Ước nói, đáng cười chính là, cho tới bây giờ bất kể là Nhâm Thu, hay là Ba Ước, thì vẫn không biết tên của Tiêu Hoằng là gì.

Nghe vậy, Nhâm Thu gần như đã hoàn toàn hiểu được, tám phần là Tiêu Hoằng này đã bắt cả ổ của tổ chức Hồng Sâm rồi.

- Theo... theo ý của bọn họ là được!

Nhâm Thu vẫn còn đang cảm thấy rất khó tin, ngập ngừng nói.

Đương nhiên giờ phút này Nhâm Thu cũng có lo lắng của riêng mình, đó chính là nàng thật sự rất sợ hãi, sản nghiệp lớn như vậy, Bạch Ti Đái không nuốt trôi được a, lại càng lo lắng mình không thể củng cố được địa vị hiện tại này.

Nếu chỉ là một cái tổ chức Bạch Ti Đái gồm 3 vạn người thì còn đỡ, nhưng hiện tại nhân số đã tới 13 vạn, đã hoàn toàn là một chuyện khác rồi.

- Xem ra ngày mai còn cần tìm tiên sinh tóc bạc trắng để lãnh giáo một chút mới được!

Nhâm Thu thì thào tự nói, hai má bỗng ửng đỏ lên.

Tiêu Hoằng cưỡi Thiết cước mã, quay về Khách sạn Đại Sâm Lâm, liền phân phó đội quân tù nhân thay phiên cảnh giới.

Về phần đám người An Nhĩ Sâm thì cũng tạm thời bố trí chỗ ở lại. Tiêu Hoằng cũng đã nhìn ra được, trong chiến đấu vừa rồi, thì đám người An Nhĩ Sâm cũng có thể nói đã đóng góp sức lực khá lớn.

Có thể nói, tuy rằng không nhiều người biết đến, nhưng cũng không thể không nói, trong một đêm mà Tiêu Hoằng đã hoàn toàn thống trị khu Gia Tác, đây tuyệt đối có thể nói là thần tích, chỉ là đám người Tiêu Hoằng còn chưa nhận ra mà thôi.

Thậm chí rất nhiều người ở khu Gia Tác thì cũng chưa ý thức được điểm này.

Đảo mắt một ngày đã vội vàng trôi qua, vào buổi sáng sớm, Tiêu Hoằng vừa tỉnh lại thì đã trước tiên đi tới trong phòng Phất Lạc, trải qua một đoạn thời gian, thương thế đã gần như được chữa trị tốt rồi, các cơ năng của thân thể Phất Lạc đã tương đối ổn định lại, nhìn qua giống như một đứa trẻ đang ngủ say.

Tuy nhiên, Tiêu Hoằng cũng không bị loại biểu hiện giả dối này làm che đậy, Tiêu Hoằng rất rõ ràng, mê man thì dễ dàng, nhưng tỉnh lại thì rất khó khăn.

Lại một lần nữa tiến hành kiểm tra toàn diện đối với thân thể của Phất Lạc, sau đó Tiêu Hoằng bỏ một viên Văn đan dinh dưỡng vào trong miệng Phất Lạc, dùng nước ấm bón cho hắn.

Sau đó Tiêu Hoằng liền ngồi cạnh bàn, bắt đầu phối chế các dược phẩm cần thiết và chế tạo Dược Văn. Dược Văn này là thứ gần đây Tiêu Hoằng mới phát minh ra, tên là Dược Văn bảo hộ, có tác dụng chuyên môn điều chỉnh các thao tác sai lầm của Tiêu Hoằng, cũng giống như thước kẻ hoặc compa vậy, giúp Tiêu Hoằng tránh được các thao tác sai lầm, không gây ra các hậu quả không hay.

Ước chừng trải qua một giờ, Tiêu Hoằng mới chế tạo tất cả nước thuốc và Ma Văn bảo hộ xong. Sau đó hắn lập tức đi tới bên cạnh Phất Lạc, cố định Ma Văn bảo hộ lên một cánh tay Ma Văn cơ giới, trong nháy mắt, một tấm màng năng lượng màu xanh biếc đã bao phủ trên đại não của Phất Lạc.

Sau đó, Tiêu Hoằng liền lần lượt cắm Ma Văn châm chứa đầy nước thuốc lên trên đầu của Phất Lạc, rồi khởi động, bắt đầu một vòng chữa trị mới.

Lần này, thứ Tiêu Hoằng phải chữa trị chính là khu phân tích trong não của Phất Lạc.

Bởi vì có Ma Văn bảo hộ trợ giúp, lần này Tiêu Hoằng cũng chữa trị mạnh tay hơn một chút, chỉ cần xuất hiện sai lầm, Ma Văn bảo hộ sẽ tự động che chắn lại, điều này đã làm cho Tiêu Hoằng giảm đi không ít sức lực.

Lại một giờ trôi qua, Tiêu Hoằng đã đổ mồ hôi như mưa, lúc này mới từ từ ngừng điều động Ngự lực, đồng thời trong hình ảnh trên Dụng cụ kiểm tra độ chính xác, thì thần kinh tại khu phân tích của Phất Lạc đã bắt đầu sống lại, tiếp theo là cần tĩnh dưỡng cho khỏi hẳn.

Tuy nhiên, đây cũng chỉ là một bước trong quá trình chữa trị đại não của Phất Lạc mà thôi, tiếp theo còn cần trị liệu khu khống chế ngôn ngữ, cùng với các tế bào thần kinh cực nhỏ trong đại não, làm cho chúng hoàn toàn sống lại.

Dựa theo dự tính của Tiêu Hoằng, quá trình này đại khái cần khoảng hai tháng thời gian.

- Vương Quân, trong khoảng thời gian này vất vả ngươi rồi!

Tiêu Hoằng ngẩng đầu, nhìn Vương Quân đang không ngừng chăm sóc Phất Lạc, nhẹ nhàng nói.

- Hắn sẽ khỏe lại chứ?

Vương Quân ngẩng đầu, ánh mắt mong chờ nhìn Tiêu Hoằng, không thể phủ nhận, ở cùng một chỗ với Phất Lạc lâu như vậy, giữa Vương Quân và Phất Lạc đã có một chút cảm tình, hắn thật sự không muốn nhìn thấy Phất Lạc chết đi.

- Sẽ!

Tiêu Hoằng trầm tư một lát, đáp lại, sau đó đặt một viên Ma Văn tu luyện Ngự Nhiên trên tay Vương Quân, dụng ý đã rất rõ ràng, đó chính là hiện tại tình huống của Phất Lạc coi như đã ổn định, ngươi cần nắm chặt thời gian để tiến hành tu luyện đi.

Thu các thứ còn lại vào trong khe nứt không gian, Tiêu Hoằng liền chậm rãi đi ra ngoài, trên thực tế, trải qua một đêm hôm qua, ít nhất ở khu Gia Tác sẽ không còn có phiền toái quá lớn nào nữa, hiện tại điều duy nhất cần lo lắng chính là Cao Tương Chân Nghĩa Quốc.

Đi vào tầng một, Tiêu Hoằng có thể thấy các nữ nhân Lạc Đan Luân đã bắt đầu bận rộn sắp xếp các loại thức ăn trên bàn ăn.

Tuy nhiên rất nhanh, Tiêu Hoằng đã nhìn về một góc đại sảnh, tại đó, Nhâm Thu đang đỏ mặt nhìn Tiêu Hoằng, bộ dáng khá là “say đắm”.

Các thành viên đội quân tù nhân, đối với Nhâm Thu thì trên cơ bản cũng không có đề phòng gì, bọn họ đang tự làm chuyện của mình, nhất là Ốc Sư, hắn đang ngồi trong góc, thiết kế Huyết Vu đồ đằng trượng của riêng mình.

- Ngươi tới có chuyện gì?

Tiêu Hoằng ngồi bên cạnh Nhâm Thu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng một cái, lên tiếng hỏi.

- Không có việc gì thì không thể tới hay sao?

Nhâm Thu yểu điệu nói.

- Nói chính sự.

Tiêu Hoằng vẫn nghiêm túc nói.

- Được rồi.

Nhâm Thu thấy Tiêu Hoằng vẫn mang bộ dáng nghiêm túc, nên cũng không dám “đùa giỡn” quá phận, vẻ mặt cũng dần trở nên nghiêm túc, nhẹ nhàng nói:

- Kỳ thật... ta tới đây là muốn tới học hỏi ngươi, ngươi lập tức để cho ta khống chế toàn bộ khu Gia Tác, ta có chút lo lắng không khống chế được, không biết ngươi có biện pháp gì không?

- Nếu muốn khống chế thế lực một phương, ngoài chân thành, ân uy cùng làm ra, thì ngươi còn cần một thứ nữa!

Tiêu Hoằng trầm tư một lát rồi nói.

- Cái gì?

Nhâm Thu hiếu kỳ hỏi.

- Đội quân tâm phúc, nói cách khác là dòng chính, nói rõ hơn thì chính là bất kể ngươi nằm trong loại trạng thái nào, thì đội quân tâm phúc này cũng đều nghe lệnh của ngươi, sinh tử cũng không thay đổi, một chi quân đội này càng cường đại, địa vị của ngươi cũng lại càng được củng cố.

Tiêu Hoằng nói rất rành mạch.

- Nhưng, ta đi đâu kiếm được chi quân đội này a? Hiện tại ta tin được thì cũng chỉ có Quỷ Diện và Ba Ước, hơn nữa cho dù có xây dựng được, thì sức chiến đấu phỏng chừng cũng rất bình thường.

Nhâm Thu nghĩ nghĩ, có chút nản lòng.

- Thực lực bình thường, thì có thể huấn luyện ra.

Tiêu Hoằng đáp.

- Vậy ngươi có thể giúp ta không?

Nhâm Thu lại bày ra bộ dáng nài nỉ.

Đối mặt với Nhâm Thu năn nỉ, Tiêu Hoằng trầm tư một lát, chủ yếu là hắn đang cân nhắc, hiển nhiên địa vị của Nhâm Thu được củng cố, thì địa vị của mình tại khu Gia Tác cũng tăng lên, mà khu Gia Tác được củng cố, thì cũng sẽ có lợi cho việc tác động tới Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, nghĩ tới đây, Tiêu Hoằng hơi gật gật đầu.

- Huấn luyện thì ta có thể giúp ngươi, nhưng còn người, thì chủ yếu vẫn phải do chính ngươi đi chọn lựa.

Tiêu Hoằng nghĩ nghĩ, nói tiếp một câu nữa.

- Điều này không thành vấn đề.

Nhâm Thu cười khanh khách nói.

Tuy nhiên, ngay khi Tiêu Hoằng và Nhâm Thu đang thảo luận về việc xây dựng đội quân tâm phúc, thì Ma Văn thông tin của Nhâm Thu lại bỗng nhiên rung lên, người gọi tới là Quỷ Diện.

- Quỷ Diện, chuyện gì?

Nối liên lạc, vẻ mặt Nhâm Thu cũng trở nên nghiêm túc, lên tiếng hỏi.

- Lão đại, có một chút tình huống, một kẻ tự xưng là sĩ quan của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc muốn tới gặp ngài.

Quỷ Diện nghiêm túc nói.

- Sĩ quan Cao Tương Chân Nghĩa Quốc? Gặp ta?

Nhâm Thu nghe vậy, trên mặt tràn ngập vẻ khó tin, tổ chức Bạch Ti Đái và toàn bộ khu Gia Tác, thì gần như đã có thể nói là tử địch với Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, ngoài một số tiểu thế lực ra, gần như rất ít người nguyện ý đi liên hệ cùng Cao Tương Chân Nghĩa Quốc.

Dù sao thì 80% người sống tại đây đều là bị Cao Tương Chân Nghĩa Quốc hãm hại, cùng đường thì mới tới đây.

- Đúng vậy, hắn có chút việc, muốn tìm ngài nói chuyện, cam đoan ngài sẽ cảm thấy hứng thú.

Quỷ Diện nói tiếp.

Nhâm Thu cũng không trả lời ngay, mà không kìm được nhìn về phía Tiêu Hoằng, trên thực tế hiện giờ ai là lão đại chân chính của khu Gia Tác, đã không cần nói cũng biết.

- Để hắn chờ đã!

Tiêu Hoằng cầm lấy Ma Văn thông tin của Nhâm Thu, gọn gàng dứt khoát nói:

- Tuy nhiên, điều không nên nói thì ngàn vạn không được nói, nhất là về hiện trạng lúc này của khu Gia Tác.

- Đã hiểu!

Quỷ Diện đáp lại một tiếng, lập tức cắt liên lạc.

- Sĩ quan của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, lẻn vào tận đây, còn tìm chúng ta, rốt cuộc là vì cái gì?

Nhâm Thu có chút buồn bực.

- Tám phần là hướng về phía chúng ta mà tới.

Tiêu Hoằng cười nhạt nói.

- Vậy thì nên làm cái gì bây giờ?

Nhâm Thu hỏi tiếp.

- Trước hết cứ nhìn kỹ rồi hãy nói.

Tiêu Hoằng đáp lại một tiếng, sau đó xoay người đi lên lầu, mặc bộ lễ phục lên, đội mũ dạ, đồng thời cạo chòm râu của mình đi, khi Tiêu Hoằng đeo cặp kính mắt lên, cầm lấy cây gậy nhỏ, thì đã rất khó có thể nhìn ra bộ dáng khi trước của hắn nữa.

Tuy nhiên, Tiêu Hoằng vẫn còn lo lắng, lại cầm lấy đồ trang điểm mà lão bản của Đại Sâm Lâm lưu lại, bôi qua một lần, lúc này ngay cả bản thân Tiêu Hoằng cũng không nhận ra mình nữa.

Sau khi xuống lầu, Tiêu Hoằng liền trực tiếp bảo Nhâm Thu đi gặp tên sĩ quan Cao Tương Chân Nghĩa Quốc kia một cái, xem rốt cuộc hắn có mục đích gì, tuy nhiên, trong lòng Tiêu Hoằng cũng đã đoán được bảy tám phần rồi.

Tiến vào trong Ma Văn Xa, Tiêu Hoằng và Nhâm Thu cùng vài tên thành viên Bạch Ti Đái đã ngay lập tức đi tới tiểu biệt thự của Nhâm Thu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play